Uyển Nhi trầm lặng, tập hồ sơ dần dần được chuyển đến tay hết người này đến người khác. Ai đọc xong cũng phải nhíu chặt đôi lông mày lại nhất là Hoắc Nhật Minh. Anh không thể ngờ được Tô Tranh, người phụ nữ bên anh bao nhiêu năm nay lại ẩn dấu nhiều bí mật như vậy. Bạch Kỳ Thiên im lặng nãy giờ hiện tại cũng đã lên tiếng :
“Tôi nghĩ nếu biết được bí mật mà Tô Tranh cạch mặt với Tô Miên thì cũng có thể biết được sự thật đằng sau màn hư ảo hiện tại là gì. Nhưng điều quan trọng là can thiệp vào không được nữa rồi, bây giờ cách duy nhất có thể biết được tất cả chỉ có thể là tìm Tô Tranh! Người buộc chuông thì mới có cách tháo chuông!”
Tiếng nói của Bạch Kỳ Thiên cũng chính là tiếng lòng của mọi người ở đây. Ai cũng hướng mắt về chỗ Uyển Nhi vì bọn họ biết chỉ có Uyển Nhi mới là người nên hẹn Tô Tranh ra để nói chuyện nhất, và cũng chỉ có cô mới có thể hẹn được Tô Tranh nói chuyện này được. Nhận ra ai cũng đang nhìn mình, Uyển Nhi cũng biết sự thật bây giờ chỉ có cách đó. Và cô cũng là người nên khai quật cái sự thật này cho mọi người, nhưng.....Tô Tranh luôn là nỗi niềm sợ hãi và căm hận cùng cực của Uyển Nhi. Chỉ khi nhìn thấy Tô Tranh, bao nhiêu kos ức đen tối lại ùa về trong tâm trí cô khiến cô chả muốn ở chung bầu không khí với cô ta rồi huống chi là ở đó mà nói chuyện chung. Nhưng bây giờ chỉ còn cách này mới có thể tiến đến sự thật. Uyển Nhi cắn môi, tay nắm chặt lại.
Mọi người ai cũng nhìn thấy sự phức tạp và lưỡng lự đan xen nhau trên khuôn mặt Uyển Nhi, họ biết Tô Tranh luôn là bóng ma tâm lý, nỗi ám ảnh trong lòng nhưng nếu sự thật có thể phá bỏ được rào cản hai người thì sao? Họ có linh cảm sự thật lần này là điều tốt nên họ rất hi vọng, Kỳ Thiên đương nhiên hiểu tâm lý em gái mình hơn ai hết nên lại lên tiếng một lần nữa:
“Không sao, hiện tại cũng không gấp lắm. Em có thể bình tĩnh suy nghĩ và trấn tĩnh lại bao giờ em cảm thấy có thể chấp nhận được thì đi gặp cô ấy. Mọi người chờ em!”
Uyển Nhi nghe vậy ngẩn người ra, đưa mắt nhìn mọi người ai ai cũng gật đầu đồng ý vô cùng chân thành. Uyển Nhi cảm động, nhất định cô sẽ khai quật được sự thật này sớm thôi, sẽ không phụ sự kì vọng của mọi người. Mọi người thống nhất xong biện pháp rồi ra về.
\*\*\*
Mang tâm trạng vô cùng phức tạp trở về nhà, vừa vào phòng khách Hoắc Nhật Minh đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng hướng mắt ra phía phòng khách thấy Tô Tranh đang ngồi đối diện với Tiểu Ái ở ghế sofa. Bầu không khí hai người quả thật rất căng thẳng, khóe mắt của Tô Tranh còn hơi đỏ nữa, hai bàn tay đang đan chặt lấy nhau như thể cố trấn tĩnh bản thân. Đối diện là Tiểu Ái, cô khẽ híp mờ mi mắt như đang quan sát mẹ mình, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
“Mẹ! Mẹ nói thật cho con biết con có bị làm sao không? Con thấy bất thường!”
“Thật mà sao con cứ hỏi mẹ mãi thế? Mẹ nói là con không sao là không sao mà!”
Tiểu Ái vẫn kiên quyết, giọng nói đầy kiên định như thể đó chính là câu nhận định của cô chứ không phải là câu hỏi nữa. Tô Tranh tuy đang rất đau lòng nhưng vẫn phải nén đau thương mà kiên nhẫn giải thích cho Tiểu Ái. Nhưng bộ dạng Tiểu Ái hiện lên vẻ chả tin tưởng gì với câu trả lời này cả. Quan sát qua cuộc hội thoại của hai người Hoắc Nhật Minh đại khái đã hiểu vấn đề. Anh tiến tới ngồi bên Tô Tranh nắm chặt lấy tay cô rồi lên tiếng hỏi Tiểu Ái:
“Sao có vấn đề gì mà nhìn con gái của ba căng thẳng thế?”
“Ba, có phải con bị gì đó về tâm lý không?”
Tiểu Ái rời sự chú ý sang Hoắc Nhật Minh, cô nghiêm túc lên tiếng hỏi. Lòng của Hoắc Nhật Minh khẽ trấn động nhưng ở trên thương trường và cũng là một viên cảnh sát thì trên cơ mặt của anh chả biến hóa lại mấy. Đôi con ngươi màu xanh lam nhạt chỉ khẽ co rụt lại nhưng Tiểu Ái không thể nhận ra. Hoắc Nhật Minh khẽ cười làm xóa tan nghi hoặc của Tiểu Ái, anh nhẹ giọng lên tiếng nói không hề phát giác ra sơ hở nào:
“Sao con lại nói vậy? Con gái của ba sao bị bệnh gì được cơ chứ chỉ có nói linh tinh!”
Hoắc Nhật Minh nói dối không một chút sơ hở nào đến bản thân Tô Tranh ngồi bên cạnh nếu như không biết sự thật chắc cô cũng tin luôn lời anh nói mất. Tiểu Ái đang nghi hoặc nghe lời Hoắc Nhật Minh như vậy liền khẽ lung lay. Thật sự cô không bị làm sao chứ, nhưng rõ ràng cô cảm thấy bản thân mình có vấn đề mà. Hay do cô quá đa nghi? Nhìn lại Hoắc Nhật Minh một lần nữa, ba vẫn không có gì lạ thường! Chắc như lời ba nói cô quả thật không bị gì, nhưng sâu trong lòng cô vẫn hiện lên sự nghi hoặc mơ hồi. Tiểu Ái mang tâm trạng phức tạp trở lên phòng, thôi được rồi ba cô nói vậy thì là như vậy. Cô không bị gì hết!
\*\*\*
Sáng hôm sau Tiểu Ái đi đến lớp, hôm nay không cần học nhiều tiết chỉ cần học Anh và Sinh là được rồi. Vì tiết Sinh hôm nay sẽ có hoạt động thực tiễn. Trải qua tiết đầu là môn Anh hoạt động cực kì sôi nổi thì cũng đã đến tiết Sinh. Dương Thuần Vũ và Mạc Hàn Lâm đều vô cùng hứng thú với hoạt động này vì cả hai người đều là dân ban tự nhiên nên mà, hoạt động này dành cho bạn nào có mong muốn ra nước ngoài làm du học sinh nghiên cứu. Nhưng những người thuộc tuýp dân ban xã hội như Tiểu Ái và Triệu Lệ Manh thì hoạt động này vô cùng tẻ nhạt. Liếc nhìn Dương Thuần Vũ vẫn rất nhiệt tình sắp sách vở vào balo nãy giờ mà Tiểu Ái buồn cười. Bình thường luôn lạnh lùng là vậy nhưng đứng trước những vấn đề mình thích thì cậu cứ như trẻ con phát hiện ra điều gì vậy thích thú vô cùng. Tiểu Ái cũng nhanh chóng sắp xếp sách vở rồi khoác tay nhau đi ra ngoài sân để lên xe.
Địa điểm hôm nay lớp Tiểu Ái tham gia hoạt động thực tiễn là một viện nghiên cứu vô cùng hoàng tráng. Bên ngoài xây dựng đã vô cùng hoành tráng rồi bên trong Tiểu Ái cũng như mọi người còn trầm trồ hơn nữa. Bên trong một dãy những mô hình thật được bày biện trong tủ kính dọc theo đường đi, đây đều là hàng thật được bảo quản rất cẩn thận luôn chứ không phải là cái mô hình giả ở trường hay quan sát đâu. Mỗi một mô, hay tế bào đều được đặt trên một cái hộp kính nhỏ và được chiếu những ánh đèn đỏ xanh vào nhìn hơi ghê ghê nhưng cũng rất thích thú nha. Có rất nhiều bạn học đã nhìn thấy những tế bào thì đã nôn ọe các kiểu phải chạy ra khỏi tòa nhà. Tiểu Ái nhìn những người như vậy chỉ khẽ lắc đầu vẫn là cô dễ dàng thích nghi mọi thứ không thì chắc cô cũng giống như bọn họ mà ói da mật vàng. Nhưng cũng có một số mô hình không thật mà chỉ dùng công nghệ cao để tượng trưng thôi. Ví dụ như bộ não, hay là ARn, ADN. Khi đến mô hình ADN, bỗng dưng Mạc Hàn Lâm liền quay ra nhìn Triệu Lệ Manh và nhẹ nhàng nói:
“Sau này em có muốn con của em có ADN của anh không?”
“Anh ấy mồm mép!”
Nhìn màn ân ái trước mắt mà Tiểu Ái ngứa mắt vô cùng. Đùa nhau sao, đang học hành vô cùng nghiêm túc đó thả thính gì giờ này. Sớm tối ân ái không thấy mệt hả, người có người yêu như cô mà cũng thấy ngứa mắt huống chi là mấy người độc thân xung quanh, ai ai cũng đang hướng mắt nhìn viên đạn về phía Triệu Lệ Manh và Mạc Hàn Lâm. Nhưng hai người vẫn mặc kệ, ân ái như thường. Tiểu Ái tức giận, với bản chất đã hiếu thắng của mình thì Tiểu Ái càng không chấp nhận lép vế trước cặp đôi Lâm\-Manh. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi quay ra nhìn Dương Thuần Vũ với một ánh mắt vô cùng thâm tình. Cô nhẹ nhành nói:
“Em và anh là hai cá thể cùng loài nhưng không cùng quần thể. Dưới tác động của các nhân tố ngẫu nhiên em đã được phán tán đến chỗ em. Để sinh tồn bắt buộc em phải hình thành đặc điểm thích nghi là: Em Yêu Anh!”
Lời nói Tiểu Ái vừa dứt nét mặt của Dương Thuần Vũ thoáng kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh chóng trở nên cưng chiều. Cậu bóp nhẹ chóp mũi của Tiểu Ái rồi giọng điệu đầy từ tính vang lên nho nhỏ:
“Sao hôm nay kiến thức về Sinh học bỗng dưng dồi dào thế?”
“Người yêu của anh vốn tài giỏi rồi mà!”
“Vâng vâng, em giỏi nhất!”
Tiểu Ái được khen càng tự đắc hất mặt lên nhìn Triệu Lệ Manh, nhỏ chỉ biết cười rồi lắc lắc đầu với tính cách trẻ con của cô. Tiểu Ái tâm tình bây giờ phải nói vô cùng tốt, nhìn thấy cô vui vẻ như này lòng Dương Thuần Vũ cũng yên lại. Hôm qua tình trạng đau đầu của Tiểu Ái làm cậu sợ hết hồn, luôn lo lắng không biết cô có bị sao không nữa. Nhưng hôm nay thấy cô vui vẻ, vô tư trở lại thì lòng cậu cũng nhẹ nhõm đi ít nhiều rồi. Tham quan một vòng các mô hình rồi đến phòng thí nghiệm, đội ngũ sinh viên, nghiên cứu sinh ở đây vô cùng chuyên nghiệp. Có hoạt động là cho học sinh thử quan sát một số phần tế bào, may mắn Tiểu Ái cũng được chọn. Cô thật muốn quan sát cấu tạo của ADN như nào nha. Quan sát qua kính hiển vi Tiểu Ái thấy rõ hình dạng và cấu tạo của ADN. Quả thật như trong sách vở và các kiến thức cô giáo đã dạy thì ADN có dạnh một chuỗi xoắn kép gồm 2 mạch pôlinuclêôtit xoắn đều quanh một trục theo chiều từ trái sang phải \(xoắn phải\): 1 vòng xoắn có: – 10 cặp nuclêôtit. – Dài 34 Ăngstrôn – Đường kính 20 Ăngstrôn. Tiểu Ái như một cô bé phát hiện ra điều gì to lớn lắm mà cứ thích thú nói liên hồi.
Sau một buổi sáng tham quan thì cuối cùng cũng đã đến lúc ra về. Vừa lên xe Tiểu Ái đã mệt mỏi tựa đầu vào vai Dương Thuần Vũ ngủ luôn rồi mặc kệ mọi người đang bàn luận về bản báo cáo thực tiễn. Nhìn người con gái đang say giấc nồng trên vai mình, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua ổ cửa kính của của xe khiên cô hơi nhíu mày lại, Dương Thuần Vũ rất biết ý liền hạ rèm xuống và ra hiệu cho mọi người thảo luận nhỏ xuống nhìn thôi đã thấy cậu cưng chiều cô như đến thế nào. Nhìn cô yên bình ngủ ngon cậu chỉ mong cô mãi như thế này và tình yêu của họ cũng vậy, không hiểu sao dạo này cậu luôn có cảm giác thiếu an toàn và có dự cảm không lành. Chẳng lẽ sắp tới sẽ có một biến cố lớn? Đây có được gọi là những ngày thảnh thơi bình yên trước cơn giông?