Lớp Trưởng! Mình Kết Hôn Đi!

Chương 54:Câu chuyện năm xưa(1)




......Rất lâu về trước
Tôi là Lạc Bối Bối một cô nữ sinh của một trường cấp 3 vô cùng bình thường tại thành phố S thôi. Sinh ra trong một gia đình bố mẹ chỉ làm nghề nông, hoàn toàn chả có địa vị gì trong xã hội cả. Tôi lúc đó ngây thơ cứ nghĩ rằng là học thật giỏi thi vào một trường đại học tốt rồi ra trường có công ăn việc làm ổn định là có thể phụ giúp bố mẹ rồi. Tôi vừa đi học vừa đi làm, nhưng chính ngày định mệnh hôm ấy đã thay đổi cả cuộc đời của tôi.

Hôm đấy cũng như mọi ngày tôi đi học về rồi nhanh chóng thay quần áo để đi làm. Công việc của tôi có chút tế nghị đó chính là làm pha chế ở quán bar nên thường làm vào buổi tối. Tối ngày hôm đó, khi quầy bar sắp đóng cửa rồi thì một cô gái toàn thân mặc đồ da bó sát, makeup rất đậm, mái tóc thì tết lại nói chung nhìn rất giang hồ bước vào quán của chúng tôi. Không sai, cô gái đó chính là Tô Tranh! Tôi bước đến trước mặt Tô Tranh và hỏi:

“Chào cô, cô muốn uống gì ạ?”

Vì lúc nãy khi cô ấy bước vào điều kiện ánh sáng vẫn chưa được tốt nên không thể nhìn rõ dung mạo của Tô Tranh, nhưng khi cô ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi để gọi pha chế thì cả hai liền ngớ người vì tôi và cô ấy quá giống nhau. Giống đến mức kinh ngạc! Chúng tôi không có gì là khác về mặt ngoại hình cả, lúc đó cả tôi lẫn Tô Tranh vẫn chưa biết đến truyền thuyết về Song Trùng nên chúng tôi còn vô tư nhận làm tỷ muội tốt. Tâm trạng hôm đó của Tô Tranh rất không tốt, tôi và cô ấy uống rượu bầu bạn cả đêm.

Lúc đó Lạc Bối Bối tôi cũng như Tô Tranh cứ nghĩ là gặp được nhau là điều may mắn, là duyên phận nhưng nào ngờ ngay ngày hôm sau tôi đi học về đến quán bar làm việc như mọi ngày, đêm hôm nay cô ấy cũng đến quán bar. Nhưng không phải như ngày hôm trước, nay cô ấy hẹn tôi lên sân thượng! Mặc dù tôi rất thắc mắc nhưng cũng thôi kệ mà đi lên sân thượng theo yêu cầu của Tô Tranh. Ngày hôm ấy, không hiểu sao đường phố vắng tanh hầu như không có bất kì một người nào cả. Thậm chí dưới sân quán bar cũng không xuất hiện một bóng người, mặc dù rõ ràng là lúc nãy dưới quán còn có rất nhiều người. Cứ như thể tôi bước lên sân thượng này là bước ra một thế giới khác, thế giới chỉ có tôi và Tô Miên vậy. Lúc đó, sống lưng tôi hiện lên một cơn ớn lạnh rồi, có dự cảm không lành hiện lên. Tôi hít sâu lấy dũng cảm bước đến Tô Tranh và khẽ lên tiếng hỏi:

“Tranh Tranh, cậu hẹn tớ lên đây có việc gì vậy?”

Tô Tranh nghe thấy tiếng động của tôi liền quay người lại nhìn. Ánh mắt cô ấy rất lạ, nó vô hồn đến đáng sợ. Nhìn thấy tôi, Tô Tranh bỗng nở một nụ cười quỷ dị, tiếng nói của cô ấy như ma vương dưới địa ngục muốn đòi mạng người vang lên trong màn đêm tĩnh mịch:

“Bối Bối, bạn thân yêu! Cậu có biết không? Tớ rát ghen tị với cậu vì cậu có được một gia đình hoàn chỉnh, một người ba người mẹ luôn yêu thương cậu hết mực, cậu không phải là công cụ trả thù. Cậu rất tự do tự tại, tớ ghen tị với cậu vô cùng. Gặp được cậu tuy là nghiệp duyên, là điều không may mắn nhưng tớ rất vui. Vui vì đã gặp được và làm bạn với cậu. Bối Bối, sau này cậu sẽ được làm một phiên bản độc nhất vô nhị trên thế giới này rồi, chúc mừng cậu! ”

Lúc đó nghe Tô Tranh nói vậy đầu óc tôi mơ hồ vô cùng, vì cô ấy nói cứ như sắp rời khỏi trần gian này vậy. Nhưng đúng là như vậy, ngay sau đó Tô Tranh bước lên phía trước đứng trên mép sân thượng quay mặt về phía tôi cười một cái rồi tự do rơi xuống sân thượng! Lúc đó tôi muốn đến cản cô ấy lắm nhưng hoàn toàn vô lực, cứ như có thế lực gì đang dữ và khống chế tôi vậy. Lúc đó tôi chỉ có thể đứng bất lực nhìn một cô gái 18 tuổi đang sống sờ sờ, trước ngày hôm đó còn cười đùa vui vẻ mà hôm nay đã chết trước mắt mình. Kì lạ hơn hết là, Tô Tranh vừa chết thì mọi thứ lại trở về bình thường, đường xá lại đông đúc trở lại, nhất là chỗ mà Tô Tranh vừa rơi từ tầng thượng xuống. Chỗ đó người đông như kiến bâu vậy, lúc này cơ thể tôi mới cử động lại được. Vừa phát hiện ra cơ thể đã trở lại bình thường thì tôi liền chạy nhanh xuống dưới đó xem tình hình. Xuống dưới, Tô Tranh đã nằm ở trong vũng máu rồi, khi chết cô ấy vẫn không thể nhắm được mắt!

Sau cái chết của Tô Tranh tôi như bị ám ảnh tâm lý, hình ảnh cô ấy chết luôn hiện lên trong đầu tôi vào những giấc mơ một thời gian dài khiến tôi mắc phải bệnh trầm cảm. Tôi lúc đó không thể chịu được nỗi dày vò đó, mỗi lần coi ấy hiện về trong giấc mơ như muốn báo mộng cho tôi biết cái chết của cô ấy không bình thường. Vào một hôm tôi bỗng dưng xem được một bộ phim của Hàn Quốc nói về hiện tượng Song Trùng này. Từ đó tôi bắt đầu điều tra về hiện tượng này và phát hiện ra bí mật đáng sợ về nó, và lúc đó tôi cũng nhận ra. Tôi chính là phiên bản Song Trùng của Tô Tranh, vì có sự hiện diện của tôi, vì cô ấy gặp phải tôi nên mới phải chết!

Lạc Bối Bối vừa kể mà sự bi thương hiện lên toàn người. Uyển Nhi và mọi người xung quanh lúc này sợ hãi đến mức mặt cắt không còn một giọt máu. Đây là hiện tượng siêu nhiên đó được không hả? Nếu kể cái này cho người ngoài chắc họ cũng chả tin ,đến bọn họ lúc đầu cũng nghĩ điều này là phi lý, không thể tin được. Nếu không phải vì bộ dạng bi thương bao trùm và sự việc kể lại quá mức trân thật thì có lẽ bọn họ đang nghĩ Lạc Bối Bối bị điên!

“Vậy tại sao cô lại gặp được Tô Miên để trở thành Tô Tranh thực tại?”

Bạch Kỳ Thiên cũng không nhịn được thắc mắc nữa liền lên tiếng hỏi. Nghe Bạch Kỳ Thiên hỏi vậy Lạc Bối Bối cụp mắt cười khẩy một tiếng rồi bắt đầu kể:

“Việc tôi gặp được Tô Miên thì đến tôi cũng không ngờ được!

Sau khi tôi biết được tôi là bản song trùng của Tô Tranh, tôi luôn dằn vặt bản thân. Sau cái chết của Tô Tranh được một thời gian thì vào một ngày tôi đi học về thì thấy ba mẹ tôi đang hoảng sợ ngồi trong nhà xung quanh đều là những người đàn ông cao to lực lưỡng, rất giống người trong xã hội đen! Tôi lúc đó hơi run sợ nhưng vẫn bước vào trong nhà, trên ghế một người phụ nữ nhìn tướng mạo rất quý phái, toàn thân bà ta đều toát ra hơi thở lạnh lẽo và chết chóc khiến người đối diện phải run sợ. Không biết lúc đấy tôi bị làm sao mà cảm thấy không sợ bà ta mà to gan lên tiếng hỏi:

“Bà là ai?”

Khi thấy tôi hỏi vậy, bà ta rất kinh ngạc. Chiếc kính râm được tháo ra, lộ lên đôi mắt một mí sắc sảo của bà ta. Đôi mắt chứa đầy sự lạnh lùng và có ánh nhìn vô cùng đen tối, bà ta nhìn quan sát tôi một hồi rồi chậm rãi lên tiếng:

“Cháu không sợ ta?”

“Không hẳn, tôi có sợ nhưng sợ thì làm được gì. Với cả nếu bà có ác ý thì bố mẹ tôi cũng đang không ngồi đợi tôi về cùng bà. Bà nói có đúng không? Bà tìm tôi có việc gì? Mà bà là ai?”

Tôi ngây thơ nói ra những suy nghĩ trong lòng mình mà không nể nang gì cả. Bố mẹ tôi lúc đó thấy tôi trả lời như vậy sợ hãi đến độ to tiếng quát tôi. Nhưng tôi chả màng gì vẫn thẳng thắn nhìn bà ta. Không ngờ đến vì cái tình bồng bột tuổi trẻ ấy của tôi không những không khiến bà ta tức giận mà còn gây hứng thú, bà ta gật gù rồi vỗ tay khen thưởng nhìn tôi:

“Cô bé, cháu lớn mật đấy! Nhưng ta thích! Ta là Tô Miên mẹ của Tô Tranh. Nói đến đây, cháu thông minh như vậy biết ta đến tìm cháu là có việc gì rồi đúng không? ”

Lúc đó tôi nghe Tô Miên nói xong liền giật thót mình, trong lòng hiện lên bao nỗi hoảng sợ. Vì tôi mà cô ấy mới phải chết, mà cô ấy chết trước mặt tôi mà lại không ngăn thì đương nhiên một người mẹ khi biết được con gái mình có thể sẽ sống chỉ là được cứu mà thôi nhưng rồi lại phát hiện tôi không cứu thì đương nhiên bà ta sẽ nghĩ tôi gián tiếp là hung thủ giết chết con gái bà ấy rồi. Tôi rất hoảng sợ , nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà hỏi lại bà ta:

“Vậy bác đến đây để muốn tôi chịu tội? Bà muốn tôi làm gì?”

“Không không cô bé, cháu có phải hung thủ giết chết con gái ta đâu mà phải chịu tội? Nó muốn chết thì cháu cứu nó lần này nhưng lần sau nó vẫn muốn nghĩ đến cái chết mà thôi. Ta đến để muốn tìm cháu và nhờ cháu một việc, chỉ là việc này không tiện nói ở đây. Không biết cháu có bằng lòng đến nhà ta một chuyến để nói rõ thêm không? ”

Khi nghe Tô Miên nói xong tôi cũng thoáng kinh ngạc, ấy vậy mà bà ta lại không hỏi tội tôi lại còn muốn nhờ tôi một việc. Tuy trong lời nói của bà ta có hàm ý là muốn hỏi nhưng ngữ điệu thì lại hoàn toàn chứa sự khẳng định như thể hôm nay tôi không đồng ý cũng phải đồng ý vậy. Tôi không ngu ngốc đến nỗi kháng lệnh bà ta nên đã đồng ý đi đến nhà Tô Miên để bà "nhờ vả".

Đi qua một quãng đường dài, đã đến được cặn biệt thự của ba ta. Căn biệt thự đấy rất lớn vô cùng xa hoa, được xây dựng theo kiểu kiến trúc Roman.Toàn bộ căn biệt thự được xây bằng đá cẩm thạch, có mặt ngoài thô ráp, ít yếu tố trang trí, kiến trúc nặng nề, sử dụng cửa đi và cửa sổ kích thước nhỏ. Về kết cấu,căn biệt thự sử dụng nhiều cuốn cửa trụ, vòm nôi và vòm bán cầu, các loại mái vòm được làm bằng đá và kĩ thuật còn hạn chế nên mặt bằng kiến trúc các bộ phận thường chỉ là vuông, tròn hoặc hình chữ thập La tinh. Tổng thể không gian là mẫu biệt thự rộng lớn với kiến trúc 3 tầng cùng kết cấu vững chãi, gam màu trắng sáng chủ đạo làm nổi bật lên chi tiết gờ phào chỉ thiết kế tỉ mỉ mềm mại. Bước vào bên trong, còn phải choáng ngợp trước sự xa hoa của nó hơn. Toàn bộ không gian còn được thiết kế với rất nhiều khung cửa sổ cân xứng thu hút ánh sáng tự nhiên, vừa phản chiếu ánh sáng giúp ngôi nhà thêm lung linh, nổi bật hơn, đặc biệt là vào ban đêm. Và những vật dụng nội thất bên trong bà ta đều sử dụng bằng vàng! Nhưng khi tôi bước vào căn biệt thự này tôi cũng đã nhận ra cuộc đời tôi có lẽ đang chính thức thay đổi rồi!