Lớp Trưởng! Mình Kết Hôn Đi!

Chương 57:Bán con gái để chuộc lỗi?.




Khi kết thúc câu chuyện Lạc Bối Bối vẫn khóc nức nở, có lẽ câu chuyện này, sự thật này luôn là cái gai trong người cô bấy lâu nay nhưng khi nói ra rồi thì sẽ phải chịu đựng những đau thương. Hoắc Nhật Minh bên cạnh đau xót ôm Lạc Bối Bối vào lòng, mọi người bắt đầu rơi vào trầm tư của riêng mình. Nếu dựa theo lời kể của Lạc Bối Bối thì tất cả sự việc này đều do Tô Miên và sự phụ đãi tình cảm của ba Uyển Nhi và Kỳ Thiên gây ra sao? Nhưng quả thật chân tướng thật khiến người ta phải sởn da gà. Lạc Bối Bối quả thật quá đáng thương, từ đầu đến cuối vẫn chưa được sống những ngày bình yên nào, cô gái này thật sự không đáng để hận!

“Vậy cô và Uyển Nhi hoàn toàn không có huyết thống?”

Thẩm Nhược Giai ngu ngơ lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, mọi người đang ở trong những suy nghĩ của riêng mình bị câu hỏi này của cô làm cho buồn cười. Đến Lạc Bối Bối đang ở trong lòng của Hoắc Nhật Minh một dạng đau thương nghe Thẩm Nhược Giai hỏi vậy cũng phải bật cười mà lên tiếng giải thích :

“Tôi có phải Tô Miên sinh ra đâu mà cùng huyết thống được?”

Thẩm Nhược Giai nghe vậy liền chống cằm gật gù lại khiến mọi người buồn cười hơn. Chả hiểu sao cô lại làm được cảnh sát nữa? Uyển Nhi lúc này vẫn rơi vào khoảng suy nghĩ của riêng mình. Là ba cô sai đầu tiên, ba cô chính là ngọn nguồn của những ân oán này. Nếu ba cô không ngoại tình, không làm tổn thương tình cảm của Tô Miên thì mọi sự việc đâu phải đi đến mức này. Vậy thì Tô Miên oán hận và trả thù như vậy có gì sai? Tô Miên làm đến mức oán hận ba cô nhiều năm trời như vậy cũng chỉ vì bà quá yêu ba cô, yêu đến nỗi rời bỏ và quên đi cũng là điều khó khăn. Và sau đó sinh ra chấp niệm, gây ra hận thù và những mối ân oán đáng sợ. Thật sự, ba cô chính là nguồn gốc của những ân oán điều này không thể tránh khỏi. Mà Lạc Bối Bối hay Tô Tranh hai cô gái này chỉ là quân cờ trong cuộc chơi hận thù này mà thôi, hai người luôn chỉ là những tay sai ngây thơ bị Tô Miên lợi dụng hết lần này đến lần khác, thảm hơn là Lạc Bối Bối, cô bị chính người mà cô tin tưởng nhất, người cô gọi là 'mẹ' suốt mấy năm trời, người cô bán cả mạng sống để làm việc cho bà thì lại bị bà luôn lợi dụng cái tình cảm đó để làm vật tiêu khiển cho những âm mưu đáng sợ của mình. Kẻ không biết không có tội, đến bây giờ trong lòng Uyển Nhi hoàn toàn không thể hận Lạc Bối Bối được nữa rồi. Cha mẹ cô đối với Tô Miên hay cha Lục Kình Phong đều có lỗi cả, hiếm lắm mới có những ngày bình yên như bây giờ, cô thật sự không muốn ân ân oán oán gì nữa rồi. Việc nào qua rồi cứ để nó qua đi, ôm trong lòng cũng chỉ thêm gáng nặng cho bản thân nữa thôi.

Uyển Nhi lấy lại bộ dạng tươi cười như ban đầu, cô quay sang nhìn Lạc Bối Bối rồi tinh nghịch nói:

“Tuy cô có đáng thương nhưng việc cô dành lấy Hàm của tôi suốt 3 năm trời, khiến tôi trở thành single mom thì không thể bỏ qua được, phải đền bù tổn thất!”

“Đền bù tốt thất? Được, cô muốn gì tôi cũng có thể làm cho cô!”

Lạc Bối Bối đang nằm trong lòng Hoắc Nhật Minh nghe Uyển Nhi nói vậy thì vui sướng vô cùng ngồi thẳng lưng dậy nghiêm túc nói. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc muốn hối lỗi của Lạc Bối Bối mà Uyển Nhi suýt bật cười, tính tính vẫn như xưa, sốc nổi vô cùng. Uyển Nhi cố nén cười giả vờ đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi nở nụ cười ranh mãnh nhìn Lạc Bối Bối mờ ám nói:

“Cái gì cũng được đúng không? ”

Lạc Bối Bối nhìn bộ dạng Uyển Nhi như vậy khẽ căng thẳng, sao cô cứ cảm thấy không an toàn thế nhỉ. Mọi người xung quang nhìn Lạc Bối Bối đang như cô bé ngốc bị "sói xám" Uyển Nhi dọa cho mà bật cười nhưng không ai can thiệp, Hoắc Nhật Minh cũng muốn ngắm bộ dạng đáng yêu này của cô thêm một chút nên chỉ xoa nhẹ đầu cô chứ không can thiệp. Lạc Bối Bối khẽ nuốt nước bọt rồi rụt rè đảm bảo:

“Ừ....ừm... không vi phạm pháp luật nữa là được rồi!”

“Tôi muốn........ cô đền con gái cô cho con trai tôi!”

“Hả?”

Lạc Bối Bối lúc này ngớ người, cô vô cùng bất ngờ trước đề nghị này của Uyển Nhi. Cô cứ tưởng Uyển Nhi sẽ đòi hỏi cái gì quá đáng để đền bù tổn thất cơ. Ngàn vạn lần cô không nghĩ tới việc Uyển Nhi sẽ đưa ra đề nghị này. Ai chả biết con gái cô và con trai Uyển Nhi đang yêu nhau chứ, làm như này chẳng là đang tác hợp với hai đứa nó hay sao? Lạc Bối Bối lại rơm rớm nước mắt, Bạch Uyển Nhi quả thật lương thiện y như Lục Lam Ngọc mẹ cô, chịu bao nhiêu ủy khuất từ người thứ ba nhưng chưa một lần có ý nghĩ sẽ trừng trị lại. Nhìn Lạc Bối Bối lại mắt đầu có hiện tượng mít ướt, Uyển Nhi không vui lại cau mày lại:

“Sao không đồng ý? Hừ, không chỉ vì con gái cô có chút dễ thương lại con lễ phép thì tôi còn lâu mới nhận về làm com dâu! Bây giờ lại còn làm cao à?”

“Đâu có đâu có, tôi bán tôi bán! À không, con gái tôi sẽ thay tôi đền bù những tội lỗi với gia đình cô!”

Nghe Uyển Nhi có vẻ quở trách mà Lạc Bối Bối giãy nảy lên đến nỗi còn nói nhịu khiến mọi người không nhịn được nữa mà phải phì cười. Trên mặt ai bây giờ cũng đã hiện lên tia nhẹ nhõm và bình thản rồi, không có hận thù tất cả đều sống chan hòa vui vẻ như thực tại vẫn là vui vẻ bình yên nhất.

“Thế là bây giờ mọi chuyện tốt rồi, cuối cùng cũng có thể ăn no ngủ ngon rồi, không phải ưu lo phiền muội gì nữa!”

Là Phương Kiều thoải mái dựa vào người Bạch Kỳ Thiên lên tiếng nói. Nghe Phương Kiều nói vậy ai cũng gật đầu tán thành chỉ duy nhất Hoắc Nhật Minh và Lạc Bối Bối là không.

“Đừng quên còn người nào đang muốn đấu với các vị?”

“Còn người nào? Đừng bảo với tao mày quay trở lại làm kinh doanh để đấu đầu với bọn tao đấy nhá?”

Dương Nhất Hàm nghe Hoắc Nhật Minh nói vậy khó hiểu mà lên tiếng xỉa xói, Hoắc Nhật Minh nể tình sự hữu nghị bình yên trước mắt mà không nói lại chỉ có lườm Dương Nhất Hàm một cái.

“Tống Gia Hùng!”

Lạc Bối Bối nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở, lúc này mặt mọi người đột nhiên trở nên nghiêm túc trở lại. Sao bọn họ lại quên được con hàng này nhỉ? Tống Gia Hùng không chỉ là hậu nhân vững chắc của Tô Miên mà bây giờ ông ta là một người rất có địa vị trong giới. Cơ nghiệp ở nước ngoài của ông ta vô cùng kinh khủng, lần này trở về là muốn xâm nhập thị trường trong nước mà thôi. Nhưng sau vụ tổ chức xã hội đen của ông ta bị lật đổ, ông ta như biết rút kinh nghiệm hơn mà làm việc rất cẩn thận hầu như chả có sơ hở nào cả. Vụ Tiểu Ái suýt bị tai nạn, Hoắc Nhật Minh trả thù chỉ có thể bằng cách đó chính là dắt người đến kiểm tra sổ sách hành ông ta tối ngày bận mù mịt thôi, nhưng thực chất chả có sơ hở gì cả. Mọi người bắt đầu rơi vào mù mịt, làm cách nào mới có thể đá bay cái con hàng này đây? Lúc này Lạc Bối Bối như 'cây đuốc soi sáng cả con đường ' chậm rãi lên tiếng :

“Muốn hạ được Tống Gia Hùng thì chỉ có cách thuần phục ông ta thôi chứ không thể để ông ta phá sản hay hạ gục cơ nghiệp của ông ta được. Cơ nghiệp của Tống gia rất khủng khiếp thế nên hạ gục ông ta như chiêu thức cũ là rất không nên, nếu công ty ông ta sụp đổ thì nền kinh tế của thế giới sẽ biến động rất không tốt. Bây giờ chỉ có cách thuần phục ông ta an phận không làm càn là tốt rồi! Mà cách duy nhất là phải điều tra thân thế của ông ta để biết vì sao ông ta lại được Tô Miên nhận nuôi và ông ta trung thành bán mạng cho bà ấy là nguyên nhân gì!”

Mọi người cũng gật gù, cơ nghiệp của Tống gia hoạt động theo quy mô quốc tế, trải dài ở nhiều đất nước. Thu nhập mỗi năm mà Tống gia thu về phải gọi là số tiền khủng và công ty của ông ta cũng giúp GDP của nhiều nước tăng trưởng. Nếu cơ nghiệp của ông ta mà sụp đổ thì quả thật kinh tế toàn cầu sẽ rơi vào khủng hoảng. Bây giờ chỉ có thể làm theo lời của Lạc Bối Bối.

“Vậy tôi với Nhược Giai sẽ phụ trách điều tra thân thế của Tống Gia Hùng còn lại các anh tự phụ trách!”

Vậy là kế hoạch được triển khai, phải giải quyết xong được Tống Gia Hùng bọn họ mới có cuộc sống bình yên thực sự. Nhìn đồng hồ cũng đã muộn, đến lúc phải trở về bệnh viện xem Tiểu Ái thế nào rồi. Lạc Bối Bối cùng Hoắc Nhật Minh đứng dậy nói tiếng chào tạm biệt mọi người để ra về:

“Thôi muộn rồi, vợ chồng tôi xin phép về trước. Ái Ái còn đang trong bệnh viện.”

Đang đi đến nửa chừng thì tiếng của Uyển Nhi vang lên níu kéo hai người lại:

“Nào, tôi cho mượn con trai đến để cổ vũ tinh thần cho con gái hai người cũng là con dâu của tôi. Nhớ để con bé khỏe mạnh đấy, thiếu một chân răng kẽ tóc nào tôi trả về không nhận con dâu nữa đâu. Bà Từ, thả thằng bé ra!”

Ý cười trên môi Lạc Bối Bối càng đâm hơn, Uyển Nhi đúng là khẩu xà tâm phật. Dương Thuần Vũ vừa được thả ra vẫn chả hiểu chuyện gì ngu nga ngu ngơ bị bà Từ dắt tay xuống. Đến trước mặt Uyển Nhi, cô không thương tiếc mà đẩy mạnh con trai của mình ra cho Hoắc Nhật Minh rồi lại đùa cợt:

“Có con trai bảo bối của tôi rồi, con dâu chắc chắn sẽ không sao!”

Lạc Bối Bối và Hoắc Nhật Minh không nói gì chỉ cười cảm ơn Uyển Nhi và Nhất Hàm rồi dắt tay kéo Dương Thuần Vũ đi:

“Đi thôi con rể, đi chữa bệnh cho vợ con nào!”

“........” Dương Thuần Vũ lúc này chả hiểu cái gì cả. Cơ thể cứng nhắc di chuyển theo sự chỉ dẫn của Hoắc Nhật Minh và Lạc Bối Bối. Con dâu? Con rể? Cái tình huống quần què gì đang diễn ra vậy? Có ai giải đáp cho tôi không trời? Sao cứ mông lung như một trò đùa thế?