Đúng lúc này cánh cửa phòng được mở ra, Uyển Nhi vui vẻ mang theo một giỏ hoa quả vào mà hí hửng nói:
“Ôi con dâu, khỏe chưa con? Mà Bối Bối lại đi đâu rồi? Thuần Vũ cho con dâu của mẹ ăn chưa?”
Dương Thuần Vũ chính nhân quân tử đứng lên chỉnh lại mái tóc đang ở tình trạng rối cho Tiểu Ái nghe Uyển Nhi liên mồm nói vậy liền giật giật khóe miệng. Bây giờ có con dâu rồi con trai cưng bao lâu nay liền bị bỏ xó. Tiểu Ái nghe Uyển Nhi nói như thế vừa buồn cười lại vừa vui, cô ngượng ngùng đáp lại:
“Canh sườn bác nấu ngon lắm đấy ạ! Cháu rất thích ăn”
“Ô vậy à? Đấy mẹ nấu ăn cũng ngon thế cơ mà, ba con Thuần Vũ cứ chê. Nếu con thích ngày nào mẹ cũng nấu cho mà ăn, rồi sau này về mẹ cũng nấu cho luôn!”
Suốt câu nói Uyển Nhi tự xưng là "mẹ" nói chuyện với Tiểu Ái không hề có chút ngượng mồm, cứ như thể Tiểu Ái sớm đã là con dâu của cô rồi. Tiểu Ái thấy Uyển Nhi vui vẻ nói vậy ngượng lắm nhưng không dám lên tiếng cắt ngang làm phật lòng Uyển Nhi. Dương Thuần Vũ bên cạnh thấy cảnh mẹ chồng nàng dâu thuận hòa mà ý cười trong mắt đậm hơn bao giờ hết, cậu nở một nụ cười hạnh phúc rồi giọng điệu lả lơi lên tiếng:
“Mẹ, canh sườn hầm phải ăn kèm với đậu hũ mới ngon mẹ nhỉ?”
Vừa dứt câu nói bên eo của cậu liền bị Tiểu Ái véo cho một cái, vì Tiểu Ái dùng lực khá mạnh nên khiến Dương Thuần Vũ đau điếng người mà la thất thanh lên một tiếng. Uyển Nhi nghe Dương Thuần Vũ hỏi vậy cộng thêm việc cô chả biết sự việc gì thì càng mơ hồ thêm hơn nữa. Sao sườn hầm lại ăn với đậu hũ nhỉ? Hơn có vẻ Tiểu Ái mặt rất đỏ lại còn ngại ngùng véo mạnh một cái Dương Thuần Vũ nữa khiến Uyển Nhi vô cùng thắc mắc mà lên tiếng hỏi:
“Sườn hầm sao lại ăn với đậu hũ? Cái thằng này, con ăn uống kiểu gì đấy?”
Dương Thuần Vũ thấy Tiểu Ái đang tức giận đùng đùng ánh mắt cô nhìn cậu cứ phải nói là “Yêu thương” vô cùng, mà mẹ cậu lại đang ngu nga ngu ngơ chả hiểu gì khiến cậu vui vẻ mà bật cười. Cậu có thể hình dung cuộc sống sau này của mình mặn mòi thế nào rồi.
\*\*\*
Lúc này tại rạp phim trong trung tâm thương mại thành phố, Hoắc Tử Trạch và Bạch Lộ Lộ đang đứng xếp hàng chờ mua vé xem phim
và bỏng ngô. Hôm nay là cuối tuần nên hai người quyết định đi hẹn hò xem phim. Mua xong vé, Hoắc Tử Trạch sang xem Lộ Lộ mua bỏng ngô thế nào rồi ấy thế mà lại bắt gặp ngay David và Cẩn Duệ Dung đang đứng ở đó không xa. Vừa thấy Lộ Lộ nhận được đồ một cái là cậu nắm ngay tay của cô kéo đi rồi. Khi đã đến khu vực an toàn thì cậu mới buông tay cô ra. Bạch Lộ Lộ bị Hoắc Tử Trạch một mực kéo đi như thế mơ hồ không hiểu gì liền lên tiếng hỏi:
“Trạch, em kéo chị đi làm cái gì mà nhanh thế? Chị vừa thấy đàn chị Duệ Dung ở đấy xong chưa kịp ra chào hỏi!”
Lúc này Hoắc Tử Trạch còn chưa hết sợ nghe Lộ Lộ nói vậy liền đen mặt. May là cậu kịp thời kéo cô đi nếu mà cứ để cô ra chào hỏi chắc tan sương nát thịt với chú hai. Hoắc Tử Trạch thở dốc mệt mỏi trả lời :
“Xin người! Người mà ra đấy là hai đứa xác định toang luôn chả khỏi hẹn hò đấy!”
“Sao lại thế?”
“Cẩn Duệ Dung là vợ sắp cưới của chú hai anh tức là thím đó! Ra đấy chào hỏi khác gì đi tự sát? Mà lúc nãy gọi lại không đúng rồi nhá!”
Hoắc Tử Trạch khẽ lườm Lộ Lộ dịu dàng giải thích. Nghe xong Lộ Lộ cũng phải xanh mặt, tình huống lúc nãy đúng là nguy hiểm. Vì cô mới lớp 8 mà Tử Trạch lớp 6 nên hai đứa không chắc phụ huynh có cho yêu đương hay không nên quyết định yêu nhau trong bí mật. Đúng là yêu đương với người nhỏ tuổi hơn vẫn thấy chưa quen cho lắm, nên nhiều lúc còn lỡ miệng xưng chị như cũ. Lộ Lộ thấy Hoắc Tử Trạch vẫn đang đứng ngắm mình mà không có dấu hiệu rời đi thì biết ý liền cười khì khì mà sửa lại:
“Vâng anh, em biết rồi!”
“Chị ơi, anh yêu em!”
Hoắc Tử Trạch nghe được câu nói vừa lòng liền không nhịn được mà yêu chiều đáp lại. Rồi cả hai tiến vào trong rạp phim. Rất may được cái Hoắc Tử Trạch và Bạch Lộ Lộ đều là người cá tính mạnh nên hai người đều thích xem phim hành động chứ không thích mấy cái phim tình cảm sướt mướt rồi khóc tùm lum. Cả quá trình chỉ có xem phim\-ăn bỏng ngô\-rồi uống coca. Đang xem phim vui vẻ và trên tay cầm cái lon coca Hoắc Tử Trạch bỗng nhớ tới lời kể về biệt danh hồi nhỏ của cô mà Tiểu Ái đã kể lại. Cậu liền ghé sát vào người Lộ Lộ mà trêu đùa:
“Phim hay không Coca?”
Bạch Lộ Lộ đang xem phim vui vẻ nghe thấy tiếng Hoắc Tử Trạch gọi tên ở nhà của mình liền giật thót mình. Cô ngay lập tức quay phắt sang nhìn Hoặc Tử Trạch thấp giọng hỏi:
“Sao anh lại biết?”
Hoắc Tử Trạch thấy Bạch Lộ Lộ vừa tức giận vừa ngại ngùng, vẻ mặt phong phú vô cùng trong lòng cảm thấy rất vui vẻ với trò đùa của mình. Hiếm lắm mới thấy vẻ mặt này của cô, tội gì không trêu chọc thêm tí nữa? Hoắc Tử Trạch lại giả ngu lên tiếng hỏi lại:
“Biết gì cơ?”
Bạch Lộ Lộ tức giận lắm rồi, cô nắm chặt tay vào hai thành ghế, hai hàm răng nghiến chặt lại hít một hơi sâu vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể đáp:
“Tại sao lại biết tên ở nhà của em?”
“Em đoán xem?”
“Hoắc Tử Trạch anh có nói không? Hay là để em...”
“Lộ Lộ phim đến đoạn hay kìa, xem đi!”
Không để cơn thịnh nộ đến cao trào, Hoắc Tử Trạch đã nhanh chí cắt ngang lời nói của Bạch Lộ Lộ rồi quay người cô lại như cũ để xem phim. Bạch Lộ Lộ nhìn Hoắc Tử Trạch vẫn ung dung ngồi xem phim như cũ mà càng tức giận thêm. Xem phim cái đầu anh? Hừ nếu mà đây không phải ở trong rạp phim thì Hoắc Tử Trạch xác định không được bình yên với cô rồi. Chắc chắn là cái tên anh họ Dương Thuần Vũ kia bán đứng cô, nhất định hôm nay về không xong với cô đâu! Thôi mất tiền vào đây rồi thì hưởng thụ trọn vẹn siêu phẩm, chứ không thể để tâm trạng kém ảnh hưởng được! Còn mấy cái tên chết bầm này thì tí xử sau. Vậy là Bạch Lộ Lộ quay lại xem phim.
Kết thúc bộ phim, vì lúc nãy phim quá quấn thế nên Lộ Lộ đã quên bẵng cái việc bị trọc tức ở phương trời nào rồi, lúc ra về lại cười đùa vui vẻ bàn tán về bộ phim với Hoắc Tử Trạch. Hai người cứ cười đùa cùng nhau ra về mà không biết từ lúc đầu mới vào rạp phim vẫn luôn có ngu mà dõi theo mình.
“David, cô bé đó hình như là tiểu thư độc nhất của Bạch gia, con gái của Bạch Kỳ Thiên?”
“Ừ.”
“Trời! Tử Trạch nhà mình định làm trẻ con thích chơi đồ cổ, dám lái máy bay luôn à?”
David không nói gì mà chỉ híp đôi mắt lại, sắc lạnh nhìn hình bóng Hoắc Tử Trạch và Bạch Lộ Lộ đang vui vẻ ân ái rời đi. Thằng nhóc này mới có lớp 6 mà đã có tiền đồ như này rồi, chẳng lẽ về tình trường anh còn thua một thằng bé lớp 6? Lúc này trong lòng, Cẩn Duệ Dung liền bật cười. David cúi xuống khó hiểu nhìn Cẩn Duệ Dung mà lên tiếng hỏi:
“Em cười cái gì?”
“Em mới nghĩ lại thấy chú cháu nhà anh sở sở thích cũng đặc biệt thật. Chú thì trâu già thích gặm cỏ non, mà cháu lại trẻ con thích chơi đồ cổ! Đặc biệt thật!”
Cẩn Duệ Dung vừa nói vừa cười ha hả. Gương mặt của David lúc này lại đen hơn, thật sự đúng là ngẫm lại mới thấy nực cười thật. Nhìn người con gái vẫn cười không ngớt ở trong lòng mình, David cảm thấy sự tự tôn của mình bị tổn thương nghiêm trọng. Anh hắng giọng nghiêm mặt nhìn Cẩn Duệ Dung lên tiếng dọa nạt:
“Duệ Dung, em còn cười nữa hậu quả tự gánh đấy. Nên nhớ em 18 tuổi rồi!”
Cẩn Duệ Dung nghe thấy David nói vậy liền tắt luôn nụ cười. Người đàn ông này không thể trêu tức được không hậu quả thật sự khó gánh.
\*\*\*
Lúc này tại tòa nhà công ty chính của tập đoàn Tống thị. Tống Gia Hùng ngồi ở chiếc ghế chủ tịch mệt mỏi day day mi tâm suy nghĩ lại những lời mà Lạc Bối Bối đã nói với anh trước đó. Lúc này cánh cửa vang lên tiếng gõ, gã mệt mỏi cất tiếng:
“Vào đi!”
“Chủ tịch, bên Tô Tranh và Bạch Uyển Nhi, Bạch Kỳ Thiên và Lục Kình Phong đã có sự hợp tác ạ!”
Cô nàng thư kí bước vào hơi rụt rè lên tiếng báo cáo. Cô vừa dứt lời là hàng loạt tiếng đổ vỡ vang lên, tất cả những đồ vật trên bàn đều bị Tống Gia Hùng hất đổ xuống. Cô thư kí sợ hãi mặt trắng bệch nhưng cũng không dám rời đi. Tức giận một lúc, Tống Gia Hùng mới lên tiếng ra lệnh cho cô thư kí :
“Hẹn gặp Tô Tranh giúp tôi!”
“Vâng ạ!”
Cô thư kí như nhận được đặc sá mà gấp rút rời đi. Rốt cuộc tại sao lời nói của Tô Tranh luôn loanh quanh vang lên trong đầu gã? Có thật là Tô Miên cũng ẩn giấu điều gì với gã không? Có thật sự như lời Tô Tranh nói, gã bán mạng làm việc trung thành cho Tô Miên là sai lầm không? Hiện tại thật sự gã cảm thấy mình như ngồi trên đống lửa, mọi thứ xung quanh đều rất mơ hồ. Bây giờ lại các đến việc các gia tộc lớn bắt tay làm hòa với nhau, thế này chẳng phải là có ý định chèn ép gã sao? Lúc này cánh cửa lại được bật mở một lần nữa, cô thư kí bước vào kính cẩn báo cáo:
“Chủ tịch, bên Tô Tranh đã đồng ý gặp mặt rồi ạ. 12 giờ trưa tại nhà hàng Thiên Hương ạ!”
“Được rồi, cô đi làm việc đi!”
Vừa nhận được câu nói cô thư kí liền cắp đuôi chạy đi mất để bảo toàn mạng sống. Tống Gia Hùng mệt mỏi tựa người ra đằng sau ghế nhắm mắt tĩnh dưỡng. Có vẻ biết được sự thật của Tô Tranh thì cũng có thể suy ra được sự thật của gã. Nhưng mà trong hồi ức của gã Tô Miên luôn là người đàn bà tâm tính lương thiện đâu có độc ác? Rốt cuộc sự việc là thế nào?