Không để Hoắc Tử Trạch phải giải thích gì thêm, Lạc Bối Bối
đã tắt luôn máy. Hoắc Tử Trạch lúc này sợ hãi đến người cứ run lên cầm cập. Quả
này khéo câu toang mất, chú hai quá là độc ác rồi. Chả nể tinh họ hang gì cả,
chỉ là cậu lần trước lỡ lời khịa chú hai về việc chú yêu Cẩn Duệ Dung thôi sao? Có cân ôm hận để đến
lúc này trả thù vậy không? Tiểu Ái nhìn tình cảnh của Hoắc Tử Trạch mà bụm miệng
cười, cuối cùng cũng có ngày mà cô được chứng kiến bộ dạng khổ sở, sợ ãi trước
ba mẹ của em trai cô rồi. Sau một lúc run rẩy Hoắc Tử Trạch cuối cùng cũng có
can đảm trỏ về cùng Bạch Lộ Lộ. Tiểu Aí và Dương Thuần Vũ đương nhiên cũng quay
về cùng rồi để còn hóng drama nữa chứ.
Rất nhanh chóng đã trở về căn biệt thự của Hoăc gia, Hoắc Tử Trạch bước xuống xe đỡ Bach
Lộ Lộ đi xuống nắm chăt đôi bàn tay của cô vững bước tiến vào trong nhà. Phía
sau, Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ ngot ngào theo sau, bình thản đợi chờ drama kịch
tính phía trước. Vừa bước vào nhà, cả bốn người đã bị khí thế nơi đây choáng ngợp
rồi, Hoắc Tử Trạch suýt té xỉu. Bên trong nhà, Lạc Bối Bối, Hoắc Nhật Minh,
David, Cẩn Duệ Dung, Bạch Uyển Nhi, Dương Nhất Hàm và cả Bạch Kỳ Thiên với
Phương Kiều. Ặc, cái này là ra mắt ba mẹ vợ luôn cả thể sao? Cậu còn chưa có
chuẩn bị tâm lý gì cơ mà. Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ chỉ biết nhìn Hoắc Tử Trạch
và Bạch Lộ Lộ một tia ánh mắt an ủi. Tưởng nguyên ba mẹ và chú thím thì còn
giúp được chứ đông đủ thế này rồi thì mong hai đứa tự cầu phúc cho mình đi
thôi. Tiến đến ngồi cạnh Cẩn Duệ Dung, lúc này có mỗi cô là an toàn nhất thôi,
xung quanh ai cũng tỏa ra sát khí nồng nặc, thật sự như muốn đòi mạng người ta
vậy!
“Hoắc Tử Trạch! Con về nước chấp thuận theo ba là vì Lộ Lộ?”
Hoắc Tử Trạch đang sợ hãi cúi gằm mặt nghe Lạc Bối Bối hỏi vậy liền đứng thẳng người dậy, ngẩng
mặt lên nhìn mọi người thẳng thắn đáp:
“Vâng đúng rồi ạ! Con về nước vì cô ấy!”
Tiểu Ái thử quan sắt mặt ba mẹ, Hoắc Tử Trạch nói vậy đáng nghẽ hai người phải vui chứ,
nhưng sao ba mẹ chỉ có tức giận thêm chứ chả có bớt bát gì cả. Bạch Kỳ Thiên và
Phương Kiều cũng đã cải thiện ánh nhìn với Hoắc Tử Trạch. Thật sự ngay từ khi
biết chuyện là Bạch Lộ Lộ có quan hệ yêu đương với Bạch Lộ Lộ thì anh và cô đã
không dến nỗi tức giận nhưng không dễ dàng chấp thuận. Bởi vì hai người chỉ có
nguyên Bạch Lộ Lộ là con gái mà thôi nên phải tìm cho cô bé một người thật tốt.
Nhỏ tuổi không biết yêu đương dài được
không nhưng dù là mối tình đầu trẻ con như thế nào đi chăng nữa thì đối tượng
phải xứng và tốt. Hoắc Tử Trạch là con trai của Hoắc Nhật Minh và Lạc Bối Bối,
tuy là hai nhà thân thiết nhưng cũng thể tin tưởng mù quáng vậy. Biết đâu khi
sinh ra cậu nhóc này bị đột biến gen không có hưởng những tinh túy tốt đẹp của
ba mẹ, sinh ra ngỗ nghịch thì có phải là hại đời con gái bảo bối của anh và cô
à?
Lúc này sau, một hồi im lặng để mọi người rơi vào trầm tư suy nghĩ cuả riêng mình thì lúc
này Lạc Bối tức giận thẳng tay ném chiếc gối trên sofa vào người Hoắc Tử Trạch,
thu hút không ít ánh nhìn. Lạc Bối Bối cả giận nói:
“Hoắc Tử Trạch mày còn dám nói thế với mẹ? Đến bao giờ mày mới để mẹ yên long bớt vất vả về
cái cơ sở tình trường của mày đây? Bên nước M thì lúc nào cũng nửa đêm đi ngủ lại
bị cô giáo gọi về phản ảnh vì máy nhiều nữ sinh không chịu học tập cứ đòi sống
đòi chết với mày. Bây giờ đến Lộ Lộ mày cũng không tha! Mẹ không biết nói với
mày sao nữa rồi.”
Hoắc Tử Trạch mặt đen lại, bị mẹ ném gối thẳng vào mặt suýt thì mất vẻ đẹp trai xong rồi lại
còn bị chửi oan. Ai thấu nỗi đau này? Hoắc Tử Trạch đau khổ giãy nảy lên:
“Mẹ à, mẹ xét tình hình được không? Ở bên đó còn không yêu đương chỉ là các bạn, các chị
cứ đơn phương đòi sống đòi chết vì con. Con không hề đáp trả tình cảm yêu đương
của mấy người đó, bọn họ cứ như vậy con biết phải làm sao? Chẳng lẽ còn yêu hơn
mấy tram nữ sinh để thỏa mãn họ, cho họ đỡ đau lòng để họ khỏi điên đú? Thôi
con xin, con không có ước mơ làm bác sĩ chữa bệnh tâm thần! Chỉ trách mẹ với ba
sao có thể đẻ ra được một đứa con trai quá đẹp trai và tài giỏi như con thôi! Lần
này là con thích và yêu Lộ Lộ thật lòng, tình cảm của hai đứa bọn con đêuf xuất
phát từ cả hai phía nên mong mọi người đừng ngăn cản!”
Mọi người nghe Hoắc Tử Trạch nói vậy đến phải bật cười cảm thán. Chứng minh tình yêu và bản
lĩnh trước cha mẹ vẫn không quên tự luyến. Bạch Kỳ Thiên và Phương Kiều gật gù
quả là con trai của Hoắc Nhật Minh có khác bản lĩnh quả thực không phải dạng vừa.
Gương mặt của Lạc Bối cũng hòa hãn đi đôi chút, trên gương mặt cũng đã nở nụ cười
rồi. Hoắc Nhật Minh cũng vậy, thái độ này là đồng ý chấp thuận rồi chứ? Lạc Bối
Bối bình thản lên tiếng:
“Ảnh hưởng đến việc học là xử tử cả hai đứa ha!”
“Vâng mẫu thân đại nhân đừng lo!”
Hoắc Tử Trạch nghe Lạc Bối Bối nói vậy biết là cô đã đồng ý liền mừng quýnh lên ôm chầm lấy Bạch
Lộ Lộ mà nhấc bổng cô lên phấn khích xoay vòng vòng. Cuối cùng cậu cũng thoát
được kiếp con ghẻ suốt ngày bị ba mẹ đối xử bất công. Nhìn bọn trẻ phấn khích
mà mọi người cũng vui lây. Dương Nhất Hàm và Bạch Kỳ Thiên không lên tiếng nãy
giờ, lúc này cũng vân đạm phong khinh nói với Hoắc Nhât Minh:
"Hình như kiếp trước nhà hai chúng tôi nợ cả nhà anh!”
Hoắc NhậtMinh tâm tình tốt cười ha hả đáp lại:
“Đúng! Hai người gây nghiệp nhiều quá nên bây giờ mới phải để con của hai người trả nghiệp
hộ. À hình như nhà Nhất Hàm còn có Uyển Uyển nữa nhỉ?”
“Hoắc Nhật Minh, anh thôi ngay cái âm mưu đen tối đó đi. Tôi không để con gái tôi rơi vào
tay nhà hai người nữa đâu.”
Uyển Nhi ngồi bên im lặng nghe lúc này cũng phải lên tiếng. Con gái cô chuẩn bị rơi vào miệng
sói làm sao cô có thể ngồi yên? Nó mới 9 tuổi, vậy mà cái tên Hoắc Nhật Minh
này cũng không buông tha cho được! Vô sỉ không để đâu cho hết vô sỉ. Hoắc Nhật
Mình và Lạc Bối Bối nhìn cảnh tượng Uyển Nhi ra sức bảo vệ cô công chúa nhỏ của
mình mà bật cười, không nhịn được lên tiếng true troc tiếp:
“Đời ai đâu biết chữ ngờ? Nhà tôi còn có một đứa cháu trai nó học lớp 5 mà đẹp trai , tài
giỏi lắm.”
Uyển Nhi bị trêu chọc đen mặt lại, hơn 40 tuổi đầu rồi mà vẫn còn trẻ con như thế, đúng là
thua mấy người này thật sự. Cô gắt gỏng:
“Hai đứa nó còn rất nhỏ và chúng ta nên cho nhau một lối thoát, còn bây giờ có ăn cơ không
thì bảo? Bọn trẻ nó tham gia buổi lễ thi thố cũng mệt và đói sắp lả rồi đấy.”
Thấy Uyển Nhi đã gắt gỏng rồi nên không ái dám true nữa, tất cả tiến vào phòng bếp quây
quần với nhau ăn cơm vui vẻ. Cuộc sống giản dị trở về bên họ thật rồi.
\*\*\*
Những ngày sau đó, đều bình yên đến đẹp đẽ, vẫn đi học rồi yêu đương chả ai cấm cản mọi
người nhìn vào đều ngưỡng mộ ghen tị. Bây giờ đã là gần hết tháng 12 rồi, kì I
của lớp 11 cũng sắp trôi qua nhanh chóng. Thanh xuân đúng là nhanh thật. mới
hôm nào đã chuẩn bị hết lớp 11 rồi, lên lớp 12 nữa thôi là hết ba năm thanh
xuân tươi đẹp. Mấy ngày nay Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ đều kịch liệt ôn thi cuối
học kì, thời gian dành cho việc yêu đương cũng bớt đi. Bây giờ, cô giáo và ba
me đều đã có những tư tưởng về việc yêu đương thoáng hơn rồi nhưng vẫn nên tự
giác một chút. Yêu đương của hoc sin cái hạnh phúc nhất đó chính là cả hai cùng
yêu đương, cùng nhau tiến bô trong học tập một cái tình yêu đơn thuần và trong
sang như vậy rất hạnh phúc. Nếu có cơ hội mọi người nên thử, nhưng Tiểu Ái biết
đa số các bạn đều không làm được nên cứ trải nghiệm cảm giác thanh xuân độc
thân một mình đi nha.
Rất nhanh chóng đã đến tuần thi cử, sáng thi chiều tối về lại học mục mặt ra. Nhưng khổ
trước sướng sau, cố gắng một chút còn nếm được quả ngọt. Cố gắng vất vả trải
qua cái tuần sinh tử này nào, qua bao nhiêu nỗ lực thì cuối cùng cũng qua được
cái tuần đầy vất vả này. Thi xong nhàn rỗi thật sự, đến lớp chỉ có ngồi chơi.
Hôm nay, đang ngồi chơi tận hưởng sau thi bỗng nhiên Vương Khôi tung tăng bước
vào ôm cổ Tống Gia Huy nói:
“Anh yêu,anh làm cái gì đấy?”
“Đang nói chuyện bình thường thôi? Tự nhiên xuống đây có việc gì?”
“Nhớ anh có là một việc không?”
“…” Tâm trạng dân tình lúc này. Cái gì vậy? Mù mắt chó của bọn họ rồi, thôi nha tình yêu nam nữ đã đủ để bọn họ nghẹn hòng rồi bây giờ lại còn tình yêu đam mỹ? Giết chết bọn họ đi là cho vừa ha. Trong lớp có mấy
bạn là ủ bây giờ đã mừng quýnh lên lấy điện thoại ra chụp lấy chụp để, đã tình
yêu đam mỹ lại còn cả hai đều đẹp trai. Tí cái này lên page trường có mà bùng nổ
thật sự luôn. .
Tiểu Ái, Dương Thuần Vũ, Mạc Hàn Lâm và Triệu Lệ Manh đều đang trong tình trạng hóa đá.
Uả bọn họ đang nhìn cái gì vậy?
‘’Hai người kết rồi?”
Vương Khôi nói mấy lời sến súa vậy mà Tống Gia Huy không hề phản ứng thái quá mà chỉ nhàn
nhạt hỏi lại. Không lẽ gạo nấu thành cơm rồi, Tống Gia Huy thật sự bị bẻ cong rồi?
Tống Gia Huy sao không nhận ra ý của Triệu Lệ Manh chứ, sắc mặt cậu tối lại:
“Cái gì mà kết với không kết? Anh ta toàn nói như vậy, cấm không được mồm của anh ta mà nên
tôi mặc kệ cho anh ta gọi gì thì gọi. Đừng có nghĩ linh tinh.”
Triệu Lệ Manh và mọi người trong lớp gật gù, mấy bạn fan nữ của Tống Gia Huy thở phào nhẹ
nhõm. May là không phải thật, chứ không bọn họ tự sát mất mới có anh hotboy mà
bây giờ lại bị bẻ cong thì thật sự bọn họ chả thiết tin vào đàn ông nữa luôn
quá. Vương Khôi nghe Tống Gia Huy nói vậy không lộ ra biểu cảm, cảm xúc gì chỉ
kiêu ngạo cười nhìn Tống Gia Huy bằng ánh mắt hết sức gian tà. Hơ, cậu không
tinh anh bẻ cong được cậu thì anh càng phải cho cậu thấy bản lĩnh thật sự của
anh.
\*\*\*
Chuẩn bị có bão chương full luôn trong dịp nghỉ lễ mọi người có ai đón chờ không nào?