Lớp Vỏ Bọc

Chương 111




Sau lưng, cửa phòng làm việc của cục trưởng Từ bị đóng lại, tất cả tiếng động trong phòng đều bị ngăn cách sau cánh cửa bằng gỗ thật.

Mạnh Chiêu đi đến phòng làm việc của mình, nhớ lại bìa tài liệu trong tay Nhậm Bân. Có vẻ như, Nhậm Bân đến văn phòng cục trưởng Từ để báo cáo nội dung bên trong kẹp tài liệu kia.

Chữ “Sâm” đó có thể liên quan đến Lục Thời Sâm không? Chẳng lẽ lần này Nhậm Bân ra nước ngoài, không chỉ điều tra Chúc Duệ mà còn điều tra cả Lục Thời Sâm?

Phải làm rõ tất cả những chuyện này, trước hết biết Nhậm Bân có phải nội gián tiết lộ tiến triển vụ án hay không… Trước khi đẩy cửa đi vào phòng làm việc, Mạnh Chiêu gọi Chu Kỳ Dương và Trình Vận đi vào.

Hai người đi vào văn phòng, tự giác đóng cửa lại: “Anh Chiêu.”

“Ngồi đi,” Mạnh Chiêu nhìn về phía hai người, “Hôm qua bảo hai đứa điều tra giám sát liên quan đến Nhậm Bân, thế nào, có phát hiện gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa phát hiện có điểm gì khác thường, ” Trình Vận ngồi xuống nói, “Anh Bân sinh hoạt rất có quy luật, ngoại trừ đi làm và tan làm, thì là đi đón con gái, thỉnh thoảng buổi tối đi ra ngoài tản bộ chốc lát. Con gái của anh ấy rất đáng yêu, nhưng anh Chiêu này, sao em chưa bao giờ thấy vợ của anh Bân?”

Mạnh Chiêu vẫn chưa lên tiếng, Chu Kỳ Dương đã tiếp lời trước: “Anh Bân chưa kết hôn, hình như tôi nghe nói con gái của anh ấy là nhận nuôi? Chẳng phải hai năm trước anh Bân bị đình chỉ một thời gian vì phạm sai lầm à, sau khi trở về thì có thêm đứa con gái. Con gái của anh Bân ở đâu ra, đây chính là một trong năm bí ẩn lớn chưa có lời giải đáp của cục thành phố.”

Trình Vận tràn đầy hứng thú hóng hớt: “Vậy bốn bí ẩn lớn khác chưa có lời đáp là gì?”
“Vợ của cục trưởng Từ là thần thánh phương nào, Lệ Cẩm có bao nhiêu đôi giày cao gót, anh Triều đã quen bao nhiêu cô bạn gái…”

Chu Kỳ Dương nói còn chưa dứt lời, Mạnh Chiêu đã cong ngón tay gõ lên trán cậu một cái: “Năm bí ẩn lớn chưa có lời giải đáp ở đâu ra, cậu tự bịa phải không.”

“Shh…” Chu Kỳ Dương hít vào một hơi, kêu oan nói, “Em cũng nghe nói thôi, trên dưới trong cục đều truyền thế…”

Trình Vận vẫn chưa nghe đủ, truy hỏi: “Còn có một bí ẩn chưa có lời giải đáp nữa?”

Chu Kỳ Dương ôm đầu rụt sang bên cạnh: “Tại sao trước giờ anh Chiêu không quen bạn gái…”

“Đốp” một tiếng, một cái búng gõ lên ót Chu Kỳ Dương, kèm theo một tiếng kêu “Á…”, Mạnh Chiêu một lời khó nói hết nhìn hai người trước mặt: “Trong đầu suốt ngày chứa những thứ gì đâu? Gọi hai đứa tới để nói chuyện chính, đừng ngắt lời.”
Hai người lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

“Bắt đầu từ tối hôm nay chúng ta chia ra hành động, sau khi tan làm, hai đứa lập tức thay đổi quần áo ngày thường không dễ bị nhận ra, theo dõi Nhậm Bân, anh và cố vấn Lục sẽ thông qua giám sát mạng của cục thành phố theo dõi tình huống xung quanh Nhậm Bân. Chúng ta nhất định phải phối hợp nắm chặt nhất cử nhất động của Nhậm Bân, không bỏ qua bất kỳ dấu vết để lại nào.”

“Không thành vấn đề, anh Chiêu.” Hai người trả lời.

“Nhớ kỹ, người hai đứa phải theo dõi, không phải tên trộm bình thường, mà là một cảnh sát đã được huấn luyện chuyên nghiệp, có kinh nghiệm nghề nghiệp dày dặn, nếu phát hiện Nhậm Bân có hành vi khác thường, phải cho anh biết ngay lập tức, tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ. Để phòng ngừa Nhậm Bân phát hiện lạ thường, bốn người chúng ta phải thay ca mỗi ngày một lần, ngày mai do anh và cố vấn Lục theo dõi, các em theo dõi giám sát, rõ chưa?”

“Rõ rồi!” Trình Vận nói.

“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Chu Kỳ Dương nói tiếp.

Lúc này, vài tiếng “brr brr” vang lên, điện thoại của Mạnh Chiêu trên bàn rung lên, anh cầm lấy xem, là đội trưởng Triệu của cục thành phố Nham Thành gọi điện đến.

“Hai đứa đi làm chuyện khác trước đi,” Mạnh Chiêu nói với Chu Kỳ Dương và Trình Vận xong nhận điện thoại, “Alo, đàn anh?”

“Tiểu Mạnh, hai ngày này anh cử người đi tra xét hành tung của Ngụy Xương Hòa, phát hiện chiều ngày 25 tháng 05 ông ta rời khỏi nhà rồi không trở lại nữa, trong hệ thống cảnh vụ cũng không có ghi chép xuất hành của ông ta, tạm thời vẫn chưa thể xác định vị trí của ông ta.”

Ngày 25 tháng 05… Ngày thứ ba sau khi Ngô Gia Nghĩa chết?

Suy nghĩ mấy giây, Mạnh Chiêu hỏi: “Ngụy Xương Hòa có khả năng đã ra nước ngoài không?”

“Điều đó không có khả năng cho lắm, một cựu cục trưởng cục công an có vết nhơ chính trị, muốn ra nước ngoài khả năng không lớn.”

“Vết nhơ chính trị?” Mạnh Chiêu lập tức bắt được từ mấu chốt trong lời nói của anh ta, “Là sao?”

“Mới đầu, anh cũng tưởng rằng Ngụy Xương Hòa chỉ là cựu cục trưởng về hưu bình thường, nhưng gần đây điều tra ông ta mới biết được, trong lúc Ngụy Xương Hòa tại chức, quả thực chính là Bá vương. Nghe nói lúc đó ông ta dùng người không khách quan, thậm chí thông qua cách thay thế biên chế bí mật nhồi nhét nhiều thân thích nhà mình vào những bộ phận thực quyền trong toàn bộ hệ thống cảnh vụ Nham Thành, hơn nữa còn dựa vào giao dịch quyền tiền, dọa dẫm bắt chẹt và các phương thức bất hợp pháp để lấy được cổ phần doanh nghiệp, kiếm lời rất nhiều tiền đen tối. Trong lúc ông ta tại chức, tra tấn ép cung cũng rất phổ biến, khá nhiều án oan giả sai gần đây được sửa lại hẳn đều có liên quan đến ông ta… Hầy, anh không nói tỉ mỉ nữa, tóm lại, Ngụy Xương Hòa là một cảnh sát xấu xa đường hoàng ra dáng.”

“Về sau xử lý như thế nào?”

“Bị song quy[1] mất chức.”

[1]

“Không biết là bên trên sợ ảnh hưởng không tốt, hay là Ngụy Xương Hòa mua chuộc được vài người, sau khi mất chức đã không tiếp tục truy cứu nữa, cậu cũng biết, lúc đó…” Đội trưởng Triệu thở dài, không nói nữa.

“Quả thật…” Dừng một lát, Mạnh Chiêu nói tiếp, “Đàn anh, làm phiền anh tiếp tục tìm kiếm hành tung của Ngụy Xương Hòa giúp em, đúng rồi, bên anh còn dư dả nhân thủ không? Ý ý của cục trưởng Từ là, nếu như nhân thủ không đủ, bên em có thể điều mấy người sang giúp đỡ.”

“Cậu không lần lo lắng chuyện này, gần đây không có vụ án gì cần xử lý ngay, tìm mấy người điều tra hành tung của Ngụy Xương Hòa vẫn không có vấn đề gì.” Đội trưởng Triệu nói, “Vậy Tiểu Mạnh, có tiến triển gì anh lại liên lạc với cậu sau.”

“Được, cảm ơn anh.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu rơi vào suy tư: ngày thứ ba sau khi Ngô Gia Nghĩa chết, Ngụy Xương Hòa đã trốn đi, đây không phải ngẫu nhiên.

Ngụy Xương Hòa đang trốn ai? Chẳng lẽ biết được Chúc Duệ về nước, lo lắng Chúc Duệ sẽ khai ra chân tướng vụ án của Trần Dục năm đó và liên lụy đến bản thân?

Nhưng mà, trong vụ án của Trần Dục năm đó, bản thân Chúc Duệ cũng là chủ mưu mà còn chẳng dễ dàng nói ra chân tướng năm đó, nếu như không phải tìm được bút ghi âm Ngô Gia Nghĩa giấu, vụ án Trần Dục có thể phá án và bắt giam hay không cũng không dễ nói. Ngoài ra, làm rõ chân tướng vụ án của Trần Dục chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm qua, tại sao Ngụy Xương Hòa không chạy trốn hôm qua hoặc hôm nay, mà vào ngày thứ ba sau khi Ngô Gia Nghĩa chết đã bặt vô âm tín rồi? Lẽ nào là đã trực giác của một cảnh sát? Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng….

*

Mười một giờ đêm, trong phòng giám sát của cục thành phố, Lục Thời Sâm ngồi trước máy vi tính, nhìn hình ảnh theo dõi trên màn hình.

Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm giám sát cả đêm nên hơi buồn ngủ, anh đến phòng vệ sinh rửa mặt. Đẩy cửa đi vào văn phòng, anh nhìn về phía Lục Thời Sâm. Lục Thời Sâm đeo một cái kính thường, cong khuỷu tay gác lên tay vịn ghế, ngón tay khẽ chống cằm. Hắn ngồi ngay ngắn trước máy vi tính, ánh sáng ấm trên trần nhà chiếu xuống, như thể tráng một lớp men trong suốt và giàu kết cấu trên làn da của hắn, khiến hắn nom giống một pho tượng hình người được điêu khắc tỉ mỉ.

Theo tiếng vang nhỏ khi cửa bị đẩy ra, Lục Thời Sâm nghe tiếng nhìn về phía Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào, trong ánh mắt có chút độ ấm, lúc này mới từ một pho tượng biến thành người sống sờ sờ.

Chậc, bạn trai mình đẹp trai quá trời. Mạnh Chiêu thầm nghĩ. Anh đi tới nhìn vào màn hình: “Sao rồi, có tình huống khác thường không?”

“Không có.” Lục Thời Sâm nói.

“Để em nhìn cho, anh đứng lên hoạt động đi.”

“Ừ.” Lục Thời Sâm đứng lên, Mạnh Chiêu ngồi xuống ghế.

Lục Thời Sâm cũng không ra ngoài đi lại mà dựa vào bàn, cầm lấy còng tay Mạnh Chiêu để trên bàn nghịch chơi: “Một đêm cũng không có động tĩnh?”

“Không có, Nhậm Bân giống như ngày thường, sau khi tan làm trước tiên đến nhà trẻ đón con gái, sau đó hai người đến siêu thị một chuyến, mua một ít hoa quả rau củ. Chu Kỳ Dương đi theo anh ta vào siêu thị, trong siêu thị không phát hiện anh ta trò chuyện với bất kỳ ai, cũng không có hành động gì lạ thường, mua xong đồ ăn sau đó về nhà với con gái, cho tới giờ cũng không xuất hiện nữa…”

Mạnh Chiêu vừa nhìn giám sát vừa kể với tình huống tối nay với Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm cầm cổ tay anh nâng lên, anh cũng không để ý.

Chỉ nghe “cạch” một tiếng, kim loại va chạm phát ra âm thanh lanh lảnh, Lục Thời Sâm dùng còng tay còng một bên cổ tay Mạnh Chiêu lại.

Mạnh Chiêu: “...”

“Có thể mang còng tay này về không?” Lục Thời Sâm nhìn về phía Mạnh Chiêu.

“… Mang về anh muốn làm gì?” Mạnh Chiêu cảnh giác nói.

Lục Thời Sâm không nói chuyện, tay vẫn nghịch còng tay như cũ, như thể cảm thấy rất thú vị.

Mạnh Chiêu xem video, mấy phút sau mở miệng nói: “Cái đồ chơi này còng tay nhiều phạm nhân như thế, không sạch sẽ đâu, nếu anh muốn, trở về em làm cái mô phòng chân thật.”

Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng rồi, nghịch còng tay xong, lại cầm đốt ngón tay của Mạnh Chiêu nghịch ngón tay anh.

Có phải mình nuông chiều tên này quá rồi không? Mạnh Chiêu nhìn hình ảnh video thầm nghĩ.

Cách mười cây số, Chu Kỳ Dương và Trình Vận ngồi vào trong xe, đang dùng ánh mắt giám thị cửa hành lang chỗ Nhậm Bân cách đó không xa.

“Chẳng lẽ hôm qua cứ trôi qua như vậy?” Chu Kỳ Dương ngồi ở ghế điều khiển nhìn chằm chằm vào cửa tòa nhà và duỗi lưng một cái, “Cho tới bây giờ, anh Bân cũng không có bất kỳ khác thường nào, chẳng lẽ chúng ta suy nghĩ nhiều rồi?”

“Khó mà nói,” Trình Vận ngồi ở vị trí phụ lái nói, “Dù sao chúng ta cũng không quan sát được tình huống trong nhà anh Bân.”

Chu Kỳ Dương lên tinh thần, dùng sức trợn to mắt nhìn về phía trước, tự an ủi mình: “Tôi có dự cảm, anh Bân có thể sắp có hành động.”

Lại là chờ đợi thời gian dài, trong xe Chu Kỳ Dương buồn ngủ, cậu mở màn hình điện thoại đã tắt, mười một giờ bốn mươi lăm phút.

Đột nhiên, có người kéo cánh tay cậu một cái, là Trình Vận: “Cậu mau xem kìa, đó có phải anh Bân không?”

Chu Kỳ Dương nhìn về hướng cô chỉ, trong hành lang, một bóng người quen thuộc đã xuất hiện – chính là Nhậm Bân. Mà trong phòng giám sát ở cục thành phố, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm cũng nhìn thấy sự xuất hiện của Nhậm Bân qua video, Mạnh Chiêu lập tức gọi điện thoại cho Chu Kỳ Dương.

Nhậm Bân xuống lầu, sau đó đi thẳng ra ngoài tiểu khu.

“Không giống như đi lái xe, hai đứa cũng xuống xe đi theo xem.” Mạnh Chiêu nói qua điện thoại, “Cố gắng giữ khoảng cách hơn năm mươi mét, bên anh có thể phán đoán lộ trình của anh ta thông qua giám sát, hai người không cần lo lắng sẽ mất dấu.”

Chu Kỳ Dương và Trình Vận khẽ trả lời một câu: “Đã nhận.” Sau đó mỗi người chia ra đeo tai nghe lên, xuống xe và đi theo sau Nhậm Bân từ hai phía.

Sau khi ra khỏi tiểu khu rẽ phải là một con đường chính rất dài, Nhậm Bân hơi cúi đầu, không nhanh không chậm đi dọc ven đường, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại ra, hình như đang gửi tin nhắn với ai.

Chu Kỳ Dương và Trình Vận vẫn giữ một khoảng cách theo sau, cố gắng chôn vùi mình trong màn đêm.

Sau khi đi trên đường chính khoảng năm trăm mét, Nhậm Bân rẽ vào một lối nhỏ.

Chu Kỳ Dương và Trình Vận thấy thế cũng bước nhanh hơn, bước nhanh đi đến chỗ rẽ.

Bởi vì cách Nhậm Bân một khoảng, sau khi họ rẽ vào đường nhỏ, lại phát hiện Nhậm Bân đã mất tung tích. Chu Kỳ Dương lập tức hơi hoảng, hạ giọng nói: “Người đâu anh Chiêu? Không phải mất dấu rồi chứ?”

“Đừng hoảng hốt.” Trong tai nghe, giọng nói Mạnh Chiêu bình tĩnh, nó khiến Chu Kỳ Dương cũng bình tĩnh lại theo, “Trên đường nhỏ không có giám sát, anh cũng tạm thời không biết vị trí cụ thể của anh ta, nhưng trên con đường xung quanh khác đều có giám sát, nếu anh ta không xuất hiện dưới giám sát, chứng tỏ anh ta vẫn ở bên trong.”

“Vậy còn cần đi theo vào không?” Chu Kỳ Dương thấp giọng hỏi.

“Không nên gấp, cậu đeo khẩu trang xong hãy đi vào, Trình Vận đóng giữ ở giao lộ.”

“Đã nhận.” Chu Kỳ Dương điều chỉnh trạng thái, dùng tư thế của người đi đường bình thường rẽ vào đường nhỏ.

Con đường nhỏ này không có đèn, cực kỳ tối tăm, chỉ có một hiệu thuốc vẫn sáng đèn, có phải đi vào hiệu thuốc không?

Chu Kỳ Dương cúi đầu đi đến hiệu thuốc, lúc cậu muốn đến gần hiệu thuốc, Nhậm Bân xách theo một túi nhỏ đựng đầy thuốc đang đối diện cậu đi ra. Tim Chu Kỳ Dương đập điên cuồng, mặc dù bản thân đã đeo khẩu trang, nhưng nếu như đối mặt, vậy xác suất bị nhận ra vẫn rất lớn.

Làm sao bây giờ? Có bị nhận ra không? Nếu bây giờ quay đầu rời đi, có phải sẽ bị lộ không? Nếu như tự nhiên đi qua như vậy, anh ấy có thể chú ý đến mình không? Nhưng nếu thật sự bị nhận ra, mình nói thế nào? Trong chớp mắt ngắn ngủi, vô số suy nghĩ hiện ra trong đầu Chu Kỳ Dương, khiến trên trán cậu toát mồ hôi lạnh.

Trong khoảnh khắc Nhậm Bân sắp ngẩng đầu, Chu Kỳ dương giơ tay che nửa dưới gương mặt, nghiêng người sang phải, “Hắt xì…”

Mà trong nháy mắt hắt xì, cậu và Nhậm Bân đã lướt qua nhau.

Có vẻ như, Nhậm Bân cũng không chú ý đến mình, Chu Kỳ Dương thở phào nhẹ nhõm.

Mua mấy cái băng dán cá nhân trong hiệu thuốc, Chu Kỳ Dương đi ra, thấy Nhậm Bân đã trở về giao lộ theo đường cũ.

“Anh thấy Nhậm Bân đã đi ra,” Giọng Mạnh Chiêu từ trong tai nghe truyền đến, “Cậu sao rồi?”

“Vừa rồi nguy hiểm quá, suýt nữa đã chạm mặt,” Chu Kỳ Dương ra khỏi hiệu thuốc, “Anh Bân chỉ đến mua một ít thuốc, trong hiệu thuốc ngoài nhân viên cửa hàng cũng không thấy những người khác.”

“Ừ, anh ta đang trở về theo đường cũ, Trình Vận đang tiếp tục theo dõi, cậu cũng điều chỉnh lại sau đó cùng trở về đi.”

“Vâng anh Chiêu.”

Mười hai giờ lẻ năm phút, Nhậm Bân cầm thuốc đi vào hành lang nhà mình, mười phút sau, trong nhà Nhậm Bân tắt đèn.

“Đi về nghỉ ngơi trước đi, vất vả rồi, ngày mai đổi sang anh và cố vấn Lục.” Mạnh Chiêu nói.

“Anh Bân có thể đi ra ngoài vào nửa đêm không?” Giọng điệu của Trình Vận hơi lo lắng.

“Không sao, sáng mai lại đến kiểm tra giám sát một lần, ” Mạnh Chiêu nói, “Nghỉ ngơi sớm, đừng chậm trễ công việc ban ngày.”

“Ừm, vậy anh Chiêu, anh và cố vấn Lục cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Trình Vận nói xong cúp điện thoại.

Chiều hôm sau, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm kết thúc thẩm vấn lần hai với Chúc Duệ, trở về từ phòng thẩm vấn thì gặp được Nhậm Bân tan làm sớm theo thường lệ.

“Đi đón con gái à anh Bân?” Mạnh Chiêu lên tiếng chào hỏi.

“Ừ,” Nhậm Bân có vẻ hơi xấu hổ, “Kiều Kiều bị ốm, tôi phải đưa con bé đến bệnh viện khám xem, hôm nay đi sớm hơn.”

Cho nên hôm qua xuống lầu mua thuốc muộn như thế, là đi mua thuốc cho con gái bị ốm? Mạnh Chiêu cười: “Tôi hiểu, anh Bân anh cũng nhọc lòng, người làm cha thật sự không dễ dàng.”

Nhậm Bân không nói gì, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trông không muốn nhiều lời.

“Anh mau đi đi.” Mạnh Chiêu nói.

Mạnh Chiêu đi đến trước cửa sổ phòng làm việc của mình, nhìn Nhậm Bân lái xe ra khỏi cục thành phố.

“Đi, chúng ta theo sau.” Mạnh Chiêu cầm cổ tay Lục Thời Sâm, hai người cùng bước nhanh xuống lầu, lái chiếc xe Lục Thời Sâm mượn từ công ty đi theo. Trong phòng giám sát, Chu Kỳ Dương và Trình Vận chú ý tình huống của Nhậm Bân.

Đón con gái, đến siêu thị, về nhà…. Hành động của Nhậm Bân không khác gì hôm qua, ngoại trừ hôm nay không ra ngoài mua thuốc.

Đợi cả đêm cũng không phát hiện manh mối gì, Mạnh Chiêu cầm điện thoại lên nhìn thời gian. Có lẽ vì ở cùng Lục Thời Sâm thời gian luôn trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác còn hai phút nữa là đến không giờ.

Lúc này, Chu Kỳ Dương gọi điện thoại tới: “Anh Chiêu, không giờ rồi, còn tiếp tục theo dõi không?”

“Đợi thêm mười phút đi, nếu như vẫn không có động tĩnh hôm nay coi như xong.” Mạnh Chiêu nói.

“Có khi nào trong mười phút này, anh Bân bỗng nhiên xuất hiện…” Chu Kỳ Dương nói còn chưa dứt lời, cách mười mấy mét, một bóng người quen thuộc lần nữa mở cửa tòa nhà ra, xuất hiện trước mắt họ. Mạnh Chiêu lập tức ngồi thẳng, Lục Thời Sâm cũng nhìn về phía bóng người kia.

“Đờ mờ,” Chu Kỳ Dương cả kinh nói, “Cái miệng của em từng khai quang…”

“Chú ý theo dõi giám sát.” Mạnh Chiêu nói xong buông cổ tay Lục Thời Sâm ra, toan đẩy cửa xuống xe, lại phát hiện lần này hình như Nhậm Bân cũng không muốn đi bộ ra ngoài, mà là đi về phía bãi đậu xe ngầm.

“Chắc là muốn lái xe ra ngoài.” Lục Thời Sâm theo đó khởi động xe.

“Ra ngoài muộn thế này, trong tay còn cầm túi, đêm nay nói không chừng thật sự có thể câu được cá,” Mạnh Chiêu nhìn bóng người Nhậm Bân đi vào bãi đậu xe ngầm, mấy phút sau, chiếc xe con màu nâu của Nhậm Bân lái từ bãi đậu xe ra, “Đi thôi, đừng theo sát quá.”

“Ừ.” Lục Thời Sâm đáp một tiếng rồi lái xe đi theo.

Xe của Nhậm Bân cham r4ilái ra khỏi cư xá, Lục Thời Sâm lái xe theo phía sau cách năm mươi mét. Chiếc xe con màu nâu kia đi qua giao lộ này đến giao lộ khác, không hề có ý định dừng lại, chiếc xe dần dần rời xa trung tâm thành phố, lái vào khu vực vùng ngoại ô. Để không bại lộ bản thân, Lục Thời Sâm tắt đèn xe, hoàn cảnh xung quanh càng thưa thớt nhà ở và ngày càng trống trải khiến Lục Thời Sâm nghĩ đến cảnh tượng đi theo Mạnh Chiêu lúc ở Nham Thành.

“Nếu anh ta thật sự đến gặp bàn tay đẩy phía sau màn, em định làm như thế nào?” Lục Thời Sâm lái xe hỏi.

“Có thể một mẻ hốt gọn người và chứng cứ là tình huống lý tưởng nhất, nhưng cứ cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như thế…” Mạnh Chiêu nhìn chiếc xe lao nhanh phía trước, phân tích nói, “Chắc Nhậm Bân chỉ đến trao đổi tin tức, người gặp anh ta sẽ không quá nhiều, hơn nữa em mang súng, sẽ không bị động như lần trước.”

“Vẫn phải cẩn thận.” Lục Thời Sâm nói.

“Ừ, chủ yếu là bây giờ chúng ta không rõ bàn tay đẩy sau màn là một người, hay là làm việc có tổ chức giống như Ngô Gia Nghĩa…” Dừng một lát, Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, “Đề phòng lỡ như, vẫn phải triệu tập nhân thủ tới đây.”

Mạnh Chiêu gọi điện thoại cho Chu Kỳ Dương: “Tiểu Chu, bây giờ cậu lập tức điều động nhân viên trực của cục thành phố, đồng thời liên hệ với nhân viên làm nhiệm vụ ở đồn cảnh sát gần địa điểm lái xe, bảo họ lập tức hành động, tập hợp với bọn anh, tranh thủ bao vây giao lộ càng sớm càng tốt.’

“Không có vấn đề anh Chiêu.” Chu Kỳ Dương nói, “Em lập tức đi liên hệ.”

Nói xong, Chu Kỳ Dương ra khỏi phòng giám sát, đi triệu tập nhân thủ theo sắp xếp của Mạnh Chiêu.

Lục Thời Sâm vẫn lái xe theo dõi Nhậm Bân, sau khi theo xe Nhậm Bân lái xe vào một con đường nhỏ, tốc độ xe dần dần giảm xuống, cho đến khi dừng lại, Mạnh Chiêu nhìn thấy, khoảng năm mươi mét phía trước, Nhậm Bân dừng xe ở gần một sân lớn của nhà trang tại.

Để tránh bị phát hiện, Lục Thời Sâm theo tốc độ lái lúc đầu, sau khi vượt qua xe của Nhậm bân hắn rẽ vào một con đường nhỏ phía trước. Lục Thời Sâm dừng xe ở ven đường, Mạnh Chiêu đẩy cửa xuống xe, đi đến giao lộ quan sát tình huống của Nhậm Bân.

Nhậm Bân xuống xe, đi vào sân của nhà trang trại kia. Lúc này trong tai nghe truyền đến giọng nói của Chu Kỳ Dương, giọng điệu vội vàng: “Anh Chiêu, không đúng, người trực ban hôm nay của cục thành phố bị điều đi cả rồi, liên hệ với đồn cảnh sát xung quanh cũng đều nói là đi làm nhiệm vụ rồi, em không nghe nói đêm nay có nhiệm vụ khẩn cấp gì mà…”

Người của cục thành phố và đồn công an xung quanh đều bị chuyển đi? Đây là sự trùng hợp chăng? Hay là nói đây vốn là một cái bẫy…

Có thể điều đi tất cả lực lượng cảnh sát trước khi chuyện xảy ra… chỉ có một người, trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên một khuôn mặt, một hơi lạnh lan ra từ đáy lòng anh.