Lớp Vỏ Bọc

Chương 113




Lúc trở về cục thành phố đồng nghiệp lái xe giúp, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm ngồi ở ghế sau.

Vùng ngoại ô đèn đường thưa thớt, trong buồng xe tối tăm chật chội, tay của hai người nắm lấy nhau, có một lúc lâu không ai nói chuyện.

Mạnh Chiêu biết, nếu trong phát súng vừa rồi của Nhậm Bân có đạn, e rằng mình đã mất mạng ngay tại chỗ, có lẽ Lục Thời Sâm cũng nhận ra điểm này, cho nên mới nắm chặt tay anh như thế.

Mạnh Chiêu ngồi lại gần Lục Thời Sâm một chút, hạ thấp giọng nói: “Không sao rồi.”

Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng, nhưng sức lực trên tay lại không giảm bớt.

“Có phải lúc nãy bọn chúng nhắc đến ‘Anh Ngũ’ không?” Mạnh Chiêu nhớ lại lời nói của một sát thủ trong đó, “Lúc đó hai quản lý của l*иg tối cũng đã nhắc đến hắn ta, người này là hung thủ gϊếŧ Lư Dương.”
“Ừ, anh Ngũ này rất quen thuộc chúng ta, hơn nữa còn từng bị thiệt, chắc là mặt sẹo trước đó chúng ta đánh nhau ở Nham Thành.” Lục Thời Sâm nói, “Xem ra, mặt sẹo cũng là thủ lĩnh của bọn sát thủ này, tại sao hôm nay hắn không có mặt?”

“Đúng rồi…” Mạnh Chiêu cũng cảm thấy khó hiểu. Trước đó người theo dõi Mạnh Nhã Thù là mặt sẹo, hơn nữa nghe ý của sát thủ kia, hành động đêm nay cũng do mặt sẹo sắp xếp, nhưng bản thân gã lại không xuất hiện. Là vì lo lắng sẽ trúng bẫy nên cố tình không đến, hay là vì bản thân có chuyện khác không đi được?

Lần này, mặc dù bắt được phần lớn sát thủ của tổ chức phạm tội, nhưng mặt sẹo nhân vật quan trọng của tổ chức lại không sa lưới, điều này khiến Mạnh Chiêu cảm thấy lo lắng mãnh liệt.

Xe lái đến cục thành phố, hai người xuống xe rồi đi đến tòa nhà cục thành phố.
Chu Kỳ Dương và Trình Vận đứng ở đại sảnh, vừa thấy hai người đi tới, lập tức bước nhanh lên đón: “Anh Chiêu, cố vấn Lục, các anh không sao chứ?”

“Không sao.” Mạnh Chiêu nói, “Anh Bân về chưa?”

“Về rồi, đang ở chỗ cục trưởng Từ.” Trình Vận đuổi theo hai người, “Anh Chiêu, bọn em vốn định liên hệ với cảnh sát của đồn cảnh sát khác, nhưng…”

Thấy cô không nói tiếp, Mạnh Chiêu nói tiếp: “Là cục trưởng Từ ngăn hai đứa lại đúng không.”

“Làm em sợ muốn chết, lúc đó em cũng không dám xác định có nên tin cục trưởng Từ hay không,” Chu Kỳ Dương vẫn nghĩ lại mà sợ, “Anh Chiêu, có phải hôm qua em theo dõi anh Bân đến hiệu thuốc bị phát hiện rồi không? May mà anh Bân không phải nội gián, nếu không em… hầy,” Chu Kỳ Dương đang nói thì thở dài, “Chuyện này đều tại em không làm tốt.”
Mạnh Chiêu: “Anh Bân là cảnh sát thâm niên có hơn mười năm kinh nghiệm, cậu mới làm bao lâu? Cho dù là anh đi, cũng chưa chắc sẽ không bại lộ.”

Chu Kỳ Dương: “Anh Bân cũng giỏi quá, bình thường anh ấy không như thế mà, sao có thể che giấu sâu như vậy?”

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi lên tầng, nhìn thoáng qua Chu Kỳ Dương đang tỏ vẻ biết vậy chẳng làm: “Chuyện này không trách cậu, chúng ta đều coi thường anh Bân, rất nhiều chuyện đến bây giờ anh cũng không có đầu mối. Hai ngày nay bọn em vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Trình Vận và Chu Kỳ Dương đáp.

Lên tầng hai, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm mới đi mấy bước đã gặp Nhậm Bân đi ra từ văn phòng cục trưởng Từ.

Nhậm Bân đứng trước mặt hai người, trên mặt lộ ra một nụ cười, so với trước kia, trông anh ta thản nhiên và thoải mái hơn nhiều, giống như trên vai đã tháo gánh nặng: “Đội phó Mạnh, cục trưởng Từ đợi cậu trong phòng làm việc.”

“Được, tôi tới ngay,” Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, “Đợi em trong văn phòng.”

Lục Thời Sâm gật đầu đáp: “Ừ.”

Một đoạn đường ngắn đi đến văn phòng cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu nghe thấy Nhậm Bân nói với Lục Thời Sâm sau lưng: “Cố vấn Lục, cậu không làm khó con gái tôi chứ?”

Lục Thời Sâm nói với giọng điềm tĩnh: “Cảnh sát Nhậm có thể bình tĩnh hòa nhã hỏi tôi vấn đề này, chắc hẳn trong lòng đã có đáp án. Xem ra con gái của anh quả thực rất quan trọng với anh.”

“Tôi đã nói mà,” Nhậm Bân như là thở phào nhẹ nhõm, “Cậu cũng không giống người có thể làm ra chuyện đó. Nhưng câu nói của kia của cậu, lúc ấy thật sự khiến tôi sợ hết hồn…”

“Chỉ là hành động bất đắc dĩ kéo dài thời gian thôi, hy vọng cảnh sát Nhậm đừng để trong lòng.”

Đối thoại phía sau ngày càng xa, Mạnh Chiêu đi đến trước cửa phòng làm việc của cục trưởng Từ, trong đầu lại một lần nữa lóe lên tấm ảnh trong điện thoại Lục Thời Sâm, còn có người chú ngồi xổm trước mặt mình trước phòng phẫu thuật mười mấy năm trước, mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt trên mặt. Anh hít thở sâu một hơi đẩy cửa đi vào.

Cục trưởng Từ đứng trước cửa sổ, đang nhìn bóng đen bên ngoài cửa sổ, sau khi nghe thấy âm thanh, ông xoay người lại nhìn Mạnh Chiêu: “Về rồi?”

Lần nữa đối mặt với cục trưởng Từ, trong lòng Mạnh Chiêu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong thời gian ngắn rất nhiều lời nói đều vọt tới cổ họng, nhưng lại không biết nên nói câu nào, cuối cùng anh chỉ đáp lại, “Vâng.”

“Trở về là tốt.” Cục trưởng Từ nhìn Mạnh Chiêu chăm chú, “Có phải có vấn đề muốn hỏi tôi không?”

Trước khi đến, Mạnh Chiêu đã sắp xếp sơ qua tiền căn hậu quả trong đầu, nhưng rất nhiều chuyện, nhất là chuyện liên quan đến Nhậm Bân, anh vẫn không hiểu rõ đầu mối: “Ngài sắp xếp Nhậm Bân làm nội gián khi nào? Là chuyện gần đây à?”

“Trong lúc cậu đình chỉ công tác.” Cục trưởng Từ nói.

Nói cách khác, lúc đó Nhậm Bân hơi bối rối thu dọn mặt bàn, là vì anh ta đang giấu giếm chuyện làm nội gián. Mạnh Chiêu nhớ lại cảnh tượng khi đó, nhưng vẫn cảm thấy có phần giải thích không thông, “Thời gian ngắn như vậy, Nhậm Bân làm thế nào lấy được tin tưởng của đối phương? Tính cảnh giác của đám phần tử phạm tội rất mạnh, nếu trong khoảng thời gian này cảnh sát chủ động tiếp xúc, phải rất dễ bị lộ.”

“Trong lúc cậu tạm thời cách chức, Nhậm Bân chính thức trở thành nội gián, nhưng thời gian cậu ta tiếp xúc với bàn tay đẩy sau màn còn sớm hơn.”

“Có ý gì?”

“Trước đó Nhậm Bân thật sự từng tiết lộ tiến triển vụ án với bàn tay đẩy sau màn, điểm này, phán đoán của cậu không sai.”

Trước khi trở thành nội gián đã tiết lộ tiến triển vụ án với đối phương? Trong lòng Mạnh Chiêu có suy đoán, “Lẽ nào anh Bân…”

“Ừ,” Cục trưởng Từ gật đầu nói, “Quả thực Nhậm Bân đã phạm sai lầm. Lúc vừa bắt đầu vụ án này, đã có người tự xưng là truyền thông, tìm cậu ta ra giá cao mua tiến triển vụ án, Nhậm Bân đồng ý vì tiền, kể cả tin tức cậu đánh người, cũng do cậu ta tiết lộ ra ngoài.”

Sắc mặt Mạnh Chiêu thay đổi.

Cục trưởng Từ nói tiếp: “Sau khi cậu bị tạm thời cách chức vì chuyện này, tôi sắp xếp cho cậu ta nhận vụ án này, bởi vậy cậu ta tiếp xúc nhiều tin tức liên quan đến vụ án này hơn. Sau khi Nhậm Bân cẩn thận phân tích chi tiết của hồ sơ vụ án, nhận ra chuyện không đơn giản như vậy, người từng tiếp xúc với cậu ta rất có thể cũng không phải truyền thông chân chính, sau chuyện này có lẽ ẩn giấu một âm mưu to lớn. Mặc dù hai năm nay cậu ta trở nên mê man, chết lặng, cuộc sống cũng mơ hồ, nhưng trong xương cốt cậu ta vẫn chưa vứt bỏ thân phận cảnh sát. Về sau cậu ta đến tìm tôi, chủ động thẳng thắn chuyện này với tôi, sau khi tôi phân tích cho cậu ta, đã quyết định dứt khoát tương kế tựu kế, lợi dụng sự tin tưởng của đối phương với cậu ta, để cậu ta lập công chuộc tội, phát huy tác dụng mấu chốt.”

Mạnh Chiêu gật đầu một cái, muốn mở miệng hỏi gì đó, lại không hỏi ra.

Thấy Mạnh Chiêu muốn nói lại thôi, cục trưởng Từ tiếp lời: “Có phải lại muốn hỏi, tại sao không nói trước với cậu chuyện này?”

Mạnh Chiêu lắc đầu: “Chuyện nội gián không thể có quá nhiều người biết, tôi hiểu. Tôi chỉ chưa hòa hoãn lại, hai năm này đúng là Nhậm Bân đều sống không lý tưởng ở trong cục, nếu không phải chuyện hôm nay, tôi cũng không để ý anh ta còn có năng lực mạnh như vậy. Cục trưởng Từ, khi Nhậm Bân vẫn là đội phó hai năm trước, đã từng bị cách chức tạm thời vì phạm sai lầm, còn bởi vậy mà bị rút khỏi chức đội phó, sau đó ngài không cho phép bất kỳ ai tự thảo luận chuyện này, nhưng tôi bỗng nhiên tò mò, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến hai năm nay anh Bân trở nên như vậy?”

Cục trưởng Từ im lặng chốc lát rồi mở miệng: “Hai năm trước đã xảy ra một vụ án vì bạo lực gia đình mà dẫn đến gϊếŧ chồng, cậu còn nhớ không?”

“Hình như có chút ấn tượng.” Mạnh Chiêu nhớ lại nói, “Nhậm Bân phạm sai lầm, là vì vụ án này?”

“Đúng rồi, khi đó, một nạn nhân nữ không chịu nổi chồng bạo lực gia đình đã báo án, phụ trách xử lý chuyện này chính là Nhậm Bân…” Cục trưởng Từ nói xong rơi vào hồi ức.

“Vụ án bạo lực gia đình còn cần đội điều tra hình sự chúng tôi xử lý, đồn cảnh sát các anh tự giải quyết không được hả? Nghiêm trọng như vậy? Được, tôi lập tức đến.” Nhậm Bân đang trực ban sau khi nhận được điện thoại của đồn cảnh sát đã lập tức dẫn theo nhân thủ chạy đến địa điểm.

Trong nháy mắt đẩy cửa ra, Nhậm Bân quả thực lấy làm kinh hãi. Ở trong góc, người phụ nữ ôm một cô bé co ro ở đó, quần áo tàn tạ không chịu nổi, trên dưới toàn thân hiện đầy vết thương máu chảy dầm dề. Anh ta quan sát trong khoảng cách gần, phát hiện trên cơ thể người phụ nữ vết thương cũ và mới lít nha lít nhít đan vào nhau, vô cùng thê thảm. Càng khiến Nhậm Bân sợ hãi đó là, cô bé trong lòng người phụ nữ, ánh mắt trống rỗng, không có bất kỳ biểu cảm gì, hoàn toàn không có sức sống và sự hoạt bát của một đứa trẻ, vì đã quen với chuyện như vậy à?

Nhậm Bân nhìn người đàn ông trước mắt đã bị cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát khống chế lại, cơn giận bốc lên: “Con mẹ nó mày có phải là đàn ông không?!”

“Ha ha, con đàn bà kia, không nghe lời thì phải đánh! Không đánh vợ có tính là đàn ông không?” Người đàn ông say khướt trước mắt, như thể chẳng xảy ra chuyện gì, dù cho đối mặt với cảnh sát cũng không hề hối hận.

“Bị nghi ngờ tội cố ý gây thương tích, mang người đi cho tôi!” Lúc này Nhậm Bân dùng biện pháp nghiêm khắc nhất, mang người đàn ông về trong cục, nhưng vì trên cơ thể người phụ nữ đều là vết thương ngoài da, không tạo thành vết thương nhẹ tiêu chuẩn theo y tế, lại xảy ra trong gia đình, cuối cùng chỉ tạm giam nửa tháng.

Sau khi ra ngoài người đàn ông vẫn không biết hối cải, thậm chí làm trầm trọng thêm, lại có kinh nghiệm bị tạm giam lần này, khi bạo lực gia đình gã thậm chí sẽ cố ý tránh để lại dấu vết và chứng cứ, điều này khiến cảnh sát đau đầu hơn.

Nhậm Bân thương xót hai mẹ con, bí mật chăm sóc hai người rất nhiều, dưới lời khuyên của anh ta, người phụ nữ hạ quyết tâm ly hôn, Nhậm Bân cũng chạy trước chạy sau giúp đỡ bỏ ra khá nhiều công sức. Nhưng vì người đàn ông kia tuyên bố với bên ngoài rằng một khi ly hôn, chẳng những trả thù người nhà của người phụ nữ mà còn gϊếŧ người trả thù xã hội, cho nên hai lần tố tụng ly hôn, cuối cùng cùng đều bị tòa án bác bỏ.

Sau chuyện này, người phụ nữ không tiếp tục báo án nữa, theo lý thuyết cảnh sát không nhận được báo án sẽ không thể tùy ý nhúng tay vào chuyện gia đình người khác, nhưng Nhậm Bân từ đầu đến cuối không quên được ánh mắt trống rỗng của cô bé khi đó, thế là anh ta vẫn tự mình tiếp tục giúp đỡ hai mẹ con này.

Không lâu sau đó, cục thành phố bỗng nhiên nhận được một lá thư tố cáo: Đội phó điều tra hình sự Nhậm Bân thông da^ʍ với người phụ nữ đã lập gia đình, yêu cầu nội bộ cục cảnh sát nghiêm tra chuyện này và đuổi Nhậm Bân.

Sau khi nhận được lá thư tố cáo này, cục trưởng Từ gọi Nhậm Bân vào văn phòng, đập lá thư tố cáo này trước mặt Nhậm Bân: “Chuyện gì đây?’

Nhậm Bân nhìn lá thư tố cáo kia một cái, không nói gì.

Cục trưởng Từ nghiêm túc hỏi: “Cậu nói thật với tôi, giữa cậu và Hà Ngôn kia kia có tư tình không?”

Nhậm Bân im lặng hai phút rồi trả lời: “Quả thật tôi vẫn luôn tự mình giúp Hà Ngôn nghĩ cách giải quyết chuyện này, tiếp xúc nhiều lần, cô ấy… hơi ỷ lại tôi, ngài cũng biết, hai mẹ con họ rất đáng thương, tôi không thể làm như không thấy. Cục trưởng Từ, ngài hỏi giữa chúng tôi có tư tình không, tôi cũng không biết nên nói thế nào, nhưng tôi chắc chắn chưa từng có hành vi vượt khuôn phép nào với Hà Ngôn.”

Mặc dù không có hành vi vượt khuôn phép, nhưng qua lời nói của Nhậm Bân, hai người lại như thể có tâm tư nhỏ bé. Sau khi suy nghĩ một lát, cục trưởng Từ quyết định: “Về sau cậu đừng lo chuyện này nữa, nếu như Hà Ngôn lại báo án, vậy thì để người khác nhận.”

“Cục trưởng Từ, người đàn ông kia cũng chẳng ra gì…” Nhậm Bân không nhịn được mắng, “Bây giờ ngài bảo tôi mặc kệ chuyện này, tôi không làm được.”

“Lần này tố cáo đến chỗ tôi, lần sau thì sao?” Cục trưởng Từ ngắt lời anh ta, “Nếu biết người đàn ông kia chẳng ra gì, thì càng phải cẩn thận hơn, một khi bên trên cử người xuống điều tra, dù chỉ là một chút tin đồn thất thiệt cũng sẽ trực tiếp liên lụy đến vấn đề tác phòng của cậu. Cậu phải nghĩ rõ ràng, một khi như vậy, cậu chẳng những không thể chúng tay vào chuyện này, thậm chí cả đời sẽ bị gạt ra ngoài lề.”

Nhậm Bân còn muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt không được xía vào trên mặt cục trưởng Từ, đành phải gật đầu đồng ý.

Mà lần nói chuyện này với cục trưởng Từ, cũng làm Nhậm Bân ý thức được, mặc dù bây giờ anh ta và Hà Ngôn cũng không vượt rào, nhưng nếu quan hệ này tiếp tục phát triển, sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm. Cảnh sát và nạn nhân, vốn đã là thân phận không ngang nhau sinh ra trong tình cảnh đặc biệt, tình cảm do thân phận này mang đến đối với nạn nhân mà nói nhiều khi đều là giả, không công bằng, và mình rất có thể cũng đang lợi dụng thân phận này dưới tình huống không tự hiểu, chuyện này cực kỳ thất đức.

Từ đó về sau, số lần Nhậm Bân đến tìm Hà Ngôn đã giảm xuống, mà sau khi nhận ra Nhậm Bân cố tình xa lánh mình, Hà Ngôn cũng không chủ động làm phiền Nhậm Bân nữa.

Rạng sáng này nào đó ba tháng sau, Nhậm Bân nhận được một cuộc điện thoại, nhưng bên kia điện thoại chỉ vang lên một tiếng rồi dập máy, Nhậm Bân cầm lấy điện thoại nhìn, là Hà Ngôn. Gọi điện muộn thế này, chẳng lẽ người đàn ông kia lại bạo lực gia đình cô ấy?

Nhậm Bân lập tức gọi lại, nhưng bên kia vẫn không nghe điện thoại, khi Nhậm Bân dự định tắt gập điện thoại, điện thoại cuối cùng được kết nối. Nhậm Bân lập tức hỏi: “Muộn thế này gọi điện cho tôi có chuyện gì không? Có phải người đàn ông kia lại đánh cô?”

Nhưng đầu bên kia điện thoại lại không có bất kỳ âm thành gì, sau khi im lặng thời gian dài, Nhậm Bân xác nhận lần nữa Hà Ngôn có đang trò chuyện không: “Alo?”

“Không sao, tôi gọi nhầm.” Hà Ngôn nói xong câu đó rồi cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Nhậm Bân mơ hồ cảm thấy có gì là lạ, nhưng cụ thể là lạ ở đâu, anh ta lại không nói ra được, Nhậm Bân lập tức lái xe đến nơi ở của Hà Ngôn.

Rạng sáng thành phố Minh Đàm đang trong trạng thái ngủ say, trong thành phố hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một chút tiếng vang của xe cộ lao nhanh trên đường cái. Cách mấy chục mét, Nhậm Bân nhìn thấy hình như có bóng người đang lắc lư trên đỉnh tòa nhà của tòa nhà mười mấy tầng.

Trong lòng Nhậm Bân có dự cảm không tốt, anh ta dừng xe dưới lầu, xuống xe chạy nhanh lên cầu thang.

Cách đỉnh tòa nhà còn có mấy bậc thang, Nhậm Bân nghe thấy tiếng cười của phụ nữ vang lên trên đỉnh tòa nhà, tiếng cười kia nghe vào bệnh trạng và điên dại, hoàn toàn không nghe ra là âm thanh Hà Ngôn ngày thường nói năng nhỏ nhẹ sẽ phát ra.

Nhậm Bân bước l3n đỉnh tòa nhà, nhìn thấy Hà Ngôn khom người và người đàn ông trước mặt cô. Trên chân người đàn ông bị buộc chặt, trên cổ quấn một sợi dây gai, đầu kia của dây gai thắt vào bệ năng lượng mặt trời trên đỉnh tòa nhà, trên người gã bị đánh cho da tróc thịt bong, giống như đã ngất. Một cây gậy gỗ nằm dưới chân Hà Ngôn, trên từng cây đinh thép khảm trên gậy gỗ còn sót lại máu thịt bị cào xuống, cô đã dùng cây gậy có đinh thép này đánh người đàn ông thành như vậy? Người phụ nữ luôn dịu dàng chịu đựng này, tại sao bị ép đến nông nỗi này?

Mà con gái của cô, cô bé bốn tuổi kia ngồi ở bên cạnh, dùng cặp mắt đen bóng lẳng lặng nhìn mọi chuyện, không khóc cũng không cười, vẫn là biểu cảm chết lặng như cũ.

Sau khi nghe thấy tiếng động sau lưng, Hà Ngôn cũng không quay đầu, cô dùng hết sức lực toàn thân đẩy người đàn ông từ mép đỉnh tòa nhà xuống.

Người đàn ông bị buộc cổ đung đưa treo trước tòa nhà, người đàn ông gần chết bị treo giữa không trung, giãy giụa theo bản năng.

Hà Ngô cười lớn nhìn xuống dưới lầu, thưởng thức cảnh tượng trước mắt. Một lát sau cô xoay người ôm lấy con gái bên cạnh, nhìn về phía Nhậm bân, thu hồi trạng thái điên trước đó, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa: “Cảnh sát Nhậm, anh đến rồi.”

Tận mắt nhìn thấy Hà Ngôn gi3t ch3t chồng mình, Nhậm Bân nhất thời không biết nên nói gì, nhìn Hà Ngôn như thế này, trái tim Nhậm Bân như thể bị ngàn vạn cây đinh thép đóng vào. Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc Hà Ngôn đã trải qua những gì, khiến cô trở nên như thế? Có phải vì mình cho Hà Ngôn hy vọng vô nghĩa, mới dẫn đến cô ấy hoàn toàn tuyệt vọng như bây giờ?

“Hà Ngôn, đừng làm chuyện dại dột…” Nhậm Bân nói một cách vô lực.

Có lẽ vừa rồi đánh người đàn ông đã tốn nhiều sức lực, lúc này Hà Ngô thở gấp gáp, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt dán trên trán, ánh mắt thoạt nhìn hơi trống rỗng: “Em không cố ý làm phiền anh đâu cảnh sát Nhậm, về sau m sẽ không làm phiền anh nữa, xin lỗi, xin lỗi… đừng bỏ em lại, xin lỗi…” Hà Ngôn nói năng hơi lộn xộn.

“Hà Ngôn, em đừng kích động,” Nhậm Bân bắt đầu thử đến gần Hà Ngôn, anh ta biết, nếu người đàn ông kia chết rồi, Hà Ngôn nhất định sẽ bị bắt giữ với tư cách là hung thủ gϊếŧ người, “Em không làm gì sai, đừng dùng sai lầm của người khác để trừng phạt chính em.”

“Đừng qua đây!” Hà Ngôn ôm con gái gào lên với anh ta một tiếng đồng thời lùi lại một bước, “Anh muốn cứu hắn đúng không? Anh tiến lên bước nữa, em sẽ ôm Kiều Kiều nhảy xuống.”

“Tôi không cứu hắn, tôi không cứu hắn, hắn sống hay chết tôi mặc kệ, em đừng nhảy, bước sang chỗ tôi, được không?” Nhậm Bân hạ giọng, giọng nói gần như cầu khẩn.

“Anh là cảnh sát, cảnh sát sao lại không cứu người, anh lừa em!” Biểu cảm của Hà Ngôc cực kỳ tức giận, đã lùi đến tít ngoài rìa đỉnh tòa nhà, lùi một bước nữa, Hà Ngôn sẽ ngã xuống.

“Anh không lừa em, anh không làm cảnh sát nữa, ngày mai anh sẽ từ chức. Em dẫn theo Kiều Kiều trở về, anh không cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt em, mỗi ngày anh đưa Kiều Kiều đến nhà trẻ, mỗi ngày đưa đón em tan làm, em muốn anh làm gì cũng được, anh đồng ý với em hết.” Trong mắt Nhậm Bân chứa đầy nước mắt, anh ta nghẹn ngào, “Hà Ngôn, đến chỗ anh, được không?”

Nhìn Nhậm Bân rơi lệ, Hà Ngôn dường như không điên đến vậy nữa, hai hàng nước mắt chẳng biết chảy xuống theo gương mặt từ lúc nào, cô cham r4ibuông con gái xuống, đồng thời nhìn về phía Nhậm Bân: “Những gì anh nói, là thật phải không?”

“Anh không lừa em, đời này anh cũng sẽ không lừa em.” Nhậm Bân vội vàng đáp lại, cũng cẩn thận từng li từng tí tới gần Hà Ngôn.

Lúc này Hà Ngôn đã thả con gái xuống, cô bé dùng cánh tay ôm chặt chân Hà Ngôn, hình như cũng không muốn mẹ nhảy xuống.

Ba mét, hai mét, một mét… Nhậm Bân càng ngày càng gần Hà Ngôn, cảm xúc của Hà Ngôn có vẻ như cũng ổn định, điều này khiến Nhậm Bân thấy được hy vọng.

Ngay khi Nhậm Bân có thể chạm tay đến, Hà Ngôn bỗng nhiên quay đầu nhìn xuống dưới lầu, “Muộn rồi, tất cả đã muộn rồi…” Cô lẩm bẩm nói, xong rồi ôm lấy con gái, lùi lại một bước, toàn bộ cơ thể nháy mắt rời khỏi đỉnh tòa nhà.

Thấy tình hình này, Nhậm Bân dùng hết sức lực toàn thân, ra sức nhảy về phía trước, định dùng hai tay ôm lấy Hà Ngôn, nhưng đã quá muộn, anh ta chỉ có thể bắt được cô bé trong lòng Hà Ngôn.

Mà Hà Ngôn cũng buông con gái ra trong nháy mắt nhảy lầu, bản năng đưa cô bé về phía trước, cơ thể bắt đầu nhanh chóng rơi xuống.

Ở rìa đỉnh tòa nhà, Nhậm Bân ôm cô bé quỳ gối ở mép sàn, dùng một tay che mắt cô bé lại, nương theo ánh sáng yếu ớt, ánh mắt anh ta đờ đẫn nhìn cái xác lẳng lặng nằm dưới lầu. Đỉnh tòa nhà cao mười mấy tầng chắc chắn không có khả năng sống sót, Nhậm Bân nhìn cái xác dưới đất dần dần tuôn ra lượng lớn máu tươi, không cử động thời gian dài.

“Oa…” một tiếng, cô bé trong lòng chưa từng biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc gì đột nhiên khóc lớn lên.

Nhậm Bân vẫn duy trì tư thế này nhìn người phụ nữ dưới lầu, cũng nhìn người đàn ông bị treo trên dây thừng không biết sống hay chết. Cho đến khi những cảnh sát khác chạy tới, anh ta mới ôm cô bé cham r4iđứng lên, rời khỏi đỉnh tòa nhà.