Một giờ sáng, Mạnh Chiêu nằm trên giường ký túc xá, mở mắt ra.
Trước mắt đen như mực và hỗn độn, phía gần cửa sổ vang lên tiếng ngáy rất có nhịp điệu và lực xuyên thấu. Đêm nay Mạnh Chiêu vốn mất ngủ, tiếng ngáy này càng khiến cậu thấy phiền vô cùng, ước gì có thể tóm người ngủ ngáy kia xuống giường tẩn cho một trận.
Nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, cậu ngồi dậy, rón rén xuống giường, lòng bàn chân giẫm lên mặt đất cậu khẽ hít một hơi – ban ngày đánh nhau với Lục Thời Sâm một trận, trên người đã bị thương nhẹ, mới rồi không cẩn thận kéo theo miệng vết thương.
Kéo cửa ra, Mạnh Chiêu men theo hành lang đi đến cầu thang. Đi đến căn phòng ký túc nào đó cuối hành lang, cậu liếc qua cánh cửa đóng chặt kia, nếu nhớ không lầm, phòng ký túc của Lục Thời Sâm hình như ở đây. Lục Thời Sâm là học sinh bán trú trong trường, có ký túc xá, nhưng lại không cần ở ký túc mỗi ngày, đây là đãi ngộ mà rất ít học sinh xuất sắc của trường trung học số 1 Minh Đàm có được, mà hình như Lục Thời Sâm cũng không thường xuyên ở trong ký túc xá.
Vừa qua mười hai giờ, người phụ trách kiểm tra trong tòa nhà ký túc xá đã nghỉ ngơi hết, giờ này trong hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân rất khẽ của Mạnh Chiêu. Giờ này cửa lớn và cửa sau đã khóa lại từ lâu, xuống cầu thang, Mạnh Chiêu đi đến hành lang tầng một, đẩy cửa sổ ra, một tay chống bệ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Không gian ban đêm rất mát mẻ, Mạnh Chiêu hít một hơi thật sâu, đi về phía ngọn núi sau trường học.
Luật sư Lục từ chối giúp cậu lật lại bản án, Mạnh Chiêu không biết tiếp theo nên làm gì, tiếp tục đi nhờ luật sư khác à? Nhưng luật sư như thế nào mới có thể thành công giúp cậu mình lật lại bản án? Nếu như phúc thẩm vẫn giữ lại phán quyết ban đầu, vậy cậu mình sắp đối mặt với tai ương lao tù hơn mười năm à? Không, kết quả này không thể xảy ra…
Mạnh Chiêu vòng đến ngọn núi sau trường cham r4iđi bộ, cậu biết, đi về phía trước mấy mét nữa sẽ đến tường rào phía sau trường, nhảy qua tường rào, cậu có thể ra khỏi trường. Cậu muốn đến thăm mộ mẹ, mỗi khi cậu cảm thấy lo âu, tuyệt vọng, có mẹ bầu bạn luôn có thể mang đến sức mạnh cho cậu.
Nhưng sau khi đi mấy chục mét, Mạnh Chiêu bỗng nhiên dừng bước, quay người nhìn xung quanh.
Ánh sáng sau lưng lờ mờ, phóng tầm mắt nhìn tới là toàn bộ bóng tối, lạ thay, sao lại cảm thấy có người đang đi theo mình? Hơn nữa, hình như có một ánh mắt rất sâu, rất nặng nhìn chằm chằm vào mình từ xa. Nếu như là giáo viên trực ca đêm, chắc sẽ không âm thầm nhìn mình như thế?
Đã hơn nửa đêm… Mạnh Chiêu nhất thời cảm thấy sau lưng sởn tóc gáy. Có lẽ gần đây thần kinh quá căng thẳng, đến mức xuất hiện ảo giác? Mạnh Chiêu quyết định bỏ qua cảm giác bị nhìn chằm chằm kia và tiếp tục đi về phía trước.
Cách đó mấy chục mét, Lục Thời Sâm đứng trước cửa sổ ở hành lang, nhìn Mạnh Chiêu cách đó không xa.
Hắn nghĩ đến dáng vẻ Mạnh Chiêu cúi người nhặt con chó giữa đường, nghĩ đến dáng vẻ Mạnh Chiêu thẳng lưng quỳ trên mặt đất, nghĩ đến Mạnh Chiêu cầm lấy mũ lưỡi trai trên đầu lau nước mắt một cái thật nhanh, lại nghĩ đến dáng vẻ Mạnh Chiêu tức giận tung nắm đấm về phía mình…
Mạnh Chiêu cười lên trông như thế nào? Nhìn Mạnh Chiêu phía xa quay đầu lại không biết đang dùng ánh mắt tìm gì, Lục Thời Sâm bỗng hơi tò mò, sẽ như thế nào nếu những nụ cười nhìn lắm thành quen xuất hiện trên mặt Mạnh Chiêu?
Nơi xa, Mạnh Chiêu lại xoay người bước đi. Ma xui quỷ khiến, Lục Thời Sâm chống bệ cửa sổ nhảy ra ngoài, cất bước đi theo Mạnh Chiêu.
Lục Thời Sâm không biết mình muốn làm gì, ban đầu vì mất ngủ, hắn chỉ muốn đến nhà vệ sinh một chuyến tiện thể đi lại trên hành lang một lát thôi, không ngờ lúc đi ra từ nhà vệ sinh cuối hành lang lại nhìn thấy Mạnh Chiêu cũng ra khỏi ký túc xá.
Lục Thời Sâm đi theo sau lưng Mạnh Chiêu, nhìn bóng lưng Mạnh Chiêu, hắn thấy Mạnh Chiêu đi đến tường rào sau núi, bám vào bờ tường, đoạn nhấc chân xoay người ngồi lên tường rào. Nhưng Mạnh Chiêu không lập tức nhảy qua tường rào mà ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm. Cậu ấy đang nhìn gì? Lục Thời Sâm ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của Mạnh Chiêu, sau đó hắn nhìn thấy một vầng trăng tròn treo cao ở chân trời.
Mặt trăng rất tròn, ẩn sau tầng mây mỏng như lụa.
Cảm giác bị nhìn chằm chằm kia như thể vẫn còn, thật sự là ảo giác sao? Mạnh Chiêu nhìn chăm chú vào vầng trăng tròn kia, trong đầu bỗng nhảy ra một câu – “Đêm trăng tròn dễ gặp ma”.
Đệt, không thể nào, thế giới này không phải duy vật hả? Có thứ như là ma? Nhưng nếu như không có, cảm giác bị nhìn chằm chằm suốt dọc đường này rốt cuộc là chuyện gì…
Mạnh Chiêu quay đầu, một lần nữa nhìn về phía ánh mắt kia. Nhìn một cái, trong lòng anh chấn động, suýt nữa thì ngã xuống khỏi tường rào. Xuyên qua ánh đèn đường mờ tối từ ngoài ngoài tường rào chiếu vào, anh nhìn thấy một bóng người cao gầy cách đó không xa.
Ngọn núi phía sau sân trường trống trải, một bóng người đen như mực đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn, quả thực có hiệu ứng thị giác kinh hoàng. Nhưng trong nháy mắt, Mạnh Chiêu kịp phản ứng, đó có thể là bảo vệ trực ca đêm, nhưng mà, nhìn vóc người, hình như đối phương xấp xỉ tuổi mình…
Đúng lúc này, Mạnh Chiêu nhìn thấy chỗ xa hơn, một người đàn ông trung niên dáng người mập lùn vội vội vàng vàng đi tới, người kia vừa đi vừa nâng cánh tay lên chỉ về phía Mạnh Chiêu – đây mới là bảo vệ! Mạnh Chiêu định trèo tường nhảy xuống tường rào, khóe mắt nhìn thoáng qua bóng người cao gầy kia, bởi vì đưa lưng về phía bảo vệ đi tới nên có vẻ như người kia không nhận ra nguy cơ sau lưng…
Cùng là người ban đêm làm trái kỷ luật… thôi, giúp cậu ta một tay vậy.
Mạnh Chiêu nhảy xuống tường rào, bước nhanh chạy về phía người kia, túm lấy cổ tay hắn: “Chạy mau!” Nói xong mắt thấy chú bảo vệ sắp đuổi tới, anh cũng không kịp nhìn người kia một cái, kéo hắn chạy thật nhanh.
“Lớp nào đấy?!” Sau lưng bảo vệ tức giận quát, cũng bắt đầu chạy theo.
Dưới ánh trăng, hai thiếu niên chân dài chạy nhanh như bay, cái bóng dài nhỏ kéo trên mặt đất, theo sau là bảo vệ tức hổn hển.
Mạnh Chiêu biết rõ môi trường sau núi, cậu nhanh chóng kéo người phía sau chạy đến một chỗ khuất trong rừng cây. Mạnh Chiêu dựa vào cây già sau lưng, ổn định hơi thở của mình, chú ý tiếng động xung quanh. Trong rừng cây thỉnh thoảng có chùm sáng của đèn pin cầm tay đảo qua, còn có giọng nói tức giận của bảo vệ trực: “Đi ra cho tôi! Ranh con! Tôi nhìn thấy các cậu rồi!”
Vị trí họ trốn rất bí mật, bảo vệ tìm một vòng ở xung quanh nhưng không tìm được người, vẫn cứ tìm kiếm ở lân cận.
Mạnh Chiêu thả lỏng thần kinh kéo căng, bây giờ mới phát hiện mới nãy vì hơi căng thẳng, cậu vẫn luôn nắm cổ tay nam sinh trước mặt. Cậu buông tay ra, nhìn về phía người trước mắt, nhưng ánh sáng tối quá, Mạnh Chiêu không nhìn rõ người trước mắt, c4u nhỏ giọng: “Lúc nãy là cậu nhìn tôi suốt à?”
Đối phương không nói chuyện.
“Tại sao nhìn tôi?”
Mạnh Chiêu có thể cảm nhận được ánh mắt kia vẫn rơi trên mặt mình, lại vì khoảng cách thực sự quá gần nên cảm giác tồn tại của ánh mắt kia mạnh hơn.
“… Cậu ở lớp nào?”
Thấy đối phương vẫn không lên tiếng, Mạnh Chiêu đành chịu, nghe tiếng động, bảo vệ phía sau chưa đi xa, cậu phải chờ ở đây cùng người này thêm một lúc.
Nhưng không ngờ, đối phương bỗng nhiên vươn tay, nắm cổ tay cậu, mà bàn tay kia cham r4irời xuống dưới, cuối cùng cầm cả bàn tay Mạnh Chiêu.
Ngón tay của đối phương xương cốt rõ ràng, đầu ngón tay lành lạnh, trong nháy mắt bị nắm lấy, trong lòng Mạnh Chiêu trào lên cảm giác kỳ quặc.
Cậu vô thức rút tay về, nhưng cái tay kia lại nắm chặt cậu, cảm giác kỳ quặc càng ngày càng mãnh liệt, Mạnh Chiêu lại dùng sức rút tay về, lần này cái tay kia không nắm chặt nữa, thả tay cậu ra.
Đờ mờ, ý gì đây, người trước mắt này là… gay hả? Mạnh Chiêu nắm chặt ngón tay, cảm xúc lạnh lẽo trong lòng bàn tay vẫn còn ở đó. Lúc nãy người này nhìn chằm chằm vào mình, không lẽ… có ý gì với mình?
Nghĩ đến đây, Mạnh Chiêu quay đầu nhìn thoáng qua bảo vệ đã đi xa, đang tính mau chóng rời khỏi đây, tiếng bước chân của chú bảo vệ hình như lại tới gần.
truyen boy love “Cậu bị thương?” Người kia thấp giọng nói. Có lẽ vừa rồi chạm vào băng dán cá nhân trên tay Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu “Ừ” một tiếng “Đánh nhau một trận với chó.”
“Đau không?” Người kia lại hỏi.
Mạnh Chiêu dừng một lát: “Bình thường.”
Tiếp đó, đầu ngón tay lành lạnh lại chạm vào tay mình, Mạnh Chiêu vô thức rụt lại.
Người này là ai? Sao cứ muốn nắm tay mình? Cảm giác kỳ quặc trong lòng Mạnh Chiêu càng ngày càng mạnh, nghe âm thanh của bảo vệ sau lưng lần nữa đi xa, cậu bỏ lại một câu “Tôi đi trước” với người trước mắt, sau đó nhân lúc bảo vệ không chú ý, lách người ra khỏi rừng cây.
Thấy Mạnh Chiêu đi xa, Lục Thời Sâm giơ tay lên, nắm lấy ngón tay của bàn tay kia, đứng tại chỗ đợi một lát như có điều suy nghĩ, rồi cũng rời khỏi rừng cây.
Quay lại ký túc xá, Lục Thời Sâm nằm trên giường, nắm chặt ngón tay của mình, suy nghĩ cảm giác lạ thường vừa nãy.
Tại sao trong chớp mắt Mạnh Chiêu nắm cổ tay mình, mình lại có cảm giác tim bỗng nhiên đập nhanh? Dường như không chỉ là tần suất nhịp tim thay đổi, mà trong l0ng nguc cũng nổi lên cảm giác rất kỳ lạ.
Cảm giác này… là vui vẻ chăng? Hình như còn có chút… chua xót? Cảm giác kỳ lạ này khiến Lục Thời Sâm vừa cảm thấy lạ lẫm, vừa rất muốn bắt lấy, thế là đối mặt với Mạnh Chiêu trước mắt, hắn không hề nghĩ ngợi vươn tay qua cầm cổ tay Mạnh Chiêu. Hướng xuống nữa hắn lại nắm bàn tay của Mạnh Chiêu.
Cảm giác lạ lẫm kia ngày càng mãnh liệt. Nhưng hắn vẫn chưa kịp nghĩ rõ ràng đây rốt cuộc là cảm giác gì thì Mạnh Chiêu đã không nói lời nào mà rút tay về.
Lục Thời Sâm cẩn thận suy nghĩ, khoảnh khắc đó, cảm giác kỳ lạ tiêu tan đồng thời hắn như có phần mất mát.
Cảm giác kỳ lạ kia rốt cuộc là gì? Lục Thời Sâm một mực dư vị cảm giác này, cho đến khi hắn chìm vào giấc ngủ.
Ở trong mơ, hắn lại nắm lấy bàn tay ấm áp và hơi khô ráo kia, hắn mơ thấy bàn tay đó truyền nhiệt độ cho mình, còn mình nắm lấy bàn tay kia đến mức hơi ẩm ướt.
Ngay sau đó, hắn lại mơ thấy cảnh tượng ở viện dưỡng lão ngày đó, thiếu niên dùng đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn mình chằm chằm, rồi vươn tay đẩy một viên kẹo hoa quả chua chua ngòn ngọt vào trong miệng mình. Hắn ngậm viên kẹo hoa quả, nhưng lại giật mình hình như không phải một viên kẹo, mà là đầu ngón tay ấm áp của Mạnh Chiêu…
Dưới người bỗng nhiên tuôn ra cảm giác mãnh liệt và kỳ lạ, Lục Thời Sâm mở mắt, nhìn về phía trần nhà.
Trời đã sáng rồi.
Ngồi dậy, Lục Thời Sâm hiếm khi bàng hoàng một lát, hắn nhận ra mình xuất hiện hiện tượng “mộng tinh” được nhắc đến trong sách s1nh lý.
Đây là lần đầu tiên Lục Thời Sâm mộng tinh, trước kia hắn chưa từng trải qua cảm xúc của người bình thường, cũng chưa từng sinh ra mảy may duc v0ng.
Cho nên, mộng tinh có nghĩa là… mình sinh ra duc v0ng sao?
Lục Thời Sâm nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, nghĩ đến gương mặt của Mạnh Chiêu trong mơ. Trong sách s1nh lý nói rằng mộng tinh là vì sinh ra duc v0ng đối với người khác, nhưng tại sao mình lại sinh ra duc v0ng với Mạnh Chiêu cùng giới tính?
Buổi sáng, đến phòng học, Lục Thời Sâm vẫn đang suy nghĩ vấn đề này.
Mạnh Chiêu đến muộn hơn, có lẽ vì tối qua ngủ không đủ giấc, trông cậu có vẻ ủ rũ. Mạnh Chiêu đi qua Lục Thời Sâm, đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, nằm sấp trên bàn.
Lục Thời Sâm quay đầu nhìn về phía Mạnh Chiêu, hắn vẫn chưa nghĩ rõ ràng, tại sao mình lại sinh ra mộng tinh vì Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu nằm sấp trên bàn, lại cảm nhận được ánh mắt giống hệt tối hôm qua.
Cậu ngẩng đầu, nhìn sang theo ánh mắt kia, một giây sau, ánh mắt hai người chạm nhau, thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm một cách ý tứ không rõ. Mạnh Chiêu ngẩn ra, đối mặt một lát, cậu muốn mở miệng thì Lục Thời Sâm lại quay đầu đi, không nhìn nữa.
Mạnh Chiêu cũng không nói thêm gì, nằm sấp trên cánh tay ngủ tiếp.
Cả một buổi tự học sớm, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Mạnh Chiêu luôn cảm nhận được Lục Thời Sâm thỉnh thoảng nhìn về phía mình, ánh mắt kia khiến Mạnh Chiêu nghĩ rằng – chẳng lẽ, người tối qua đứng trước mặt mình, là Lục Thời Sâm?
Giờ ra chơi, cả lớp xếp hàng chạy thể dục, Mạnh Chiêu đứng trước Lục Thời Sâm, lúc cậu đi tới, Lục Thời sâm đã đứng ở đó.
Lục Thời Sâm cứ nhìn mình chằm chằm, mà ánh mắt đó nhìn thẳng đến chẳng hề có ý định che giấu.
Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu đi về phía mình, hắn lại nghĩ đến giấc mơ kia, còn có cảm giác kỳ lạ sinh ra trong giấc mơ. Trong lúc Mạnh Chiêu đến gần hắn, cảm giác hai bàn tay đan vào nhau tối qua hình như lại xuất hiện, hóa ra, cảm giác xa lạ ấy không chỉ sinh ra khi ngón tay chạm vào nhau đúng không?
Trong khi Lục Thời Sâm đang suy nghĩ vấn đề này, Mạnh Chiêu đã đi đến trước mặt hắn.
Hai người nhìn nhau, Mạnh Chiêu mở miệng hỏi: “Người tối qua là cậu phải không?”
Lục Thời Sâm nhìn cậu, có vẻ như không có ý trả lời.
“Cậu muốn làm gì?” Bị nhìn chằm chằm cả buổi sáng như vậy, trong ánh mắt Mạnh Chiêu đã hiện vẻ tức giận, nhìn Lục Thời Sâm, “Vẫn muốn đánh nhau đúng không?”
Lúc này, trên bãi tập vang lên tiếng còi, giáo viên thể dục cao giọng hô: “Tất cả mọi người, trật tự!”
Có ý gì? Nhìn ánh mắt của đối phương, hình như giống tìm tòi nghiên cứu hơn, mà không phải đang khiêu khích? Cuối cùng Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm một cái, hạ giọng, dùng giọng điệu hung tợn nói: “Muốn đánh nhau cứ nói thẳng, tôi tiếp bất cứ lúc nào.”
Lục Thời Sâm: “…”
Hàng trước bắt đầu chạy, Mạnh Chiêu không nói chuyện với Lục Thời Sâm nữa, xoay người cất bước chạy theo.