Lớp Vỏ Bọc

Chương 37




Lái xe đến đường chính, trong một lúc hai người đều không nói chuyện.

Trong buồng xe yên tĩnh, không mở nhạc, Mạnh Chiêu cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ. Lúc ngồi trong xe với Chu Kỳ Dương, bình thường hai người cũng không nói chuyện, nhưng chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ này.

Song, bầu không khí kỳ lạ này cũng không khiến anh cảm thấy khó chịu, trái lại là một trải nghiệm có phần mới mẻ lại đặc biệt.

“Hôm nay có bị đau đầu không?” Mạnh Chiêu dựa vào lưng ghế, nhìn về phía Lục Thời Sâm.

“Không,” Lục Thời Sâm nói, “Sẽ không bị đau đầu dồn dập như vậy.”

“Hay là bớt thời gian đến bệnh viện khám xem, tuổi còn trẻ mà lại đau đầu mười mấy năm, lỡ như…” Mạnh Chiêu chưa nói lời không may mà chuyển đầu đề câu chuyện, “Cậy không muốn sống thêm mấy năm à?”
Ai ngờ Lục Thời Sâm bên cạnh hình như cười một tiếng rất khẽ, giọng nói mang theo luồng hơi: “Sống tiếp có thú vị không?”

“Hả?” Mạnh Chiêu không ngờ Lục Thời Sâm thảo luận vấn đề triết học như thế với anh, hèn chi phải uống thuốc chống trầm cảm, bi quan thế này có thể không trầm cảm chắc? Anh nhìn Lục Thời Sâm, “Suốt ngày cậu nghĩ gì thế… Tôi nói như này nhé, cậu thậm chí chưa ăn xiên nướng, dựa vào đâu nói sống tiếp vô vị?”

Lục Thời Sâm lại cười một tiếng, lần này rõ ràng hơn lần trước.

Tâm tình của Mạnh Chiêu lập tức bị k1ch thích lên bởi tiếng hừ như cười mà không phải cười này của hắn, anh không quen nhìn người như Lục Thời Sâm vừa miệt thị sinh mạng của người khác, vừa không coi trọng sinh mạng của bản thân.

“Cậu đó phải mỗi ngày xem bản tin thời sự, tiếp nhận giáo dục năng lượng chính của xã hội chủ nghĩa, đừng suốt ngày bị những đau buồn của tiểu tư sản ăn mòn mỗi ngày đòi chết không muốn sống nữa.” Mạnh Chiêu ngồi thẳng người, “Tôi hỏi cậu, nếu chưa từng ăn đồ nướng, vậy ăn lẩu bao giờ chưa?’
“Ăn rồi.”

“Cay hay không cay?”

“Quên rồi, rất nhiều năm trước, chắc không cay, tôi không ăn cay.”

“Ăn ở nước ngoài chứ gì? Đó gọi là lẩu gì, gọi là nước trong luộc rau đúng không?” Mạnh Chiêu nói rất không khách sáo, “Lẩu chính tông cũng chưa từng ăn, cậu dựa vào đâu nói sống tiếp không thú vị? Vậy tôi lại hỏi cậu, từ khi về nước đến giờ, cậu cảm thấy món gì ngon nhất mà cậu từng ăn?”

Lục Thời Sâm nghĩ ngợi: “Món cháo kia.”

“Món cháo kia thật sự ngon… Nhưng cũng không thể cứ ăn thanh đạm như thế phải không?” Mạnh Chiêu đưa ra kết luận, “Tôi biết tại sao cậu cảm thấy sống tiếp không thú vị rồi, nếu tôi cứ sống bằng canh suông nước nhạt như thế, tôi cũng cảm thấy không thú vị.”

“Mỗi ngày cậu cũng ngoài trừ phá án là phá án, có thú vị không?”
“Phá án rất thú vị nhé, vả lại, gần đây gặp vụ án mới tôi mới sống đơn điệu thế thôi, bình thường khi không có vụ án, tôi cũng sống rất hoạt sắc sinh hương được chưa?” Mạnh Chiêu dừng một lái, “Vậy đi, nếu vụ án trong tay tôi hoàn toàn kết thúc, nếu lúc đó cậu vẫn đang ở trong nước, tôi nhất định cho cậu cảm nhận sống tiếp thú vị biết mấy, thế nào?”

“Được.” Lục Thời Sâm đồng ý nói.

“Xung quanh cục thành phố mới cũng chưa phát triển, quả là không có gì thú vị.” Mạnh Chiêu dựa vào lưng ghế, nói chuyện phiếm với Lục Thời Sâm, “Hai năm trước cục thành phố cũ ở khu Bảo Nhạc, xung quanh đó mới náo nhiệt, lúc không có vụ án sẽ chọn đại một cái quán ven đường, hương vị hoàn toàn gi3t ch3t nhà hàng Michelin gì đó trong nháy mắt, lát nữa tôi dẫn cậu đến quán ở gần cục thành phố cũ, cậu cảm nhận xem… Này, tôi nói sao cậu lại thuê phòng ở đây? Thức ăn ngoài dở thậm tệ…”

“Nơi này thanh tịnh.” Lục Thời Sâm nói.

“Nơi này đâu đâu cũng là công trường xây dựng, thanh tịnh đâu ra, phía trước rẽ phải…” Mạnh Chiêu đang nói thì phát hiện Lục Thời Sâm đã chuyển làn và rẽ phải vào làn trước khi anh nhắc nhở, “Cậu biết đường?”

“Không phải xung quanh cục thành phố à? Biết sơ sơ.”

Nơi Mạnh Chiêu muốn dẫn Lục Thời Sâm đến là một con hẻm gần cục thành phố.

Nói đến con hẻm khuất này, vốn phải rất ít người đặt chân đến, nhưng nơi đây có một quán đồ nướng, nghe nói đã có hơn ba mươi năm lịch sử, mặt tiền cửa hàng không lớn, khách khứa mỗi ngày đầy ắp, đủ chứng minh lời nói “mùi rượu không sợ hẻm sâu”.

Bởi vì quán đồ nướng này, mấy năm nay danh tiếng con hẻm dần dần tăng lên, không chỉ hấp dẫn nhiều khách hơn, mà rất nhiều nhà hàng cũng nhắm ngay miếng đất quý phong thủy này. Dần dà, nơi này đã phát triển thành con hẻm ẩm thực nổi tiếng ở địa phương.

Xe dừng ở bãi đỗ xe công cộng đối diện con hẻm, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đẩy cửa xuống xe, băng qua đường cái, lại đi thêm mấy chục mét, rồi rẽ vào con hẻm ẩm thực này.

So với con hẻm sau chỗ ở của Triệu Vân Hoa, các quán mì to to nhỏ nhỏ đều chen chúc ở đây, tuy rằng bề ngoài hơi có vẻ chật chội, nhưng điều kiện vệ sinh rõ ràng tốt hơn nhiều.

Bước vào con hẻm đi thẳng vào bên trong, Mạnh Chiêu ngửi thấy mùi thơm của các loại đồ ăn dọc theo đường đi, có mùi thơm của mỡ bò dưới đáy nồi lẩu, mùi món ăn ngày thường, còn có mùi đồ nướng lửa than, trộn lẫn lại với nhau, đó là khói lửa nhân gian thật sự.

Anh hít một hơi thật sâu, cảm thấy nửa năm ở lại khu Hoài An này sắp tích cốc[1] thành tiên rồi.

[1]

“Nếu cậu rảnh có thể thường xuyên đến đi dạo,” Mạnh Chiêu vừa đi về phía trước, vừa giới thiệu con đường này với Lục Thời Sâm, “Chọn bừa một quán ở đây hương vị cũng ngon.”

Lục Thời Sâm quan sát cửa hàng hai bên con hẻm: “Rất náo nhiệt.”

“Đương nhiên… Tốt nhất chọn ngày làm việc tới đây, đừng đến vào cuối tuần, nhiều người lắm,” Đi đến ngã ba con hẻm, Lục Thời Sâm đang định đi lên phía trước, Mạnh Chiêu giơ tay túm cánh tay hắn, kéo hắn rẽ trái, “Bên này.”

Lục Thời Sâm quan sát quán ăn trong hẻm, lại bắt đầu quan sát Mạnh Chiêu. So với hồi cấp ba, cảm giác ngột ngạt trên người Mạnh Chiêu đã biến mất, dần dần nổi lên những thứ cấp độ sâu hơn trong sinh mạng của anh, ví dụ như tinh thần trọng nghĩa và tinh thần trách nhiệm. Ngày thường có lẽ bởi vì có chức vụ trên người, sự chững chạc và thành thạo trên người Mạnh Chiêu nổi bật hơn., nhưng Mạnh Chiêu ở trước mặt đi trong hẻm nhỏ, trên người lại hiện ra sự tùy tiện rất sinh động…

Sống tiếp thế này, thật sự náo nhiệt. Lục Thời Sâm nghĩ, nhưng cùng lúc đó, nội tâm của hắn bỗng nhiên mơ hồ nảy ra một suy nghĩ, hắn muốn biết bây giờ Mạnh Chiêu đang gánh vác chính nghĩa và trách nhiệm, nếu bị hắn kéo vào con đường sai lầm, thì sẽ xuất hiện phản ứng như thế nào.

Quán đồ nướng này được tu sửa từ nhà dân, nơi dùng bữa của khách là một cái sân ngoài trời. Cho nên bắt đầu mùa đông hằng năm, nơi đây sẽ nghỉ kinh doanh mấy tháng, đợi đến mùa xuân năm sau lại khai trương.

Đi vào sân, Mạnh Chiêu xe nhẹ đường quen đi vào phòng chào hỏi ông chủ, cầm menu đi ra, sau đó tìm chỗ ngồi ở góc ngồi xuống với Lục Thời Sâm.

Kéo ghế gỗ ra ngồi xuống, Mạnh Chiêu mở menu ra: “Dù sao cậu cũng chưa từng ăn, tôi sẽ gọi theo sở thích của tôi.”

Anh gọi liên tục rất nhiều, thịt dê nướng và thịt bò nướng gọi một nắm, còn có ếch nướng, ốc nướng và mỡ bò nướng. Thời gian đợi hơi lâu, sợ chậm trễ tối về tăng ca, cuối cùng lại gọi một chai bia cho Lục Thời Sâm.

Nhân viên mang lò nướng than lên giúp, khói trắng bay lên, Mạnh Chiêu cầm chai bia, rót bia vào cốc trước mặt Lục Thời Sâm: “Ăn xiên nướng phải uống tí bia mới đủ vị, lần đầu tiên cậu ăn, vẫn phải chính tông một chút.”

Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu đặt chai bia về, bèn hỏi anh: “Cậu không uống?”

“Bây giờ quản rất nghiêm, chúng tôi uống rượu phải báo cáo lên trên, hơn nữa lát nữa ăn cơm xong tôi còn phải về tiếp tục tăng ca, cậu uống đi, vừa lúc tôi lái xe đưa cậu về, tiện đường sẽ về cục thành phố.”

Nhân viên đặt xiên đã nướng lên lò nướng than, dưới sự thiêu đốt của lửa than, dầu mỡ màu vàng phát ra tiếng vang xì xèo.

Mạnh Chiêu cầm mấy xâu đưa cho Lục Thời Sâm, sau khi thấy hắn ăn một tiếng, lại cong ngón tay gõ gõ cốc thủy tinh đựng nửa cốc bia: “Uống một ngụm thử xem?”

Lục Thời Sâm rất phối hợp, cầm lấy cốc bia Mạnh Chiêu rót uống một ngụm.

Lục Thời Sâm nuốt bia xuống, Mạnh Chiêu nhìn hắn: “Thế nào, cảm thấy sống lại không?”

Lục Thời Sâm nhíu mày lại, trên mặt lại xuất hiện biểu cảm uống thuốc Đông y đắng chát: “Không ngon.”

“Cậu chưa từng uống bia?” Mạnh Chiêu nhướng mày, nhìn hắn một cách hiếm lạ, “Không thể nào.”

“Thỉnh thoảng sẽ uống ít rượu vang,” Lục Thời Sâm nói, “Nhưng trước giờ tôi không có hứng thú gì với cồn.”

“Cho nên chưa từng uống say?”

“Hầu như không.” Lục Thời Sâm đặt cốc kia xuống, “Vụ án hôm nay điều tra thế nào, tại sao tên của Hứa Ngộ Lâm lại biến mất khỏi phiếu điểm?”

“Hứa Ngộ Lâm mất tích trước khi Triệu Đồng bị bắt nạt, cho nên bây giờ lại không hiểu sao liên lụy ra một vụ án mất tích, tình huống cụ thể tôi bảo đồng nghiệp đi điều tra rồi…” Thấy ấn đường Lục Thời Sâm hơi cau lại, Mạnh Chiêu dời chủ đề, “Đang ăn cơm mà thảo luận vụ án gì chứ, đồng chí Lục Thời Sâm, với tư cách là người tình nghi đầu tiên trong vụ án của Chu Diễn, điều cậu cần làm đó là tránh hiềm nghi mà không phải quan tâm quá độ.” Mạnh Chiêu nói, lại lấy một xiên thịt dê đặt trước mặt hắn.

“Vậy tôi cũng phải tránh hiềm nghi về vụ bạo lực học đường sao? Tôi cho rằng khi đó tôi ở nước ngoài, đã tránh đủ xa rồi.”

“Cậu phải có tôn trọng tối thiểu với việc ăn cơm biết không? Sao lại chỉ uống một ngụm, tôi gọi riêng cho cậu, không ngon cậu đừng uống nữa?” Mạnh Chiêu thở dài, “Ôi, uổng phí tâm tư của tôi, thậm chí ném vụ án lại đặc biệt dẫn cậu tới đây.”

Lục Thời Sâm ngước mắt nhìn anh.

Mạnh Chiêu cũng nhìn Lục Thời Sâm.

Sau mấy giây đối mặt, Lục Thời Sâm cầm lấy cốc bia Mạnh Chiêu rót kia, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Uống thật à… nhìn yết hầu của Lục Thời Sâm di chuyển lên xuống, thật sự uống cạn cốc bia kia, ngay cả bản thân Mạnh Chiêu cũng hơi khϊếp sợ: “Nể tình thế cơ? Không phải không ngon à?”

“Không uống cậu sẽ không vui mà?” Lục Thời Sâm đặt cái cốc xuống, lại cầm chai bia lên, rót vào cốc trước mặt mình.

Mạnh Chiêu sửng sốt, lời nói này… Khiến anh không biết nên tiếp lời thế nào.

Đúng lúc này, ông chủ quán đồ nướng đi tới, nhiệt tình chào hỏi Mạnh Chiêu: “Ôi đội phó Mạnh, lâu lắm không gặp, nãy bận quá, không chú ý chào cậu.”

“Chuyện làm ăn ở đây của anh Ngụy vẫn tốt như vậy.” Mạnh Chiêu cười nói, trước khi cục thành phố chuyển đi anh thường đến cùng đồng nghiệp nên cũng thân quen với ông chủ.

“Anh chàng đẹp trai này trông lạ mặt quá,” Ông chủ nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Nhân tài cục thành phố mới khai thác à?”

“Đúng rồi, đặc biệt mời sinh viên tài cao của đại học Harvard đến làm cố vấn cho em.” Mạnh Chiêu mở to mắt bịa chuyện, không hề nói lắp.

Lục Thời Sâm chỉ nhìn anh một cái, cũng không vạch trần anh.

“Thải nào khí chất này nhìn khác hẳn, đội phó Mạnh thể diện này của cậu ghê quá, thế nào, lên đội trưởng chính rồi?”

“Chuyện không cách nào thực hiện.”

“Không cách nào thực hiện là sao, chuyện sớm hay muộn thôi, anh đặc biệt đến uống với cậu một chén.” Ông chủ đặt rượu trong tay lên bàn, “Rượu mơ nhà mới ủ, đội phó Mạnh nhất định phải cho chút mặt mũi.”

“Năm nay trong cục vừa ra quy định mới, uống rượu phải báo cáo trước, hơn nữa em còn lái xe tới đây,” Mạnh Chiêu cầm cái cốc đựng nước trước mặt mình lên, “Vẫn phải cụng chén, nhưng em chỉ có thể lấy nước thay rượu, anh Ngụy thứ lỗi.”

Anh Ngụy chậc một tiếng: “Anh còn không biết tửu lượng của cậu? Chỉ uống một chén không làm lỡ việc phá án của cậu, về phần lái xe, lái nữa anh gọi tài xế chỉ định cho cậu. Cục thành phố chuyển đi rồi, cậu cũng không cho anh Ngụy của cậu chút mặt mũi hả.”

Mạnh Chiêu uống không được mà không uống cũng không xong. Trước khi cục thành phố chuyển đi, bởi vì quán đồ nướng này phục vụ đủ hạng người, loại người gì cũng có, tin tức cũng linh thông, cho nên lão ngụy xem như người chỉ điểm hiếm có của họ, giúp đỡ họ rất nhiều. Cho dù về sau dọn đi rồi, có mấy manh mối của vụ án giao dịch m4i thúy vẫn do lão Ngụy cung cấp cho đội điều tra tội phạm.

Lão Ngụy là người xã hội, khí chất trên người nói dễ nghe là khí chất giang hồ, nói khó nghe là có phần lưu manh côn đồ. Loại người này một khi mời rượu, nếu đối phương không uống, gã tuyệt đối sẽ mất hứng. Về sau đội điều tra tội phạm lại tìm gã giúp đỡ, có lẽ gã sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa.

“Nếu cậu không cạn chén rượu này, đội phó Mạnh, chúng ta coi như không làm anh em được nữa.” Thấy Mạnh Chiêu chập chạm không uống chén rượu kia, anh Ngụy lại thêm một câu.

Thôi bỏ đi, nếu không thì uống trước rồi báo cáo lên trên. Trong lòng Mạnh Chiêu phân tích lợi và hại của chuyện này, cục thành phố chuyển ra khu Bảo Nhạc, sau này thời gian dùng đến lão Ngụy sẽ nhiều hơn, tìm một người chỉ điểm đen trắng ăn sạch như thế không dễ dàng nữa…

Anh đang tính toán như vậy, không ngờ Lục Thời Sâm ở đối diện vươn cánh tay qua, cầm lấy chén rượu kia: “Tôi uống thay cậu ấy.”

“Ơ, được được,” Anh Ngụy nghe xong vui vẻ ra mặt, “Đời tôi vẫn chưa bao giờ uống rượu với sinh viên tài cao của đại học Harvard đâu.”

Nghe thấy Lục Thời Sâm nói vậy, Mạnh Chiêu ngẩn ra, nhìn về phía Lục Thời Sâm. Lục Thời Sâm cầm cái chén thủy tinh kia, trên mặt không có biểu cảm gì, dáng vẻ không để lộ tài năng.

“Không thường uống”, “Hầu như chưa từng uống say”… Mạnh Chiêu nghĩ đến những gì Lục Thời Sâm nói vừa rồi.

Ba người cụng chén, Mạnh Chiêu uống cạn cốc nước của mình, Lục Thời Sâm đối diện cũng uống cạn chén rượu mơ, lúc này anh Ngụy mới coi như thôi: “Vậy đội phó Mạnh, lần này anh sẽ bỏ qua cho cậu, lần sau trước khi đến chỗ anh, cậu phải nộp báo cáo uống rượu trước.”

“Yên tâm đi, nhất định.” Mạnh Chiêu cười một tiếng.

Sau khi anh Ngụy đi, Mạnh Chiêu nhìn về phía Lục Thời Sâm, anh chú ý vừa rồi khi Lục Thời Sâm đặt chén rượu xuống, sắc mặt không tốt lắm.

“Mùi vị của rượu mơ so với bia thế nào?”

“Rất cay.” Lục Thời Sâm nói, “Cậu rất thân với hắn?”

“Một người chỉ điểm,” Mạnh Chiêu thấp giọng nói, “Tính tình cũng không xấu, chỉ thích rót rượu, lần này cảm ơn, nếu không thì trở về có lẽ tôi sẽ bị xử phạt.”

“Cảm ơn thế nào?” Lục Thời Sâm nhìn anh.

Cảm ơn rồi đó thôi… Mạnh Chiêu vốn đang tính nói một tiếng cảm ơn với Lục Thời Sâm, không ngờ Lục Thời Sâm lại hỏi vậy, anh đành phải nói lại: “Cậu muốn tôi cảm ơn thế nào, tôi sẽ làm thế đó, được chưa?”

“Vậy nợ trước đi.” Lục Thời Sâm nói.

Mắt thấy đồ ăn trên bàn sắp ăn hết rồi, Mạnh Chiêu lại gọi một ít mang về cục, lúc tính tiền lão Ngụy làm sao cũng không chịu lấy tiền, cứ nói gã mời bữa này, Mạnh Chiêu đành phải kín đáo đưa tiền cho nhân viên.

Nhân viên đóng gói xiên nướng Mạnh Chiêu gọi sau khi nướng chín, giao vào trong tay Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu xách hộp cơm lên, nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Đi thôi?”

Anh đứng dậy khỏi ghế, Lục Thời Sâm cũng đứng lên.

Nhưng vừa đứng lên, cơ thể Lục Thời Sâm lắc lư không vững, sau đó nhanh chóng chống một tay lên bàn, tay kia nâng lên, xoa xoa huyệt thái dương.

Mạnh Chiêu nhìn thấy động tác này của hắn, vô thức hỏi một câu: “Lại đau đầu?” Có lẽ là vì điệu bộ mỗi lần Lục Thời Sâm đau đầu đều khiến người ta lo lắng, hễ thấy Lục Thời Sâm lộ ra dấu hiệu đau đầu, huyệt thái dương của anh cũng nhảy mạnh một cái theo.

Lục Thời Sâm lắc đầu, một lát sau mới nói: “Choáng đầu.”

“Choáng đầu?” Mạnh Chiêu nhìn thoáng qua chai bia uống hơn phân nửa trên bàn, còn có chén rượu trống không, “Không phải say chứ?” Anh cầm chén rượu kia lên ngửi, một mùi cồn nồng nặc xông vào mũi, rượu mơ nhà ủ của anh Ngụy… đủ mạnh đấy. Tửu lượng của mình uống vào cũng chưa hẳn có say không, người không thường xuyên uống như Lục Thời Sâm…

Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm một cái, ngón tay Lục Thời Sâm đặt giữa chân mày, hình như muốn khiến mình duy trì tỉnh táo.

Thật sự uống say? Mạnh Chiêu xích lại gần, nhìn chằm chằm Lục Thời Sâm hỏi: “Tôi là ai?”

“Mạnh Chiêu.” Lục Thời Sâm buông ngón tay ra, nhìn anh nói.

“Chúng ta là bạn học lúc nào?”

“Cấp ba.”

Thật sự uống say rồi. Lần này Mạnh Chiêu chắc chắn.

Nếu đặt vào ngày thường, Lục Thời Sâm sẽ không hỏi gì đáp nấy như vậy.