Hai giờ chiều, Mạnh Chiêu phân công nhiệm vụ xong, đội điều tra tội phạm liên hệ với đồn cảnh sát các nơi, bắt đầu chia ra điều tra mấy khu vực có dòng sông chảy qua ở ngoài ô thành phố Minh Đàm.
Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương đến xung quanh khu Hoài An, đồn cảnh sát nơi đó nhận được nhiệm vụ, đã phái ra mười cảnh sát nhân dân điều tra xung quanh.
Lần này nhiệm vụ điều tra khó hơn lần điều tra vụ án phụ nữ mất tích trước đó rất nhiều, dù sao nơi trong video này, ngoại trừ một con đường đất chật hẹp và cây cối, bụi cỏ xung quanh, cũng không có dấu vết ký hiệu rõ ràng, tình huống này độ khó điều tra rất cao.
Cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát phụ trách điều tra lần này đi tới nói: “Đội phó Mạnh, phía bắc đã kiểm tra gần hết rồi, không phát hiện địa phương trên ảnh, xa hơn thì không nghe được tiếng dòng sông, chúng ta đi về phía đông đi.”
“Được, đi thôi.” Mạnh Chiêu cầm ảnh chụp, đi về hướng đông dưới sự dẫn đầu của cảnh sát nhân dân ở đồn cảnh sát, Chu Kỳ Dương cũng đi theo qua.
Đi mười mấy mét, điện thoại của anh rung lên.
Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra nhìn một cái, tên của Lư Dương hiển thị trên màn hình.
Anh vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa nhận điện thoại: “Chuyện gì?”
“Đội, đội phó Mạnh,” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lư Dương, thở gấp rút, hình như đang cấp tốc chạy, trong giọng nói xen lẫn cảm xúc hoảng sợ, “Cứu tôi, mau tới mau cứu tôi, tôi, tôi đã chụp được chứng cứ…”
“Cậu ở đâu?” Mạnh Chiêu nhận ra được khác thường, tức thì hỏi, “Nói địa chỉ.”
“Văn, Văn…” Đối diện vẫn chưa kịp nói ra địa chỉ, điện thoại đã bị cắt đứt.
Mạnh Chiêu lập tức gọi lại, nhưng bên kia dập máy ngay. Gọi lại lần nữa, điện thoại Lư Dương tắt máy.
Văn? Là khu Văn Chiêu? Lẽ nào Lư Dương vẫn đang điều tra vụ án của Chu Diễn? Vậy chứng cứ chụp được mà cậu ta nói, rốt cuộc là chứng cứ gì…
Cho dù thế nào, bây giờ chắc Lư Dương đang gặp nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng tìm được cậu ta.
Mạnh Chiêu lập tức gửi số điện thoại của Lư Dương cho Trương Triều, “Anh Triều, lập tức định vị vị trí trò chuyện cuối cùng của số điện thoại này.”
“Sao vậy anh Chiêu?” Chu Kỳ Dương bên cạnh nhìn ra vẻ mặt của Mạnh Chiêu bỗng nhiên trở nên lạnh lùng bèn hỏi.
“Lư Dương gặp nguy hiểm, đi, đến khu Văn Chiêu.” Mạnh Chiêu nói xong, lại nói với cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát, “Các anh tiếp tục điều tra, có tin tức thì liên lạc với cục thành phố.”
Sau đó anh nhấc chân chạy đến xe cảnh sát, Chu Kỳ Dương cũng bước nhanh đuổi theo Mạnh Chiêu.
Hai người mở cửa xe, lên xe từ hai bên, Chu Kỳ Dương vừa kéo dây an toàn vừa hỏi: “Lư Dương?”
Mạnh Chiêu nổ máy xe: “Là người đăng bài báo tài khoản công chúng kia.”
“Bài báo của tài khoản công chúng dẫn đến Triệu Vân Hoa tự tử?” Chu Kỳ Dương bất ngờ, “Cậu ta xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Chiêu lái xe lên đường, sau xe lập tức nổi bụi mù, “Sau khi chuyện xảy ra cậu ta đến tìm anh, nói mình rất áy náy về việc Triệu Vân Hoa tự tử, muốn điều tra rõ sự thật để đền bù sai lầm lần này.”
“Cậu ta đi điều tra thật? Tra được Ngô Vi Hàm rồi?”
“Không biết, vừa rồi trong điện thoại cậu ta nói chụp được chứng cứ, rốt cuộc là chứng cứ gì…” Mạnh Chiêu nhớ lại giọng nói vừa rồi của Lư Dương trong điện thoại, chạy cấp tốc, thở không ra hơi, đều khiến anh nghĩ đến hình ảnh Thiệu Kỳ vừa hoảng loạn chạy trốn vừa quay đầu trong video, anh giẫm chân ga, lần nữa tăng tốc độ xe, “Cứu người quan trọng.”
Xe lái từ con đường trong thôn xóm về phía quốc lộ, điện thoại đặt trong bảng điều khiển lúc này lại rung.
Chu Kỳ Dương cầm lấy điện thoại: “Số lạ.”
“Nghe.” Mạnh Chiêu lái xe, tốc độ nói cực nhanh đưa ra quyết định, “Nếu như có liên quan đến chuyện của Lư Dương, anh cố gắng kéo dài thời gian, cậu lập tức gửi tin nhắn bảo Trương Triều định vị.”
“Được.” Chu Kỳ Dương đáp, sau đó nhấn loa ngoài.
Điện thoại kết nối, trong ống nghe truyền đến âm thanh: “Cảnh sát Mạnh.”
Âm thanh bị biến dạng cực độ, vừa nghe chính là giọng giả đã xử lý.
Giọng nói Mạnh Chiêu điềm tĩnh: “Anh là ai?”
Người kia không trả lời vấn đề của anh, nói tiếp: “Cảnh sát Mạnh, anh có một người bạn tên là Lư Dương đúng không?”
Mạnh Chiêu cũng không trả lời vấn đề của hắn ta mà hỏi: “Anh là người của Ngô Vi Hàm?”
“Tôi chỉ là người tốt bụng muốn khuyên anh một câu, vụ án điều tra đến một bước này thì có chừng mực đi, nếu như tiếp tục điều tra, vậy người bên cạnh anh có lẽ đều sẽ rơi vào kết quả giống như Lư Dương. Cảnh sát Mạnh, làm người thức thời, đối với anh mà nói không phải chuyện xấu.”
“Anh làm gì Lư Dương rồi?” Mạnh Chiêu nói, đoạn nhìn Chu Kỳ Dương một cái.
Chu Kỳ Dương ra dấu “ok” với anh, ý là bên kỹ thuật hình sự đã nhận được tin nhắn bắt đầu định vị.
Người kia nói tiếp: “Cảnh sát Mạnh, thay vì lo lắng người chết, không bằng đến bệnh viện xem người bạn bị thương của anh đi.”
Lục Thời Sâm? Ý người này là Lục Thời Sâm gặp nguy hiểm? Ngón tay Mạnh Chiêu lập tức siết chặt vô lăng, chân phải vô thức giẫm phanh xe, thân xe đột ngột lao về phía trước, cơ thể hai người đồng thời nghiêng về phía trước.
Mạnh Chiêu cố gắng để cho mình giữ vững bình tĩnh, việc cấp bách, anh nhất định phải để lại đủ thời gian cho đội kỹ thuật hình sự, để họ tra được vị trí của người này.
Anh giảm tốc độ xe, vừa dừng xe ở ven đường vừa nói: “Anh đang đe dọa cảnh sát? Ngô Vi Hàm đã bị nhốt vào trại tạm giam, tiếp theo sẽ chỉ có nhiều chứng cứ phạm tội hơn đưa hắn vào tù, đã đến lúc này còn bán mạng thay hắn, anh cảm thấy đáng giá không? Một cái mạng của Lư Dương với anh mà nói cũng không phải chuyện xấu.”
Anh vẫn chưa nói xong, bên kia đã cúp điện thoại.
Mạnh Chiêu lập tức gọi điện cho Lục Thời Sâm, tiếng tút tút vang lên, trong thời gian đợi Lục Thời Sâm bắt máy, anh hỏi Chu Kỳ dương: “Định vị được chưa?”
“Định vị được rồi, anh Triều gửi địa chỉ tới,” Chu Kỳ Dương nhìn tin nhắn Trương Triều gửi đến trên điện thoại, thấy điện thoại Mạnh Chiêu gọi đi không có ai nghe, cậu hỏi, “Anh Chiêu, liệu bạn anh có ra xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết.” Lúc này trong ống nghe truyền đến nhắc nhở không ai nghe máy, Mạnh Chiêu lại gọi vào số của người chăm sóc, cũng không ai nghe.
Âm thanh tút tút vẫn đang vang, trái tim Mạnh Chiêu không ngừng chìm xuống, nơi như bệnh viện, mỗi ngày có hàng trăm người ra vào, tốt xấu lẫn lộn, nếu thật sự có người trà trộn vào làm gì Lục Thời Sâm…
Mạnh Chiêu giơ tay kéo chốt cửa xe, đẩy cửa xe ra, nói với Chu Kỳ Dương: “Anh phải đến bệnh viện một chuyến trước, cậu căn cứ vào định vị kỹ thuật hình sự gửi tới, lập tức phát thông báo hỗ trợ điều tra, phong tỏa cửa khẩu giao thông xung quanh, bất kỳ người và xe ra vào nào cũng cần kiểm tra thông tin thân phận nghiêm ngặt, tiếp đó cậu tranh thủ thời gian dẫn người đến, sau đó anh sẽ tới.”
Mạnh Chiêu nói xong đẩy cửa xe ra xuống xe.
Anh đón một chiếc taxi ở ven đường, đi thẳng đến bệnh viện.
Trên đường xe lái đến bệnh viện, anh lại gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng tất cả đều không gọi được.
Mạnh Chiêu khống chế không suy nghĩ theo hướng xấu nhất, Lục Thời Sâm bị thương nặng chưa lành, bên cạnh ngoại trừ người chăm sóc cũng không có ai khác ở bên, nếu thật sự có người muốn ra tay với hắn, lúc này chính là thời cơ tốt nhất…
Nhất định là Ngô Vi Hàm, vụ tai nạn xe kia do Ngô Vi Hàm bày kế, y biết Lục Thời Sâm bởi vậy đã bị thương nặng.
Mẹ kiếp. Mạnh Chiêu siết chặt nắm đấm.
*
Mấy người được cứu ra từ viện dưỡng lão đều được sắp xếp ở phòng giám hộ phía đông tầng bốn để tập trung điều trị, Lục Thời Sâm vừa mới đi qua, cảnh sát phụ trách trông cửa ngăn hắn lại: “Tới đây làm gì?’
“Tôi là bạn đội phó Mạnh của các anh,” Lục Thời Sâm nhìn cảnh sát kia, “Cậu ấy bảo tôi sang đây xem tình huống.”
“Bạn?” Cảnh sát kia quan sát Lục Thời Sâm, nhớ đến người bạn của đội phó Mạnh vài ngày trước chặn vụ tai nạn xe giúp xe cứu thương — nghe nói cục trưởng Từ còn đích thân đến tặng cờ thưởng. Bởi vì chuyện này, Lục Thời Sâm đã trở thành danh nhân trên dưới cục thành phố chỉ nghe tên không thấy người, “Là người ngày đó cùng đội phó Mạnh đến viện dưỡng lão cứu người…”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng: “Tôi cho anh xem lịch sử trò chuyện của tôi và đội phó Mạnh,” Hắn nói rồi thò tay vào trong túi, lông mày theo đó hơi nhíu lại, “Xin lỗi, điện thoại rơi ở phòng bệnh, để tôi quay lại lấy.”
“Thôi thôi,” cảnh sát kia lập tức nói, “Anh bị thương nặng như vậy, đừng đi một chuyến nữa, vào đi.”
“Cảm ơn.” Cửa mở ra, Lục Thời Sâm đi vào.
Hắn đi thẳng đến giường bệnh của bà già kia, nhìn chằm chằm gương mặt bà.
Chẳng lẽ là trí nhớ xuất hiện sai lầm sao? Hay là, mười hai năm trôi qua, khuôn mặt bà già này cũng thay đổi nhiều?
Bà già trước mặt nằm trên giường bệnh này, mặc dù cũng tóc hoa râm, tái nhợt lại cao tuổi, nhưng không phải cùng một người với bà cụ trong trí nhớ hằn từng thấy trong tầng hầm của viện dưỡng lão…
Nếu như ký ức không sai lầm, lẽ nào bà già này đã bị đánh tráo?
Nếu như là vậy, tại sao bà già này lại bị đánh tráo, không lẽ chuyện hắn làm mấy tháng này đã bị phát hiện? Cũng có khả năng, lần hắn đến viện dưỡng lão mấy ngày trước, chắc là sẽ bị giám sát ghi lại rõ ràng…
Lục Thời Sâm ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào nút bấm kêu gọi khẩn cấp bên cạnh giường bệnh.
Hắn đi ra ngoài, nói với cảnh sát trông cửa: “Vừa rồi ngón tay bà già kia bỗng cử động.”
“Cử động rồi? Vậy mau chóng gọi bác sĩ đến nhìn xem.” Cảnh sát kia đẩy cử đi vào, nhấn nút kêu gọi khẩn cấp.
Mấy phút đồng hồ sau, bác sĩ đi tới, sau khi kiểm tra tình huống cơ bản của bà già, ông đứng thẳng người, hơi khó hiểu nói: “Không có gì lạ thường, vừa rồi là ngón tay cử động?”
“Ừ,” Lục Thời Sâm nói, “Ngón tay bỗng nhúc nhích.”
“À, vậy cũng có thể là thần kinh chi phối ngón tay vô thức co giật, nói rõ tình huống bệnh nhân đang chuyển biến tốt, vẫn phải quan sát thêm.”
“Trước đó bà già này tiêm loại thuốc đó trong viện dưỡng lão bao lâu rồi?” Lục Thời Sâm hỏi với giọng tự nhiên.
“Thời gian cụ thể thật sự khó mà đoán được,” Bác sĩ nói, “Trước đó đội phó Mạnh cũng đã hỏi vấn đề này.”
“Vài tháng à?”
“Không không không, tuyệt đối không có khả năng vài tháng, nhìn từ tình huống kiểm tra sức khỏe của bà cụ này, thời gian bà ấy bị tiêm vào là dài nhất trong mấy người, nói ít cũng phải hơn chục năm.”
“Tôi muốn xem báo cáo kiểm tra của bà ấy.” Lục Thời Sâm nói.
“Cậu là…” Bác sĩ nhìn Lục Thời Sâm, tướng mạo và khí chất của người trước mặt rất ưu việt, trên người mặc quần áo bệnh nhân, hình như là bệnh nhân nằm viện.
“Tôi và đội phó Mạnh đã đến viện dưỡng lão cứu người.” Lục Thời Sâm nói.
“Cậu chính là người cứu được nguyên một xe cứu thương,” Bác sĩ đột nhiên nhận ra, “Nào, báo cáo kiểm tra ở văn phòng, cậu đi theo tôi, nói đến chuyện ngày đó thật sự cảm ơn cậu…”
*
Xe taxi dừng trước tòa nhà nằm viện, Mạnh Chiêu thanh toán tiền xe, đẩy cửa xe ra chạy thẳng vào trong tòa nhà nằm viện.
Anh không kịp đợi thang máy nên ba chân bốn cẳng chạy cầu thang bộ.
Đẩy cửa phòng bệnh nhu cầu đặc biệt ra, Lục Thời Sâm không ở đây, trong phòng bệnh không có ai.
Trong nháy mắt trái tim Mạnh Chiêu đập hơi nhanh, anh tiện tay kéo một điều dưỡng đi ngang qua: “Người bên trong phòng bệnh này đâu?!”
Giọng điệu của anh nghiêm khắc, điều dưỡng thình lình bị anh làm giật mình: “Không, không nhìn thấy.”
“Tôi là cảnh sát, dẫn tôi đến phòng quan sát.” Mạnh Chiêu đang định lấy giấy chứng nhận của mình ra, ở đối diện người chăm sóc rửa hộp cơm xong đã quay về.
“Cảnh sát Mạnh, sao anh lại trở về giờ này?” Người chăm sóc hơi bất ngờ hỏi.
“Tiểu Lam, Lục Thời Sâm đâu?” Mạnh Chiêu hỏi ngược lại người chăm sóc kia, “Sao hai người không nghe điện thoại.”
Thấy hỏa lực của Mạnh Chiêu chuyển dời, điều dưỡng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước nhanh chạy đi.
Người chăm sóc cũng hơi hoang mang: “Vừa rồi tôi đang bận nên không nhìn điện thoại, anh Lục nói anh ấy đi dạo trong hành lang một lúc, không cần tôi đi theo.”
“Cậu ấy đi đâu?”
“Hình như là lên tầng…”
Mạnh Chiêu buông người chăm sóc ra, toan chạy đến chỗ cầu thang, sau lưng vang lên giọng nói của Lục Thời Sâm: “Mạnh Chiêu.”
Mạnh Chiêu lập tức dừng bước chân lại, xoay người nhìn Lục Thời Sâm cách mấy bước bình yên vô sự.
“Sao vậy?” Lục Thời Sâm nhìn anh hỏi.
“Cậu đi đâu?” Mạnh Chiêu đi ra, chất vấn đổ ập xuống đầu: “Sao lại không mang điện thoại? Mới được xuống giường đã một mình đi lung tung rất nguy hiểm cậu biết không?”
“Tôi đi lại trong tòa nhà thôi,” Giọng điệu Lục Thời Sâm vẫn ổn định như cũ, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Đối diện với Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu nháy mắt tịt ngòi: “Không có chuyện gì, có người bắt cậu đe dọa tôi trong điện thoại. Không được, bệnh viện quá nguy hiểm, tôi phải tìm người đến trông coi nơi này.”
Mạnh Chiêu nói, đoạn lấy điện thoại ra tìm danh bạ, nhưng nhất thời không nhớ ra nên tìm ai tới đây. Đại đa số người của cục thành phố đều bị phái ra ngoài điều tra nơi trong video của Thiệu Kỳ, hiện không có ai có thể sử dụng…
“Tôi đi theo cậu.” Lục Thời Sâm nói.
“Không được,” Mạnh Chiêu lập tức từ chối nói, “Vết thương của cậu chưa khỏi, ra ngoài cũng rất nguy hiểm.”
“Sáng nay vừa làm kiểm tra, tình huống đã rất ổn định, quan sát thêm mấy ngày là có thể xuất viện,” Lục Thời Sâm nhìn anh, “Ở trong bệnh viện hay là đi theo cậu, cậu quyết định đi.”
Không thể ở bệnh viện nữa, với trạng thái cơ thể bệnh nặng mới khỏi của Lục Thời Sâm một khi người của Ngô Vi Hàm thật sự tìm tới, Lục Thời Sâm nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Về phần đi cùng mình, mặc dù nơi anh muốn tìm cũng không an toàn mấy, nhưng lực lượng cảnh sát tập trung, cử đại một người trông chừng Lục Thời Sâm cũng sẽ an toàn hơn ở bệnh viện nhiều…
Cân nhắc hai bên, Mạnh Chiêu giơ tay nắm chặt cổ tay Lục Thời Sâm, kéo hắn đi về phía trước: “Vậy nói trước, lát nữa cậu chỉ được ở trong xe, không cho phép đi lại khắp nơi.”
Trên đường đến bệnh viện, Mạnh Chiêu đã gọi xe cơ quan từ cục cảnh sát tới đây, lúc này xe cảnh sát đang đợi dưới lầu.
Mạnh Chiêu bảo Lục Thời Sâm ngồi ở vị trí sau lưng tài xế, mình thì lên xe từ bên kia.
“Lão Tần,” Mạnh Chiêu nói với tài xế ngồi đằng trước, “Lát nữa lái xe ổn định chút, chú ý không nên phanh gấp.”
Nói xong, anh lại thò người qua kéo dây an toàn từ bên cạnh Lục Thời Sâm cài lên.
“Ghế sau cũng phải cài dây an toàn?” Lục Thời Sâm nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu lúc Mạnh Chiêu cúi đầu.
“Người bình thường không cần, cậu phải cài,” Mạnh Chiêu cài dây an toàn xong, ngồi thẳng người gọi điện thoại cho Chu Kỳ Dương.
“Sắp xếp xong cả rồi anh Chiêu,” Chu Kỳ Dương nói trong điện thoại, “Tiểu Trình cũng đã phát thông báo hỗ trợ điều tra xuống, chốt giao thông đã bắt đầu kiểm soát rồi, anh Bân cũng đang dẫn người chạy đến đó, toàn bộ cảnh sát xung quanh đã điều qua, bên này em lập tức chạy tới, bạn của anh sao rồi?”
“Cậu ấy không sao, sau khi cậu tới dẫn người tìm kiếm dấu vết Lưu Dương để lại trước, anh đã ở trên đường, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến.”
*
Định vị cuối cùng số điện thoại của Lư Dương là một vùng ngoại thành hoang vu vắng vẻ, lúc Mạnh Chiêu chạy đến, đồng nghiệp cục thành phố đã dẫn theo cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát tìm kiếm tung tích của Lư Dương ở xung quanh.
Trước khi xuống xe Mạnh Chiêu dặn đi dặn lại Lục Thời Sâm: “Đợi trong xe được rồi, không cho xuống xe, nghe chưa?”
“Ừ.” Lục Thời Sâm nói.
Mạnh Chiêu đẩy cửa xuống xe, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nơi này hầu như chưa khai phá, từng mảng cỏ tạp nham kéo dài ra rất xa. Nếu như Lư Dương gặp bất trắc ở đây, vậy thật sự không dễ tìm được dấu chân cậu ta để lại.
Lúc này Chu Kỳ Dương cách đó không xa đi tới: “Anh Chiêu, mọi người đã chia ra đang tìm vết tích Lư Dương để lại, anh Bân tìm bên kia, em ở lại khu vực này, tạm thời vẫn chưa phát hiện.”
“Biết rồi,” Mạnh Chiêu vẫy gọi cậu đến, “Anh tiếp quản khu vực này của cậu, giao cho cậu một nhiệm vụ khác quan trọng hơn, trông kỹ người đang ngồi trong xe, đừng để cậu ấy tùy ý đi lại, nhất định phải đảm bảo cậu ấy không gặp nguy hiểm.”
“Được, em biết rồi.” Chu Kỳ Dương đáp.
Dấu chân trên bãi cỏ rất khó phân biệt, Mạnh Chiêu đi về phía trước một đoạn, chú ý tới phía trước có một con sông, đường sông không rộng, nhưng vì địa hình nơi đây hướng xuống dưới, thế nước hơi mãnh liệt, cách rất xa cũng có thể nghe được âm thanh của con sông.
“Tìm được dấu chân rồi!” Cách mấy chục mét, trong tiểu đội Nhậm Bân dẫn có người cao giọng hô một câu.
Người tìm kiếm dấu chân đều đứng lên, nhìn sang phía đó.
Mạnh Chiêu bước nhanh đi qua, nhìn dấu chân liên tiếp kia. Bãi cỏ nơi đây thưa thớt, rất dễ để lại dấu chân.
Nhìn từ kích thước đế giày và số lượng dấu chân, đây không chỉ là dấu chân của Lư Dương, còn có dấu chân của một người khác.
Là người đuổi gϊếŧ Lư Dương? Dấu chân kéo dài mãi đến bờ sông, Mạnh Chiêu đi dọc theo dấu chân này, nửa ngồi xổm xuống quan sát dấu chân, ở bờ sông gần như đã không tính là dấu chân, có thể nhìn ra vết tích người giãy giụa kịch liệt.
Theo mức độ giãy giụa, đây cũng là dấu vết chỉ để lại khi con người trong trạng thái sắp chết sợ hãi tột độ.
Trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên hình ảnh giả tưởng – hung thủ đè chặt cổ Lư Dương, dí cả khuôn mặt của cậu ta vào trong nước, Lư Dương vừa sặc nước vừa giãy giụa kịch liệt, sau khi kéo dài mấy phút đồng hồ, tay chân của cậu ta dần dần ngừng giãy giụa, đuối nước mà chết. Hung thủ ném xác Lư Dương xuống sông, nước sông chảy xiết, trào lên nhấn xác Lư Dương xuống…
Vậy hung thủ đã đi đâu sau khi vứt xác? Mạnh Chiêu đi vài bước quay về, cúi đầu nhìn chuỗi dấu chân này, vừa rồi chỉ chú ý dấu chân lộn xộn, bây giờ nghiêm túc nhìn, mới phát hiện giữa chuỗi dấu chân này, có một vài dấu chân đi về hướng ngược lại.
Sau khi vứt xác hung thủ lại trở về dọc theo đường cũ, dù sao bãi cỏ dày kia thích hợp chạy trốn hơn là đường đất dễ để lại dấu chân.
Có thể tùy tiện chế ngực một nam giới trưởng thành khiến cậu ta đuối nước mà chết, sau đó bình tĩnh lựa chọn một con đường chạy trốn đúng, xem ra là một tay già đời kinh nghiệm phong phú.
Mạnh Chiêu đứng thẳng người, triệu tập tất cả mọi người đang tìm tòi ở gần lại.
“Bây giờ chúng ta chia ra hành động, Nhậm Bân dẫn đội đến hạ lưu dòng sông tìm xác của Lư Dương, Tiểu Từ dẫn đội mau đi truy tìm hung thủ, những người còn lại đi theo tôi, kiểm tra địa điểm trong video ở lân cận.”
Cảnh sát có mặt chia ra ba đường đi hoàn thành nhiệm vụ, Mạnh Chiêu dẫn theo mấy người trở về bãi cỏ kia, lúc anh đang cẩn thận điều tra dấu chân trên bãi cỏ thì Chu Kỳ Dương gọi điện tới.
Vừa thấy điện thoại là Chu Kỳ Dương gọi tới, Mạnh Chiêu thoáng căng thẳng theo bản năng, anh nhận điện thoại: “Có chuyện gì?”
“Anh Chiêu, chiếc xe vừa rồi đi theo hướng bốn giờ, cách khoảng một nghìn năm trăm mét, nơi này có một tòa nhà thấp. Nhìn từ dấu chân, hình như Lư Dương chạy ra từ gần nhà tòa thấp, anh đến xem xem?”
“Được,” Mạnh Chiêu nói rồi vẫy gọi cảnh sát sau lưng theo tới, vừa đi về phía Chu Kỳ Dương nói, vừa hỏi, “Sao cậu đến chỗ đó, Lục Thời Sâm đâu?”
“Anh Lục đi cùng em, em không ngăn được anh ấy…”
“Làm liều.” Mạnh Chiêu nói xong bước nhanh chạy tới.
*
“Tôi xuống xe hít thở không khí.” Lục Thời Sâm đẩy cửa xe ra, quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó đi về phía ngược hướng Mạnh Chiêu.
“Này, anh Lục, anh đi hít thở không khí ở xung quanh đi,” Chu Kỳ Dương ngăn hắn lại. “Đội phó Mạnh không cho anh xuống xe, không khí bên kia cũng chưa chắc tốt hơn bên này.”
“Tôi ngồi xe một đường, muốn hoạt động một chút.” Lục Thời Sâm nhìn Chu Kỳ Dương, “Yêu cầu này không quá phận chứ?”
“Cũng không phải quá phận…” Chu Kỳ Dương hơi khó xử, bạn của đội phó Mạnh thoạt nhìn lạnh lùng lại xa cách, giống như không phải người của một thế giới với họ. Hơn nữa, giọng điệu người này bình thản, nhưng lời nói ra có vẻ luôn có ý không cho người khác kháng cự.
Nhìn Lục Thời Sâm càng đi càng xa, Chu Kỳ Dương không thể dùng nhiều vũ lực với hắn, cũng không có cách nào thi thành mệnh lệnh với hắn, đành phải theo sau: “Vậy chúng ta hoạt động ở khu này đi, anh thật sự không thể đi xa, có lẽ hung thủ vẫn ở quanh đây, quá nguy hiểm.”
Lục Thời Sâm không tiếp lời cậu, chỉ nhìn bãi cỏ cách đó không xa nói: “Dấu chân.”
“Hả?” Chu Kỳ Dương nhìn sang theo tầm mắt của Lục Thời Sâm, “Dấu chân nào, trước đó chúng tôi đã chú ý tới, đã điều tra hướng phía trước theo hướng của dấu chân, là hướng đội phó Mạnh đến.”
“Cậu không tò mò, dấu chân kia từ đâu tới sao?” Lục Thời Sâm ngước mắt nhìn cậu.
“Lát nữa tìm được Lư Dương, sẽ thăm dò theo dấu vết lúc đến.”
“Tại sao Lư Dương lại đến đây, nơi vắng vẻ thế này, cậu ta chạy tới nhất định là vì đã phát hiện gì đó,” Lục Thời Sâm ngước mắt nhìn xung quanh, “Mà về phần thứ cậu ta phát hiện, chắc chắn vô cùng quan trọng, nếu không sẽ không nguy hiểm đến tính mạng của cậu ta. Vừa rồi cậu nói hung thủ có lẽ ở xung quanh, vậy thứ quan trọng như thế, nếu như không lập tức tìm được, rất có thể sẽ bị hung thủ tiêu hủy. Ở lại đây chờ đợi không làm gì cả, hay là hướng phía trước tìm tòi theo dấu chân, cậu là cảnh sát, hẳn có thể đưa ra phán đoán chính xác.”
Chu Kỳ Dương: “...”
“Nhiệm vụ của cậu là đảm bảo an toàn của tôi, về phần có ở trong xe hay không, có quan trọng đến vậy không?” Lục Thời Sâm quan sát Chu Kỳ Dương, “Hay là, với bản lĩnh của cậu, cũng không thể đảm bảo tôi an toàn ở ngoài xe?”
“Thế thì cũng không phải…” Chu Kỳ Dương cuối cùng cũng xem như thấy được người bạn của đội phó Mạnh rất giỏi, Lục Thời Sâm nói lời này khiến cậu á khẩu không trả lời được. Có vẻ như cậu không tìm theo hướng dấu chân lúc đến, đó là thất trách của một người cảnh sát như cậu.
Chu Kỳ Dương đành phải đi theo sau Lục Thời Sâm, cùng hắn đi về hướng dấu chân lúc đến.
Dấu chân trên bãi rất khó phân biệt, nhưng khoảng nửa tiếng sau, một con đường chật hẹp đã xuất hiện trước mặt Lục Thời Sâm, dấu chân của Lư Dương bắt đầu trở nên rõ ràng.
Lục Thời Sâm giẫm lên con đường đất kia, tiếp tục đi về phía trước theo hướng Lư Dương chạy tới. Chu Kỳ Dương theo sát phía sau.
Sau khi đi khoảng mấy trăm mét, bọn họ nhìn thấy một tòa nhà hình vuông màu trắng xám giống như nhà xưởng thấp thoáng giữa rừng cây.
“Dấu chân biến mất rồi,” Lục Thời Sâm dừng bước lại, nhìn tòa nhà thấp trước mặt, “Bí mật Lư Dương phát hiện, chắc chính là nơi này. Gọi điện thoại cho đội phó Mạnh của các cậu, bảo cậu ấy phái người tới đây nhìn xem.”
“À, được.” Chu Kỳ Dương lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Mạnh Chiêu.
Thật sự là liều lĩnh, bảo họ đợi trong xe, thế mà bỏ mặc Lục Thời Sâm đi xa như vậy. Mạnh Chiêu vừa dẫn người chạy đến, vừa dự định sau khi trở về phải phê bình Lục Thời Sâm và Chu Kỳ Dương một trận.
Đi một quãng đường hơn nghìn mét, Mạnh Chiêu đột nhiên cảm thấy nơi này hơi quen mắt.
Thân cây xám trắng và cỏ dại cao cỡ nửa người trước mắt, còn có hình dáng của dãy núi xa, cứ cảm thấy hơi quen thuộc… Mạnh Chiêu dừng bước chân lại, giơ tay mở miệng nói: “Trước tiên đừng cử động, cũng đừng lên tiếng!”
Anh nín thở, bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách, tiếng nước chảy lúc ẩn lúc hiện này khiến anh phút chốc ý thức được — nơi này chính là nơi Thiệu Kỳ bị quay video!
Mà đoạn đường trước mắt này, đã là đoạn đường Lư Dương chạy trốn, cũng là nơi Thiệu Kỳ trốn ra.
Mạnh Chiêu bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của Lư Dương trong điện thoại — “Tôi đã tìm được chứng cứ...”
Chứng cứ Lư Dương phát hiện, lại chính là nơi Thiệu Kỳ trốn ra?! Sao cậu ta tìm được nơi này?
Không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, Mạnh Chiêu tăng tốc bước chân, không hề nghi ngờ, bí mật liên quan đến mấy cô gái ở tầng hầm của viện dưỡng lão nhất định ở ngay phía trước!
Đi thêm mấy trăm mét, anh nhìn thấy Lục Thời Sâm và Chu Kỳ Dương đứng ở ven đường đang chờ anh.
Mà ở mấy mét phía trước, một tòa nhà thấp màu trắng xám im phăng phắc đứng sừng sững ở đó.