Lớp Vỏ Bọc

Chương 94




Lái xe ra khỏi bãi đậu xe ngầm, Mạnh Chiêu nhìn cần gạt nước hoạt động liên tục trên kính chắn gió, thấp giọng nói: “Cậu thấy thế nào về Nhậm Tuấn và Chúc Duệ.”

Lục Thời Sâm lái xe nói: “Theo miêu tả của hai người, hai mươi năm trước, Ngô Gia Nghĩa đã hợp tác với Nhậm Hải của Dược phẩm Lâm Giang, nghiên cứu phát minh loại thuốc phi pháp này, ông ta hại chết Chúc Văn Tú qua loại thuốc này, sau đó ép Chúc Duệ đi và tiến hành giám sát anh ta, thực hiện bước đầu tiên bành tướng tập đoàn Ngô thị. Hai mươi năm sau, ông ta lặp lại trò cũ, thông qua vụ tai nạn xe giả tạo âm thầm tiêm thuốc vào, hại chết Nhậm Hải, bỏ Dược phẩm Lâm Giang vào trong túi. Sự mở rộng tập đoàn Ngô thị chủ yếu dựa vào loại thuốc có thể che giấu nguyên nhân cái chết thật sự và tổ chức sát thủ sau lưng ông ta…”
“Đúng vậy,” Mạnh Chiêu nói, “Nhậm Hải này chắc cũng không phải thứ gì tốt, không biết vì mâu thuẫn gì đó hai người trở mặt, hay là Ngô Gia Nghĩa đã để mắt đến cục thịt mỡ Dược phẩm Lâm Giang này từ lâu, mới ra tay gi3t chết Nhậm Hải.”

Lục Thời Sâm nói: “Bây giờ quan trọng nhất là mau chóng tìm được thuốc có liên quan đến Ngô Gia Nghĩa, chỉ cần có thể chứng minh loại thuốc này do Ngô Gia Nghĩa nắm giữ và cung cấp, thì tương đương với nắm được mối liên hệ trực tiếp giữa Ngô Gia Nghĩa, Nhậm Hải, Chúc Văn Tú và tầng hầm viện dưỡng lão.”

“Ừ,” Mạnh Chiêu gật đầu, dừng một lát lại nói, “Nhậm Hải chết rồi, nói rõ loại thuốc này có thể trực tiếp gi3t chết người, cậu cảm thấy tại sao Ngô Gia Nghĩa phải ném mấy người Chúc Văn Tú vào tầng hầm viện dưỡng lão, luôn tiêm thuốc vào mà không phải trực tiếp gi3t chết họ?”
“Thí nghiệm. Cho dù loại thuốc nào cũng cần dựa vào một lượng lớn số liệu lâm sàng mới có thể không ngừng tối ưu hóa và cải tiến, kể cả thuốc độc.”

Mạnh Chiêu than một hơi: “Có thể làm đến mức độ này, thật sự có thể dùng ác ma để miêu tả. Chúng ta phải mau chóng tìm được chứng cứ, loại người như Ngô Gia Nghĩa, không thể dự đoán được tiếp theo ông ta sẽ có hành động gì.”

Nghĩ đến đây, Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, gọi điện cho các phòng của cục thành phố.

“Anh Thanh, anh lập tức dẫn theo tất cả mọi người của phòng giám định vật chứng, đến Dược phẩm Lâm Giang thu thập tất cả hàng mẫu thuốc tự nghiên cứu, so sánh với thuốc ở tầng hầm viện dưỡng lão, xem có thành phần thuốc giống nhau không.”

“Tiểu Chu, người phụ trách của Dược phẩm Lâm Giang đã bị đưa tới cục thành phố chưa? Cậu và anh Bân lập tức thẩm vấn, trọng điểm hỏi thăm nội bộ công ty có người tham gia phát minh nghiên cứu thuốc ở tầng hầm viện dưỡng lão không, nếu họ không biết rõ tình hình, sẽ hỏi tiếp có nhóm nào trực tiếp liên hệ với Ngô Gia Nghĩa không, còn nữa, gần đây Ngô Gia Nghĩa có giải tán nhóm nghiên cứu phát minh nào không, có nhân viên nghiên cứu phát minh gần đây bỗng nhiên biến mất khỏi công ty không, phải hỏi những câu hỏi này.”
“Chị Lệ, chị tìm mấy người điều tra kinh tế, tìm hiểu rõ sự mở rộng của tập đoàn Ngô thị từ đầu đến giờ, liệt kê tất cả công ty có liên quan, lại điều tra quản lý cấp cao của những công ty này có mất tích hoặc tử vong không, làm báo cáo gửi cho em.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu nói với Lục Thời Sâm: “Về phần chúng ta…” Nói được một nửa, anh mới nhớ ra, lúc vừa lên xe cũng không nói với Lục Thời Sâm sẽ đi đâu.

“Bệnh viện Lâm Giang,” Lục Thời Sâm nói tiếp lời của anh, “Tìm chứng cứ Nhậm Hải bị Ngô Gia Nghĩa hại chết.”

Có cùng suy nghĩ với Lục Thời Sâm, sự ăn ý không lời này khiến Mạnh Chiêu cảm thấy vui vẻ, thậm chí hoàn toàn tiên tan hơn phân nửa cảm giác mệt mỏi.

Anh duỗi tay nhấn cửa sổ xuống một khe nhỏ, gió mát xen lẫn mưa phùn lập tức tràn vào trong xe, Mạnh Chiêu hít sâu một hơi không khí mới mẻ này: “Lần này, chỉ cần có thể lấy được chứng cứ, vụ án này… có thể thật sự kết thúc rồi.”

Anh dựa vào lưng ghế, để cho mình thả lỏng một lát. Nhìn Lục Thời Sâm lái xe, anh bỗng nhiên nghĩ đến, bảy năm làm cảnh sát, tăng ca đếm không xuể, đây là lần đầu tiên có người ở cạnh mình.

Mạnh Chiêu nhìn đường nét bên mặt của Lục Thời Sâm, nghĩ đến hồi cấp ba anh từng sinh ra cảm xúc ghét cay ghét đắng gương mặt được người khác nâng niu này, mà bây giờ cũng là khuôn mặt giống vậy lại khiến mình rung động, anh vẫn cảm thấy có phần khó tin.

Lục Thời Sâm nhìn thẳng con đường phía trước, lái xe hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”

“Tình duyên sương sớm, cũng tăng ca với người khác muộn thế này à?” Mạnh Chiêu lên tiếng, “Hay là nói mỗi mối tình duyên sương sớm của cậu đều như vậy?”

Đèn đỏ, Lục Thời Sâm dừng xe lại, liếc anh một cái: “Mỗi mối? Cậu chỉ mối nào?”

“Ví dụ như…” Mạnh Chiêu dừng một lát, “Mối với Kiều Ngộ, cậu cũng tăng ca với cô ấy?”

“Kiều Ngộ?” Lục Thời Sâm hơi nhăn mày lại, “Tại sao tôi phải tăng ca với cô ấy?”

Mạnh Chiêu: “Cậu và Kiều Ngộ…”

Lục Thời Sâm: “Tôi chưa bao giờ làm với Kiều Ngộ.”

Hai người gần như đồng thời mở miệng.

Ngớ ra chốc lát, Mạnh Chiêu để hờ tay lên môi ho một tiếng, mặc dù đáp án này khiến anh vui vẻ không giải thích được nhưng không khỏi thẳng thắn quá.

“Tôi cũng chưa bao giờ có duc v0ng với Kiều Ngộ.” Lục Thời Sâm tiếp tục nói, “Tôi chỉ có duc v0ng với cậu.”

Mạnh Chiêu: “...”

Im lặng mấy giây, Mạnh Chiêu quyết đoán chuyển chủ đề: “Dẫn theo Nhận Tuấn trước khi đến Dược phẩm Lâm Giang.”

Mạnh Chiêu nói xong, gọi điện cho cảnh sát đang giám sát Nhậm Tuấn, bảo anh ta thông báo cho Nhậm Tuấn ra khỏi nhà. Cúp máy, anh lại gọi cho Trình Vận: “Bây giờ em đến bệnh viện Lâm Giang, trước tiên hỏi xem trước khi chết Nhậm Hải ở phòng bệnh nào, sau đó gọi điều dưỡng phụ trách đến phối hợp điều tra.”

“Vâng, anh Chiêu.” Trình Vận đáp.

Mưa mãi chưa ngừng, trước biệt thự gần Dược phẩm Lâm Giang, Nhậm Tuấn che một cái ô, đứng bên cạnh cảnh sát phụ trách giám sát y. Thấy xe dừng lại trước mặt, y nói một tiếng với cảnh sát kia, sau đó thu ô ngồi vào trong xe: “Cảnh sát Mạnh, cố vấn Lục, muộn thế này các anh vẫn làm việc, vất vả quá.”

“Đúng rồi,” Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang, nhìn Nhậm Tuấn ở ghế sau, “Làm phiền anh Nhậm dẫn đường cho chúng tôi, chúng tôi muốn đến phòng bệnh bố anh ở trước khi chết để xem thử.”

“Được.” Nhậm Tuấn gật đầu, lại hỏi: “Cảnh sát Mạnh, cái chết của bố tôi thật sự là cố ý sao, chuyện này thật sự có liên quan đến chú Ngô?”

Mạnh Chiêu “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Xe dừng lại trước tòa nhà nhập viện của bệnh viện Lâm Giang – bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố Minh Đàm, Lục Thời Sâm tắt máy, nói: “Tôi đi lấy ô.”

“Ừ.” Mạnh Chiêu đẩy cửa xe ra, trên mặt đất đã tích một lớp nước mỏng, đế giày giẫm lên mặt đất lập tức bắt lên bọt nước nhỏ bé. Anh không vội vã xuống xe, mà trước tiên ngẩng đầu nhìn tòa nhà nhập viện hơn hai mươi tầng.

Nhậm Tuấn ở ghế sau xuống xe, thấy Mạnh Chiêu bị dính mưa ướt, y đi tới bung ô ra che trên đỉnh đầu anh. Lúc này, Lục Thời Sâm cũng vừa lấy được một cái ô cán đen từ cốp, xòe ô ra vòng qua vị trí ghế phụ lái.

“Anh Nhậm, anh đi trước dẫn đường đi.” Mạnh Chiêu nhìn Nhậm Tuấn một cái, đoạn đứng lên đóng cửa xe lại đi tới dưới ô của Lục Thời Sâm.

“À… được.” Nhậm Tuấn đáp một tiếng, đi đến bên cạnh hai người, “Ở trên tầng sáu.”

Trình Vận đã đợi ở đại sảnh bệnh viện Lâm Giang từ trước, thấy Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đến, cô bước nhanh tiến lên nói: “Anh Chiêu, cố vấn Lục.”

“Đi thôi, cùng lên đi.” Mạnh Chiêu nói.

Chắc là cô nàng ngủ đến nửa đêm thì bị gọi điện dậy, giờ đang để mặt mộc, nhưng trông rất có tinh thần.

Nhậm Tuấn dẫn mấy người lên tầng sáu, đi đến phòng bệnh Nhậm Hải nằm trước khi qua đời ở phía tây hành lang, y nói với Mạnh Chiêu: “Từ sau khi bị ốm, bố tôi vẫn luôn ở đây.”

Mạnh Chiêu quan sát phòng bệnh ở cửa ra vào mà không vội vã đi vào, anh hỏi Nhậm Tuấn: “Phòng giám sát của tầng này ở đâu?”

“Phòng giám sát… chắc ở bên kia.” Nhậm Tuấn chỉ hành làng phía đông.

“Đi thôi, đến phòng giám sát xem trước,” Mạnh Chiêu vừa đi về phía đông với Lục Thời Sâm, vừa hỏi Nhậm Tuấn, “Giám sát ở chỗ các anh có thể lưu bao lâu?”

“Tôi cũng không rõ lắm…” Nhậm Tuấn nói, “Tôi chưa từng để ý đến chuyện giám sát.”

Mạnh Chiêu không nói gì thêm nữa, đến trước cửa phòng giám sát, anh đẩy cửa ra đi vào. Người trực ban của phòng giám sát đang gục xuống bàn ngủ, nghe thấy tiếng động liền ngồi thẳng người quay đầu nhìn một cái, thấy là Nhậm Tuấn, anh ta đứng lên chào: “Sếp Nhậm.”

Nhậm Tuấn gật đầu: “Đây là cảnh sát ở cục thành phố đến, anh phối hợp với họ tìm lịch sử giám sát đi.”

Mạnh Chiêu nói với người kia: “Tìm cho tôi giám sát hôm Nhậm Hải qua đời.”

Người kia xoay người, cầm chuột tìm ghi chép giám sát trong hệ thống, trên tường giám sát hiển thị hình ảnh mười ngày trước.

Nhìn hình ảnh kia, Mạnh Chiêu lập tức nhận ra bất thường — trên màn hình của tất cả giám sát đều không hiển thị căn phòng bệnh VIP Nhậm Hải từng ở. Anh cau mày nói: “Căn phòng nào là điểm mù của giám sát? Trước đó các anh có phát hiện ra không?”

“Căn phòng ngài Nhậm ở luôn là điểm mù giám sát,” Người kia giải thích, “Trước đó tôi cũng hỏi có cần chỉnh camera không, nhưng vì liên quan đến ngài Nhậm, lãnh đạo chúng tôi nói phải xin phép bên trên, về sau cũng không có tin tức nên tôi không hỏi lại nữa.”

Mạnh Chiêu chuyển ánh mắt đến màn hình giám sát thang máy: “Tua nhanh.”

Đám người trên màn hình bắt đầu di chuyển nhanh chóng, Mạnh Chiêu nhìn màn hình, bỗng nhiên mở miệng: “Dừng, khôi phục tốc độ bình thường.”

Bên trong thang máy, một người trông như bác sĩ mặc áo khoác trắng và đeo khẩu trang đứng bên cạnh Ngô Gia Nghĩa, hai người lần lượt đi ra thang máy, biến mất khỏi màn hình.

Xem ra tin tức Nhậm Tuấn cung cấp không sai, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, bốn tiếng trước khi Nhậm Hải qua đời, Ngô Gia Nghĩa thật sự dẫn người đến phòng bệnh. Nhưng phòng bệnh của Nhậm Hải là điểm mù giám sát, không có cách nào chứng minh Ngô Gia Nghĩa từng đến phòng bệnh của Nhậm Hải, giám sát không thể làm chứng cứ trực tiếp hữu lực được…

“Trình Vận,” Mạnh Chiêu nói, “Em copy video này lại.”

Trình Vận lưu video lại, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm quay trở lại phòng bệnh của Nhậm Hải, đi ngang qua bàn điều dưỡng, Mạnh Chiêu đi tới hỏi: “Vừa rồi bảo điều dưỡng phụ trách chăm sóc Nhậm Hải đến phối hợp điều tra, người đó đã tới chưa?”

“Tới rồi, ở trong phòng,” Người kia quay đầu gọi trong phòng một tiếng, “Tiểu Tống, ” điều dưỡng tên “Tiểu Tống” kia theo đó bước nhanh đi ra.

Mạnh Chiêu quan sát cô: “Trước khi Nhậm Hải qua đời, người phụ trách thay thuốc cho ông ấy là cô?”

Thấy điều dưỡng gật đầu, anh lại hỏi: “Thuốc truyền vào vào là gì, cô có biết không?”

“Tôi không rõ lắm, loại thuốc này đều do bác sĩ chuyên trách của sếp Ngô mang đến, tôi chỉ phụ trách dựa theo dặn dò của bác sĩ thay thuốc mỗi ngày cho sếp Nhậm.”

“Chỗ cô còn những thuốc đó không?”

“Trước khi sếp Nhậm qua đời, bác sĩ mà ông Ngô dẫn đến nói là tình huống sức khỏe của sếp Nhậm không tốt lắm, cần điều chỉnh phương án điều trị một lần nữa, ngoại trừ một bình đang truyền lúc đó ra, những thuốc còn lại đều bị bác sĩ lấy đi và thay thế.”

“Toàn bộ?” Thấy điều dưỡng gật đầu lần nữa, Mạnh Chiêu lại hỏi, “Bình thuốc đêm Nhậm Hải chết thì sao? Bây giờ ở đâu? Còn giữ lại không?”

“Không có, sau khi sếp Nhậm chết, bình thuốc và thuốc còn thừa đã bị dọn đi như rác thải y tế.”

“Rác thải bệnh viện các cô bao lâu thanh lý một lần?”

“Một ngày một lần.”

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm nhìn nhau. Quả nhiên, trước khi Nhậm Hải chết, Ngô Gia Nghĩa đã dọn dẹp tất cả chứng cứ. Lần cuối cùng Ngô Gia Nghĩa phạm tội trước khi bị giám sát là gϊếŧ Nhậm Hải, nếu như ngay cả chuyện này cũng không tìm được chứng cứ, vậy chứng cứ phạm tội khác sẽ chỉ biến mất triệt để hơn, khó tìm hơn.

“Ai chịu trách nhiệm xử lý rác thải y tế trong bệnh viện cô?’ Mạnh Chiêu nhìn điều dưỡng kia.

“Là người hậu cần… cụ thể là ai, tôi cũng không rõ.”

Lúc này, Trình Vận cầm ổ cứng đã copy xong chạy chậm tới: “Anh Chiêu, copy xong rồi.”

“Em ở lại đây, liên lạc với anh Thanh bảo anh ấy tìm người giám định vật chứng tới đây, kiểm tra phòng bệnh của Nhậm Hải có lưu lại dấu vết của Ngô Gia Nghĩa không.” Mạnh Chiêu nói với Trình Vận xong, nắm lấy cổ tay Lục Thời Sâm, quay đầu lại nói với Nhậm Tuấn, “Rác thải y tế của bệnh viện anh sẽ đưa đến đâu xử lý?”

“Chuyện này… tôi cũng không biết, phải hỏi bộ phận hậu cần.”

Mạnh Chiêu vốn đã bực bội vì chứng cứ biến mất, lại nhìn điệu bộ phế vật hỏi gì cũng không biết của Nhậm Tuấn, càng khiến anh nổi máu nóng lên, ước gì có thể thay Nhậm Hải đã chết đánh thằng con không biết cố gắng này một trận: “Bộ phận hậu cần ở đâu anh cũng phải biết chứ?!”

Thấy Mạnh Chiêu sắp phát cáu, Nhậm Tuấn lập tức sợ đến độ không dám nói to tiếng: “Biết…”

“Mau dẫn đường!”

Đến bộ phận hậu cần của bệnh viện cùng Nhậm Tuấn, tìm kiếm được nơi vận chuyển rác thải y tế, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm bước nhanh ra khỏi bệnh viện. Hai người che ô, bước chân rất nhanh, Nhậm Tuấn phải chạy chậm mới có thể đuổi theo, lúc ngồi vào trong xe đã thở hồng hộc.

Bốn giờ ba mươi sáng, hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp lên kính chắn gió. Chiếc SUV màu đen lái ra màn mưa đầy trời, lao như tên bắn đến góc đông bắc của thành phố.

Trong nhà máy xử lý rác thải sinh hoạt của thành phố Minh Đàm yên lặng không có tiếng người, đèn xe chiếu sáng vườn tối om, dừng trước cửa xử lý rác thải bệnh viện.

Mạnh Chiêu xuống xe, để lại một câu “Anh đợi trong xe” cho Nhậm Tuấn rồi xuống xe cùng với Lục Thời Sâm, bước nhanh đi đến phòng trực ban.

“Rác thải y tế mười ngày trước?” Nhân viên trực đang ngủ gà ngủ gật nghe rõ ý đồ đến của hai người, lên tinh thần đáp: “Đốt cháy từ lâu rồi, bây giờ quản lý rác thải y tế nghiêm lắm, rác không để qua đêm.” Anh ta nói, đoạn cầm lấy bản ghi chép bên cạnh, tìm ghi chép vào sổ mười ngày trước, chỉ cho hai người xe, “Hai anh xem, rác thả y tế của bệnh viện Lâm Giang, đã đốt cùng ngày.”

Mạnh Chiêu nhìn dòng ghi chép của bệnh viện Lâm Giang, thở dài một hơi. Mặc dù đã đoán trước được kết quả trước khi đến, nhưng biết chứng cứ cuối cùng đã bị đốt cháy tiêu hủy, Mạnh Chiêu vẫn không nén được cơn giận.

Lúc này, Trình Vận gọi điện tới.

Mạnh Chiêu bắt máy với một tia hy vọng cuối cùng: “Giám định vật chứng nói thế nào?”

“Anh Chiêu, căn phòng bệnh này quét dọn rất sạch sẽ, không phát hiện dấu chân và vân tay của Ngô Gia Nghĩa…”

“Đệt.” Mạnh Chiêu không nhịn được chửi một tiếng.

Vốn cho rằng Nhậm Hải bị gϊếŧ hại sẽ mang đến manh mối quan trọng, nhưng Ngô Gia Nghĩa lại xử lý tất cả chứng cứ phạm tội sạch tinh. Nghĩ đến giờ này Ngô Gia Nghĩa vẫn đang bình yên say giấc trong căn nhà cao cấp nào đó, mà trên dưới cục thành phố lại bận rộn cả đêm vì tìm kiếm chứng cứ phạm tội lại không thu hoạch được gì. Mạnh Chiêu không kiềm chế nổi ý nghĩ một súng bắn chết Ngô Gia Nghĩa.

“Lên xe trước đi.” Lục Thời Sâm giơ tay ôm bả vai Mạnh Chiêu, xòe ô ra đi ra khỏi phòng trực ban với anh.

Lên xe, Mạnh Chiêu vẫn không có cách lắng lại lửa giận: “Bận rộn hơn nửa đêm, manh mối lại đứt mất, một người sống sờ sờ bị Ngô Gia Nghĩa gi3t chết, thế mà không để lại chứng cứ nào cả?”

“Rác thải y tế mười ngày trước, bị xử lý cũng bình thường,” Cảm nhận được cảm xúc tức giận trên người Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm nói, “Ngô Gia Nghĩa giàu kinh nghiệm phạm tội, đương nhiên sẽ không dễ dàng để lại chứng cứ phạm tội.”

“Liên tục truyền vào cùng một loại thuốc trong hai năm, cuối cùng lại không để lại lấy một bình thuốc…” Mạnh Chiêu siết chặt nắm đấm, trên cánh tay nổi gân xanh. Nghĩ đến Nhậm Tuấn ở ghế sau trong hai năm thế mà không mảy may có tâm lý phòng bị, anh thật sự không thể kiềm chế mình tức giận.

“Nói không chừng đối chiếu thử thuốc của Dược phẩm Lâm Giang sẽ có kết quả,” Lục Thời Sâm nói, “Bây giờ có muốn về cục thành phố xem không?”

“Được,” Mạnh Chiêu nói. Trước mắt xem ra cũng chỉ có thể gửi hy vọng ở đây.

Trong buồng xe rơi vào im lặng, Lục Thời Sâm khởi động xe, vừa định lái xe ra ngoài, Nhậm Tuấn ngồi sau khẽ nói: “Cảnh sát Mạnh, các anh đang tìm thuốc bố tôi truyền vào khi còn sống à?”

“Nói thừa.” Mạnh Chiêu tức giận nói.

Bị Mạnh Chiêu hung dữ, Nhậm Tuấn lộ vẻ sợ hãi, giọng nói giảm thấp hơn, “Nếu như là thuốc, chắc trong nhà tôi có…”

“Gì cơ?” Mạnh Chiêu quay ngoắt đầu lại, “Trong nhà anh có thuốc Nhậm Hải truyền vào trước khi qua đời?”

“Ừ…” Nhậm Tuấn sợ sệt gật đầu, “Bởi vì ý thức bố tôi ngày càng mơ hồ, thậm chí sắp quên tôi, khoảng thời gian trước, tôi đón ông ấy đến nhà cũ, muốn xem thử có thể khiến bố tôi nhớ ra ít chuyện không, khoảng thời gian đó ông ấy đều tiếp nhận điều trị trong nhà, thuốc cũng do chú Ngô tự tay đưa cho tôi, tôi nhớ hình như trong nhà có một vài thuốc chưa truyền, hình như chưa vứt…”

“Sao anh không nói sớm?!” Mạnh Chiêu cả giận nói, “Địa chỉ nhà cũ ở đâu?”