Love Again, Yêu Lại Từ Đầu

Chương 23-2: Bữa tiệc liên minh (p2)




Hai cặp mắt liền liếc về phía tiếng nói cắt ngang cuộc trò chuyệngiữa hai người. Ánh mắt bốn người chạm nhau, ấn tượng đầu tiên có thểnói là…

“Á búp bê biết nói!!!” Mạch Nha bỡ ngỡ há mồm, như thể tìm được kì nguyên thế giới mới.

“…” Chàng trai như hoá đá tại chỗ, cô bạn gái đi bên cạnh cũng siêu vẹo nhém vồ ếch.

Phát hiện ra không khí càng âm lãnh cũng chính là vì mình lỡ mồm, côxấu hổ cúi đầu, cọ cọ hai bàn chân vào nhau. Hoắc Mị nhìn thấy, nhịncười đến nội thương, “Khụ. Cậu là ?”

Búp bê : “Tớ là Tiệp Khuê, hàng xóm của bạn của chị con của dì hai của cậu đây.”

Hoắc Mị : “…”

Mạch Nha : “…”

Vồ ếch : “…”

Quả là một mối quan hệ trong những mối quan hệ… =_=

“Nói vậy, cậu chính là Khuê Nữ lúc nhỏ chơi cùng tôi sao?” Hoắc Mị chợt nhớ ra.

Mạch Nha : “…” Khuê Nữ, nói cậu ta là búp bê mà lại không chịu, cả cái biệt danh cũng thật là ba chấm mà.

“Kh..uê…N..ữ??!” Vồ Ếch run rẩy, gương mặt tái như mông nhái.

Haiz, chịu thôi. Ai bảo quen người ta mà không chịu tìm hiểu kĩ, giờ phát hiện người ta là thụ cũng đã tàn một đời cúc rồi.

“Cậu muốn lăng mạ tớ đúng không? Đừng làm bạn gái tớ hoang mang chứ,tớ không phải cái loại đó.” Búp Bê nén giận, thở phì phò phản bác.

“Loại đó là loại gì?” Sự ngây ngô của Mạch Nha khiến Búp Bê phátđiên, nhưng vì có Hoắc Mị ở đây và ngại nói ra những điều này nên tiếngcủa Búp Bê như thì thầm, “Gay đó!”

“Hả? Cậu nói lớn lên đi, nói như thế tôi không nghe.”

Máu dồn đến não, Búp Bê điên tiết gào lên : “GAY ĐÓ, LÀ GAY ĐÓ !!!”

Mạch Nha “Ồ, cơ mà cậu không cần nói lớn tiếng như thế đâu.”

“…” Búp Bê đưa tay đè lên ngực, nói chuyện với Mạch Nha một hồi nữa chắc cậu ta thổ huyết chết mất.

“Tôi đi trước, có duyên gặp lại.” Búp Bê nói xong, không biết có phải Mạch Nha tưởng tượng hay không nhưng khi cậu ta quay đầu lôi theo côbạn Vồ Ếch rồi ngoe nguẩy cặp mông xách đi, như là cả đời này không cầncái duyên mắc dịch đó vậy.

“Sao Búp Bê đi sớm thế? Em còn muốn nói chuyện mà.” Mạch Nha khó hiểu.

Bên cạnh còn nhiều người nên Hoắc Mị chỉ phì cười một cái mà khôngdám cười lớn, lại nghe Mạch Nha nói vậy, anh lắc đầu cười không dứt, “Em còn dám nói, chọc người ta tức tới đỏ mặt hết rồi. Quậy phá như vậy,lần sau chẳng dám dẫn em đi dự tiệc đâu.” Mắng cô xong, Hoắc Mị giơ haingón tay lên gõ nhẹ vào mi tâm cô hai cái, rồi tiếp tục cười nhạo cô.

Bị anh trêu chọc, cục tức to đùng dán lên trán cô, “Hừ, làm chồng của người ngốc chẳng phải là kẻ ngu sao?”

Gương mặt Hoắc Mị đột ngột cứng đờ, khoé môi giật giật hai cái. Phải rồi, tự nhiên bê hòn đá tự đập lên chân mình.

Đột nhiên chàng trai mặc vest trắng, vẻ ngoài ấm áp thân thiện, đâyđích thị là Bạch Mã Hoàng Tử trong lòng của các cô gái. Nhoẻn miệng cười khiến bao nhiêu cô thất thần, hắn nói : “Xin chào! Có thể cho tôi xenvào cuộc trò chuyện được không?”

“Itachi !!! Nãy giờ cứ tìm anh mãi.” Hai mắt Mạch Nha sáng lên, lấp lánh ý cười, hoàn toàn bỏ quên Hoắc Mị đang đứng bên cạnh.

Cảm thấy mình bị bỏ rơi, anh khụ một tiếng, “Đây là?”

Bạch Mã Hoàng Tử quan sát Hoắc Mị thật kĩ, thấy tay của Mạch Nha ômbắp tay của Hoắc Mị, hắn nhíu nhíu mày như suy nghĩ, “Hừm, phải nói saođây nhỉ?” Lát sau như nghĩ ra, hắn đưa tay có ý muốn bắt tay với HoắcMị, giọng nói ấm áp cất lên : “Tôi-Hana Itachi, là bạn trai tương laicủa Mạch Nha !”