Love, Come To Me

Chương 13




Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Damon trông tệ đến vậy để yên tâm cả.

“Tôi không biết.”

“Damon,” nàng nói, cố ý sử dụng tên chính của anh ta. Giọng nàng thấp và van lơn, đầy căng thẳng.

“Anh trao tình bạn của anh cho tôi, tôi cứ nghĩ tôi có thể dựa vào nó. Tôi không hỏi sự giúp đỡ của anh hay lời khuyên của anh… tôi chỉ yêu cầu anh đừng chắn trên con đường của tôi mà thôi. Anh biết anh ý ở đâu. Nếu anh không nói với tôi, tôi sẽ tìm thấy anh ấy ở nơi nào đó. Tôi sẽ đi tới mọi con đường trong cái thành phố nà

“Cô không thể. Việc đó thật nguy hiểm–”

“Và tôi sẽ tìm thấy anh ấy cho mình. Nhưng đó không phải là quyền của anh khi mà bạn tôi lại giấu tôi. Tôi đang đấu tranh để giữ lấy chồng tôi. Những nguyên tắc không áp dụng ở đây được. Có lẽ khi nào anh kết hôn, anh sẽ có ý kiến tốt hơn về những gì tuyệt vọng dài dài, anh sẽ tiến tới… vì lợi ích của anh, tôi hy vọng không thế. Giờ, Heath ở đâu?”

“Bà Rayne… tôi không thể nói được.”

“Tôi hiểu,” nàng nói đều đều, mắt nàng sáng lên với quyết tâm. “Tôi sẽ làm sau. Ít nhất anh có thể gợi ý nơi tôi nên bắt đầu tìm được chứ? Gần Long Wharf? Market? Hay…?

“Chúa ơi, không. Lucy đừng vậy. Những điều khủng khiếp nhất trần đời có thể xảy đến với cô, và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình vì–”

“Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với tôi, tôi chắc chắn sẽ không đổ lỗi cho anh. Và tôi cho rằng Heath cũng sẽ không như vậy đâu. Ồ, tôi thấy có rất nhiều khu vực để ẩn nấp, và tôi phải bắt đầu thôi. Tạm biệt.”

“Đợi đã.” Damon nhìn nàng với thắc mắc và giận dữ lẫn lộn, chưa bao giờ nằm mơ là nàng có khả năng thao túng anh ta quá khéo léo hay gây áp lực không công bằng như vậy đến anh ta. Cả hai đều biết rằng anh ta sẽ cảm thấy chịu trách nhiệm nếu nàng đi ra ngoài một mình và bị hãm hại. Anh ta được nuôi dạy để là một quý ông trong mọi việc anh ta làm, việc đưa ra một cách hoàn hảo rằng anh ta chưa từng có một hao tổn trong bất kỳ tình huống nào—nhưng Chúa nhân từ ơi, một quý ông phải làm gì khi đối mặt với một chuyện gì đó như thế

“Cậu ấy ở Parker,” cuối cùng anh ta nói, trông như thể anh ta ghét chính bản thân mình. “Có một bữa trưa.”

Lucy gật đầu chầm chậm, với một nụ cười cay đắng.

“Dĩ nhiên rồi. Gọi các món bất cứ lúc nào. Tôi phải đoán ra mới phải.”

Anh ta nắm lấy cổ tay nàng một cách nhẹ nhàng khi nàng quay đi.

“Dừng lại, Lu… ý tôi là Bà–”

“Tôi sẽ tới Parker. Không ích gì trong việc cố gắng ngăn tôi lại đâu.”

“Chẳng có cách nào cô có thể thực hiện bằng việc đi tới đó cả.”

“Tôi phải nhìn thấy bằng chính mắt mình nếu như anh ấy ở cùng với cô ta.”

“Hãy đợi sự giải thích của anh ấy. Đừng cố dồn ép anh ấy.”

“Đó không còn là việc liên quan đến anh nữa.”

Anh ta thả tay nàng ra và cào cào ngón tay qua mái tóc tổ quạ của mình, cố gắng điên cuồng để nghĩ ra những gì phải làm.

“Chờ chút. Đợi ngay đây nhé. Tôi sẽ bàn giao việc cho biên tập viên thành phố phụ trách, và tôi sẽ quay lại trong vài giây thôi. Tôi sẽ đi cùng với cô. Đừng di chuyển. Đừng đi bất cứ đâu cả.”

Anh ta biến mất qua cánh cửa văn phòng và lao xuyên phòng biên tập khác, tung ra vài lệnh vội vã và buộc mình trở lại hành lang. Chẳng có ai ở đó cả ngoại trừ người gác cửa bắt đầu trở lại vị trí của mình.

“Bà ấy đâu rồi?” Damon hỏi với một chút cuống cuồng.

“Tôi sợ là tôi không biết thưa ông Redmond. Bà ấy rời ngay sau khi ông đi qua cánh cửa.”

Chửi thề dữ dội, Damon bước ra ngoài phố, nơi mà chiếc

xe ngựa chỉ vừa trở về. Sau khi giật mạnh tay phóng viên đen đủi kia ra khỏi cái xe nhỏ, anh ta thông báo cho người lái xe rằng họ sẽ tới Parker House, và rằng anh ta muốn vọt lẹ hơn tới đó.

Heath nhướn lông mày đen khi chàng nhìn chằm chằm vào Raine, mắt chàng lạnh và xanh lá cây. Cô ta đáp lại cái nhìn của chàng không xấu hổ mà cũng chẳng cầu xin, trong khi khuôn mặt trái xoan hoàn hảo sáng nhợt nhạt và trong suốt đối lập với cái cảnh nền đỏ tía lặng câm của nhà hàng.

Người phục vụ di chuyển lặng lẽ quanh chiếc bàn, đổ đầy lại những cái ly của họ mà không làm sánh một giọt vào cái khăn trải bàn trắng mịn. Ngay khi người phục vụ rời đi,ặng lẽ.

“Nếu việc đó chỉ là đến với tôi, cô có thể sống ở Boston. Cô có thể sống ngay dưới phố và nó sẽ không tạo ra sự khác biệt với tôi đâu. Tôi không quan tâm. Có lẽ không cần nói nhiều đến cảm xúc của tôi về lòng từ bi… nhưng tôi không quan tâm.”

“Anh không thể thuyết phục tôi rằng chẳng còn gì trong trái tim anh dành cho tôi cả.”

“Một cách chân thực ư?… có lẽ một hoặc hai vết sẹo thôi. Nhưng chẳng có gì hơn thế.”

“Thậm chí không giận dữ ư?” cô ta hỏi, nhìn chàng một cách chăm chú. “Tôi thấy là thật khó để tin đấy.”

“Tôi đã giận dữ trong một thời gian dài. Và sau đó tôi bắt đầu hiểu ra tại sao cô lại làm điều đó—tại sao cô lấy Clay, tại sao cô không muốn tôi ở đó sau chiến tranh–”

“Nhưng tôi có muốn anh mà! Tôi có!” Sự nhấn mạnh khó khăn của tuyệt vọng thêm vào giọng nói cô ta. “Từ lâu rồi tôi muốn lấy lại cái ngày hôm đó và làm sống dậy toàn bộ lần nữa. Tôi muốn lấy lại mọi thứ, tôi nói- tôi không có ý là bất kỳ cái gì. Tôi sẽ không làm tổn thương anh nữa. Tôi không bao giờ có ý làm tổn thương anh cả, nhưng tôi đã có quá nhiều suy nghĩ về việc đó mà không hề lo lắng về cảm nhận của anh. Tất cả chúng ta đều là kẻ ích kỷ… anh cũng là kẻ ích kỷ!”

“Tôi cũng là kẻ ích kỷ” Heath lập lại nhẹ nhàng.

“Vậy là anh hiểu

“Tôi đã hiểu và tha thứ cho cô một thời gian dài trước đây rồi.”

“Vậy thì điều gì đang ngăn cản chúng ta ở bên nhau lúc này chứ?” cô ta hỏi, đầy hoang mang.

“Bắt đầu với việc tôi đã kết hôn rồi.”

“Tôi không yêu cầu anh phá vỡ hôn nhân của mình. Tôi không vậy sau khi một cái nhẫn cưới…chỉ là tôi muốn anh thôi. Tôi sẽ ở đây, và chào đón anh bất cứ khi nào anh cần tôi. Vòng tay tôi sẽ luôn rộng mở–”

“Tôi không cần chúng. Sau khi tôi đã cho đi toàn bộ sự giận dữ, tôi ngừng việc muốn cô rồi.” Heath dừng lại, ghét sự cần thiết của việc lạnh lùng và tàn nhẫn. “Tôi đã ngừng suy nghĩ về cô rồi.”

“Tôi không tin điều đó.”

“Tôi chẳng có vấn đề gì với việc cô tin hay không, không lâu hơn chuyện cô rời Boston trong vòng 24h đồng hồ đâu.”

“Nhưng nếu anh không quan tâm liệu tôi ở hay không…”

“Vợ tôi có, và chuyện đó là toàn bộ vấn đề. Nếu tôi phải tự mình mang cô lên chuyến tàu tiếp theo chỗ có những cánh buồm ra khỏi cảng hay chuyến tàu lửa tiếp theo đang lăn bánh khỏi sân ga, thì tôi sẽ làm. Cô có phần còn lại của thế giới để sống ở… bất cứ đâu trừ Massachusetts.”

“Có chuyện gì với anh vậy? Lucinda sphải lúc nào cũng có thể giữ cho anh được hạnh phúc. Sớm thôi anh sẽ muốn một người hiểu anh, một người ở nơi mà anh đã lớn lên, một người có thể nói chuyện về những ngày xưa cũ với anh. Anh có cùng một thời quá khứ với tôi.”

Có hàng trăm cách khác nhau Heath có thể có để trả lời cô ta. Có quá nhiều điều chàng có thể cố gắng để làm cho cô ta hiểu— thế nào mà ngày xưa cũ ít tẹo đó lại có ý nghĩa với chàng chứ, thật tốt làm sao Lucy lại hiểu chàng, và dễ dàng làm sao để nàng khiến chàng hạnh phúc. Chàng có thể nói với cô ta cuộc đời chàng ở đây được hài lòng nhiều thế nào, nhưng chỉ là có một điều thực sự cần thiết để cho Raine hiểu, và chỉ có một cách chàng biết làm thế nào để nói nó.

“Tôi yêu cô ấy, Raine.”

“Anh cũng yêu tôi một lần.”

“Tôi bị thu hút bởi cô. Tôi quan tâm đến cô. Nhưng điều đó không phải là tình yêu. Nó không có thật.”

“Chẳng có gì khác từng là thật với tôi cả.”

“Vậy thì tôi xin lỗi cô. Và tôi hy vọng rằng một ngày nào đó cô sẽ tìm thấy được một người. Nhưng chẳng có hy vọng cho tôi và cô đâu. Raine… Tôi đã tìm ra cô ấy là toàn bộ ánh sáng cuộc đời. Giờ đây tôi có cô ấy, không một ai khác có thể từng là thứ gì cả chỉ là tốt nhất thứ hai thôi.”

“Tốt nhất thứ hai sao? Với cô ấy ư?”

“Đúng vậy. Đừng bao giờ nghi ngờ

“Heath… Heath, tôi không hiểu,” Sự cứng đầu của cô ta bắt đầu lung lay, và hàng lông mi nặng chớp chớp bối rối. “Anh nhìn thấy gì ở cô ấy chứ? Cô ấy đã làm gì để bẫy anh? Là cô ấy…” Raine lúng túng đầy kiêu căng với từ ngữ. “Là cô ấy đẹp hơn tôi? Rằng những gì anh nghĩ? Là rằng cô ấy thích nói chuyện với anh về tờ báo đó sao?”

Sự thương hại trong mắt chàng là thật tâm khi chàng nhìn cô ta.

“Tôi không biết liệu tôi có thể giải thích được điều gì với cô khi mà cô không thể nhìn, chạm, hay cảm thấy. Cô sẽ không hiểu được. Chẳng có gì trong việc cô ấy làm hoặc nói… nó không theo cách cô ấy trông thấy—dù Chúa biết tôi không thể tìm ra lỗi với chuyện đó. Đôi khi mọi người không phải làm mọi thứ để khiến cô yêu họ… cô chỉ cứ làm thôi, và chẳng cần sự giúp đỡ nào cho chuyện đó cả.”

Cô ta nhìn xuống khăn trải bàn, từ chối câu trả lời. Tuy vậy chàng đọc được chính xác sự im lặng của cô ta, và chàng biết rằng sáng mai cô ta sẽ phải rời khỏi Boston.

Cái xe trờ tới Parker House chỉ vừa đúng khi xe Lucy dừng. Damon nhảy lên vỉa hè và tới cửa xe trong chớp mắt.

“Lucy, hãy cho tôi vào trong xe với—để tôi nói chuyện với cô chỉ trong một phút thôi. Xin đấy.”

Với sự đồng ý miễn cưỡng của Lucy, người đánh xe bất mãn mở cửa cho Damon trượt vào bên trong xe ngay tức thì. Kín đáo trong bóng tối tĩnh lặng của cái xe, Damon ngồi cạnh nàng và nhanh chóng sắp xếp qua các lựa chọn của mình. Những điều mà anh ta có thể nói với nàng? đi vào trong đó,” cuối cùng anh ta nói, cảm thấy giống như một thằng ngốc bị xoắn lưỡi khi anh ta đọc được những đau khổ cùng cực trong mắt nàng.

“Tôi không muốn,” nàng đáp lại, giọng nàng vỡ vụn. “Tôi sợ rằng tôi sẽ nhìn thấy Heath và Raine bên nhau, và rồi tôi sẽ không có bất cứ lựa chọn nào ngoại trừ–”

“Họ ở trong đó cùng nhau… đó là lời nói của tôi trong việc này. Vì vậy chẳng cần thiết đi vào trong đó và thấy cảnh đấy đâu.”

“Damon… tại sao anh ấy và cô ta?” nàng thì thầm. “Tại sao anh ấy không nói với tôi chứ? Tôi không biết phải làm gì cả.” Nàng tìm kiếm một cách vụng về trong túi xách cái khăn tay khi nàng bắt đầu khóc. Nước mắt nàng quá nhiều với anh ta. Sau khi rút chiếc tay từ túi mình ra và trao nó cho nàng, Damon lắng nghe tiếng khóc nghẹn ngào trong vài giây, cảm thấy sự bất lực nhiều hơn cả những năm qua anh đã có. Cẩn thận anh ôm nàng trong vòng tay, lơi nhẹ, cái ôm mang tính chất anh em mà không hề có chút dấu hiệu của đam mê. Khi nàng vẫn tiếp tục khóc tay anh di chuyển ra sau đầu nàng trong cái vuốt ve nhẹ nhàng bảo vệ, và mắt anh nhắm hờ lại như thể anh đã đầu hàng với sự giả bộ đau đớn xa hoa. Đây là một trò quá nguy hiểm để chơi. Anh hối tiếc đã trao sự an ủi ngay khi anh cảm thấy sự mềm mại của nàng tựa vào vai anh, nhưng anh không thể quay lưng lại khỏi những giọt nước mắt của Lucy sớm hơn khi anh có thể ngăn trái tim mình đập thình thịch. Anh nghĩ về những điều ý nghĩa mà tình bạn của Heath có với anh. Anh nghĩ về danh dự của bản thân. Anh nghĩ về hạnh phúc của Lucy. Đó là chỉ có một con đường phía trước anh.

“Ở đây có vài điều để cô nghĩ đến,” anh nói, giọng cố tình sáng sủa. “Tại thời điểm này, đó là sẽ xuất hiện một việc ngoài cuộc khách quan là hai chúng ta đang ở trong một tình huống buộc tội hơn rất nhiều so với Heath và Raine.”

Giật mình, nàng rời khỏi anh, mắt mở to. “Đó là việc nên nhắc nhở chúng ta,”

Damon tiếp tục đều đều, “không để đánh giá bởi sự xuất hiện.”

“Anh đang nói cái gì vậy?”

“Chuyện đó luôn luôn chẳng bao giờ chính xác như những gì có vẻ cả. Và thay vì việc nhảy vào để kết luận, cô nên để chồng mình giải thích hành động của cậu ấy. Cậu ấy xứng đáng có cơ hội đó. Cậu ấy không đáng được đưa thẳng tới địa ngục bởi một vài điều hiểu lầm.”

“Có đúng một điều mà tôi hiểu rõ mà thôi,” Lucy nói, lau cái má ướt của mình với một góc khăn. “Anh ấy nói dối tôi. Mỗi một phút mà anh ấy ở cạnh tôi và chẳng thèm nói với tôi rằng cô ta vẫn còn ở Boston này, là anh ấy đang nói dối.”

“Tôi cũng sẽ vậy thôi, nếu tôi nghĩ tôi mất cô.”

Tới từ Damon, đó là phản ứng mà Lucy ít dự kiến nhất. “Anh không thực sự sẽ vậy. Anh là một quý ông. Tôi không tin anh sẽ nói dối, anh sẽ không đúng không?”

Anh ta thở dài. “Vấn đề với việc có kỳ vọng quá cao với con người, Lucy ạ là những tiêu chuẩn không phải lúc nào cũng dễ dàng để sống cùng. Chúng ta là tất cả những liên kết để tạo nên sai lầm… và từ chỗ tôi đang đứng đây, tôi muốn nói rằng Heath tạo ra ít sai lầm hơn tất cả.”

“Có phải anh nói rằng tôi nên tha thứ cho anh ấy chuyện đang nói dối tôi không?”

“Hãy nhìn nó theo cách này: tại sao Heath sẽ mạo hiểm nói với cô rằng Raine vẫn còn ở Boston khi cậu ấy có mọi lý do để tin là cô sẽ không tìm ra? N điều cô không biết sẽ không làm tổn thương cô được.”

“Anh đang cố để biện minh cho sự thiếu trung thực của anh ấy!”

“Tôi đang cố để giải thích là tại sao cậu ấy không nói với cô. Cậu ấy nghĩ cậu ấy có thể lo cho mọi vấn đề của mình và bảo vệ cô khỏi điều từng biết–”

“Tôi không cần cái kiểu bảo vệ đó.”

“Vậy thì hãy nói với cậu ấy. Cậu ấy sẽ lắng nghe.”

“Làm sao mà anh biết chứ?” nàng đột ngột hỏi, hỉ mũi thật mạnh.

“Tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông nào lắng nghe vợ mình như cái cách cậu ấy lắng nghe cô.”

“Anh ấy chỉ chiều lòng tôi thôi.”

“Không. Không hề, đó không phải là tất cả. Lucy…” Damon vỡ ra với tiếng cười chua xót. “Chúa ơi, cậu ấy sẽ giết tôi mất nếu cậu ấy phát hiện ra tôi từng nói với cô. Nhưng cô cần phải biết nó, điều này thật không phải khi giữ chuyện đó giấu cô. Lucy này, Heath chưa bao giờ có kế hoạch ở lại Massachusetts nhiều hơn là vài tháng cả. Tất cả việc đó là vì cô mà cậu ấy ở lại. Cô là lý do cậu ấy mua một ngôi nhà ở Concord và thậm chí là cả tờ Examiner. Cô là lý do mà cậu ấy quyết định sống ở New England thay vì trở lại Miền Nam.”

“Ssao cơ? Chuyện đó không thể nào là thật

“Tôi sẽ thề nó trên một kệ Kinh thánh. Cậu ấy tới thăm tôi trước khi rời New England. Cậu ấy nói rằng cậu ấy rời đây là điều tốt, rằng cậu ấy không tìm thấy cái điều mà cậu ấy tìm kiếm, và tôi nghĩ rằng đó là lần cuối cùng tôi từng nhìn thấy cậu ấy như vậy. Cậu ấy có cái nhìn của một người mất hết nguồn gốc của mình. Rất nhiều các cựu chiến binh trở lại như vậy—họ bắt đầu lạc lối. Một vài người bắt đầu bước trên đường ray và nhảy vào tàu chở hàng ở phần đời còn lại của họ.”

“Heath sẽ không bao giờ suy sụp đến vậy đâu.”

“Không, nhưng có một điều gì đó trong biểu hiện của cậu ấy… điều gì đó bất ổn…vô gia cư… tôi không thể giải thích. Cô phải nhìn thấy nó thì mới hiểu được những gì tôi đang nói. Nó đã biến mất khi tôi gặp cậu ấy vào lần sau. Cậu ấy trở lại một tháng sau và nói với tôi rằng cậu ấy mua một nơi ở Concord. Heath nói là cậu ấy đã chấm được cô gái mà cậu ấy sẽ kết hôn, và cậu ấy có ý tưởng vô lý về chuyện cậu ấy và tôi mua tờ Examiner, cái mà chìm như một hòn đá vào thời điểm đó.”

Damon cười nhẹ nhàng. “Tôi không ngốc khi việc đó đi cùng tiền bạc, Lucy ạ. Và tôi không có quá nhiều vào lúc ấy, vì vậy tôi có ý định cẩn thận về những cái tôi làm với nó. Nhưng tôi là kẻ chết tiệt nếu Heath cuối cùng không nói với tôi trong việc mua tờ báo, và sau đó cậu ấy xuất hiện với cô là vợ của cậu ấy.”

“Đợi một phút… anh nói rằng anh ấy có quyết định về cô gái mà anh ấy sẽ cưới ngay sau khi anh ấy mua một chỗ ở Concord ư?”

“Đó là vào cuối tháng Năm. Cậu ấy thậm chí còn nói với tôi tên của cô đấy.”

“Nhưng… nhưng đó là trước cả khi anh ấy gặp tôi mà,” Lucy kinh ng nói. Tâm trí nàng bay trở lại cái tháng Một đó khi chàng kéo nàng khỏi dòng sông đóng băng. Heath đã mua nhà ở Concord từ mùa hè trước đó.

“Anh ấy chỉ nhìn thấy tôi băng qua con sông, và qua cửa sổ ở cửa hàng cha tôi… mà anh lại nói rằng anh ấy đã quyết định sẵn rồi ư”

“Những gì cậu ấy nhìn thấy, cậu ấy phải thích lắm.” Từ tốn Damon cười. “Những chuyện mà tôi đang cố gắng nói với cô là toàn bộ việc đó là cho cô. Cô là lý do cho mọi thứ cậu ấy đã làm. Cho vấn đề rằng cô là lý do để tôi là người chủ biên của tờ Examiner. Liệu nó chẳng là gì với cô ư, Heath sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi trong việc mua tờ báo.”

Damon nhìn nàng một cách giễu cợt. “Giờ cô cảm thấy tốt hơn về mọi chuyện chưa? Không ư? Vậy thì tôi sẽ nói với cô nhiều hơn một chuyện… chẳng thành vấn đề gì việc xuất hiện cả, chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ là Heath sẽ chọn ai đó khác ngoài cô mà thôi. Theo mối quan tâm của cậu ấy thì chẳng ai còn sống có thể cạnh tranh với cô được. Cậu ấy in dấu vào cuộc đời.”

“Tại sao anh có vẻ rất thuyết phục về điều đó thế?”

Damon chứng tỏ lựa chọn những từ tiếp theo với sự quan tâm tuyệt vời.

“Cậu ấy thay đổi từ khi gặp cô. Lúc tôi biết cậu ấy trước đây, Heath là một người khác.”

“Khác như thế nào ?”

“Cậu ấy sống rất vất vưởng. Cậu ấy uống cật lực suốt ngày. Và…” Damon dừng lại và nhìn nàng với đôi mắt đen và khôn lường. “Cậu ấy sử dụng và vứt bỏ phụ nữ không nghĩ nhiều hơn dù cậu ấy có đi xuyên qua cái hộp thuốc lá King Bee.

Hai má Lucy đổi màu. “King Bees–”

“Hai mươi đô cho một đồng nickel. Được ưu thích bởi những người đàn ông chọn số lượng hơn chất lượng. Một sau những cái khác. Nhưng cô đã hiểu những điều tôi đang nói…cô phải từng nhìn thấy cậu ấy thậm chí trông thấy những người phụ nữ kia nữa?

“Không phải khi tôi ở cạnh chứ, chỉ là–”

“Cậu ấy không còn thế cả khi cô không ở cạnh. Tôi đặt cược đời mình trên thực tế là cậu ấy hoàn toàn trung thành với cô. Tôi ở với cậu ấy khi những phụ nữ xinh đẹp vượt qua, và cậu ấy chẳng bao giờ có tý tha thiết nào với cái liếc mắt của họ cả. Cô là lý do tại sao đấy.”

“Anh đang cố gắng để làm yên lòng tôi, nhưng–”

“Tôi không cố để làm yên lòng cô. Tôi đang cố để nói với cô rằng tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người quá… tốt, tôi sẽ để cậu ấy nói với cô điều đó. Tôi bước qua ranh giới quá xa rồi. Nói cho tôi biết… quyết định của cô sẽ là gì đi? Cô sẽ đi vào trong đó hay về nhà?”

“Tôi không chắc lắm.”

“Nếu cô về nhà, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy khi cậu ấy trở lại Examiner. Tôi sẽ nói với cậu ấy rằng cô biết Raine ở trong thành phố. Cô phải biết có thể xử lý mọi chuyện từ đoạn sau nhé.”

Nàng gật đầu và ng đôi mắt vào anh ta, nhìn thấy chẳng có gì ngoài tình thân dịu dàng trong ánh mắt anh, chẳng có gì để nghi ngờ những điều nằm bên dưới nó cả.

“Damon… tôi xin lỗi về những điều tôi đã nói với anh ngày hôm nay. Tôi nắm lấy tình bạn của chúng ta trên đầu anh giống như một cái roi vậy–”

“Dù là việc gì đi nữa,” anh đáp lời, và nhún vai. “Ồ, nếu không có gì khác, hôm nay có một chuyện hoàn toàn là…”

“Đó là gì vậy?”

“Chúng ta cuối cùng gọi nhau bằng tên.” Nụ cười ngây thơ của nàng mang lại cho anh cả niềm vui và nỗi đau. Vì lợi ích của nàng, anh sẽ không bao giờ đối xử với nàng bất cứ điều gì ngoại trừ tình cảm anh em. Và trong tình yêu với Heath như là nàng đang có, nàng sẽ không bao giờ nhận ra cảm xúc thật của Damon dành cho nàng.

Anh cảm thấy nhẹ nhõm là nàng không hề nghi ngờ, mặc dù mong muốn được chôn sâu để trút khỏi trái tim mình.

“Chúng ta không vào chứ, Damon?” nàng nhắc nhở và miệng cong lên với nụ cười tự giễu.

“Đó là chúng ta mà, Lucy.” Anh mở cánh cửa xe và gửi nàng một lời chào ngắn trước khi nhảy nhẹ lên vỉa hè.

Giờ đã muộn, và Heath vẫn chưa trở về nhà. Lucy ăn tối trong sự im lặng chán nản và đi lên tầng trên để tắm. Chìm trong nước nóng cho đến khi nàng được đắm mình đến tận vai, nàng nhắm hờ mắt và để tâm trí mình trôi dạt khỏi một suy nghĩ khác. Chẳng có chuyện gì về tình huống Heath trở về hay mấy giờ chàng bước vào cửa trước, nàng đã quyết định sẽ nói chuyện với chàng. Họ sẽ phải nói chuyện để đi tới việc hiểu rõ; nàng không thể sống với chuyện không chắc chắn như thế này thêm một tí tẹo nào cả. Nếu như nàng phải hối thúc bàn tay chàng, thì nàng sẽ làm, nhưng sau tối nay nàng sẽ biết sự thật về những cảm xúc của chàng, và chàng sẽ biết sự thật về nàng. Nàng làm sạch mái tóc mình và quấn một chiếc khăn quanh nó, bước một cách cẩn thận ra khỏi bồn tắm. Không thể tìm thấy áo choàng, nàng cuốn chặt một cái khăn khác quanh ngực, nhét cái góc đuôi của nó vào giữa chỗ phồng lên ở ngực nàng.

Bước vào phòng ngủ, Lucy thấy rằng nó thật ấm ấp thoải mái, và nàng quỳ xuống trước lò sưởi để hong khô tóc mình. Hơi nóng của ngọn lửa thấy thật dễ chịu trên mặt nàng, dụ dỗ nàng tới gần hơn vài cm cạnh tấm chắn lò. Nàng gỡ đám rối ở tóc mình với những cái chải nhẹ nhàng của chiếc lược, tạm dừng liên tục để nâng tốt hơn một phần những lọn tóc bằng tay nàng. Thả rơi từng lọn mềm mại này tới những lọn khác, Lucy phát hiện ra rằng một vài lọn tóc của nàng bị bắt vào mép tấm sắt uốn cong một cách thích thú. Đặt dấu chấm cho sự thiếu kiên nhẫn, nàng kéo mạnh vào toàn bộ tấm màn để dịch nó xa hơn khỏi ngọn lửa, và rồi nàng kéo lại lần nữa cái lọn cố chấp của tóc mình. Nó là cái nắm chặt. Nàng bị mắc kẹt một cách hiệu quả, đầu gồi quỳ trên sàn. Giật mạnh, nàng vô tình kéo vài sợi tóc ra ngay khỏi da đầu nàng, và kêu lên sắc nét là lý do nàng buông câu thề. Chuyện đó thật quá tức điên lên sau vài phút nàng gần như thấy nó buồn cười, và cười to phản đối sự trốn thoát của nàng. Xoa xoa chỗ da đầu đau và nghiêng đầu sang một bên, nàng gọi để được giúp.

“Bess! Bess, cô có nghe thấy tôi không? Bất cứ ai..ồ, tôi không tin chuyện này…Bess!”

“Cin ơi? Em đang làm cái quỷ gì vậy?”

Lucy quay vòng vòng trong phản ứng với cái giọng trầm nam tính và thở dài trong việc từ bỏ. Heath ở nhà. Nàng đã lên kế hoạch để có một cuộc nói chuyện đàng hoàng với chàng về sự khác biệt của họ. Nàng có sự hình dung về bản thân, lộng lẫy, bình tĩnh, và tha thứ khi nàng nói chuyện với chàng, và thay vào đó, nàng ở trên sàn nhà, nửa khỏa thân và ngồi với một đống khăn ướt.

“Em đang hong khô mái tóc của mình. Nó bị cuộn,” nàng nói, cảm thấy thật ngốc nghếch và châm biếm là nàng bắt đầu bất lực cười khúc khích. Heath dường như không chia sẻ việc giải trí của nàng trong tình huống này. Mặt chàng thật khó gần và sự biểu lộ cảm xúc khi chàng đóng cửa lại và bước tới nàng trong ba sải chân. Nhanh chóng chàng sụp chân xuống và gạt tay nàng ra khỏi tấm chắn lò.

“Thôi nào. Anh làm việc này.”

“Em nghĩ nó vượt qua chuyện giúp đỡ,” Lucy thông báo cho chàng biết giọng run run kèm tiếng cười. “Nó không thực sự là nhiều tóc lắm… nếu anh có cái gì để cắt nó với…”

“Suỵt.”

Với một nỗ lực tuyệt vời, nàng ghìm việc vui đùa của mình lại và giả vờ một biểu hiện nghiêm trọng khi nàng nhìn chàng trả tự do cho tóc mình, hai và ba lọn lúc đó.

“Lưng em đang đau,” nàng nói. “Em phải quỳ ở đây trong mười phút cuối và mái tóc ướt này lại rất nặng.”

Khi nàng nhìn thấy chẳng có sự đáp lời nào, nàng cảm thấy tĩnh lặng, quan sát sự gia tăng buồn chán của chàng cho đến khi lưng nàng thực sự bắt đầu đau.

“Heath, em đang đau

“Hãy dựa vào anh.”

“Em sẽ làm anh ướt hết mất.”

Bỏ qua cái phản đối nửa vời của nàng, chàng ngồi xuống cạnh nàng và đưa tay mình vòng quanh nàng tới gần cái khung lò sưởi. Chẳng điều gì nàng có thể làm, chỉ là tựa lưng nàng dựa vào ngực chàng mà thôi. Dần dần nàng cho phép đầu mình ngả trên vai chàng. Đôi khi nàng cảm thấy sự vững chắc của quai hàm chàng chà lên đỉnh trán nàng khi chàng chải mái tóc nàng với một sự chăm sóc vô hạn. Xung quanh chàng nấn ná hương thơm của xà bông cạo râu và mùi vải linen đắt tiền, mùi hương sau khi mực máy in xong, mùi da ấm áp nam tính của chàng. Sự kết hợp của các mùi hương là cái gì đó mà nàng kết nối chỉ với Heath, và nó là sự hài lòng và dễ chịu.

“Anh đã nói chuyện với Damon,” Heath nói.

Đôi mắt nàng cảnh báo, chỉ vì ở vị trí của họ nàng không thể thấy được mặt chàng. “Anh ấy nói với anh mọi thứ ư?”

“Theo hiểu biết của anh ấy, có lẽ không phải mọi điều. Nhưng đủ.”

“Heath, em có vài câu hỏi”

“Anh chắc chắn em có. Nhưng anh có một câu hỏi em trước.”

“Hãy hỏi em bất kỳ điều gì anh muốn. Em muốn chúng ta phải cởi mở và thành thực với nhau.

“Anh cũng muốn điều đó. Anh chưa bao giờ nói dối em cả.”

“Anh giữ một vài điều với em mà anh biết anh nên phải nói, cái đó… không phải là nói dối, chỉ là nó không phải là sự thật, như nhau cả thôi.”

“Sự thật,” Heath nói khẽ, “là anh không thể nói với em. Vì tất cả theo những gì anh biết, em sẽ rời ra từng mảnh nếu em tìm thấy là Raine không rời Boston. Anh thường có chứng cớ khi nó tới để đoán được những phản ứng của em sẽ là gì tiếp theo… chỉ không phải chỗ có Raine liên quan đến. Vì vậy khi anh nhận được lời nhắn của cô ta, và nhận thấy rằng cô ta sẽ không rời đi cho đến khi cô ta và anh có một cơ hội nói chuyện riêng tư, anh nghĩ điều tốt nhất phải làm là quan tâm đến mọi thứ của bản thân. Cin, anh biết những việc đó trông giống như là, nhưng em không thực sự tin rằng Raine và anh…” Chàng đột ngột dừng lại. Lucy biết những gì chàng đang nói.

“Không,” nàng nói đơn giản, và nàng cảm thấy cơ thể chàng giãn ra như thể trong sự giải tỏa vậy. “Em không tin anh lại từng không chung thủy với em, thậm chí là anh yêu một người khác. Anh có quá nhiều sĩ diện. Anh có quá nhiều…”

“Anh không yêu cô ta.”

“Anh không nghĩ anh từng sao.”

“Anh chưa bao giờ cả.”

“Đều như nhau cả thôi, anh không nên có ý tránh nói với em là cô ta vẫn ở đây.”

“Lúc này đó có vẻ như là cách tốt nhất xử lý nó.

“Em hiểu điều đó,” nàng nói cẩn trọng. “Nhưng khi em tìm thấy cô ta ở Boston sau khi em nghĩ cô ta đã đi rồi, em đã sợ hãi cho cái giây phút mà em không thể tin tưởng vào anh. Nếu chúng ta sợ phải trung thực với nhau… thì chuyện kết hôn này chẳng là gì trừ một sự giả tạo.”

“Đừng nói vậy mà.” Heath để buông rơi những sợi rối của tóc trong tay ra rồi đặt tay mình ngay dưới ngực nàng, gần như khiến chúng tràn ra khăn tắm khi chàng kéo lưng nàng dựa vào chàng.

“Em phải tin anh chứ. Anh là người duy nhất trên thế giới quan tâm nhiều đến hạnh phúc của em còn hơn cho chính mình.”

Nàng phủ bàn tay chàng với chính nàng, tim nàng bắt đầu đập khi nàng nghe thấy cái ương nghạnh nhè nhẹ trong giọng chàng.

“Em muốn anh có thể tin tưởng em theo cùng một cách,” nàng nói. “Hơn bất cứ điều gì khác, là những điều em muốn nghe anh nói tối nay. Và nếu anh sẵn sàng, hãy chỉ quên đi những tuần qua và bắt đầu ngày mai như một tấm bảng trắng tinh.”

“Vậy… đó là cái gì? Không tranh cãi hay…”

“Anh thích có tranh cãi hơn ư?”

“Anh hy vọng ít nhất có một trận chiến nhỏ.”

“Không phải ở đây. Chẳng có gì để tranh luận cả. Cả hai chúng ta đều muốn cùng một điều, phải không?” nàng vuốt ve lưng bàn tay chàng bằng lòng bàn tay nàng, và cả người nàng run lên với niềm vui được ở gần chàng.

“Sự thật là,” chàng nói, nghe yếu ớt kinh ngạc. “Em chỉ muốn biết một điều…tại sao Raine ở lại? Em nói với cô ta trước khi cô ta rời khỏi nhà là em sẽ không để anh ra đi.”

“Cô ấy muốn xem liệu những ngày xưa cũ vẫn còn có chút ý nghĩa với anh.”

“Và anh đã nói những gì?”

“Rằng chúng không còn nữa.”

“Em hy vọng cô ấy tin anh.”

“Anh biết cô ấy có. Bởi vì anh nói với cô ấy một điều khác.”

“Điều gì vậy?”

“Anh nói với cô ấy rằng anh yêu em.” Chàng cảm thấy sự rung động chạy qua nàng, và chàng cọ cọ má mình tỳ vào sự mềm mại của tóc nàng. “Lucy, cô gái xinh đẹp của anh… anh nghĩ rằng em phải biết nó từ lâu rồi chứ. Chỉ là anh nên nói với em thật to, từ lâu trước lúc này mà thôi. Anh thấy yêu em từ một năm trước đây, lần đầu tiên anh ôm em trong vòng tay mình.”

Lucy liếm một giọt nước mắt đột nhiên nhỏ xuống khóe miệng nàng.

“Có vài chuyện anh không biết về em đâu.”

“Đó là gì vậy?”

“Em là loại phụ nữ cần nghe những lời này thường xuyên.”

“Anh yêu em,” chàng nhắc lại, và có nụ cười trong giọng chàng.

“Hàng ngày, và hàng đêm. Xin anh hãy nói lại lần nữa…”

Chàng lặp lại những từ đó đằng sau tai nàng, phả vào cổ họng nàng, và trong khẽ lõm mềm mại của cơ thể nàng khi chàng cúi đầu và bắt đầu cởi bỏ cái khăn vướng víu.

“Aaa!” tay Lucy trờ tới đầu mình khi tóc nàng bị kéo mạnh. Ngay lập tức Heath dịch chuyển nàng và chửi thề, chuyển sự chú ý của mình trở lại những sợi tóc rối còn lại trong cái tấm sắt uốn của lò sưởi. Mặc niềm đam mê bị hụt hẫng của bản thân nàng và sự kiên nhẫn đói khát của Heath, Lucy bắt đầu cười.

“Nếu anh không vội vàng, em sẽ có một vết hói đấy.”

“Anh không có tâm trạng để cười, Cin ạ.”

Sự cau có của chàng chỉ làm trầm trọng hơn việc cười khúc khích của nàng mà thôi.

“Em không thể giúp được… từ rất lâu rồi chúng ta đều muốn… và giờ mọi thứ đều ổn rồi, chúng ta phải đợi… vì vậy anh có thể mà

Chàng bóp chết lời nàng nói bằng đôi môi mình, hôn nàng như thể chàng đã muốn từ hàng tuần nay rồi, cho đến khi tiếng cười của nàng hòa tan vào trong một trận lũ của ham muốn. Nàng tự than khẽ, mềm mại, van vỉ và chàng gia tăng tìm kiếm áp lực của miệng mình. Những ngón tay chàng bộn rộn làm việc trên tóc nàng cho đến khi nó được tự do, và một tiếng thở dài hài lòng rung thấp trong cổ họng chàng. Chân chàng loạng choạng với Lucy trong vòng tay, Heath hôn nàng khi chàng bế nàng tới giường, gìn giữ một cách thần kỳ để tránh việc vấp ngã hoặc đánh rơi nàng.

Lucy kéo chàng xuống với nàng ngay khi lưng nàng chạm tới đệm, cánh tay thon thả của nàng siết chặt xung quanh bờ vai rộng của chàng, cơ thể mảnh mai của nàng cong lên tới chàng. Tuyệt vọng nàng kéo các khuy áo cứng đầu của áo chàng, muốn cảm nhận cái cơ thể mạnh mẽ, khỏa thân của chàng trượt trên nàng. Họ cùng nhau xé quần áo của chàng, cả hai có ý định tước đi những lớp vải ngăn cách giữa họ. Bỗng nhiên Heath gửi một cái cười chòng ghẹo tới sự thiếu kiên nhẫn của nàng và ghìm đầu nàng vào gối với tay mình, chặn sự tiến tới của nàng với cái áo sơ mi của mình để hôn nàng một cách thô bạo. Lưỡi họ giao nhau trong cái vuốt ve nóng hổi, dịu dàng, đôi môi gắn chặt hơn vào nhau, hai cơ thể quấn quýt trong cái ôm đủ đầy.

“Em sẽ không bao giờ thấy chuyện này là đủ cả,” Lucy thì thầm, quay đầu đi và tập trung lại sự chú ý của nàng lên quần áo chàng. “Được gần gũi với anh… được có thể yêu anh…”

Miệng chàng chu du xuống cổ nàng trong một cái ve vuốt gợi tình và ẩm ướt.

“Chuyện này chưa bao giờ có trong việc làm tình trước đây… trước đây em không thế. Anh biết sự khác nhau thế nào sẽ có với em vào phút đầu tiên khi chúng ta hôn nhau.”

“Anh biết về nó… chỉ từ một nụ hôn

“Anh sẽ phải nhắc em nhớ về nụ hôn đó.” Bằng cách nào đó, Heath trút bỏ phần quần áo còn lại và chàng kéo nàng lại với chàng, thì thầm những lời khiến nàng vỡ òa tất cả. Và sau đó, thật bất ngờ, những di chuyển của họ trở nên chậm hơn, từ từ, tôn kính. Với một sự nhận thức là sẽ chẳng bao giờ còn có lại những bức tường giữa họ nữa, tất cả các nguyên do hiểm lầm đã biến mất.

Run rẩy, Lucy lùa tay mình vào trong mái tóc vàng lấp lánh của chàng khi đầu chàng di chuyển trên ngực nàng. Miệng chàng ngậm lấy một đỉnh cao mềm mại và kích thích nó với một cái mút nhẹ nhàng. Cái cấu tạo trơn mướt của lưỡi chàng xoa dịu dục vọng đang thức tỉnh của nàng và sẵn sàng cho một cái mút mềm nhẹ đầy dữ dội khác của miệng chàng. Cơ thể nàng tràn đầy sự nhức nhối ngọt ngào nặng nề–mơ màng và chưa nhận thức được từng cái chạm khẽ khàng của đôi tay chàng, từng cái chà xát của mái tóc chàng—đôi chân cứng cáp tỳ vào nàng, từng cái đốt cháy nhẹ nhàng phả ra từ hơi thở chàng trên da nàng.

Nàng muốn nói với chàng là nàng thấy tuyệt thế nào, nhưng lời nói vụt vỗ cánh đi trước khi nàng chạm tới, khéo léo đuổi môi và lưỡi nàng. Thay vào đó, nàng vòng tay mình trên lưng chàng trong cái cào khe khẽ khiến chàng rùng mình và nín thở. Sau đó nàng thấy nụ cười chàng chợt lóe sáng trước khi miệng chàng lang thang tới làn da mỏng manh bên dưới ngực nàng, có mùi thơm bên dưới đường cong chỗ mà nàng cảm nhận thấy khi lưỡi nàng nhấm nháp trêu chọc vào.

Đầu gối nàng bị giang ra một phần bởi sức nặng cơ thể chàng, và nàng cũng đã mở cho chàng sẵn sàng, căng thẳng, háo hức để được cảm nhận chàng ở bên trong nàng.

“Chưa đâu… chưa đâu,” chàng nói khẽ, trượt tay mình xuống bên dưới nàng.

Êm ái chàng lăn qua lưng mình, để nàng ở trên chàng. Lucy thấy mình nằm dài trên đùi chàng, những đường cong của nàng đổ theo cái bằng phẳng trên khung cơ bắp cứng của chàng. Khi nàng đọc được sự mời mọc trong đôi mắt sáng màu ngọc lam của chàng, nàng ngồi trên chàng, nhích dầ trên cho đến khi miệng họ và thậm chí cả chóp mũi họ chạm nhau. Tóc nàng đổ trên chàng như hàng ngàn vạn ánh sáng, và chàng nhẹ nhàng vén nó khỏi gương mặt nàng. Chàng giữ đằng sau tóc nàng cho đến khi môi họ gặp nhau, và rồi chàng để nó rơi xuống tạo thành một bức màn lụa xung quanh mặt chàng khi họ hôn nhau thật sâu. Lucy uốn éo trên đỉnh của chàng, tỳ vào vật nam tính cứng ngắc của chàng đang ấn giữa hai đùi nàng, cho đến khi tay chàng ghì chặt trên mông nàng để giữ cho nàng không ngọ nguậy nữa.

“Đừng cử động,” chàng nói khàn khàn, những ngón tay uốn nhẹ nhàng theo cái sự tròn tròn trơn mịn của da thịt nàng.

“Sau cùng việc chờ đợi em cho anh thông qua, anh đang có một việc là quyết định như thế nào, khi nào và ở đâu.”

Nàng mỉm cười và trao miệng nàng tới chàng với một sự rộng lượng ngọt ngào.

“Sau tất cả anh phải làm một điều là bảo em chứ,” nàng thở phả vào môi chàng. Mắt nhảy múa với thứ ánh sáng tinh quái. “Đừng ngại mà.”

Nàng đặt một nụ hôn vào khóe miệng chàng. “Làm thế nào?” Một nụ hôn khác lên cái đường vững chắc của quai hàm chàng “Khi nào?”. Cuối cùng, một cái hôn mềm mại lên cổ chàng “và ở đâu?”.

Khéo léo chàng lật nàng nằm xuống trên lưng nàng, miệng chàng có một hương vị thoảng qua của nàng trước khi chàng lật mình khỏi nàng, và nàng không hài lòng việc quan hệ của chàng.

“Heath ?” nàng hỏi, bất ngờ hoang mang và mắt nàng vụt mở để tìm chàng. Nàng chỉ có thể thấy cái bóng tối đen của chàng cản ánh lửa sáng mà thôi.

“Heath–”

“Suỵt. Anh sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của em cùng một lúc.”

Nàng cảm thấy lòng bàn tay ấm áp của chàng khum khum trên đầu gối gập cong của mình, đang đỡ chúng mở và kéo giang chúng rộng ra, trượt trên đùi trong của nàng cho đến khi nàng cảm thấy lưng tỳ và gối một cách bất lực, tâm trí nàng quay cuồng với cái động chạm cháy bỏng của ngón tay chàng.

Đầu chàng đặt giữa đùi nàng, tay chàng chiếm giữ sự nao núng đột ngột của cơ thể nàng, và rồi miệng chàng đang mở bên trên cái phần mềm mại riêng tư nhất của nàng. Chân nàng vô tình rút cong vào khi nàng tìm kiếm theo bản năng để bảo vệ bản thân khỏi việc dễ bị tổn thương từ bên ngoài, nhưng mắt cá chân nàng bị gắn chặt bên dưới chàng. Lưỡi chàng đã chiếm giữ để vuốt ve da thịt run rẩy của nàng, và tay chàng trượt lên hông nàng trong một cái xoa tròn chậm rãi. Lún lưng vào gối, nàng nói tên chàng một cách yếu ớt, giọng nàng như một cái bóng ảo của thanh âm vậy. Nàng cảm nhận được độ sâu của niềm vui được trao cho chàng để giữ nàng bất lực và tin tưởng trong bàn tay chàng, thấu hiểu nàng như thể chẳng một người đàn ông nào khác sẽ từng. Máu trong nàng tăng lên với một lực đáng kể, vì vậy mà toàn thân nàng có thể nghe thấy nó đập thình thịch trong tai mình, và rồi ecstasy co giật nàng với một cái vuốt ve cuồng bạo. Chầm chậm Heath nâng miệng lên, cọ cọ những sợi ở vùng tam giác ẩm ướt phía trên đùi nàng, và mặc dù với những gì họ đã chia sẻ vừa xong, Lucy vẫn đỏ bừng với một cái nhìn. Mắt chàng lấp lánh khi chàng thấy sự kinh ngạc của nàng, và chàng thả lỏng trở lại để hôn lên cổ nàng. Làm thế nào mà sự thân mật chàng có với nàng, cứ như thể không có phần nào của nàng phải vẫn còn bí mật với chàng vậy. Nàng chưa bao giờ mơ tưởng rằng bất kỳ người đàn ông nào sẽ muốn biết nàng quá tuyệt; nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra khi nàng gặp người đàn ông này lần đầu vào một ngày nào đó chàng sẽ chiếm hữu những ý nghĩ của nàng, trái tim nàng, và cơ thể nàng hoàn toàn như vậy. Và không, có lẽ nàng có biết. Cái người đã nói khi tình yêu bắt đầu thì sao ấy nhỉ? Cái nhìn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, lời hứa đầu tiên—nó chẳng quan trọng nữa. Nàng nhìn chàng với cả trái tim trong mắt nàng, và sự gợi ý nhẹ nhàng của một nụ cười ẩn

“Em yêu anh, Heath. Em yêu anh.”

Chàng vươn dậy phía trên nàng, và ánh sáng tỏa ra từ lò sưởi chập chờn trên các vết sẹo bóng láng của da chàng. Lửa và vàng, gân cốt và sức mạnh—chàng là một sự ngạc nhiên đối với nàng, và nàng thích thú trong việc hiểu rằng chàng đã trao bản thân mình cho nàng. Lấp đầy nàng một cách từ từ, chàng đợi với sự hổn hển run run khi chàng cảm thấy bên trong tinh tế suốt chiều dài cơ thể nàng, và rồi nàng nâng hông mình lên để chấp nhận chàng vào sâu hơn nữa. Những giây phút vô tận của họ khi da thịt họ hòa vào nhau. Nàng trả lời những cái thúc dài và nặng nề của chàng với cùng một nhịp điệu hoàn hảo, với sức mạnh êm ái của tình yêu. Cơ bắp của chàng thắt chặt, và chàng đẩy vào trong nàng một lần cuối, sức nóng của chàng lây lan qua nàng trong một dòng chảy vô kể. Họ ôm chặt nhau, miễn cưỡng cho phép bất kỳ sự chia tách nào giữa những bộ phận cơ thể họ. Chải những ngón tay nàng qua tóc chàng, nàng hôn lên sự ẩm ướt mằn mặn của trán chàng, má chàng, môi chàng. Chàng mỉm cười và cuộn tròn uể oải khi chàng tràn ngập với sự mãn nguyện thuần khiết cái nam tính, kéo nàng lên trên cùng chàng để nàng có thể tiếp tục trận mưa những nụ hôn từ tốn.

Nàng nép mình lại gần chàng hơn trong khi sự ấm ấp của họ lan tỏa bên dưới lớp chăn.

“Lúc này em thậm chí còn tiếc hơn cho tất cả những đêm mà chúng ta đã trải qua cùng nhau nữa kìa.” Tay nàng di chuyển lang thang trên múi cơ phẳng của bụng chàng.

“Anh thì không. Cả hai chúng ta đã có một vài bài học để làm, vài suy nghĩ để hiểu mà.”

“Có phải anh đang nói anh chẳng nhớ gì đến em đúng không?” nàng hỏi giả vờ phẫn nộ.

“Dịu xuống đi mà,” chàng nói, và cười khúc khích, kéo nàng lại gần tựa sát cạnh chàng hơn. “Quỷ thật, có chứ, anh nhớ em rất nhiều… anh dành hầu hết những để nhìn chằm chằm lên trần nhà hoặc đếm từng bước cái sàn. Tuy vậy anh cần khoảng thời gian một mình ngay lúc đó để tìm ra cái kẻ ngốc bướng bỉnh, anh đã để niềm kiêu hãnh của anh ở giữa hai chúng ta.”

“Niềm kiêu hãnh của anh ư?”

“Những tuần sau đó anh bị ốm… anh đã nhận ra anh phụ thuộc vào em nhiều như thế nào… và điều đó thật khó cho cái tôi của anh.” Có chút khẽ bẽn lẽn len vào giọng nói của chàng. “Anh được nuôi dưỡng để nghĩ một người đàn ông nên chăm lo cho mọi thứ và kiểm soát toàn bộ. Rồi sau đó hoàn toàn bất ngờ với anh là sự độ lượng của mọi người, đặc biệt là em. Anh không nên lấy nó ra khỏi em, nhưng anh cảm thấy anh phải đặt ra một khoảng cách giữa chúng ta, cho đến khi anh thấy tiếp tục … kiểm soát được trở lại.”

“Có lẽ em có chút hống hách. Nhưng em đã sợ hãi cho anh. Em chưa bao giờ từng quá lo sợ về bất kỳ điều gì cả”

“Em không phải là kẻ hống hách. Em đúng theo cái cách em cần phải có. Anh biết tất cả những gì em đã trải qua, những gì em đã làm và Chúa biết anh không phải là kẻ ngốc quá nhiều để không đánh giá cao những gì mà một người phụ nữ như em đã nêu bật ra được. Nhưng ở một mặt khác, thì cái tính tự cao của một người đàn ông lại dễ dàng bị bầm dập, Cin ạ.”

“Em sẽ cẩn thận nhớ điều đó,” nàng nói với sự long trọng quá đáng, và kêu lên khi chàng cử động như thể để cù nàng vậy.

“Xời ơi. Anh cố gắng nói chuyện với em về một số chuyện nghiêm túc, và tất cả những điều anh nhận được là thứ giời ơi đất hỡi.”

“Heath…” nàng trườn lên phía trên chàng và đặt đầu nàng lên ngực chàng, “Em ước nó có thể được như thế này từ lúc mới bắt đầu. Lúc này thấy khó có thể tin rằng đã có quá nhiều sự giận dữ giữa hai chúng ta, và rằng em thực sự sợ việc thân mật với anh.”

“Chúng ta đã không biết nhau. Và anh cần phải kiên nhẫn với em. Sau tất cả, anh muốn đưa em xa khỏi Daniel”

“Anh đã ban cho em một đặc ân đấy.”

“Thật sao, nhưng lúc ấy anh không hề biết điều đó.”

“Chuyện kiêu ngạo ấy mà.” Nàng thốt ra mấy từ vang lên như thể quyến rũ khi nàng hôn một chuỗi dọc bả vai.

“Nhưng anh sẽ luôn luôn có chút ít cảm giác tội lỗi về cái cách anh lôi em xa khỏi Daniel. Anh nên làm nó theo cách khác. Buổi sáng hôm đó sau vụ hỏa hoạn nhà Emerson… anh biết rằng nếu anh có được em trong một tình huống gây ảnh hưởng, để ai đó chợt thấy chúng ta. Nó chỉ trùng hợp ngẫu nhiên việc xảy ra lại là Daniel và Sally mà thôi.”

“Đừng cảm thấy tội lỗi về nó.”

“Nhưng làm chuyện đó với em sau khi em đến để xem liệu anh có ổn không… nó không phải ngẫu nhiên là anh quyến rũ em, Cin à—nó là có chủ ý—và em thậm chí đã không biết em đang làm gì lúc đó nữa kìa”

“Em biết những gì em đang làm chứ,” nàng nói một cách bình tĩnh, đáng ngạc nhiên là chàng lại rơi vào im lặng. “Không ai buộc em phải ra ngoài đó một mình để gặp anh cả. Và lúc những gì đã diễn ra sau đó …em cũng không hề chống cự lại anh. Em muốn anh. Nếu nó đã không xảy ra sau đấy, thì nó sẽ xảy ra vào một lúc nào đó mà thôi.”

“Em đang làm cho anh thấy hối tiếc vì đã không làm lành với em trong suốt hai ngày sau lần đầu ta gặp nhau. Anh sẽ làm, với bất cứ khuyến khích nào vào mọi lúc mọi nơi.”

“Đồ xạo. Em chưa bao giờ biết những khi anh lẻn quanh góc phòng và khiến em ngạc nhiên trong bộ đồ lót của em đấy.”

“Anh nghĩ về cách em trông thế nào trong những bộ đồ lót và áo sơ mi của anh mỗi khi anh thấy em sau đó.”

“Em có thể nói được.” Lucy mỉm cười trong bóng tối. “Sau đó anh luôn nhìn em theo cái cách khiến em đỏ mặt, và em không thể ghi nhớ khoảng thời gian chúng ta trải qua một mình cùng nhau nữa. Nhưng ngay cả khi em không bao giờ được gặp lại anh nữa, thì em cũng sẽ không bao giờ quên hai ngày đó. Và em nghĩ em sẽ luôn tự hỏi những gì phải có giống như khi ở với anh. Anh có bao giờ cũng tự hỏi như vậy không?”

“Nó sẽ ám ảnh anh cho đến hết phần đời còn lại.”

Lucy trượt cánh tay vòng quanh cổ chàng và thì thầm vào miệng chàng.

“Không lạ sao, làm thế nào mà số phận lại mang chúng ta đến với nhau nhỉ?”

“Đừng cho số phận quá nhiều quyền lực trong chuyện chúng ta ở bên nhau, cưng ạ. Anh muốn em ngay từ đầu. Và một người đàn ông luôn luôn tìm ra cách để có được những gì mà họ muốn- ngay cả nếu số phận không giúp họ một tay đi nữa.”

Nàng tin chàng. Heath Rayne là kiểu đàn ông đó.

Chú thích của Tác giả

Nhà của Ralph Weldo Emerson bị cháy năm 1872, ba năm sau ngày được dùng trong cuốn ‘Love, Come to me’ này. Việc giữ những giấy tờ riêng của Emerson, tất cả sách và những bản thảo của ông được cất giữ bởi một người ở Concord, người mà đã chạy vào ngôi nhà đầy khói để vớt vát việc làm của mình, dù những cây xà gồ rơi xuống rất nguy hiểm. Sau khi đi nước ngoài với con gái mình, Emerson trở lại Concord tìm gặp những người bạn để xây lại ngôi nhà mình chính xác như nó đã từng có trước đây.

Mặc dù tờ Boston Examiner là một tờ báo hư cấu, thì tờ Boston được ra đời năm 1872 sau cùng cũng đã thách thức uy quyền lâu đời của tờ Boston Herald. Dưới sự sáng tạo của ông chủ trẻ Chas.H.Taylor, Boston Globe đã trở thành một tờ báo gây chú ý cho giới cấp tiến và đóng góp cho sự phát triển của báo chí hiện đại.

Thời kỳ tái thiết bị đóng cửa phần lớn thời gian với việc bầu cử của Rutherford B.Hayes vào năm 1876 và việc rút lui của những nhóm quân Liên bang cuối cùng từ Miền Nam.