Love In Real Life

Chương 38:Thay đổi




\#106

Sống cùng nhau hơn bốn tháng, ăn chung ngủ chung, cùng nhau đi ngủ cùng nhau thức dậy, kết quả chuyện gì đến cũng phải đến, không thể trách tôi yếu lòng, có trách phải trách lão đã đẹp trai lại ngọt ngào, sắc nữ như tôi từ đầu đã bị nhan sắc lão làm cho gục đổ.

Đêm đó lão kích động đến mức thiếu chút nữa nhai sống tôi nuốt vào bụng, tôi đau đến mức khóc lớn một lúc lâu, lão lại căn bản không thể dừng lại được.

Lúc đầu lão tự hào bảo giỏi nhất là áp dụng lý thuyết vào thực tế, tôi nói: "Lý thuyết và thực hành vốn không giống nhau"

Lão thong thả nói thêm vào: "Lý thuyết và thực hành quả thật không giống nhau, nhưng đều dẫn đến đích, không kết quả thì hậu quả"

Những lời đầy giả tạo như "Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng", "Ráng chịu một chút, sẽ nhanh thôi",... giống như trong phim hay tiểu thuyết, tất cả đều là giả dối.

Nhẹ nhàng chính là vài giây đầu, sẽ nhanh thôi là khoảng vài tiếng. Trong tình cảnh kích động lòng người, tuyệt đối không nên tin lời đàn ông.

\#107

Kể sau đêm đó, tôi dường như bị rơi vào trầm cảm do lo nghĩ quá nhiều, dù trước đó dặn bản thân phải tỉnh táo, nếu lúc yêu cho hết đi thì đàn ông họ sẽ rất nhanh chán rồi quay lưng, tôi vẫn yếu lòng mà trao hết cho lão, sau đó một mình ôm tội lỗi trách bản thân.

Tôi bị mất ngủ, chán ăn, tâm trạng cực kỳ tệ, sụt ký không kiểm soát, mặt mày xanh xao hốc hác, lại hay cáu gắt vô cớ, thường xuyên khóc nhất là lúc về đêm.

Lão sau hôm đó miệng lúc nào cũng gọi tôi bằng vợ vô cùng dịu dàng, những ngày tôi không ổn thì y như rằng lão cũng đứng ngồi không yên.

Ở công ty lão thường xuyên đi dạo quanh quan sát tôi, sáng nào cũng dậy sớm pha nước cam, trưa sẽ gọt trái cây để sẵn trong tủ lạnh phòng làm việc của lão cho tôi, chiều tan làm sẽ hỏi "Vợ ơi, hôm nay em muốn ăn gì, anh nấu cho em".

Những lúc tôi tỏ thái độ lạnh lùng thờ ơ hay giận dữ, lão chưa từng nổi cáu ngược lại hay bỏ đi mặc kệ tôi, lúc nào cũng kề bên cạnh cam chịu sự quá đáng của tôi.

Một tuần trôi qua, tâm trạng của tôi dần bình ổn lại, lão đưa tôi ra ngoài ăn uống đổi gió.

Đến quán quen của lão, bà chủ tiệm tầm ngoài năm mươi thấy lão nắm tay tôi vào quán, bà cười cười hỏi lão: "Nay dẫn bạn gái đến à?"

Lão cười đáp: "Vợ con"

Gương mặt rạng rỡ tự hào của lão khiến lòng tôi dâng lên cảm giác bình an khó tả, chính giây phút ấy tôi mới có thể trút bỏ gánh nặng trong lòng xuống.

Về nhà, tôi hỏi lão: "Có phải tính em rất kỳ không? Lúc nào cũng khiến anh không vui"

Lão mỉm cười ôn nhu, ôm mặt tôi, áp trán lên trán tôi, nói: "Chỉ cần có em bên cạnh, đối với anh ngày nào cũng vui"

Dừng một chút, lão nói tiếp: "Lần này do anh làm sai trước, em giận cũng đáng mà, nhưng anh không muốn em buồn, nhìn em như vậy anh thật sự rất đau lòng"

Tôi ôm lấy lão, cảm nhận sự bình yên, lão cũng ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vuốt đầu tôi.

\#108

Lão đi tắm trước, lát sau tôi vào phòng thấy bóng dáng lão đang chăm chú làm gì đó ở trong ngăn bàn gần giường, tôi bước nhẹ đến xem, phát hiện lão đang dùng kim đâm thủng BCS.

Tôi hít sâu một hơi kiềm chế cơn giận dữ đang bộc phát, cất tiếng hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Lão hoảng hốt vội vã đóng ngăn tủ lại, mặt mày lấm lét nhìn tôi lắc đầu.

Tôi bất mãn thở dài: "Anh định dùng cách này để em có bầu rồi bắt buộc phải kết hôn đúng không?"

Môi lão khẽ mím nhẹ, mắt hơi hướng xuống không nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi tức đến mức chỉ muốn mắng chửi một trận mà không phải kiêng nhịn. Đợi qua cơn nóng, tôi mới bình tĩnh lên tiếng: "Cứ cho là em ích kỷ, nhưng em không muốn bước vào hôn nhân khi em vẫn chưa đủ chín chắn, em còn cảm thấy chúng ta trẻ con lắm, lúc nào cũng nghĩ đối phương thay lòng"

Tôi chán nản bước vòng qua phía bên kia giường, mở tủ lấy quần áo. Vừa cầm quần áo xoay người thì lão đột nhiên phóng như bay đến ôm chặt lấy tôi.

Tôi ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lão bỗng khóc lóc nói: "Vợ ơi anh xin lỗi, từ giờ anh không vậy nữa"

Tôi hoang mang đẩy lão ra, lão còn ôm chặt hơn, nước mắt lão chảy ướt bên vai áo tôi, tôi thậm chí còn cảm nhận được tim lão đập rất mạnh.

"Vợ ơi anh xin lỗi, anh sai rồi, em đánh chửi gì anh cũng được, đừng bỏ anh"

Khóe môi tôi vô thức cong lên bất lực, tên ngốc này chắc không nghĩ tôi muốn gom quần áo bỏ đi đâu nhỉ?

Lòng tôi chợt nhẹ bẫng, vỗ nhẹ lên thắt lưng lão: "Em đi tắm"

"Hả?" Lão buông tôi ra, biểu cảm ngỡ ngàng, nước mắt còn vươn đầy trên mặt. Vẻ mặt lão hiểu chuyện ra, ngại ngùng lau nước mắt trong ủ rũ, lầm bầm nhỏ: "Làm anh cứ tưởng..."

\#109

Đang xem tivi, tôi cảm giác mặt mình sắp bị lão nhìn thủng, tôi quay qua nhìn lão, lão vội vàng liếc mắt chổ khác, con ngươi đảo đầy ngại ngùng.

Tôi hỏi: "Anh sao vậy? Có gì muốn nói với em à?"

Mắt lão nhìn thẳng, vội vã lắc đầu.

Tôi quay lại xem tivi, lão chợt gọi: "Vợ"

Tôi quay qua nhìn lão, mặt lão tiến sát đến, môi hơi chu lên chờ đợi, tôi cười khổ tâm hôn lên môi lão, lão chợt thở phào nhẹ nhõm ngã đầu vào vai tôi. Tôi hiếu kỳ hỏi lão:" Từ khi nào anh lại biết ngại vậy?"

"Không có" Lão đan bàn tay vào tay tôi: "Anh sợ vợ còn giận"

Tôi mỉm cười: "Sợ em giận còn cố tình chọc em giận"

"Tại anh sợ mất vợ" Lão nói rồi hôn lên cổ tôi, giọng lão trầm tĩnh, có thể cảm nhận được tấm chân tình trong đó.

Tên ngốc này, thật khiến tôi muốn giận cũng không nỡ.