Nhị công tử nhìn bức chữ trên tường rất lâu, lâu đến mức ta muốn nhắc nhở, "Nhị công tử, ngài đến ăn cơm hay xem thư pháp?"
Hắn nhìn ta hỏi, "Chữ này ai viết?"
"Thưa nhị công tử, là tôi viết."
Nhị công tử nghe xong, cúi đầu cười lắc đầu, khẽ thở dài, rồi nói, "Ngươi đã ra khỏi phủ, không còn là người hầu của Lục phủ, không cần gọi ta là nhị công tử, ta tên là Lục Văn, ngươi có thể gọi ta là Lục công tử."
Ta cười thầm, nhưng cũng không ngại, hắn nói có lý, nên ta đáp, "Vâng, Lục công tử."
Hắn có vẻ rất vui, bật quạt ra, cười tươi không ngớt.
Từ đó, hắn thường đến Lan Quân Các ủng hộ, có khi đi cùng bạn bè, có khi chỉ có mình và tiểu đồng, đôi khi thậm chí không mang theo tiểu đồng, một mình đến.
Nhưng mỗi lần, hắn chỉ vào phòng chữ "Lan", thỉnh thoảng gọi ta vào hầu hạ. Ta cũng chiều theo ý hắn, dù sao hắn đến tiêu tiền, ta kiếm được tiền, khách hàng là thượng đế, huống chi còn là "khách quý", ta tất nhiên tiếp đãi chu đáo.
Cứ như vậy mà qua vài tháng, việc kinh doanh của Lan Quân Lâu ngày càng thịnh vượng. Từ ta là bà chủ đến các nhân viên phục vụ đều làm việc hăng say, mặt mày rạng rỡ. Chỉ có ông chủ cũ, Lý thúc, là lộ vẻ lo lắng, mấy lần nhìn ta muốn nói gì lại thôi.
Ta gọi Lý thúc lại hỏi kỹ, ông ấy mấy lần mở miệng rồi mới nói, "Dương Cô nương, cô có ơn cứu mạng với ta, lão đây xin nói thẳng."
Lý thúc là người ta nhặt được trên phố. Lúc đó ông ấy bẩn thỉu, nằm lăn lóc trên đường, ngất xỉu trước cửa quán ăn của ta. Nhân viên định đuổi ông ấy đi, nhưng ta nhìn thấy. Ta bảo người khiêng ông ấy vào hậu viện, mang cháo ấm và món ăn nhỏ đến, sau khi ông ấy ăn no lại sai người tắm rửa, thay y phục, búi tóc lại. Không ngờ ông ấy là một người có vẻ nho nhã.
Ta hỏi ông ấy có nơi nào để đi không, ông ấy nói trước đây là quản lý của một quán trọ nhỏ trong thành, đã tính toán sổ sách mấy chục năm, giao tiếp với đủ hạng người. Nhưng vì con cháu bất hiếu, thấy ông già yếu không còn giá trị liền đuổi ra khỏi nhà, nay lang thang đầu đường không chốn nương thân. Nếu không gặp ta, e rằng đã c.h.ế.t đói ngoài đường.
Nghe ông ấy nói, mắt ta sáng rực, đây đúng là nhân tài rồi. Ta mừng thầm, thiếu chút nữa đập đùi kêu trời cho nhân tài. Sau đó, Lý thúc ở lại Lan Quân Các, rồi cùng ta đến Lan Quân Lâu làm quản lý.
Từ khi ông ấy quản lý sổ sách, hầu như không bao giờ xảy ra sai sót. Ta yên tâm nhiều, vì vậy âm thầm vui mừng rất lâu.
Nghe ông ấy nói nghiêm túc như vậy, ta cũng nghiêm túc ngồi thẳng, "Lý thúc cứ nói."
Ông ấy nói, "Lan Quân Lâu kinh doanh phát đạt là tốt, nhưng e rằng đã cản đường người khác, dễ gây ra chuyện không hay."
Ta giật mình, dường như gần đây quả thật ta có chút kiêu ngạo, bị sự thịnh vượng của việc kinh doanh làm mờ mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/lua-chon-cua-tu-quy/chuong-14.html
.]
"Lý thúc, xin hãy chỉ giáo."
Lý thúc vẫy tay, "Không dám nhận chỉ giáo, chỉ là lão đây đã sống ở phố này nhiều năm, hiểu được chút ít."
"Từ khi Lan Quân Lâu khai trương, việc kinh doanh luôn phát đạt, đã lấy mất không ít khách hàng của các tửu lầu khác, đặc biệt là Minh Nguyệt Cư gần đây chịu ảnh hưởng nặng nề. Minh Nguyệt Cư vốn là tửu lầu tốt nhất, sang trọng nhất trong thành, luôn được các công tử nhà giàu yêu thích. Không ngờ Lan Quân Lâu mới mở mà đã cướp mất hơn nửa khách hàng của họ, lâu dài e rằng không ổn."
"Lý thúc, mở cửa buôn bán, có cạnh tranh chẳng phải là điều bình thường sao? Chúng ta cạnh tranh công bằng hợp lý, chắc không vấn đề gì chứ?"
Lý thúc thở dài, "Cô không biết đó thôi, chủ của Minh Nguyệt Cư là cháu của Thông phán đại nhân ở Dự Châu. Những năm qua, Thông phán đại nhân đã thu được không ít lợi ích từ đây. Chúng ta cản trở việc kinh doanh của Minh Nguyệt Cư, chẳng phải cản đường kiếm tiền của Thông phán đại nhân sao! Nếu tiếp tục như vậy, e rằng sẽ gặp rắc rối."
Ta hoàn toàn sững sờ, xưa nay vẫn biết dân không đấu lại quan, họ có cây cao bóng cả, nghiền nát ta không tốn chút sức lực nào, thực sự phải nghĩ cách đối phó, nhưng biện pháp khó nghĩ quá, chẳng lẽ tự phá hủy con đường của mình, đóng cửa không làm nữa sao? Vậy nhân viên của ta biết sống sao đây?
Chưa kịp nghĩ ra biện pháp, tai họa đã ập đến!
Hôm đó, Lan Quân Lâu mở cửa buôn bán như thường lệ. Nhị công tử, không, phải gọi là Lục công tử, sáng sớm đã đến Lan Quân Lâu, bao trọn phòng chữ "Lan", ngồi bên trong không ra ngoài.
Gần trưa, thấy lạ, ta gõ cửa bước vào, thấy cửa sổ phía sau phòng chữ "Lan" mở, còn hắn chỉ ngồi đó đọc sách. Trên bàn đặt một bình trà.
Có vẻ như hắn đang chờ ai đó.
Ta hỏi, "Lục công tử thật thanh nhàn, sao lại đến Lan Quân Lâu đọc sách?"
"Không được sao?"
Hắn không ngẩng đầu lên mà đáp.
"Tất nhiên là không, Lục công tử muốn ở bao lâu cũng được. Nhưng đã đến trưa rồi, Lục công tử có muốn dùng bữa không?"
Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn ta, nói, "Vậy cũng tốt, bà chủ cứ sắp xếp đi."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi ta là bà chủ, cảm giác thật lạ, nhưng ta cũng không nói gì, chuẩn bị ra ngoài để làm bữa trưa cho hắn.