Luân Hồi Chi Dạ (Đêm Luân Hồi)

Chương 1: Tân thủ thôn (1)




Ngô Dĩ vẫn luôn thầm mến vị học trưởng tên Nhạc Thư Thần, người mà không chỉ nghe tên đã thấy toát lên khí chất thư hương thanh nhã, đến con người cũng vô cùng ôn nhu, phẩm cách lại còn cao thượng. Mái tóc ngắn điển trai cùng dáng người cao, thon gọn, tuy không thể gọi là đệ nhất mỹ nhân, nhưng tuyệt đối cũng là hạc trong bầy gà. Có thể nhìn ra sức hút của vị học trưởng này dựa trên mức độ được tỏ tình từ khi hắn vào trường cho đến tận khi tốt nghiệp.

Ngô Dĩ thầm mến vị học trưởng này nhiều năm, có lẽ từ khi vào trường đã bắt đầu tương tư người ta rồi.

Chẳng qua, ở thời điểm đó, tuy rằng cậu cùng Nhạc Thư Thần học chung một học viện, nhưng chuyên ngành của hắn lại là âm nhạc, cụ thể là học violon. Ngô Dĩ chính là trong ngày hội đón tân sinh viên, nhìn thấy hắn dáng người tuyệt mỹ, đứng ở trên sân khấu đàn violon. Đàn trong tay hắn dường như có ma thuật thần kỳ nào đó, khiến Ngô Dĩ dường như bị mê hoặc.

Thế là tại một khắc đó, Ngô Dĩ liền trở thành con ma nhất quyết chỉ treo cổ trên một cành cây duy nhất, còn là dạng phải treo cả trăm năm mới chịu thôi, từ khi nhập học đến lúc tốt nghiệp, thậm chí tốt nghiệp được một năm vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm một mình học trưởng Nhạc Thư Thần.

Nhưng Ngô Dĩ bản tính nhát gan lại yếu đuối, hơn nữa lại vô cùng hướng nội, diện mạo cũng chỉ thuộc tầm trung, cậu thầm mến người ta năm năm, kết quả người ta cũng chỉ biết mình có một vị học đệ tên Ngô Dĩ, trừ cái đó ra thì cái gì cũng không còn.

Xã hội hiện đại năm 2045, mọi người đối với đồng tính luyến ái đã có sự bao dung nhất định, pháp luật trong nước cuối cùng cũng thuận lợi thông qua luật kết hôn đồng giới. Tuy rằng đã được pháp luật chấp thuận, nhưng cũng không có nghĩa là mọi người đều có nhận thức cởi mở như vậy.

Thời điểm Ngô Dĩ biết được kỳ thực vị học trưởng kia đã quen qua vài người bạn gái, Ngô Dĩ liền cho rằng hắn chân chính là trai thẳng hàng thật giá thật, vì vậy tâm tình cảm mến lại càng không thể nói ra thành lời. Cậu chỉ dám đứng ở xa xa, nhìn Nhạc Thư Thần tham gia nhạc hội, ngày ngày đến trường nghe hắn luyện đàn trong phòng tập, nhìn hắn tham gia các cuộc thi đấu, nhìn hắn một bước lên mây, dần dần bước lên vũ đài nghệ thuật quốc tế.

Mà Ngô Dĩ, chỉ có thể đứng ở dưới khán đài, trong một góc nhỏ cách hắn xa thật xa, nhìn người trong lòng càng ngày càng rời xa mình.

Ngô Dĩ rất rõ ràng, chính mình chẳng qua chỉ là một trong những người yêu thích hắn mà thôi, cơ hội để cậu lọt vào mắt nam thần là quá mức xa vời, cho nên từ đầu cũng không ôm bất cứ hy vọng gì.

Cậu chỉ yên lặng thầm mến rồi lại thầm mến, cứ vậy mà trôi qua một năm, ba năm rồi năm năm. Dự định đến một ngày nào đó có lẽ chính mình sẽ tỉnh ngộ, sẽ phát hiện kết quả hoàn toàn là vô vọng, sau đó cũng sẽ buông bỏ phần cảm tình đã từng khắc cốt ghi tâm, lưu luyến si mê này trong thầm lặng.

Trong suốt những ngày tháng sau này, Ngô Dĩ đại bộ phận thời gian đều đang học cách để chính mình có thể quên đi Nhạc Thư Thần.

Sau khi tốt nghiệp đại học, công việc của Ngô Dĩ cũng không đặc biệt thuận lợi.

Sinh viên tốt nghiệp thật sự quá nhiều, thậm chí tặng không cũng chưa chắc đã có nơi nhận, đến cả công nhân chuyển gạch ở công trường cũng ngại nhận vì không đủ sức lực. Ngô Dĩ thay đổi vài công việc, đều không làm vừa lòng được nhiều người. Tuy rằng cũng có một bộ phận đồng nghiệp hợp tính, nhưng đại đa số vẫn chính là ghét bỏ tính hướng nội của cậu. Ngô Dĩ cũng không phải dạng có năng lực công tác cao siêu gì, liền trở nên không có trọng lượng, chỉ cần các vị lãnh đạo tìm được người mới, sẽ lập tức đá Ngô Dĩ đi.

Chuyên ngành đại học của Ngô Dĩ chính là loại nghe thì có vẻ rất vĩ đại, trên thực tế lại không có mấy phần thực dụng. Tóm lại, ra xã hội lăn lộn hai năm, chuyên ngành không đúng, vẫn chỉ như sinh viên mới ra trường, chật vật loay hoay đổi nghề.

Công việc không thuận lợi khiến Ngô Dĩ cảm thấy thập phần nôn nóng bất an, lúc nhàn rỗi cần phát tiết cảm xúc sẽ lên mạng, tìm một ít sảng văn người khác viết để đọc. Cậu tìm được một trang web tên "Đỉnh Phong", kết quả bên trong lại là một đám văn ngựa đực, tay trái một em tay phải một em, từ nữ vương đến nô tỳ, thuận tay là đều thu cả vào hậu cung. Nội dung ba chấm, đến cả hành văn cũng thật sự khiến Ngô Dĩ cạn lời, so với học sinh tiểu học còn có phần không bằng.

Ngô Dĩ phẫn nộ không thôi, thầm nghĩ văn học mạng bây giờ đều là cái dạng này hay sao. Vì thế, cậu liền bắt tay vào sưu tầm một số tác phẩm đam mỹ của các tác giả nữ để đọc. Nhưng lần này, ngoài ý muốn lại khiến cậu càng thêm phẫn nộ chính là, nữ tác giả hành văn không tồi, tiết tấu cũng không sai, vì cái lông gì, lại sinh ra các loại tra công tiện thụ như này.

Các loại tra công ngược thụ đến nghiện, máu chó văng tứ tung khiến Ngô Dĩ hận không thể ụp cái xô đựng máu mình vừa nôn ra lên đầu, vậy mà bên này, thụ vẫn một mực chung tình, thậm chí thiếu điều moi cả tim ra dâng vào tay của công, khiến Ngô Dĩ càng thêm bất lực.

Tra công tiện thụ thôi cũng được đi, ngược thụ đến trời long đất lở, thảm không nỡ nhìn rồi cuối cùng cho HE là thế quái nào, chơi cậu phải không?

Ngô Dĩ vốn dĩ lên mạng đọc truyện phát tiết tâm trạng, định để cho bản thân thoải mái, kết quả bị chọc tức đến nỗi thận cũng đau âm ỉ. Vì thế trong cơn giận dữ, cậu liền thức suốt đêm viết một áng văn đam mỹ ngược công đến đầu rơi máu chảy, kết quả đăng lên Tấn Giang lại ngoài ý muốn mà đại bạo.

Cứ như vậy, Ngô Dĩ vốn đang mờ mịt tìm công việc liền kỳ quái mà tự nhiên bước cả cái thân lên con đường sáng tác đam mỹ.

Trên thực tế, Ngô Dĩ nổi tiếng thật sự chính là dẫm phải vận may, bởi vốn dĩ kinh nghiệm cũng như vốn từ của cậu nói thế nào cũng không thể so được với các lão làng trong nghề. Tuy rằng ngay tác phẩm đầu tay đã thành công, giúp cậu kiếm được một khoản nhuận bút không tồi, nhưng các tác phẩm kế tiếp lại không được như mong đợi, cứ thế cứ thế, lại khiến cậu rơi vào tình trạng nổi cũng không đúng mà không nổi cũng không chính xác, nửa nạc nửa mỡ, nửa chết nửa sống.

Ngay tại thời điểm Ngô Dĩ cảm thấy bản thân lại sắp thật bại, bỗng nhiên một ngày lướt Weibo lại vô tình nhìn thấy nam thần của mình phát một cái Weibo mới: "~(≧▽≦)/~ mua được rồi a, vui quá đi", thuận tiện còn đăng cả một tấm ảnh.

Ngô Dĩ phát hiện, nam thần Nhạc Thư Thần, người hiện tại đã trở thành ngôi sao mới trong làng diễn tấu violon, thế nhưng lại đi mua một khoang trò chơi thực tế ảo đang nổi tiếng toàn cầu "Luân hồi chi dạ". Tấm ảnh trên weibo, vừa hay chính là ảnh của khoang trò chơi này, một cái khoang màu trắng như hình quả trứng.

Ngô Dĩ thực chất không quá có hứng thú với game, đối với những loại trò chơi lưu hành trên mạng như thế này cũng không có được mấy phần quan tâm. Nhưng trò chơi thực tế ảo tên "Luân hồi chi dạ" này, thật sự là quá nổi, nổi đến độ toàn bộ các game thủ đều cuồng nhiệt mà theo đuổi.

Bởi vì thời điểm trò chơi này bắt đầu chính thức phát hành tại các quốc gia khác nhau, lại bắt đầu bán các khoang trò chơi cho người dùng, tất cả các tin tức trên mạng, các phương tiện truyền thông đều bị nó chiếm đóng.

Mỗi ngày đều thấy các diễn đàn, trang web bị chiếm đóng bởi các bình luận của người chơi khiến Ngô Dĩ cho dù không thích chơi game cũng đại khái hiểu được đôi ba điều.

Nghe nói "Luân hồi chi dạ" vốn là từ một phòng làm việc vô danh sáng tạo ra, hơn nữa, tựa hồ cũng không phải là công ty lớn, nhân số cũng chỉ trên dưới mười một, mười hai người.

Không biết phòng làm việc nhỏ như vậy đã làm thế nào, bởi vì trò chơi đó thực sự chính là lần đầu tiên trong lịch sử tạo nên khái niệm gọi là "người chơi toàn cầu", người chơi thông qua một số linh kiện khiến cho toàn bộ cảm quan đều như lạc vào một thế giới do trò chơi dựng nên, ở đó đề cập đến y học, trò chơi, các ngành sản xuất,... Quy mô cùng tương quan giữa thực nghiệm với lý luận này, một phòng làm việc nho nhỏ căn bản không thể gánh nổi lượng công việc khổng lồ này.

Nhưng vấn đề chính là, một phòng làm việc nhỏ như vậy, lại thật sự làm thành công một trò chơi nổi tiếng toàn cầu, hơn nữa còn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai công chiếm toàn bộ thị trường. Trong lúc nhất thời, bất luận già trẻ gái trai, bất kể trình độ nào đều đặt sự chú ý lên trò chơi này.

Trò chơi này lúc ban đầu khi tung ra bản chơi thử đã khiến người chơi khen không dứt miệng, tất cả đều cảm thán đây chính là "trò chơi trải nghiệm chân thật nhất" mà họ từng chơi, quả thật giống như thật sự xuyên qua một thế giới khác. Quả thật không biết phải hình dung thế nào về độ hot của trò chơi này.

Đương nhiên, trò chơi này nổi tiếng nhanh chóng cũng khiến cho một bộ phận cảm thấy nguy cơ, bắt đầu xuất hiện một loạt công kích, tất cả các phát biểu đều nhằm vào tính an toàn tính mạng của "Luân hồi chi dạ" đối với người chơi. Họ nghi ngờ liệu trò chơi này có ảnh hưởng đến tâm lý hoặc sinh lý của người chơi hay không, liệu có phát sinh những nguy hại về thân thể cho người chơi không? Thậm chí, còn có nhiều phỏng đoán quá đáng hơn như nói rằng trò chơi này sẽ gây ra những tổn hại cho nhân thân của người chơi, phòng làm việc kia chính là muốn lợi dụng trò chơi này để "bắt cóc" người chơi, họ cho rằng, trò chơi này chính là "Tên cướp ảo".

Đương nhiên, các loại ngôn luận cực đoan, mắng chửi như thế này hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với Ngô Dĩ, hắn chỉ là một trạch nam an an tĩnh tĩnh viết tiểu thuyết thôi. Thế nhưng vào ngày hôm đó, khi cậu nhìn thấy nam thần nhiều năm của mình cư nhiên lại đi mua một khoang trò chơi "Luân hồi chi dạ", lại khiến cho sự nôn nóng bất an trong lòng hắn nổi lên một tầng lại một tầng.

Cậu đột nhiên có một ý tưởng mới.

Ngô Dĩ đã rất lâu không được gặp nam thần, từ khi nam thần trở thành một nhà diễn tấu violon có tiếng tăm, Ngô Dĩ liền phát hiện chính mình trong lúc bất tri bất giác đã cách nam thần của mình rất xa. Khoảng cách đó không còn là xa như đỉnh núi nữa mà đã trực tiếp biến thành vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy. Phía dưới weibo của nam thần vĩnh viễn đều là tràng cảnh các nàng quỳ liếm, mong chờ nam thần đến yêu các nàng, hay thậm chí là sinh con cho nam thần, tóm lại chính là từ bỏ liêm sỉ trước nhan sắc của nam thần.

Ngô Dĩ thật sự là không có mặt mũi để làm ra chuyện không có tiết tháo như vậy, chỉ đành yên lặng mở weibo, yên lặng nhấn like, yên lặng để lại bình luận sau đó thoát khỏi ứng dụng, vào kho ảnh điện thoại, nhìn tấm ảnh chung duy nhất cậu chụp chung với Nhạc Thư Thần khi tham gia diễn đàn trao đổi ở trường đại học, lặng lẽ chảy nước miếng.

Thật ra, Ngô Dĩ có cả số điện thoại của nam thần, đến QQ cũng đã thêm. Thời đại học bọn họ có một diễn đàn trao đổi học thuật, ngẫu nhiên Ngô Dĩ cũng có thể thấy nam thần trao đổi một số vấn đề trên diễn đàn. Thế nhưng Ngô Dĩ, đến cả dũng khí gửi một tin nhắn QQ cho nam thần cũng không có.

Bọn họ chẳng qua chỉ là những người xa lạ có phương thức liên hệ của nhau mà thôi.

Ngô Dĩ rất lâu trước kia vốn dĩ là chuẩn bị thật tốt để đem đoạn tình cảm vô vọng này đi mai táng vĩnh viễn. Cậu biết rõ mình nhát gan lại yếu đuối, đến cả một bước đầu tiên để rút ngắn khoảng cách cũng không có biện pháp bắt bản thân tiến lên, ưu điểm duy nhất chỉ có sự tự hiểu bản thân, biết rõ chính mình thấy sự quá đỗi bình thường, vì thế sẽ không miễn cưỡng đi làm những chuyện khiến bản thân trở thành trò cười.

Nhưng nếu là ở trong trò chơi.

Nếu như ở trong một trò chơi giả thuyết lại chân thật, một trò chơi hoàn toàn không liên quan đến những gì hiện thực Ngô Dĩ đang có, ở đó, toàn bộ đều là người chơi tự do phát huy sở trường, không bị bất cứ xiềng xích nào trói buộc.

Cậu có phải có thể tự tin mà nắm lấy cơ hội này hay không?