Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 56: Đừng có không chào mà đi nữa




Triệu Chí Thành trầm mặc một khắc, đứng dậy đi đến một bên, nhanh chóng báo cáo lên.



Lần này tốc độ của hắn ta càng nhanh, trong thời gian không đến năm phút đồng hồ, đã có được câu trả lời thuyết phục của cấp trên, nói nếu chuyện lần này thật sự có thể giải quyết, vậy mảnh đất kia có thể ưu tiên suy xét cho công ty của Sầm Bách Hạc.



Kỳ Yến cũng thật không ngờ Triệu Chí Thành lại đáp ứng cậu nhanh như vậy, cậu tiếp nhận di động của Triệu Chí Thành, trước khi bấm điện thoại, đột nhiên nói: “Đội trưởng Triệu, Tiền đại sư là thật sự mất tích sao?”



Triệu Chí Thành hỏi ngược lại: “Kỳ đại sư, lời này của ngài là có ý gì?”



“Không có gì, ” Kỳ Yến cười cười, bấm số điện thoại của Sầm lão gia tử Sầm Thu Sinh.



Người nghe không phải Sầm Thu Sinh, mà là trợ lý của ông, giọng điệu trợ lý có chút lãnh đạm, có diều sau khi Kỳ Yến tỏ rõ thân phận, giọng điệu của hắn nhất thời chuyển biến lớn một trăm tám mươi độ, nhiệt tình không chỉ gấp mười lần, sau đó đem di động giao cho Sầm lão gia tử.



“Sầm lão tiên sinh chào ngài, cháu là Kỳ Yến, ” Kỳ Yến đi thẳng vào vấn đề nói, “Lúc này đây cháu đại diện cho tiểu tổ đặc biệt, muốn kính nhờ ngài một chuyện.”



Sầm Thu Sinh người già thành tinh, sau khi Kỳ Yến nói mấy câu đó ra khỏi miệng, ông liền đoán được Kỳ Yến hiện tại hẳn không phải đang một mình, vì thế ông thay đổi giọng điệu một chút, “Kỳ đại sư có chuyện gì, cứ việc mở miệng.”



Kỳ Yến đem việc yêu cầu Sầm Bách Hạc trợ giúp nói một lần, đương nhiên cũng không quên biểu đạt thành ý của tiểu tổ đặc biệt.



“Kỳ đại sư, ” Sầm Thu Sinh nghe xong lời Kỳ Yến, “Ngài hẳn là biết, Sầm gia chúng tôi cho tới bây giờ không làm việc hy sinh người nhà.”



“Sầm lão tiên sinh, có khả năng ngài hiểu lầm ý của cháu, ” Kỳ Yến nhìn chư vị đại sư phía sau, “Dù cho thất bại, cũng không có bất luận tổn thương gì với thân thể Bách Hạc.”



Nếu không phải cam đoan Bách Hạc không có bất luận nguy hiểm gì, cậu căn bản là sẽ không mở miệng. Biện pháp này là cậu đưa ra, thất bại sẽ mang đến kết quả gì, cậu không thể rõ ràng hơn. Phương pháp thành công, Bách Hạc nhận được đống lớn công đức, phương pháp thất bại, Bách Hạc không có bất luận tổn thất gì, bởi vì hắn không có trực tiếp tham dự vào, chỉ có thể xem như “người quyên tặng”, cho nên mặc dù là tế thiên trận, cũng sẽ không có bất cứ thương tổn gì với “người quyên tặng”.



Sầm Thu Sinh ở đầu kia điện thoại trầm mặc vài giây: “Nếu là người khác nói lời như thế, Sầm mỗ tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Nhưng nếu là Kỳ đại sư mở miệng, Sầm mỗ cũng không có chỗ nào từ chối, cậu liên hệ với Bách Hạc đi.”



Trong lòng Sầm Thu Sinh rất rõ ràng, nếu cú điện thoại này Kỳ đại sư gọi cho Bách Hạc trước, chỉ sợ Bách Hạc đã đáp ứng trước hết. Cậu lại không có lướt qua Bách Hạc, mà là liên lạc với ông trước, chứng minh cậu tôn trọng Sầm gia, mà còn hiểu rõ tâm tình của người làm cha là ông.



“Tiên sinh, ngài…” Trợ lý muốn nói gì đó, lại bị Sầm Thu Sinh đưa tay ngăn lại. Ông đưa di động đã ngắt máy cho trợ lý, “Ta tin tưởng hai mắt của mình, nếu Kỳ đại sư nói việc này tuyệt đối không thương tổn Bách Hạc, ta đây liền tin tưởng cậu ấy.”



“Tiên sinh, tôi không phải muốn nói chuyện này, ” trợ lý đưa một cái di động khác tới trước mặt ông, “Vừa rồi Hoàng Hà truyền đến tin tức, ngũ thiếu đặt vé máy bay bảy giờ đêm nay đến thành phố Tu Câu.”



Sầm Thu Sinh kinh ngạc trừng lớn mắt: “Thành phố Tu Câu? Đây không phải là nội thành chỗ trấn Vương Hương sao?”



“Phải.” Trợ lý mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, ngũ thiếu sao lại đột nhiên quyết định đến chỗ đó, “Chẳng lẽ Kỳ đại sư đã gọi điện thoại cho ngũ thiếu?”



“Không có khả năng, ” Sầm Thu Sinh như đinh đóng cột nói, “Kỳ đại sư sẽ không làm loại chuyện này.” Thời gian ông ở chung với Kỳ Yến không nhiều lắm, nhưng mà lấy kinh nghiệm ở chung của ông và Kỳ đại sư đến xem, Kỳ đại sư tuyệt đối không phải loại người giáp mặt một kiểu sau lưng một kiểu.



Nhưng vì sao Bách Hạc lại đột nhiên quyết định đến thành phố Tu Câu chứ?



“Ngũ thiếu, vừa mới nhận được thông báo, bởi vì nguyên nhân thời tiết, máy bay phải lùi giờ cất cánh lại nửa giờ, ” Đại Hà nhìn di động, “Đến thành phố Tu Câu, chỉ sợ cũng phải qua mười giờ, nếu không chúng ta sửa thành chuyến bay ngày mai?”



“Không cần.” Sầm Bách Hạc nâng trà lên uống một hơi, “Đi sớm sớm an tâm.”



“Ngũ thiếu, Kỳ đại sư bản lĩnh cao cường như vậy, anh không cần lo lắng thế, ” Đại Hà thật sự không rõ vì sao phản ứng của ngũ thiếu lại kịch liệt như vậy, “Huống chi dù chúng ta đến, cũng không giúp được cậu ấy bao nhiêu.”



“Dù không giúp được, tôi thấy cậu ấy cũng có thể an tâm.” Sầm Bách Hạc lật một tờ tạp chí căn bản xem không vô trên tay, “Cậu không cần khuyên nhủ tôi, trong lòng tôi đều biết.”



Nhìn ngũ thiếu như vậy, hắn ta không hiểu lắc đầu, dù bọn họ ở trong quân đội huynh đệ tình thâm, cũng không lo lắng đến có chút quá mức giống như ngũ thiếu. Mấy người có văn hóa này, cảnh giới tư tưởng chính là không giống đám đại quê mùa bọn họ.



Chuông điện thoại riêng của Sầm Bách Hạc vang lên, hắn nhìn hiển thị cuộc gọi, là một dãy số xa lạ, nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, cú điện thoại này có khả năng là Tiền Tiền gọi tới.



Ấn nút nghe, giọng Kỳ Yến từ đầu kia điện thoại truyền tới.



“Bách Hạc.” Âm thanh Kỳ Yến mang theo một chút cố ý thoải mái, cùng với chút chút ngại ngùng.



“Tiền Tiền, cậu ở chỗ nào?” Sầm Bách Hạc cực lực áp chế cảm xúc kích động, “Buổi sáng tôi điện thoại cho cậu, di động cậu tắt máy.”



“Xin lỗi, ” giọng điệu Kỳ Yến áy náy, “Bên này có một số việc, tôi không thể liên hệ với bên ngoài.”



“Cậu ở trấn Vương Hương sao?”



“Ừm…”



“Được, tôi hiểu, ” tạp chí trong tay Sầm Bách Hạc không cẩn thận bị hắn xé rách một tờ, “Bên kia an toàn không?”



“Bây giờ còn ổn, ” Kỳ Yến ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai mắt mang đầy chờ mong của Triệu Chí Thành và Cao Vinh Hoa, cậu nghiêng người, tránh đi hai ánh mắt tinh quang lòe lòe này, “Tôi cần anh giúp một chuyện.”



“Cậu nói đi.”



“Tôi muốn anh tới trấn Vương Hương giúp tôi một việc.”



“Được.”



Kỳ Yến sửng sốt: “Cũng không hỏi tôi bảo anh hỗ trợ cái gì sao?”




“Không cần hỏi, ” Sầm Bách Hạc cười, trong giọng nói lộ ra vài phần triền miên và ôn nhu, “Tôi tin tưởng cậu sẽ không hại tôi.”



Kỳ Yến nghe nói như thế, cũng nhịn không được cười: “Ai nói, chờ anh đến bên này lạ nước lạ cái, tôi liền đem anh tính cân mà bán đi.”



“Nếu không thì nuôi vài năm, chờ tôi béo thêm một chút rồi lại bán?” Sầm Bách Hạc cười nhẹ ra tiếng, “Bên cạnh cậu có phải còn có người khác hay không?”



Kỳ Yến nhìn một đám người nhìn chằm chằm cậu bốn phía, “Ừm.”



“Cậu giao di động cho người phụ trách nhiệm vụ lần này, còn lại để tôi nói với hắn.”



Kỳ Yến dời di động từ bên tai đi, vươn tay che chỗ trò chuyện, làm một tư thế đối phương đã đồng ý với Triệu Chí Thành.



Triệu Chí Thành cảm kích nhìn Kỳ Yến, sau khi tiếp nhận di động, giọng điệu khi trò chuyện với Sầm Bách Hạc không tự giác liền mang theo thật cẩn thận: “Sầm tiên sinh, tôi là người phụ trách hành động lần này Triệu Chí Thành, ngài gọi tôi tiểu Triệu là được.”



“Phải.”



“Cái này…” Triệu Chí Thành quay đầu nhìn Kỳ Yến, “Thật xin lỗi, trước khi ngài đến, tôi không cách nào lộ ra quá nhiều tin tức.”



“Được, được, chúng tôi lập tức liền đi an bài, thật sự rất cảm ơn ngài, cảm ơn.”



Triệu Chí Thành cúp điện thoại, thở một hơi thật dài, thật không ngờ con người Sầm ngũ gia, cũng không phải khó có thể ở chung như trong lời đồn. Cơ mà may mắn có mặt mũi Kỳ đại sư, Sầm ngũ gia mới nguyện ý mở miệng, không thì làm sao Sầm ngũ gia cho bọn họ một cái mặt mũi lớn như vậy.



Nghĩ vậy, hắn lại nói cảm ơn Kỳ Yến một lần nữa.




“Đội trưởng Triệu không cần cảm ơn tôi, Bách Hạc cũng là lo lắng cho dân chúng nơi này, mới có thể đồng ý thỉnh cầu của tôi, ” Kỳ Yến cười nói, “Không thì dù tôi nói đến rách trời, hắn cũng sẽ không nguyện ý tới.”



Sầm Bách Hạc lúc này còn ở sân bay đế đô bởi vì có bộ ngành liên quan an bài, rất nhanh đi lên phi cơ bốn mươi phút mới xuất hiện, không cần chờ chuyến bay không biết lùi lại tới khi nào kia.



Bởi vì thành phố Tu Câu không tính là quá phồn vinh phát đạt, cho nên nơi này chỉ có một sân bay nhỏ, chuyến bay từ đế đô đến nơi này chỉ có ba chuyến, hơn nữa còn là máy bay nhỏ không quá thoải mái.



Từ nhỏ đến lớn Sầm Bách Hạc chưa bao giờ ngồi chuyến bay đơn sơ như vậy. Đôi chân thật dài của hắn cuộn trong chỗ ngồi chật hẹp, duy trì một tư thế ngồi vô cùng khó chịu. Còn có tiếng tạp âm phi hành thật lớn ngoài máy bay, còn có đồ ăn không dễ ăn lắm, đều khiến hắn có một loại trải nghiệm mới lạ nhưng không quá thoải mái.



Khi máy bay nhỏ gặp được dòng khí, rung rung đặc biệt lợi hại, một đứa bé ở trong cabin không ngừng kêu khóc, âm thanh giống như ma âm xuyên tai, xuyên thấu linh hồn.



Ba giờ sau, Sầm Bách Hạc sắc mặt tái nhợt đi xuống máy bay, thành viên tiểu tổ đặc biệt đã chờ lâu ở sân bay lập tức tiến lên đón, dẫn hắn từ thông đạo đặc biệt đi đến địa điểm bọn họ dừng xe.



Đại Hà cảnh giác nhìn hai người tự xưng là cục quốc an này, cơ bắp trên thân thể đều buộc chặt lên. Hắn ta từng làm binh, nhìn ra người nào từng được huấn luyện theo hệ thống, người nào từng làm quân nhân, hai thành viên cục quốc an này, trên người cũng không có cảm giác hắn ta quen thuộc.



Cho nên ngay khi một thành viên trong đó mở cửa xe chuẩn bị để Sầm Bách Hạc lên xe, Đại Hà nhịn không được ngăn ở trước mặt Sầm Bách Hạc.



“Xin lỗi, tôi yêu cầu nhìn giấy tờ chứng nhận của hai vị một chút.”



Hai thành viên tiểu tổ đặc biệt nhìn nhau một cái, một người ngồi xuống ghế lái, một người vươn tay moi moi trên người.



Những người này muốn làm gì, móc súng sao?!



Đại Hà đẩy Sầm Bách Hạc ra sau, đang chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, trong xe đột nhiên vươn ra một cái đầu quen thuộc.



“Bách Hạc, Đại Hà.” Kỳ Yến bám hai tay trên cửa sổ xe, cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, “Nhanh lên xe.”



“Kỳ đại sư?” Đề phòng quanh thân Đại Hà biến mất hơn phân nửa, hắn ta thở ra một hơi, “Tại sao là cậu?”



“Hai người các anh lạ nước lạ cái, có một người quen tới đón các anh còn không tốt sao, ” Kỳ Yến đi xuống xe, kéo Sầm Bách Hạc lên xe, ý bảo Đại Hà ngồi bên kia, sau đó nói với Sầm Bách Hạc, “Sắc mặt anh không tốt lắm, làm sao vậy?”



“Không có việc gì, ” Sầm Bách Hạc nhớ tới trải nghiệm lần này ngồi máy bay, nhịn không được hỏi, “Lúc cậu tới đế đô, cũng ngồi máy bay như vậy à?”



“Không, tôi ngồi xe lửa, ” Kỳ Yến đoán được ý tứ trong lời nói của Sầm Bách Hạc, nhỏ giọng nói với hắn, “Lần này anh đến, ngồi khoang phổ thông à?”



“Ừm.” Lần đầu tiên trong cuộc đời ngồi khoang phổ thông, thể nghiệm cũng không quá tốt.



Kỳ Yến nhịn không được cười trộm ra tiếng: “Nếu anh ngồi xe lửa, đại khái thật sự muốn sụp đổ.” Cười xong, sắc mặt cậu nghiêm túc, “Bách Hạc, vất vả.”



Có lẽ đối với người khác mà nói, đây hoàn toàn là việc nhỏ không đáng nhắc tới. Chỉ có điều Sầm Bách Hạc từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, có lúc nào ngồi máy bay nhỏ có chút cũ nát đâu, một nam nhân cao lớn chân dài còn phải cuộn mình trong khoang phổ thông chật chội, đại khái đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm.



“Không phải cậu đã nói với tôi, ” Sầm Bách Hạc khoát tay lên vai Kỳ Yến, “Giữa bạn bè, không cần quá mức khách khí. Chỉ có điều…”



Kỳ Yến quay đầu nhìn hắn.



“Chỉ có điều về sau đừng không chào mà đi nữa.”



“Tôi sẽ lo lắng.”