Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 94: Vượt qua muôn sông nghìn núi




Hóa ra căn nhà này của lão đại, là đơn vị góp vốn xây nên, đối diện nhà hắn chính là đồng nghiệp ở đơn vị của bác Mã, Mã Tùng còn thân thiết gọi ông ta là chú, xem ra giao tình hai nhà hẳn là cũng không tệ lắm.



Kỳ Yến lại nghĩ tới lúc sắp tốt nghiệp, lão đại từng nói ở trong phòng ngủ, ba hắn thăng chức hiệu trưởng, còn bày một bàn trong nhà.



“Tiền Tiền, cậu làm sao vậy?” Vương Hàng nhìn biểu tình của Kỳ Yến, liền cảm thấy như là có chuyện gì xảy ra.



“Lúc trước khi tranh cử hiệu trưởng, người chú ở cửa đối diện này có tham gia tranh cử không?” Sắc mặt Kỳ Yến không có khả năng tốt lên, nếu thật sự là nói như vậy, vậy hành vi nhà đó treo gương đồng ở cửa, liền thật sự không phải là trùng hợp.



“Lão La, một nhà lão Mã xảy ra việc này, trong nhà chỉ còn lại có mình tiểu Tùng, chúng ta giúp đỡ một phen đi, ” người phụ nữ lau bàn, nhìn cửa đối diện phòng khách một cái, thở dài nói, “Đang êm đẹp sao lại xảy ra loại chuyện này?”



Lão La im lặng nghe mà không nói gì.



“Tui thấy đại sư phong thuỷ lần trước ông mời đến một chút cũng không có tác dụng, nói cái gì mà gặp vận tốt, nhiều phú quý, kết quả vận may giàu có không thấy, bạn tốt nhiều năm của ông lại xảy ra chuyện, ” người phụ nữ một bên lau nhà, một bên dong dài, “Đã nói lời bọn bịp bợm giang hồ đó không thể tin, cũng không biết trong đầu ông nghĩ như thế nào, dù gì cũng là người từng học đại học, sao còn có loại tư tưởng phong kiến mê tín này.”



“Được rồi, ” lão La không kiên nhẫn cắt ngang lời người phụ nữ, “Bà cả ngày lải nhải cái gì, có phiền hay không?!”



Mắt thấy vợ chồng hai người liền muốn ầm ĩ, tiếng gõ cửa hợp thời cắt ngang không khí hết sức căng thẳng này.



Lão La ở bên ngoài vẫn luôn là bộ dạng tươi cười khả cúc, cho nên ông ta trừng mắt nhìn bà vợ một cái, xoay người liền treo lên vẻ mặt tươi cười đi mở cửa.



Mở cửa ông ta nhìn tới trước hết là hai thanh niên xa lạ, hai người đứng phía sau Mã Tùng đã gầy đi một vòng, ông ta siết chặt nắm cửa, “Tiểu Mã à, mau vào ngồi, hai cậu bạn này là ai vậy?”



“Chú La, bọn họ là bạn ở đế đô của cháu, lần này đến, là tới hỗ trợ cháu, ” Mã Tùng muốn nở một nụ cười khách sáo, nhưng mà kéo kéo khóe miệng, nụ cười này chung quy không có thành hình.



Tầm mắt Kỳ Yến lại quét qua bức tường đối diện cửa nhà La gia, nơi đó đặt một cái kính bát quái, nhưng nói nó là kính bát quái, lại không giống như là kính bát quái chính tông, bởi vì đồ hình bát quái sai, còn lộ ra một tia tà khí.



Ba người vào cửa ngồi xuống, một người phụ nữ trung niên bưng nước trà bánh trái tới cho bọn họ, thoạt nhìn là một người vô cùng dễ ở chung.



“Dì, kính bát quái trên tường thật đẹp, thoạt nhìn hình như là đồ cổ, ” hiện tại Kỳ Yến diễn chính là một người trẻ tuổi không lễ phép, “Đoạn thời gian trước cháu có người bạn đang tìm mua loại này, nghe nói giá trị phải trên sáu số lận đó.”



“Ai, cái thứ đồng nát sắt vụn này có thể giá trị cái gì, ” dì lại bưng một mâm đựng trái cây tới, đặt trước mặt Kỳ Yến, “Đừng nói sáu số, dì xem bốn số cũng không có đâu.”



Kỳ Yến vò đầu cười cười, có vẻ có chút ngại ngùng: “Phải không, cháu chỉ là thấy bạn từng mua một cái cùng loại, hắn bỏ ra cả hai mươi vạn đó.” Cậu vươn ra hai ngón tay, trên mặt lòe lòe sáng lên, giống như cảm thấy tự đắc vì mình có thể quen biết kẻ có tiền như vậy, “Cháu còn tưởng rằng cái trong nhà dì, cũng đáng giá như vậy chứ.”



Lão La nhíu mày, trong lòng có chút không quá thoải mái, Mã Tùng này quen biết bạn bè ở đâu, vào cửa không nói được mấy câu liền chém gió, hơn nữa lại đem một cái kính bát quái giá trị hai mươi vạn ra chém gió?



Nếu nói hai trăm vạn ngàn vạn linh tinh, lão cũng liền nhịn, hai mươi vạn có cái gì đáng để nhắc tới?



Bà dì cũng thấy cậu thanh niên này nói chuyện có chút thất lễ, có điều người lớn tuổi, tóm lại có thêm vài phần khoan dung với người trẻ tuổi: “Hiện tại mấy người chơi đồ cổ đó, thật thật giả giả cũng làm cho người ta nhìn không rõ, giá tiền nhiều ít không quan trọng, quan trọng là mình thích thôi.”



“Đúng vậy.” Kỳ Yến nâng chung trà lên uống một hơi, tầm mắt quét một lần trong nhà chú La, đáy lòng mơ hồ lạnh cả người.



Đây là một cái tụ khí đi sát trận, vốn cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần tống sát khí ra ngoài là được. Chỉ là cố tình ngoài cửa căn phòng này bày hai cái gương đồng bát quái một lớn một nhỏ, liền thành tụ khí đưa sát trận, sát khí này còn đưa đến nhà đối diện.




Loại thủ pháp này đã không có bao nhiêu người dùng, ngược lại là vào hai mươi năm trước, tây nam có một ít thợ mộc kế thừa thủ đoạn của tổ sư biết được cái này. Khi đó nhà nhà còn lưu hành việc làm gia cụ, chứ không phải giống như bây giờ trực tiếp đến tiệm nội thất mua, cho nên mặc kệ nhà ai mời thợ thủ công, đều sẽ khách khí khoản đãi, chỉ sợ những thợ thủ công đó động tay chân ở một vài chỗ bọn họ nhìn không tới, chọc cho nhà cửa không yên.



Hiện tại loại pháp trận tụ khí di sát này, cũng là phương thức khẩn cầu nhà mới hưng vượng mà trước kia thường dùng, có điều mọi người đều biết nên kiêng dè cái gì, ngược lại cũng không có cái gì không tốt. Nhưng mà phương pháp có tốt nữa, rơi vào trong tay người có tâm, cũng sẽ biến thành biện pháp hại người, nói ví dụ như loại bài trí trong nhà ông chú La này, vốn là rất tốt, chỉ là cố tình lại thêm hai cái gương đồng bát quái, hơn nữa còn là gương bát quái mang theo tà khí, quả thực ác ý tràn đầy.



Kỳ Yến đứng lên đi đến trước cái gương đồng bát quái kia, sau khi đưa tay sờ sờ, mới ngại ngùng nhìn về phía bà dì, “Xin lỗi, dì, cháu có thể xem cái này không?”



“Xem…”



“Cậu bạn này, ” sắc mặt lão La khó coi nói, “Cái gương đồng này là tôi thỉnh về từ trong hiệu đồ cổ, mong cậu cẩn thận chút.”



“Ngại ngùng, ” Kỳ Yến cười cười với lão La, không có đụng chạm mặt gương này nữa, ngoan ngoãn ngồi trở lại tại chỗ.



Thấy Kỳ Yến ngồi lại tại chỗ, sắc mặt lão La khá hơn nhiều, quay đầu nói với Mã Tùng: “Tiểu Mã, người bạn này của cháu thật tùy tính.”



Mã Tùng chỉ xem như nghe không hiểu, quay đầu nói tới chuyện khác. Vốn dĩ giao tình giữa hai nhà, cũng chỉ là tình cảm giữa cha mẹ Mã Tùng và lão La, hiện tại cha mẹ Mã Tùng quá thế, giữa Mã Tùng và lão La, ngoại trừ đối thoại giữa trưởng bối và vãn bối, thì không còn nội dung khác để nói.



Mọi người ngồi cùng một chỗ chốc lát, liền đứng dậy cáo từ. Chờ sau khi cửa La gia đóng lại, Vương Hàng nhìn cái gương treo ở cửa nhà họ La, muốn vươn tay đi sờ, bị Kỳ Yến một phát bắt được cổ tay.



“Mấy thứ này đừng có chạm loạn.” Kỳ Yến trừng mắt nhìn Vương Hàng một cái, thật sự là không biết không sợ, trên thứ này mang theo sát khí, nếu Vương Hàng không hiểu rõ mà đụng phải, không nằm bệnh viện vài ngày cũng không được, trừ khi hắn cũng có thể giống như Bách Hạc, toàn thân mây tía bao phủ, bách tà bất xâm.




Nghĩ đến Sầm Bách Hạc, trong lòng Kỳ Yến lập tức trở nên kỳ quái, cậu lắc đầu, đem cảm giác kỳ kỳ quái quái trong đầu ném ra ngoài.



“Lão tứ, có phải có vấn đề gì hay không?” Mã Tùng không phải kẻ ngốc, thấy loại thái độ kỳ kỳ quái quái của Kỳ Yến hôm nay, liền cảm thấy La gia xảy ra chuyện gì mà hắn không biết.



Kỳ Yến không biết có nên nói với lão đại việc này hay không, lấy hiểu biết của cậu với lão đại, nếu lão đại biết được chân tướng, khẳng định xông vào La gia làm ra chuyện gì đó không biết được, mà nếu thật giấu lão đại, cậu lại cảm thấy không thích hợp.



Những suy nghĩ đó chỉ xoay chuyển trong đầu Kỳ Yến một giây, cậu lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ là người không hiểu phong thuỷ, mấy cái gương đó tốt nhất vẫn là đừng động tới mới tốt.” Nói xong, cậu đưa tay sờ sờ mặt kính bát quái này, còn đặt nó ngay vị trí lại.



Vài ngày gần đây Mã Tùng không có nghỉ ngơi đàng hoàng, cho nên cũng không có tinh lực tĩnh tâm suy nghĩ ý tứ của Kỳ Yến, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.



Nhưng mà không biết vì cái gì, Vương Hàng cảm thấy mặt gương này thoạt nhìn càng thêm tối tăm nặng nề, giống như là đã tiêu hao hết một chút sinh khí cuối cùng, triệt để biến thành một khối đồng nát sắt vụn vô dụng.



Buổi chiều lão La nhận được một cú điện thoại, nói lão đại sư trước đó giúp nhà ông ta sửa phong thuỷ, vào buổi trưa đột ngột chảy máu não, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện, người liền mất.



Lão La ngẩn người, cầm di động nửa ngày không phục hồi lại tinh thần.



Ông ta chợt nhớ khi lão đại sư đó bày trận cho ông ta đã nói.



“Trận này bày xong liền không có đường quay đầu lại, sau khi chuyện thành công cậu nhớ phải làm đại lễ ba quỳ chín lạy với bốn phương tám hướng, sau đó thu hồi đồ vật lại kỹ càng, nếu bị người ta phát hiện trận pháp lại hủy đi pháp khí, không chỉ tôi không bảo đảm mệnh, chỉ sợ cậu cũng có lo ngại về tính mạng.”



Chỉ là hiện tại trận pháp rõ ràng còn tốt, không có ai phát hiện, cũng không có động tới nó, vì sao đại sư lại đột ngột chảy máu não?




Vốn dĩ ông ta muốn chờ ngày vợ chồng lão Mã hạ táng rồi lại gỡ kính bát quái xuống, hiện tại xem ra lại không lo nhiều được như vậy.



Nửa đêm, lão La làm đại lễ ba quỳ chín lễ với bốn phương tám hướng, sau khi dập đầu đến váng đầu hoa mắt, mới lấy mặt gương trên bức tường trong nhà xuống. Chỉ là vừa tháo xuống, ông ta liền thay đổi sắc mặt.



Cái gương này từ lúc nào mọc ra một lớp đồng xanh dày như vậy?



Ông ta bỏ gương đồng vào trong hòm, còn dùng lá bùa đại sư đưa cho ông ta dán lên, mở lại cửa nhìn gương đồng treo trên cửa, cái gương đồng này cũng mọc một lớp đồng xanh, ông ta mới vừa lấy gương vào trong tay, gương liền răng rắc một tiếng, nứt thành hai nửa.



“Ôi!”



Trong cổ họng lão La phát ra tiếng “ôi ôi” thật mạnh, giống như gặp được quỷ.



Cha mẹ Mã Tùng an an tĩnh tĩnh hạ táng, lúc chọn mộ địa, Kỳ Yến cùng Mã Tùng đi chọn, chọn một phần mộ hợp táng yên tĩnh, để vợ chồng hai người yên giấc dưới lòng đất.



Ngày hạ táng, rất nhiều người đến tiễn đưa cha mẹ Mã Tùng, có đồng nghiệp của cha mẹ hắn, còn có thân thích trong nhà. Ngay cả Lâm Thạc vội vàng đuổi luận văn, cũng suốt đêm chạy lại đây. Nhưng mà người tuy nhiều, lại phá lệ nghiêm trang.



Đất cát từng lớp từng lớp đắp lên quan tài, sau đó cho đôi vợ chồng này an bình vĩnh cửu.



“Lão nhị, lão tam, lão tứ, ” hốc mắt Mã Tùng đỏ lên, nước mắt lại không có rơi xuống, “Về sau các cậu phải bảo trọng.”



Vương Hàng và Lâm Thạc im lặng gật đầu, Kỳ Yến vỗ vỗ vai Mã Tùng: “Tớ biết, cậu cũng vậy.”



Bốn người trở lại nhà Mã Tùng, thấy nhà chú La nhao nhao ồn ào, vào cửa hỏi mới biết được bệnh tim của chú La phát tác, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, một đôi trai gái của ông ta đang ở bên cạnh vợ chú La chậm rãi nhỏ nhẹ khai thông cho bà, nhìn ra đều thực hiếu thuận.



Kỳ Yến nhìn thoáng qua, liền không nhìn nữa, cậu quay đầu nói với Mã Tùng: “Đến, đêm nay lại say một trận với cậu.”



“Được.” Trên mặt Mã Tùng rốt cuộc lộ ra nụ cười.



Vào lúc ban đêm, bốn anh em uống đến quá nửa đêm mới ngủ, buổi sáng ngày hôm sau trên đường chạy tới sân bay, vài người đều còn choáng váng chưa hoàn hồn lại.



Mã Tùng theo ba người cầm thẻ đăng ký, uống trà trong chốc lát, mới lưu luyến không rời mà đưa bọn họ đến cửa an kiểm.



“Lão đại, ” Kỳ Yến vươn tay vuốt bả vai Mã Tùng, đem một luồng sát khí cuối cùng trên người hắn phủi đi, “Cậu nhất định phải thật tốt.”



“Tớ sẽ tốt.” Mã Tùng và lần lượt ôm ba người một chút, “Hiện giờ anh em chúng ta tuy rằng trời nam đất bắc, nhưng cũng là trong đất Hoa Hạ, về sau cơ hội gặp mặt còn nhiều.”



“Ừ.”



Tuy cách nghìn núi muôn sông, nhưng phần tình nghĩa này lại có thể vượt qua muôn sông nghìn núi.