Tựa hồ kể từ khối kẹo vừng ngào đường kia, hắn liền vẫn luôn nhượng bộ y, lúc này hồi tưởng lại, chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Có lẽ đúng như lời Ngô Đoan từng nói, một khi hắn đem một người đặt trong lòng, liền sẽ vô tri vô thức sủng nịch y…… Sống chung cùng Từ Tử Du, chỉ e cũng sẽ là như vậy.
Vành tai có chút ấm lên, Tề Vũ Hiên nhìn đôi môi đỏ thắm của Từ Tử Du, không kiềm nổi mình mà vươn tay chạm vào, mềm mềm, nhu nhu, khi hôn lên thân thể hắn lại mang theo nhiệt độ cực nóng.
“Ngô……” Tiếng rên vô thức của Từ Tử Du kéo tỉnh Tề Vũ Hiên, hắn rụt lại tay, cảm nhận được mặt mình bừng lên.
Một bên thầm mắng bản thân không có đủ kiên định, một bên cở ra áo ngoài, Tề Vũ Hiên ôm một loại tâm tình mâu thuẫn khôn tả, nằm lên giường.
Mới vừa ngả người, Từ Tử Du hẵng còn say ngủ ở một bên tựa hồ cảm nhận được nhiệt độ phả ra từ người hắn, cọ lại gần, tự giác chui vào trong lồng ngực hắn. Trong chớp nhoáng, Tề Vũ Hiên cứng đờ, lại nghĩ đến những sự tình liên quan đến thân mật thể xác hai người đều cùng nhau trải qua, lại cảm thấy bản thân đang có chút ra vẻ.
Xụ mặt xuống, Tề Vũ Hiên ôm lấy lưng Từ Tử Du, ở thời điểm hắn nhổm người thổi tắt đèn, đã hoàn toàn bỏ lỡ mất khóe miệng khẽ nhếch của Từ Tử Du đang nằm yên trong ngực mình.
Thành công bò lên giường Tướng quân [ cũng không phải ], đã vài ngày nay Từ Tử Du đều là xuân phong mãn diện[1], hôm nào cũng cấp đám binh lính ngắm đến phát bệnh, giảng thuật một chút, không có việc gì lại cùng Ngưu Đại Sơn so đôi ba chiêu ― đương nhiên, sự thật là y tưởng qua Ngưu Đại Sơn học một chút võ nghệ trong quân doanh, rốt cuộc, nếu đã muốn áp đảo Tướng quân, nếu chỉ cậy vào một cái miệng thì chưa đủ, kiểu gì cũng phải có một chút tài năng thực tế mới được.
Thuật Cầm Nã của y ở dưới tình huống đấu đá cự ly gần trên cơ bản là có thể thắng Tề Vũ Hiên một cách tuyệt đối, vậy nhưng đương nhiên, một khi trèo lên lưng ngựa y liền lập tức trợn tròn mắt.
Bất quá…… Ai sẽ vì chuyện giường chiếu mà vật lộn trên lưng ngựa a, Từ Tử Du tỏ vẻ, cũng rất có khả năng về sau sẽ có cơ hội làm một phát khi cưỡi ngựa. ╮(╯▽╰)╭
Thời điểm đọ sức của Ngưu Đại Sơn, đối phương liền mách y chuyện tra Vương gia đòi thông đồng hắn, Từ Tử Du cũng không mảy may lo lắng, tên tra Vương gia này tuy tra, bất quá còn chưa làm nên sự tình cường đoạt dân nam gì cả, càng đừng nói y còn mang trên người danh hiệu phu nhân tương lai của Tướng quân đâu, chỉ cần y không giữ chút thể diện nào cho đối phương, Lý Tiêu Lâm cũng chẳng còn biện pháp nào cả.
Cũng như lời Tề Vũ Hiên từng nói, loại sự tình này, mấu chốt đều nằm ở thái độ của y.
Ở tình hình không có chiến sự, công tác hàng ngày đều không có nhiều, bất quá nếu bản thân đã tìm được mục tiêu sống để hướng tới, thời gian cũng trôi qua thực mau.
Lý Tiêu Lâm vội vội vàng vàng lên kế hoạch lãng mạn hòng theo đuổi người, bởi vậy tạm thời chưa mò đến quấy rầy y, chờ cho đến khi Từ Tử Du ý thức được, y mới chợt nhận ra ― tựa hồ, đã thật lâu y không bắt gặp Trần Dịch Tri……
Cũng phải nói Trần Dịch Tri vẫn là tên tiểu tư của Tề Vũ Hiên đâu, bất quá từ sau khi y tiếp nhận hết mọi công việc lặt vặt liên quan đến Tướng quân, Trần Dịch Tri liền đến cơ hội nhìn thấy Tướng quân cũng không có. = _。=
Đối với sự chấp nhất của kịch bản gia, Từ Tử Du ít nhiều cũng có chút hiểu biết, sự việc xuân dược ngày trước chính là một bài học cực nhớ đời.
Để phòng ngừa tác giả lật ván, y cơ hồ đã lợi dụng đến mọi thủ đoạn, bất tri bất giác liền bài trừ Trần Dịch Tri khỏi tầm mắt của Tướng quân, y cũng không hề cố ý hãm hại người kia hay gì cả, chỉ là khiến hắn không có cơ hội nhìn đến hình ảnh Tướng quân, để tránh đi các sự tình cẩu huyết ngoài ý muốn mà thôi.
Giờ Lý Tiêu Lâm theo dõi y, lẽ đương nhiên cũng không còn chút hứng thú với một tiểu thư sinh với dung mạo chỉ có thể xưng là thanh tú như Trần Dịch Tri, Từ Tử Du đoán rằng tình hình này nếu cứ tiếp tục phát triển, Trần Dịch Tri hẳn là sẽ không trở thành tiểu tiện thụ, người này rốt cuộc cũng quan tâm đến y, tuy rằng cách quan tâm thực ăn hại, nhưng dù sao cũng là hảo tâm đi.
Y thu thập một chút đồ vật, chào hỏi Lưu đại phu một chút, dạo tới dạo lui liền vọt đến doanh trại hậu cần tìm người, đến nơi, còn chưa đi được mấy bước chân, từ xa y đã nhìn thấy được một nam nhân cao lớn đang cùng Trần Dịch Tri nói chuyện.
Từ Tử Du nhíu nhíu mày, theo phản xạ tính ẩn mình ở một tấm lều trại bên cạnh, cách một quãng nhìn hai người kia trao đổi một hồi, nam nhân cao lớn kia liền hướng về phía y mà đến.
Y lui về phía sau vài bước, nhận ra không còn chỗ để ẩn mình, dưới sự nóng vội, dứt khoát vén lên một góc của lều, chui vào.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng rời xa, Từ Tử Du không khỏi bật cười, y đang làm cái gì vậy, còn không phải là Thẩm Trọng cùng Trần Dịch Tri kéo gần khoảng cách sao, y vì cái méo gì mà phải trốn?
Vừa muốn đứng lên đi ra ngoài, không nghĩ tới lại đột ngột nhìn thấy có người từ phía trước lều tiến vào.
Từ Tử Du lại nhanh nhảu ngồi xổm xuống, nói thực lòng, y cũng không biết cái qué gì mình lại muốn làm vậy, may mắn thay trong trang lều trại này cũng chứa không ít vài chiếc rương gỗ lớn, hoàn toàn che khuất y, người đứng trước nếu không để ý, căn bản là sẽ nhìn không ra.
Một trận thanh âm lạch cạch lạch cạch truyền đến, từ cửa chính tựa hồ tiến vào hai người, hai người này một đường tiến thẳng vào phía trong cùng của tấm lều, chỉ cách nơi Từ Tử Du chỉ ngắn ngủi vài bước chân.
Phúc hạnh vạn năm là khoảng cách tuy gần, nhưng rương thùng chồng chất cũng không ít, hơn nữa Từ Tử Du ngồi bẹp trên mặt đất một tiếng cũng không hé ra, hai người kia cũng chưa phát hiện được trong trang lều trại còn tồn tại một người nữa.
Từ Tử Du ngồi xổm vẫn không nhúc nhích, hối hận ngập lòng, ngươi nói y lúc trước vì cái mọe gì mà muốn trốn Thẩm Trọng, còn nhất nhất phải chui vào trong lều trốn mới chịu? Hiện tại thì vui rồi, bị người bắt gặp ở chỗ này, nếu mà truyền ra đi, vạn nhất bị hiểu nhầm là y tới doanh trại hậu cần trộm đồ, thực đúng là ném hết mặt mũi.
“Vu ca, ngươi đừng vội sao……” Một âm giọng cao vút đến hù chết người, nhu nhu nhược nhược cất lên.
“Tiểu tao[2] hóa nhà ngươi, tao đến thành ra như vậy, lão tử có thể không vội sao?” Một thanh âm khàn khàn lập tức theo sau.
“Ai nha, Vu ca ngươi nhẹ điểm a…… Chậm một chút…… Trước hết nên dùng mỡ a…… ” Cái thanh âm rắt réo kia nũng nịu nói.
“Mẹ nó, lão tử chờ không kịp, mau liếm lão tử trước đi.” Thanh âm khàn khàn vội vàng đáp, theo sau lại truyền đến âm thanh lột bỏ quần áo.
Lúc này, biểu cảm của Từ Tử Du là như sau: =口=
Nima cá nhân tùy tiện tìm chỗ trốn có thể đụng tới một cặp cẩu nam nam vụng trộm yêu đương, vận khí này của bản thân là có bao nhiêu thốn a……
Lúc này, nếu là đột nhiên đi ra, tình huống sẽ chỉ thêm xấu hổ mà thôi, Từ Tử Du sờ sờ cái mũi, đành phải trầm mặc không lên tiếng ngồi ở trên mặt đất vẽ xoắn ốc giết thời gian.
“Ân a, Vu ca ngươi đừng dùng sức như vậy……”
“Tiểu tao hóa, nếu không dùng sức như vậy làm sao có thể thỏa mãn ngươi!”
“Ha a…… Ân……”
Hai người này thực mau liên tiến vào chủ đề chính, chẳng được bao lâu liền truyền đến tiếng rên rỉ rầm rì.
Từ Tử Du đầy mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào đống hình ảnh mơ hồ y vẽ trên mặt đất, quả thực đều sắp sửa phun ra lửa.
Phải nghe cái loại đông cung phiên bản sống này quả thực có thể làm nghẹn chết người có biết không! Hiện giờ y cùng Tề Vũ Hiên nhiều nhất cũng chỉ cho nhau vuốt ve qua loa, y còn phải nhằm thời điểm Tề Vũ Hiên bị mình hôn đến thần trí mơ màng mới có thể thực hiện được mục tiêu. Hơn nữa sau một thời gian không ngừng luyện tập, kỹ năng hôn của Tề Vũ Hiên cũng càng ngày càng nâng cao, cơ hội hôn hắn đến trầm mê đến thần hôn điên đảo càng ngày càng ít lại! Phặc!
Loại đại tiệc không thể ăn chỉ có thể nhìn này, Từ Tử Du quả thực liền sắp cơ khát đến chết……
Sau khi cuối âm thanh bạch bạch bạch vang liên tiếp vang dội ước chừng cũng đã được nửa thanh giờ, Từ Tử Du đều phải tặng cho năng lực xxx của cái tiểu công kia một cái like! ╮(╯▽╰)╭
Chờ đến khi thanh âm khàn khàn kia truyền ra một tiếng rên, Từ Tử Du mới xem như là thở ra được hơi thở ứ nghẹn, rốt cuộc cũng kết thúc…… QAQ
Nguyên bản cho rằng đôi cẩu nam nam sau khi thỏa mãn sẽ lập tức rời di, ai ngờ hai người họ cư nhiên đức đực lại lều trại mà tán gẫu.
Từ Tử Du thiếu điều phun ra một ngụm máu, nima các ngươi không thể tìm nơi nào khác để nói chuyện phiếm sao, cứ phải đứng ở chỗ này, ông đây muốn đi ra ngoài lắm rồi a a a a a!! =皿 =
Cái thể loại bị ép phải nghe lén người khác bàn chuyện tư mật này khiến y cả người đều Sparta, nhưng chẳng được bao lâu, y chợt cảm thấy có điểm không phu hợp.
Từ nội dung của cuộc đối thoại giữa hai người này, xem ra tên tiểu công kia là Thiên phu trưởng[3] của doanh trại hậu cần, nắm trong tay rất nhiều thực quyền, mà cái tên tiểu thụ được gọi là “Liên đệ” kia [ sao thấy có nồng đậm ý vị mang máng Đông Phương Bất Bại[4]…… – ,- ], lại là binh lính của một doanh trại phía Đông.
Nếu những gì họ đàm luận đều là mấy lời âu yếm ngọt đến chết người, Từ Tử Du cũng sẽ không để ý, chính là y rõ ràng nghe được tên “Liên đệ” kia cố ý vô tình thám thính vật tư dự trữ cùng phân bố của doanh trại hậu cần.
Một binh lính vô duyên vô cớ hỏi đến loại sự tình này để làm gì? Suy đoán đầu tiên của Từ Tử Du chính là gian tế của ngoại tộc.
Tập trung tinh thần nghe ngóng một chút, tên “Vu ca” kia tùy tùy tiện tiện, sau khi bị tên “Liên đệ” dắt mũi, bất tri bất giác khai ra rất nhiều thông tin, Từ Tử Du càng nghe mày càng nhăn chặt, trong lòng y đã mơ hồ xác định, tên “Liên đệ” này khẳng định là không hề đơn giản.
Hai người này chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, nghỉ xong lại làm một phát, Từ Tử Du nghe được cái thanh âm bạch bạch bạch quen thuộc kia, đã không còn sót lại bất luận một biểu cảm dư thừa nào. Y lạnh mặt, tránh ở sau chồng rương, lại đợi non nửa canh giờ, hai người này mới xem như đã nghiện, rốt cuộc cũng rời đi.
Từ Tử Du cơ hồ là rơi lệ đầy mặt, từ trong lều bò ra, lúc này y cũng chẳng còn chút tâm tư đi ngó Trần Dịch Tri, thấy cần phải mau chóng đem tình huống “Liên đệ” này kể hết cho Tề Vũ Hiên.
Hấp tấp vội vàng chạy về đại doanh của Trung Quân, lúc này, Tề Vũ Hiên hẳn là vẫn đang ở doanh trướng chỉ huy, cùng nhóm phó tướng bàn về đại chiến sự cuối thu. Trần đại chiến này trên cơ bản đã được khẳng định, hiện tại điều còn phải điều tra kỹ càng tỉ chính là trong đoàn quân được phái đi tham dự trận đại chiến này, đến tột cùng là có những bộ lạc nào, để phía bên ta còn chuẩn bị cho chu toàn.
Đứng ở cửa doanh trướng chỉ huy, Từ Tử Du thành thành thật thật đứng đợi được thông báo, lúc này đây y cũng không dám xông thẳng vào, gây tiếng động trong doanh trướng chỉ huy cùng gây tiếng động trong doanh trướng của Tề Vũ Hiên là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Chẳng màng y cùng Tề Vũ Hiên càng ngày càng thêm thân mật, chỉ cần y không có thân phận quân chức, loại địa điểm này y tuyệt đối sẽ không đi vào.
Tị hiềm[5] gì gì đó, Từ Tử Du nhưng làm rất giỏi……
Sau khi thị vệ canh cửa đi vào thông báo, chỉ qua vài hơi thở ngắn ngủi, Ngô Đoan liền đi ra, nhìn đến Từ Tử Du đang đứng ở cửa, tò mò hỏi, “Ngươi không phải tìm Vũ HIên sao?”
Vừa rồi, thời điểm binh lính thông truyền nói Từ đại phu muốn tìm hắn, Ngô Đoan kinh ngạc vô cùng, cho tới tận bây giờ, Từ Tử Du chưa từng ở thời điểm Vũ Hiên công tác mà mò đến tìm hắn, càng đừng nói tìm Ngô Đoan.
Nhớ đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu Tề Vũ Hiên quay sang nhìn mình hồi mới rồi, Ngô Đoan không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, từ buổi trò chuyện sâu sắc với Tề Vũ Hiên ngày đó, hắn liền khắc sâu sự am hiểu về độc chiếm dục của gia hỏa này, lúc ấy hắn còn lặng lẽ vì tiểu Từ đại phu mà châm một cây nến, hiện giờ, xem ra hắn có vẻ cũng muốn vì mình mà thắp nến.
“Ngô Quân sư.” Từ Tử Du nghiêm trang hành lễ.
Ngô Đoan ngẩn người, sắc mặt nghiêm túc trở lại, hắn biết Từ Tử Du tuy ngày thường vô sỉ vô giới hạn, bất quá thời điểm y công tác, chính là thực nghiêm túc, chưa bao giờ qua loa cho xong chuyện. Giờ khắc này, Từ Tử Du bày ra một bộ tâm thế việc công xử theo phép công, thực rõ ràng, đây là có chính sự.