Và cứ thế từng ngày, từng ngày trôi qua. Anh vẫn thường đi sớm về khuya và không có mặt trong những bữa ăn ở nhà. Một ngày cô không nhìn thấy anh quá hai lần hoặc thậm chí là một lần. Có hôm anh rời đi khi cô chưa thức giấc và trở về khi cô đã ngủ say. Anh không còn ngủ cùng giường với cô hay chí ít là có nhưng cô không cảm nhận được sự hiện diện của anh bên cạnh. Có lần thức giấc vào giữa khuya vì thèm ăn bánh ngọt, cô nhìn thấy anh ngủ ở sofa với chiếc áo khoác đắp tạm lên người.
Có những lần cô nhìn thấy anh đi cùng một cô gái khác, đó không phải là Kiều Lệ Yến nhưng cô gái đó hôm sau nhất định sẽ không còn toàn vẹn. Cô thấy anh đi ăn tối cùng cô ta, lâu lâu lại có mấy tin đồn trên báo lá cải nhưng rất nhanh lại bị dẹp xuống. Cuộc sống của cô cứ bình bình trôi qua như vậy, cô không trách anh chỉ trách bản thân đặt quá nhiều niềm tin ở anh.
Là một ngày chiều mưa tháng mười hai, giáp Tết rồi nên dường như nhà nào cũng bận rộn. Thời gian qua lại Kiều Lệ Yến từ hôm ở công ty cũng chưa có động thái gì với cô. Duệ Y ôm bụng bầu sáu tháng chuẩn bị đi khám thai định kỳ.
- Phu nhân, người mặc thêm áo vào kẻo lạnh.
Quản gia Thẩm cầm xuống một chiếc áo khoác lông đưa cho cô. Trong căn nhà lạnh lẽo này cũng chỉ có một mình ông thực lòng quan tâm cô, thực lòng đối đãi với cô thật tốt. Duệ Y cầm lấy chiếc áo khoác, trong lòng lại có chút tủi hờn xen lẫn nghẹn ngào đến khó tả.
- Cảm ơn bác.
Từ lúc cô mang thai đến bây giờ anh chưa một lần cùng cô đi khám thai cũng chưa một lần chạm vào bụng cô để nghe những chuyển động nhỏ nhất của đứa bé. Chỉ có cô hàng ngày vẫn thường hay nói chuyện, đọc sách, nghe nhạc thậm chí là tâm sự cùng con. Cô biết khi con cô ra đời cô sẽ không cô đơn nữa, căn nhà lạnh lẽo này sẽ đầy ắp tiếng nói cười của con.
Mang theo hy vọng được nhìn thấy đứa bé, cô bước ra ngoài trời tuyết đông lạnh giá. Chỉ còn vài ngày nữa là hết một năm, trong năm qua những biến đổi của cuộc đời cô quả thực quá lớn. Suốt sáu tháng chung sống cùng nhau cô chợt nhận ra rằng cô yêu anh hơn bất cứ điều gì, trái tim này thực sự không thể đâm thủng để bắt ép nó hận anh.
Ngoài trời mưa tuyết phủ trắng đường đi. Cô nhìn thấy những gia đình hạnh phúc đang ôm con đi chọn đồ Tết, nhìn thấy người chồng giúp vợ mình buộc dây giày khi vợ mang thai. Trong lòng cô trào lên cái cảm xúc khó tả, cô muốn anh quay lại nhìn cô một lần, để cô được hưởng cái hạnh phúc giản đơn nhất của một người vợ.
- Phu nhân, chúng ta đến nơi rồi.
Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi nhắc nhở. Lúc này Duệ Y mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ luẩn quẩn cứ vây mãi xung quanh. Cô cầm lấy túi xách bên cạnh rồi tháo dây an toàn bước xuống xe.
- Chú đợi cháu một lát, nếu lạnh quá có thể sang kia mua một cốc cà phê dùng tạm. Cháu vào rồi rất nhanh sẽ ra.
Cô quay người đi vào trong bệnh viện để khám thai định kì. Nhìn thấy những người phụ nữ như cô được chồng dìu dắt đến phòng khám mà Duệ Y khẽ thở dài. Cuộc sống vốn dĩ là như vậy, ông trời không cho không ai bất cứ điều gì. Cuộc sống sung túc đủ đầy của cô bây giờ lại phải trả giá bằng hạnh phúc cả đời của cô. Như vậy liệu có đáng hay không?
Bước đến trước cửa phòng khám, cô đưa tay đẩy cửa vào. Bên trong bác sĩ đã chờ sẵn cô, dường như là ngồi đợi năm mười phút rồi.
- Thật có lỗi quá, đường kẹt xe nên tôi đến muộn.
Cô đặt túi xuống bàn rồi đi đến thực hiện việc khám thai định kì. Có lẽ động lực lớn nhất của cô bây giờ là hình ảnh được chiếu trên màn hình, đứa con của cô, giọt máu cô đang nuôi trong người từng ngày.
- Thai nhi rất khoẻ mạnh, phu nhân cũng nên chăm sóc tốt cho bản thân tránh để gặp buồn phiền ảnh hưởng tới bé.
Sau khi hoàn thành việc khám thai định kì cô rời bệnh viện. Cũng đã sắp tối, cô lại chẳng muốn về nhà mà muốn đi xung quanh một chút. Bất chợt nhớ ra đã lâu rồi cô chưa sắm cho mình một chiếc túi xách hay một chiếc đầm nên cô liền tới trung tâm thương mại. Những bộ váy xinh đẹp của cô được thay bằng váy bầu rộng, những đôi giày cao gót sang trọng quý phái được thay bằng những đôi giày bệt.
- Là luật sư Giản đúng không?
Cô giật mình quay lại nhìn, hoá ra là Đoàn Dương. Cô cất chiếc váy trên tay vào lại chỗ cũ rồi đi đến tiện cũng chào hỏi cậu ta.
- Chào Đoàn thiếu gia, không biết hôm nay gặp được cậu nên trang phục không được gọn gàng, vẫn mong cậu bỏ qua cho.
Đoàn thị sau khi thu thập được đủ bằng chứng cũng đứng lên trước toà giải oan cho Đoàn Viễn. Nhớ lại ngày hôm đó cô dùng thân phận Huyền Lương - một cô gái nhỏ mới từ quê lên tiếp cận Hứa Minh Luân cũng rất gian nan và khó khăn. Hắn ta ham mê sắc dục như vậy đã bao lần cô suýt nữa rơi vào miệng cọp. Nhớ lại trong lòng cô vẫn có chút hoài niệm. Nhưng những bằng chứng cô lấy được từ Hứa Minh Luân cũng đủ để tống cổ hắn vào tù và giải oan cho Đoàn Viễn.
Đoàn gia bây giờ khôi phục lại cũng hưng thịnh hơn trước rất nhiều. Đã bao lần Đoàn Dương muốn tìm gặp cô để cảm ơn nhưng đều là không gặp được.
- Không sao, không sao. Gặp được luật sư ở đây Đoàn Dương thực sự rất vui.
Hắn mỉm cười xua xua tay như thể không để ý đến những chuyện nhỏ như vậy. Cô tuy là không ăn mặc đẹp, không cao gót không son không phấn nhưng vẫn là vẻ đẹp thanh thoát dịu dàng lại càng đẹp hơn.
- Đoàn thiếu không biết đến đây là để... ?
Chỗ cô đang đứng cũng là gian hàng đồ nữ, hắn lại là một người đàn ông chẳng có lý do gì để vô tình gặp cô ở đây cả.
- À, hôm nay tôi dẫn bạn gái đi thử đồ. Để tôi giới thiệu cô ấy với luật sư luôn.
Có vẻ Đoàn Dương rất thích cô gái này, chỉ cần qua lời nói và cử chỉ cũng biết được hắn tự hào biết bao khi yêu được cô ấy. Bất giác nụ cười trên môi cô tắt dần khi bóng dáng hắn khuất sau gian quần áo. Ước gì khi nhắc đến cô anh cũng mỉm cười như vậy, ước gì anh có thể đứng lại đợi cô thì hay biết mấy.
Tầm năm phút sau Đoàn Dương dẫn về một cô gái mà theo cô thì cũng chẳng tốt đẹp gì. Duệ Y có chút bất ngờ nhìn người đang nắm tay hắn là Kiều Lệ Yến, cái người đã ôm chặt lấy tay anh ra sức chà sát bộ ngực căng tròn vào anh để níu giữ. Vậy mà bây giờ trước mặt Đoàn Dương cô ả lại ngang nhiên nắm tay, tỏ ra là yêu thương hắn rất nhiều như vậy.
- Đây là Lệ Yến, bạn gái của tôi.
Giọng nói của hắn bừng sáng khi nhắc đến cô nàng đang đứng bên cạnh. Như thể nhận ra cô, ả ta có chút sợ hãi khi nghĩ rằng cô có thể nói ra điều gì đó về ả. Lệ Yến nắm chặt lấy tay Đoàn Dương rồi nhỏ giọng.
- Đây... đây là ai vậy?
" Cô ta cố gắng tỏ ra yếu đuốt để ai xem vậy? "
Cô cảm thấy ghê sợ cô ta, kinh tởm con người của cô ta và tấm lòng cùng tình yêu rẻ mạt của ả. Thứ tình cảm có thể chia năm sẻ bảy san ra cho nhiều người nếu như người đó cô ta có thể lợi dụng được. Và có lẽ anh cũng là một trong số những nạn nhân của cô ta.
- Đây là luật sư Giản người đã giúp anh trai của anh rửa tội cũng giúp Đoàn gia vực dậy như ngày hôm nay.