Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 51: Bằng lòng toại ý (2)




Sạ vẫn giữ vẻ lãnh đạm gật đầu thêm một lần nữa. Tôi nuốt nước bọt, hai mắt hơi hoa liền ngẩng lên nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt. Trải dài suốt triều đại mấy nghìn năm phong kiến, ngoại trừ Lý Chiêu Hoàng ra có lẽ không ai có thân phận tôn quý như Phất Ngân Công chúa. Cha làm vua, ba anh trai làm vua, sau này chồng và con trai cũng đều làm vua, sơ qua cũng đã là sáu đời. Vậy thì nếu người đó là Lê Thị Phất Ngân thì người đàn ông ngồi bên cạnh có dáng vẻ điềm tĩnh kia chính là Lý Công Uẩn?

Lạy Chúa tôi!

Tôi đang ngồi đối diện với Lý Công Uẩn!

Tôi đang mặt đối mặt với Lý Thái Tổ - người đã tạo nên nước Đại Việt huy hoàng thịnh trị trong suốt 200 năm!

Tôi nên làm gì đây? Trời đất ơi nhẽ ra tôi nên nghe lời Sạ, nhẽ ra tôi không được làm mất phẩm giá của mình như vừa nãy! Bỗng chốc tôi cảm thấy tay chân mình vô cùng thừa thãi không biết phải đặt đâu cho đúng, ngồi thế nào cho phải. Chắc chắn tôi đã làm việc tốt suốt mấy kiếp nên mới đổi lại một lần được về đây được gặp toàn những người trác việt đến vậy.

"Chị làm sao đấy?" - Thấy tôi lóng nga lóng ngóng Sạ hỏi.

"À... ừm..." - Tôi hắng giọng, tạm thời vẫn chưa chấp nhận được sự thật mình vừa trăm phần trăm mất điểm trước mặt Lý Công Uẩn. Với tình hình này nếu tôi kẹt ở đây dài dài thì có ấn tượng tốt một chút với ngài ấy vẫn tốt hơn.

"Chị không xem đua thuyền à?"

"Điện hạ xem đi." - Đến nước này còn thuyền với thúng cái gì nữa?

"Chị xem mấy thuyền đang dẫn đầu kia chẳng phải có Đô chỉ huy sứ sao?"

"Lịch Vũ á?" - Tôi đứng phắt dậy hồ hởi.

Đúng là Lịch Vũ rồi!

Lịch Vũ là một trong ba thuyền đầu tiên đang dẫn trước. Cả một vùng ai nấy reo hò không ngớt, trầm trồ tán thưởng. Lịch Vũ cầm mái chèo, bắp tay cuồn cuộn rắn rỏi như gỗ lim khua không ngớt. Bọt nước trắng xoá bắn tung lên làm lớp áo mỏng dán chặt lấy cơ thể cường tráng. Nếu có thứ gì đáng xem hơn đua thuyền thì chắc chắn đó chính là Lịch Vũ!

Ba thuyền sát kè nhau, thuyền Lịch Vũ, La Đạc và thuyền của một đội năm người nữa. Tôi vỗ tay rần rần, cười đến hai mắt tít lạ. Dù đã dặn mình phải tiết chế trước Lý Công Uẩn và Phất Ngân công chúa nhưng một cuộc đua thuyền ấn tượng như vậy thì không thể không tung hô. Nhìn mà xem, một mình Lịch Vũ đánh bại vô số thuyền khác, một mình y còn dẻo dai hơn sức cả năm người cộng lại. Nếu tôi đang xuất hiện trong thân phận Đam nhất định mặt tôi vênh lên tận trời, dương dương tự đắc đi khoe với tất thảy đám cung nga đấy là Đô chỉ huy sứ nhà tôi.

Đã sát đích, thuyền của đội năm người kia tụt lại ở phía sau một khoảng khá dài. Cuộc đua chính thức chỉ còn lại đội của La Đạc và Lịch Vũ. Mặt ai nấy đỏ gay, bặm môi, cằm bạnh ra. Những cánh tay rắn rỏi càng giữ chặt mái chèo, khua nhanh thật nhanh lên mặt nước sóng sánh ánh bạc.

Tôi nhìn Bạch Vỹ, cá trăm phần trăm Bạch Vỹ đang cổ vũ cho La Đạc. Bắt gặp ánh mắt tôi, Bạch Vỹ cong cớn tỏ vẻ thách thức xem đội nào mới giành chiến thắng. Á à, chọn sai đối thủ rồi, chống mắt lên mà xem Đô chỉ huy sứ cho La Đạc biết mùi bại trận. Tôi đặt hai tay lên đùi, chân như muốn nhún nhảy trên mặt đất.

Trước đúng mười giây, thuyền của Lịch Vũ vượt lên trên thuyền của La Đạc với khoảng cách vỏn vẹn một tấc, chạm vạch chiến thắng. Tất cả vỡ oà trong niềm vui sướng gọi thật to tên Lịch Vũ.

Tôi cười toét đến tận mang tai, nhìn theo y từ lúc chiến thắng mãi đến lúc lên bờ. Lịch Vũ đến trước mặt Long Đĩnh bái chào, Bạch Vỹ tiến lên phía trước cung kính dâng một khăn khô cho Lịch Vũ.

"Hay lắm!" - Long Đĩnh vỗ tay - "Đô chỉ huy sứ không chỉ cầm quân giỏi mà đua thuyền cũng khiến người khác trầm trồ."

"Thật là được mở mang tầm mắt." - Một viên quan nào đó chêm vào.

"Tuổi trẻ tài cao."

Lịch Vũ cúi tạ.

"Nói xem Đô chỉ huy sứ muốn trẫm ban thưởng gì?" - Long Đĩnh hỏi.

Tôi vô thức nghển cổ lên một chút để nghe xem rốt cục thứ Lịch Vũ muốn ban là gì, kim ngân hay châu báu? Cảm thấy không đúng lắm. Với Đô chỉ huy sứ mà tôi quen chắc chắn không tham gia đua thuyền để cốt xin mấy thứ tầm thường như vậy rồi. Lịch Vũ im lặng hồi lâu khiến các quan viên bắt đầu xì xào bàn tán, không biết thứ y muốn xin rốt cục là là gì vẫn chưa thể mở lời? Lịch Vũ nhìn về phía tôi. Tôi sững sờ quay lại thì thấy Long Đĩnh từ ngai vàng nhìn xuống, nét mặt vô cùng khó đoán, đôi mắt đen hun hút vừa trầm mặc vừa lạnh lẽo.

"Bẩm chúa thượng, nhà tiểu chức có một thư đồng đi lạc nên muốn xin chúa thượng ban lệnh cho tìm y trở về phủ." - Lịch Vũ thẳng lưng, dõng dạc.

Tôi cụp mi mắt, à, hoá ra là vậy.

Hoá ra Lịch Vũ đã nhận ra tôi.

Hoá ra là y đã đoán được sự tình.

Hoá ra Lịch Vũ tham gia cuộc đua thuyền để xin cho tôi được trở về nhưng mà thử nói xem, liệu rằng Lê Long Đĩnh có bằng lòng để Lịch Vũ được toại ý không?