Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 279




Ngưng Hương sợ hãi trốn ra đằng sau, căng thẳng khuyên hắn, "Chàng nhanh quay lại đi, đừng làm người khác nhìn thấy!"

Hắn sao lại lớn gan như vậy chứ?

"Yên tâm, ta nhìn đúng lúc mới tới, bọn họ lúc này đều đã đi về phía nam rồi, cách khá xa, quay đầu lại cũng không nhìn thấy chúng ta đâu." Lục Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tức phụ đang núp sau đống bắp giải thích. Từ lúc hắn thấy nàng, ngực hắn liền vọt lên một mồi lửa, chờ cơ hội này đã lâu, lửa đốt càng mạnh mẽ hơn.

"Cho ta ôm đi." Lục Thành sải bước đến gần, đưa tay liền kéo nàng.

Thời điểm chưa ôm còn có thể nhịn một chút, nhưng khi đã ôm rồi liền nhịn không được.

Ngưng Hương như gà con bị cánh tay sắt của hắn ôm vào trong lòng, nhắm mắt lại thúc giục hắn, "Được rồi, chàng..."

Chưa kịp nói xong liền bị hắn chặn miệng lại. Đôi môi nóng bỏng dùng sức hôn nàng, liền đốt rụi khí lực của nàng.

Choáng váng, Ngưng Hương ngửi thấy được mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người hắn, một chút cũng không khó ngửi thấy. Biết rõ hắn cầm tinh con chó, ăn không đủ no liền liên tục nhớ kỹ, nàng liền ngoan ngoãn để hắn hôn, cảm thấy đủ rồi mới dùng sức xoay đầu đi, chặn lại hắn vẫn còn muốn đuổi theo: "Chàng đi mau, không đi ta sẽ tức giận!"

Trong ruộng nhiều người, Lục Thành cũng không dám làm càn, hắn dùng sức vuốt vuốt eo nhỏ của nàng rồi mới nhanh chóng lui về đối diện nàng, tiếp tục nhỏ giọng nói với nàng, "Hương Nhi, buổi trưa ta sẽ không sang nhà nàng ăn, đỡ để hàng xóm trông thấy ta, nàng sợ bọn họ hiểu lầm, nhưng buổi tối nàng đi ra gặp ta nhé, ta vẫn ở chỗ cửa sau chờ nàng."

Ban ngày gặp mặt cái gì cũng đều không làm được, hiện tại hắn thích buổi tối đi tìm nàng hơn, đêm khuya yên tĩnh, muốn ôm thế nào liền ôm như thế.

Ngưng Hương không hề nghĩ ngợi, cự tuyệt ngay tức khắc, "Không được, ta đã nói rồi, buổi tối không muốn gặp chàng."

Lần trước ban đêm gặp hắn, là vì đêm thất tịch, là tưởng chừng phải xa hắn, hiện tại đừng nói Quản Bình đang ở tây phòng, cho dù không có Quản Bình, Ngưng Hương cũng sẽ không dung túng Lục Thành hồ nháo như vậy nữa. Hắn quá xấu, làm nàng xấu hổ muốn chết, Ngưng Hương thật sự sợ hắn.



Lục Thành đoán ngay nàng sẽ nói như vậy, hắn nhìn ra xa, xác định đám người Lý thị không có ở đây, hắn nhìn chằm chằm nàng nói: "Hương Nhi, hôm nay là sinh nhật của ta."

Ngưng Hương sửng sốt, buông lỏng cây bắp trong tay, nghiêng đầu nhìn liền thấy hắn đứng ở bên cạnh, thập phần nghiêm túc nhìn nàng.

"Thật sao?" Ngưng Hương không tin lắm, không phải cố ý lừa gạt nàng chứ?

"Hai mươi tám tháng bảy, sinh nhật của mình chẳng lẽ còn nhớ lộn?" Lục Thành cố làm ra vẻ không vui lườm nàng một cái, thấy tiểu cô nương cúi đầu do dự, Lục Thành lạnh lùng nói: "Đêm nay không được, tháng chín đến sinh nhật nàng thì đừng hy vọng ta tặng quà cho nàng."

Ngưng Hương đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi hắn, "Làm sao chàng biết?"

Thấy nàng xấu hổ, Lục Thành không thèm giả bộ mặt lạnh trêu chọc nàng nữa, hắn nhìn chằm chặp khuôn mặt mỹ lệ của nàng nói: "Ta hỏi qua A Mộc. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, buổi tối ta tới tìm nàng, hai chúng ta sẽ trò chuyện. Đúng rồi, lúc ra ngoài nhớ mặc áo nhiều hơn một chút, hiện tại ban đêm lạnh, đừng để bị cảm lạnh."

Ngưng Hương vẫn không dám dưới mắt Quản Bình gặp riêng hắn, chỉ là Lục Thành không chịu nghe nàng cự tuyệt, đầu cũng không quay lại đi về phía trước .

Ngưng Hương tâm phiền ý loạn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân ở bên trong ruộng bắp, suy nghĩ muốn bồi hắn qua sinh nhật dần dần áp chế lý trí kiêng kỵ Quản Bình.

Có lẽ nàng cẩn thận một chút cũng sẽ không kinh động Quản Bình đi? Quản Bình cho dù công phu lợi hại hơn nữa thì cũng là người, nàng ta cũng phải ngủ, vừa vặn hôm nay làm việc tốn sức, lúc đi ngủ có thể say hơn mọi ngày...

Tiểu cô nương lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, tâm đã thiên vị nam nhân dũng cảm nhiệt tình, tự nhiên sẽ tìm ra rất nhiều cớ.

Buổi trưa Lý thị đi về trước nấu cơm, Lục Thành cùng Từ Thủ Lương chào hỏi, nói muốn về nhà sinh nhật. Từ Thủ Lương không có cách nào cản hắn, nghĩ tới buổi tối sẽ mời Lục Thành qua, nhưng mà buổi chiều Lục Thành không đến, rõ ràng không muốn phiền bọn họ. Lý thị nhìn sang hướng thôn Đông Lâm, dặn dò trượng phu và nhi tử ngày mai đào xong bắp rồi cũng sang giúp Lục Thành.

Từ Thủ Lương gật đầu. Việc trả lễ không cần thê tử nhắc, ông cũng hiểu được đạo lý này.