Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 291





CHƯƠNG 291Lúc Bùi Cảnh Hàn ra khỏi phòng cũng lạnh giọng gọi Như Mi ra theo.

Phía bên trong phòng, Lục Thành một tay chống giường, cố gắng mở to mắt trừng về phía cửa, không nhớ nổi nam nhân vừa rời đi là ai.

Liên tiếp uống vài vò rượu không ngừng nghỉ, nếu như không phải vì Bùi Cảnh Hàn sai người đút cho hắn mấy chén trà giải rượu, để hắn có sức lực nói chuyện cùng Như Mi thì hiện tại Lục Thành đừng nói đến chuyện mở mắt chống tay, có lẽ đã sớm chết say từ lâu rồi.

Đầu cứ quay vòng khiến Lục Thành muốn ngủ, hắn đang lắc đầu muốn nằm xuống thì thấy phía sau tấm bình phong lại thêm một cô nương đi ra nữa, cũng là áo xanh váy trắng, khuôn mặt trắng nõn, mắt hạnh ngập nước, lại so với Hương Nhi của hắn giống nhau như đúc.


Bị mắc bẫy một lần, Lục Thành hừ lạnh, ánh mắt chuyển nhanh về phía cửa, đưa tay đuổi người: "Biến, còn dám đến đây ta đánh chết ngươi!"Từng chữ thốt ra cực kỳ chậm, hắn càng say rượu càng khác người.

Bị mắng bị đuổi nhưng Ngưng Hương lại cười đến sắp chảy nước mắt.

Mới vừa rồi trốn sau tấm bình phong, nhìn Như Mi giả trang thành nàng ngang nhiên bước tới, nghe Lục Thành kêu nàng ta là Hương Nhi, lòng Ngưng Hương buồn bực suýt nữa không thở nổi, nàng muốn lao ra ngăn cản nhưng lại bị Bùi Cảnh Hàn ôm chặt lấy nàng không cho ra ngoài, trong khi nàng đang cho rằng Lục Thành sẽ ngoan ngoãn để Như Mi cởi quần áo, thì Lục Thành đã dùng một cước đạp nàng ta ra!Hết sức thô lỗ, nhưng Ngưng Hương lại không cảm thấy hắn ngang tàng bạo lực, chỉ vì hắn đã say tới như vậy nhưng vẫn có thể phân biệt thật giả mà khiến nàng mừng như điên.

Lục Thành đối với nàng tốt như vậy, đời này của nàng thật đáng giá, cho dù ngay cả khi Bùi Cảnh Hàn lật lọng thì Ngưng Hương cũng rất hạnh phúc!Ngưng Hương vui vẻ nhưng cũng không muốn bị đánh, nàng ngừng bước chân trước giường chỗ Lục Thành với không tới, dịu dàng nhìn hắn, "Lục Thành, là ta.

"Lục đại ca là kính xưng, là xưng hô của tiểu cô nương đối với huynh trưởng, là đệ đệ và đường muội nên kêu.

Nhưng từ hôm nay nàng sẽ kêu tên của hắn, giống như tức phụ trong thôn kêu nam nhân của mình.

Lục Thành nhìn nàng chằm chằm, nhìn thật lâu sau mới phát hiện người này so với người khi nãy lại càng giống hơn, khiến hắn không phân biệt được.


Không đuổi, là giả thì làm sao bây giờ? Nhưng nếu đuổi đi, lỡ như là thật ! "Ngươi nói ngươi là thật, vậy ta dựa vào cái gì để tin ngươi?" Lục Thành không vui chất vấn, lúc nói chuyện đã mất đi bộ dạng say rượu khi nãy.

Mùi rượu nồng nặc thổi tới, Ngưng Hương không trách hắn, vẫn dịu dàng dỗ hắn, "Hôm trước sinh nhật chàng, ta làm cho chàng bánh táo đỏ, chàng rất thích ăn, còn chê ta làm nhỏ, chê ta chỉ tặng cho chàng hai khối bánh nhỏ, có đúng hay không?"Lục Thành sửng sốt, mơ màng nhìn nàng chằm chằm, có chuyện này sao, sao hắn không nhớ?Nam nhân đã say đến mức quên hết mọi việc như vậy, Ngưng Hương bất đắc dĩ thở dài, thấy mặt hắn vẫn còn đang đỏ bừng, nàng bước tới cạnh bàn, múc cho hắn một chén trà giải rượu, sau đó quay nhanh trở về nhưng vẫn bảo trì khoảng cách nhất định trước giường rồi đưa cho hắn, "Chàng uống trà trước đi, uống xong chúng ta nói chuyện sau.

"Lục Thành quả thực rất khát, hắn liếc nàng một cái rồi mới tiếp nhận chén trà.

Nước trà mát lạnh chảy xuống bụng, thần trí lại thanh tỉnh hơn chút ít, Lục Thành nhìn cô nương đang thả chén trà trên bàn, đợi nàng quay lại hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt như lửa muốn thiêu đốt nhìn nàng chằm chằm.

Ngưng Hương vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào cặp mắt hoa đào câu dẫn người, lần này vì muốn chứng minh mình là thật, nàng đành miễn cưỡng đối mặt với hắn một lát, chỉ là càng nhìn càng khiến nàng xấu hổ, rất nhanh đã bại trận, nàng đỏ mặt cúi đầu.


Cô nương hay xấu hổ này thật giống với người trong lòng Lục Thành.

Hắn đã tin, liền đưa tay gọi nàng, "Hương Nhi! "Không hiểu sao tâm Ngưng Hương lại đau, nàng cầm tay hắn nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống giường, mu bàn tay dán lên trán hắn, nóng đến kinh người.

Biết Lục Thành cần phải ngủ một giấc, Ngưng Hương bèn dịu dàng dỗ dành: "Ngủ đi, tỉnh dậy chúng ta lại về nhà.

".