Lúc Làm Tình Chúng Ta Đang Nghĩ Điều Gì

Chương 12




Tôi hỏi xong câu đó liền biết ngay mình nói sai.

Trong nháy mắt ấy, biểu cảm của Trần Cẩn Ngôn biến hóa dị thường đặc sắc, một đôi mắt từ sáng đến tối lại sáng lóe lên, không vượt quá hai giây đồng hồ.

Tôi bị anh tàn bạo ấn tại chỗ ngồi trên xe, anh nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai tôi: "Đúng, ngay đêm nay thì sao?"

Ừ, tôi gật đầu, dẫn anh lên lầu.

Khoảnh khắc mở cửa ra, chúng tôi không hẹn mà cùng làm ra động tác. Anh vừa đóng cửa lại, tôi xoay người bổ nhào tới hôn anh, hai chúng tôi dán ở trên ván cửa dùng đầu lưỡi câu lên một hồi chiến dịch.

Cảm giác thiếu dưỡng khí có điểm giống với say rượu, ngơ ngơ ngác ngác, thất điên bát đảo, trong đầu không chứa thêm được gì khác, ý nghĩ duy nhất chính là hận không thể đem người trước mắt rút gân róc xương nuốt vào trong bụng.

Nếu như nói lần trước ở bên trong quán rượu không cẩn thận lau súng cướp cò có thể dùng ngoài ý muốn để giải thích, như vậy lần này hai chúng tôi đều rõ ràng ở trong lòng, không có chất cồn không có phe thứ ba, sự tình là ở trong tình huống tôi và Trần Cẩn Ngôn đều tỉnh táo, bị chúng tôi cưỡng ép đi vào con đường sai lầm.

Tôi ngước đầu lên nhìn về phía Trần Cẩn Ngôn, anh dùng tay gắt gao bịt miệng tôi khiến cho tôi không phát ra được âm thanh, dưới thân động tác hung ác, tôi bị anh va chạm đến có chút mê muội, chỉ có thể từ xoang mũi phát ra vài tiếng rên rỉ đáng thương, vẫn như cũ sảng khoái đến mức dùng chân kẹp chặt eo anh.

Tình cảm năm năm vào lúc này thể hiện ra. Cho dù chúng tôi ly hôn, vẫn cứ quen thuộc lẫn nhau điểm mẫn cảm của đối phương, không cần thăm dò cũng không cần phí lời, anh ngồi dậy tôi liền biết vòng tay lên bờ vai anh, tôi cong eo lên anh sẽ cúi người cùng tôi hôn môi.

Trần Cẩn Ngôn ôm tôi ngồi ở trên đùi của anh, tôi cũng không biết anh ở trên giường lấy đâu ra sức lực lớn như vậy. Anh ôm tôi, sờ sờ vành tai tôi, lại hôn hôn khóe môi của tôi. Hơi thở lướt nhẹ ở trên mặt tôi, ngứa ngáy.

"Tần Sinh." Anh nói, cắn đôi môi của tôi, giống như cho hả giận, lại nhẹ nhàng liếm liếm, "Tần Sinh."

Tình nhân cũ biến thành bạn giường mới, đối với hai chúng tôi mà nói, không có gì tốt hơn so với loại quan hệ này. Tôi tự nhủ với bản thân mình như vậy.

Nhưng cũng không thể chịu nổi, tôi ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của anh.

Mẹ nó chuyện gì xảy ra thế này?

Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào gương. Người ở trong gương cũng cau mày, một đoạn cổ ngắn lộ ra ở phía trên áo sơ mi trắng thình lình in một vệt dấu hôn.

Tôi xoay đầu. Móa, bên phải cũng có.

Trần Cẩn Ngôn chẳng lẽ là cố ý bắt tôi mặc áo cao cổ ra cửa?

Tôi chà xát cái cổ, suýt té xỉu khi phát hiện một đường vết tích màu đỏ kia có xu hướng càng chà càng hiện ra rõ ràng hơn.

Cửa phòng ngủ truyền đến âm thanh của Trần Cẩn Ngôn: "Làm gì đó?"

Tôi nhìn qua, anh ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa, không biết đã nhìn bao lâu.

Anh đi về phía tôi, đứng lại sau lưng tôi."Em chà xát cái gì thế? Ui cha, " mặt anh mang vẻ áy náy nhìn về phía tôi ở trong gương, "Thật thật ngại quá, không cẩn thận lại..."

Tôi trợn trắng mắt với anh từ trong gương, vòng qua anh đi ra bên ngoài.

"Ấy, em đi đâu thế?" Anh đi theo sau lưng tôi, nhịn cười nói, "Em không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài chứ? Tuy rằng tôi cảm thấy cũng không có gì."

Tôi móc ra một chiếc áo cao cổ từ bên trong tủ quần áo, "Anh cảm thấy không có gì thì sao không duỗi cái cổ qua đây cho em cắn một cái?"

Trần Cẩn Ngôn đoạt lấy áo trong tay tôi, "Ngày hôm nay nhiệt độ gần ba mươi, em mặc áo cao cổ đi ra ngoài?"

"Anh có thể nào đừng nhảm cứt được hay không, không mặc cái này thì mặc áo sơ mi đi ra ngoài để cho người khác đều biết tối hôm qua em chịch dạo à?"

Trần Cẩn Ngôn dường như không quen với loại ngôn ngữ thô tục này của tôi, anh sờ mũi một cái, nhét áo cao cổ về trong tủ.

"Để tôi giúp em."

"Thế này có được không đó?" Tôi hỏi anh.

Giải pháp tồi mà Trần Cẩn Ngôn nghĩ ra chính là dán băng cá nhân ở trên cổ tôi. Anh sờ lên cần cổ tôi, vùi đầu đáp lời: "Yên tâm đi. Em cứ dùng cái này."

Hơi thở của anh phun ở trên cổ tôi, những sợi tóc lộn xộn cũng khẽ đâm vào mặt tôi, tôi nhịn xuống cảm giác ngứa ngáy, thúc giục anh: "Anh xong chưa?"

"Xong rồi." Anh đứng dậy, ngón tay ấm áp vô thức quệt qua làn da của tôi. Tôi theo bản năng co rúm lại một chút.

Trần Cẩn Ngôn lôi kéo tôi đến trước gương: "Có phải là đỡ hơn nhiều so với lúc trước rồi?"

Tôi nhìn hai cái băng dán cá nhân giấu đầu hở đuôi kia ở trên cổ, có chút hoài nghi: "Thế này có phải là càng lộ hơn?"

"Sao lại thế được, " Trần Cẩn Ngôn thoạt trông rất có tự tin, "Nếu như người khác hỏi em, em cứ nói hôm qua không cẩn thận bị trầy."

Tôi nửa tin nửa ngờ, thế nhưng trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp tốt hơn.

Thực ra lần thứ nhất gặp mặt giữa tôi và Tần Sinh cũng không phải tại bữa tiệc em ấy nói lần đó.

Trên thực tế tôi chú ý đến em ấy, sớm hơn rất nhiều so với em ấy tưởng.

Nói ra thật xấu hổ, tôi ngay từ đầu chú ý đến người tên là Tần Sinh này, hoàn toàn là vì bề ngoài của em ấy.

Ngày đó em mặc áo thun và quần jean, cũng không phải một thân âu phục đi mượn không vừa người như chính em ấy nhận định. Em đứng ở cửa thang máy trò chuyện cùng Triệu Đức Hải, đón lấy ánh sáng, đôi mắt giống như là hổ phách phát sáng dưới ánh nắng mặt trời.

Em cũng nhìn thấy tôi, cặp mắt hổ phách kia chuyển về phía tôi, không tới một giây lại dời ánh mắt đi, nói tạm biệt với Triệu Đức Hải rồi đi khỏi.

Con người Tần Sinh quả thật rất kỳ diệu. Chiều cao và vóc người của em đều trung quy trung cự*, một cặp mắt lúc nào cũng rũ xuống, một dáng vẻ đối với thứ gì cũng không tài nào nổi lên hứng thú, lại không rõ vì sao tương đối thu hút ánh nhìn của người khác. Lúc tôi và em ấy ở bên nhau, rất nhiều lần đi nhà hàng, xung quanh đều có rất nhiều người len lén liếc nhìn em ấy.

*中规中矩 (trung quy trung cự): vừa đủ, tầm trung, không có gì xuất sắc

Chuyện này bản thân em ấy không biết.

Ngày đó em và tôi làm thủ tục ly hôn, thời tiết rất đẹp. Em dùng cặp mắt hổ phách kia nhìn tôi, lại giống hệt như lần đầu tiên gặp gỡ.

Tôi khi ấy đè xuống một hơi, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói với em.

Sau đó tôi ở trong xe của Mao Thanh lén lút nhìn em, còn bị Mao Thanh chê cười. Tôi thấy Tần Sinh vừa đi vừa gỡ ra nút thắt âu phục, tay trái cắm vào trong túi quần, tiêu sái và tùy ý không làm sao tả được.

Nhắc đến Mao Thanh, tôi và cậu ấy ngoại trừ một đoạn thời niên thiếu ngông cuồng kia không đau đớn không dằn vặt mà chấm dứt, ngoài mối tình đầu chỉ dừng lại ở dắt tay thật sự không có liên lụy gì khác.

Tôi đích thị là từng yêu thích cậu ta, thâm chí ngay cả lúc kết hôn với Tần Sinh vẫn còn canh cánh trong lòng vì chuyện của hai chúng tôi. Thế nhưng hiện tại gặp mặt, cũng không có điều gì băn khoăn, cũng không có tâm tư gì khác.

Tôi nhịn không được nghĩ đến thời điểm tôi đề cập với em chuyện kết hôn, tôi đặt tờ hợp đồng tới trước mặt em, rõ ràng rành mạch mà nói cho em biết tôi yêu cầu một đoạn hôn nhân, ít nhất năm năm, năm năm sau em có thể tự do, trong khoảng thời gian này em chính là nửa kia của tôi, em đưa ra yêu cầu tôi đều sẽ tận lực thỏa mãn.

Thế nhưng thật ra năm năm qua em ấy cũng chưa từng yêu cầu tôi bất cứ điều gì.

Hai chúng tôi không có lấy một tấm ảnh chụp chung đường hoàng nghiêm chỉnh, ngay cả một bữa tiệc cưới cho ra dáng cũng không có, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà đi qua năm năm.

Đơn giản chính là ỷ vào việc em ấy thích tôi

Tôi chưa từng nói với em ấy đừng có mong đợi gì về mặt tình cảm, tôi cảm thấy em ấy hẳn là hiểu rõ.

Trên thực tế em ấy quả thật hiểu được rõ ràng, cũng làm được rất khá. Lời nói bất nhất là tôi. Không thể nói được làm được là tôi.

Cho nên năm năm sau, em cầm hợp đồng đến, ngữ điệu bình thản cùng tôi thảo luận chuyện ly hôn, tôi chỉ có thể trầm tư. Không có lập trường hỏi em ấy tại sao, cũng không nói ra được em đừng đi.

Tôi cảm thấy được hiện tại có nhiều người chống cự kết hôn như vậy là có lý do. Để cho một người triệt triệt để để, hoàn toàn trọn vẹn hợp nhất vào cuộc sống của chính mình, cũng không phải là một chuyện rất đơn giản.

Tương tự như vậy, để cho một người sạch sạch sẽ sẽ mà rời đi cuộc sống của chính mình, cũng khó khăn tương tự.

Hiệu suất làm việc của Tần Sinh cực cao, sau khi tôi về đến nhà, trong nhà đã trống không một nửa. Tủ quần áo, đèn bàn, bàn viết chữ em ấy mua, ngay cả thức ăn cho cá hai ngày trước em ấy mới mua cũng mang đi rồi.

Chỉ có một chiếc áo sơ mi phơi ở ban công là em ấy không lấy đi. Tôi đi tới cầm lên.

Buổi tối hôm đó tôi đợi ở trong thư phòng đến rất muộn, cũng không đợi đến một người mở cửa phòng, nói với tôi: "Em đã về rồi".

Lần tiếp theo nhìn thấy em ấy là ở trong quán rượu.

Đèn quán rượu quấy nhiễu tầm mắt người, âm nhạc đinh tai nhức óc. Tôi cũng không biết mình là làm thế nào mà liếc mắt liền trông thấy em ấy.

Tần Sinh không đeo kính, cũng không thắt cà vạt, tôi có thể nhìn thấy yết hầu em theo động tác nuốt nhấp nhô lên xuống. Em cắn điếu thuốc trong miệng, rít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên phun ra, đôi mắt rũ xuống dùng đuôi mắt ửng hồng nhìn tôi.

Em ấy không nhận ra tôi, nheo mắt cười đến là thoả mãn lại xảo quyệt, tươi cười duỗi đầu lưỡi ra liếm môi một cái.

Tôi lập tức khựng lại.

Phản ứng đầu tiên của tôi là đây không phải là Tần Sinh.

Em bắt chéo chân, dưới quần tây lộ ra mắt cá chân bị tất dài màu đen bao bọc, ở trong tình cảnh ám muội này có một loại cảm giác kiều diễm.

Đây cũng là em. Mà liệu có phải là em mà tôi quen biết.

Có lẽ là sắc mặt của tôi quá sức khó coi, em ấy sau khi nhìn rõ mặt tôi cũng thoáng kinh ngạc. Ngón tay của em bóp lấy điếu thuốc phát ra tiếng, tôi cúi đầu liếc nhìn, Marlboro Ice Blast màu đen.

Hay lắm. Tôi cũng không biết em ấy hút thuốc.

Liên quan đến nicotine và chất cồn, ở trong trí nhớ của tôi có một chuyện như thế này.

Có một ngày Tần Sinh rất muộn mới trở về, mang theo một thân mùi rượu và thuốc lá vào phòng, tôi dìu em đến trên ghế sô pha ngồi xuống. Đó là một lần duy nhất tôi nhìn thấy Tần Sinh uống say, đến nỗi ngồi cũng ngồi không thẳng, giống như không có xương cốt mà dựa vào người tôi.

"Tần Sinh, " tôi nói với em, "Tôi rót cho em cốc nước có được không."

Em lẩm bẩm được.

"Vậy em trước tiên ngồi dậy một chút."

Em nghe tôi nói, giữ nguyên tư thế một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, phảng phất như muốn nhìn rõ xem tôi là ai. Sau đó em cẩn thận tỉ mỉ, mang theo thăm dò khoác tay lên vai tôi, thấy tôi không phản ứng gì, lại vươn người về phía trước ôm tôi.

Đầu của em cọ tới cọ lui ở bên má tôi, thế nhưng lực ở trên tay không lớn, chỉ là hờ hững vòng qua.

Tôi có chút buồn cười, nhẹ nhàng gọi em ấy: "Tần Sinh?"

Em do dự một chút, nhỏ giọng trả lời: "... Ưm."

Tần Sinh sau khi uống say thật biết điều, ngay cả đuôi mắt cũng rủ xuống. Tôi dắt em trở về phòng ngủ chính, cầm khăn lông ướt lau mặt cho em, em cũng không tránh, chỉ là nhìn tôi chằm chằm, dần dần mí mắt bắt đầu đánh nhau. Tôi nhìn em, mãi cho đến khi đôi mắt hoàn toàn nhắm lại, mới đứng dậy gỡ nút áo của em ra.

Giữa chừng em ấy mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, dụi mắt hỏi tôi: "Trần Cẩn Ngôn?"

Tôi nói: "Là tôi. Ngủ đi."

Em xoay người sang chỗ khác, thân thể cuộn tròn. Làn da của em rất trắng, uống rượu vào, trên gương mặt phết qua một vệt đỏ tươi, nhìn đến trong tim tôi nảy lên một cái.

Không ngờ Tần Sinh sau khi uống say lại thích làm nũng như thế. Khi ấy tôi nghĩ vậy ở trong lòng.

Vào giờ phút này tôi cũng không biết tại sao mình lại nhớ đến những chuyện nhỏ nhặt ấy.

Ở trong nháy mắt đó tôi chẳng qua là cảm thấy, vừa nghĩ tới tương lai sẽ có một người khác thay thế vị trí của tôi, đi chăm sóc cho Tần Sinh say rượu, liền cảm thấy lồng ngực ngột ngạt một hơi; liền sẽ cảm thấy rất khổ sở, năm năm sau tôi đã không còn quyền lợi quang minh chính đại mà tham dự cuộc sống của em ấy.

Sáng sớm hôm đó lúc tôi ra cửa, kiên trì muốn tự mình lái xe đi. Trần Cẩn Ngôn nhìn tôi chằm chằm trong chốc lát, sau đó cười nói: "Được thôi. Vậy em đi đường cẩn thận."

Tôi đẩy cửa đi ra ngoài, vừa vặn gặp phải cửa nhà đối diện cũng có một người đi ra.

Người này tôi đã thấy, họ Lâm, hình như là độc thân, dáng người rất cao to, mang theo một chút cảm giác du côn. Tôi gật đầu với gã, gã đáp lại tôi bằng một nụ cười.

"Buổi sáng tốt lành, " tôi nói, "Anh Lâm."

Anh Lâm thoạt trông rất phóng khoáng, "Cậu cũng buổi sáng tốt lành. Ấy, cổ của cậu làm sao vậy?" Gã ghé lại gần cổ tôi.

"À cái này, " tôi có chút quẫn bách, "Là tối hôm qua, có côn trùng..."

Ngay đúng lúc ngón tay của gã sắp chạm tới, phía sau lưng tôi vang lên giọng nói của Trần Cẩn Ngôn: "Tần Sinh."

Tôi và anh Lâm đồng loạt nghiêng đầu nhìn sang, thấy Trần Cẩn Ngôn nghiêm chỉnh ung dung đứng ở cửa, tay áo sơ mi cotton màu trắng thuần khiết được cuốn lên từng tầng, lộ ra một đoạn cánh tay và cổ tay.

Anh cười nói với tôi: "Em có phải là quên mất chút gì?"

Quên mất cái gì? Tôi nghi hoặc mà đi tới, "Cái gì?"

Trần Cẩn Ngôn cúi đầu ấn lên môi tôi một nụ hôn, "Quên mất chào tạm biệt tôi, " anh cười đến khuôn mặt tràn đầy thoả mãn, "Buổi tối gặp. Đi đường cẩn thận."

Bạn giường cũng cần phải hôn tạm biệt sao?

Tôi không rõ lắm.

May mà anh Lâm không phải người cứng nhắc. Gã sửng sốt một phút chốc, sau đó cười ha ha, nói với tôi: "Người trẻ tuổi thật là ngọt ngào, tách ra một lát thôi cũng không nỡ."

Tôi lúng túng cười theo hai tiếng, không biết tiếp lời kiểu gì. Chẳng lẽ phải giải thích với gã là chúng tôi không phải tình lữ ngọt ngào, mà là tình nhân cũ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng?

"Chú có phải là muốn làm anh cười chết?" Quý Hành vừa cười vừa hỏi tôi, "Dán băng cá nhân có hiệu quả gì chú là thật không biết hay là giả vờ không biết?"

Tôi quăng một cái gạt tàn thuốc về phía gã khiến gã câm miệng.

Vốn là tôi thật sự không biết, có điều bây giờ tôi biết rồi.

Từ khoảnh khắc tôi đi vào tòa nhà, ánh mắt của những người quen biết lẫn không quen biết chiếu lên người tôi đã chưa từng đứt đoạn. Công nhân chào hỏi tôi, chào xong che kín miệng cười trộm rời đi; tôi đến phòng giải khát pha một ly cà phê, ánh mắt của những người kia có thể ở trên cổ tôi thiêu ra một cái lỗ.

"Chú thật kém xa, so với Trần Cẩn Ngôn, " Quý Hành lắc đầu một cái, "Cơ bản là chơi không lại hắn."

Tôi đứng ở trước bồn rửa tay, đối diện gương cẩn thận tỉ mỉ kéo băng dán cá nhân xuống. Thời gian dán hơi lâu, sau khi gỡ xuống có thể nhìn thấy một vòng quanh những nơi kia đỏ lên một mảng nhỏ, thoạt trông càng thêm rõ ràng, phảng phất giống như cố ý lôi kéo sự chú ý của người khác.

Lần này ngay cả chính tôi cũng nhìn không nổi. Tôi quyết định nếu như lại có thêm người hỏi, tôi sẽ trả lời là bị chó cắn.

Tôi lại dính băng cá nhân trở lại, ý đồ mắt không thấy thì tâm không phiền.

Suốt cả ngày tâm tình của tôi đều cực kỳ không tốt.

Là cái loại thật sự rất kém cỏi kia. Lý do không phải là mây đen bắt đầu từ buổi chiều đã không chịu tản đi, mà là lúc tôi đi tới phòng giải khát, ở ngoài cửa nghe thấy hai người ở bên đang thảo luận về tôi.

"Hôm nay cậu nhìn thấy Tần tổng chưa? Có thấy hay không trên cổ anh ấy..."

"Thấy rồi! Không ngờ anh ấy ngày thường thoạt nhìn bề ngoài đoan trang nghiêm túc như vậy, đằng sau lại ngầm cùng bạn gái chơi phóng túng đến như vậy oa!"

"Cô còn chưa biết sao? Anh ấy không có bạn gái, người ta đã kết hôn với bạn trai từ lâu rồi. Chuyện này vẫn là Quý Hành nói đó, cô chưa nghe nói sao?"

"Thật hay giả? Vậy cái anh đẹp trai mỗi ngày ở dưới lầu công ty chờ anh ấy có phải chính là..."

"Tôi bảo, cô mỗi ngày không hóng hớt nhiều chuyện thế mà cũng chẳng thấy cô chăm chỉ làm việc, thậm chí ngay cả cái này cũng nhìn không ra. Nếu như không phải thì mỗi ngày tới đón anh ấy làm gì? Tôi nghe Quý Hành nói..."

Tôi nghẹn một hơi ở trong cổ họng, suýt chút nữa thở không ra.

Lịch sử tình cảm của tôi từ cấp cao truyền tới cấp thấp, nhắm chừng hiện tại ngay cả mấy dì công nhân vệ sinh đều biết tôi có một người yêu đồng tính, tình cảm của chúng tôi rất tốt, mỗi ngày đêm khuya như vậy như vậy sáng sớm còn muốn gặm hai cái trên cổ đối phương, ồ đúng rồi, chính là cái anh đẹp trai mỗi buổi tối chờ ở dưới lầu.

Xu hướng của đề tài trong phòng giải khát dần dần quỷ dị, đã từ đàm luận chúng tôi ai công ai thụ chuyển hướng sang tư thế cơ thể, nội dung tràn đầy ý tứ hàm súc của một buổi thảo luận học thuật, phảng phất giống như hai người kia thân lâm kỳ cảnh*, trông thấy tận mắt.

*thân lâm kỳ cảnh (身临其境): chìm đắm vào khung cảnh

"Chú nóng ruột làm quỷ gì, " Quý Hành chậm rãi nói, "Bọn họ nói cũng không sai mà."

"Đệch con mẹ anh! Anh loan truyền như thế tôi còn có cái gì gọi là uy nghiêm?"

Quý Hành giả vờ nhấp một hớp trà: "Đừng nói như vậy chứ, tôi cũng chưa nói cho bọn họ biết toàn bộ mà. Tôi nói là hai người quen nhau bảy năm kết hôn năm năm, cuộc sống trải qua nồng nồng nhiệt nhiệt ngọt ngọt ngào ngào, hằng năm đều có tuần trăng mật, mỗi ngày đều là ngày kỷ niệm..."

"Anh đi chết đi có được không?"

Tôi quyết định chờ gã đi rồi đem đống phim đen ở trong máy vi tính của gã ra bôi mờ cho bằng hết.

Tối nay Trần Cẩn Ngôn chưa đến đón tôi. Tôi giống như ăn trộm mà trốn ở sau cột cửa lén lút nhìn một vòng, không phát hiện bóng dáng của anh, mới dám quang minh chính đại mà đi ra ngoài.

Không ngờ để ý đến sự hiện diện của Trần Cẩn Ngôn không chỉ có một mình tôi. Tôi nghe thấy cách đó không xa có người nhỏ giọng rì rầm: "Ớ? Hôm nay bạn trai của Tần tổng không tới đón anh ấy sao?"

Người bên cạnh nói: "Có phải là cãi nhau? Cậu xem Tần tổng thoạt trông rất thất vọng nha, trong lòng xem ra là đang nghĩ về đến nhà sẽ cho thầy Trần quỳ ván vò quần áo."

"Phải không? Cơ mà tôi cảm thấy Tần tổng thoạt trông cao lãnh như vậy, hẳn là Top đi?"

"Không đúng không đúng, Tần tổng chỉ là trông ghê gớm, ngầm dưới đáy khẳng định là bị thầy Trần ăn đến gắt gao, tuyệt đối đè không nổi thầy Trần."

"Nhỏ giọng một chút nha, đừng để anh ấy nghe được..."

Thật ngại quá đi à, tôi đều đã nghe được toàn bộ.

Tâm tình của tôi rất kém cỏi, tuy rằng chuyện ở trên ở dưới đối với tôi mà nói không quá quan trọng, thế nhưng bị người nhắc đến như vậy lại có một loại cảm giác năng lực của tôi đang bị chất vấn. Loại tâm tình khó chịu này ở thời khắc tôi về đến nhà phát hiện Trần Cẩn Ngôn còn chưa đi đạt tới đỉnh điểm, tôi thiếu điều tức thành con cá nóc.

Trần Cẩn Ngôn nghe thấy âm thanh đóng cửa của tôi, từ phòng bếp đi ra: "Em về rồi? Hôm nay sớm ghê."

Tôi không thể khống chế tốt ngữ điệu của chính mình, buột miệng nói: "Sao anh vẫn còn ở đây?"

Trong nháy mắt đó vẻ mặt của Trần Cẩn Ngôn trở nên đặc biệt khó coi, vốn là một đôi mắt phát ra ánh sáng, sau khi nghe tôi nói xong hai mắt đều cụp xuống, như một chú chó Golden Retriever không chiếm được cục xương.

Tôi lại có chút không đành lòng, giải thích: "Em, em chỉ là không nghĩ tới anh vẫn còn ở nơi này, em không có ý gì khác."

Trần Cẩn Ngôn rũ mắt, nhoẻn cười với tôi, nụ cười tái nhợt lại đắng chát: "Xin lỗi, tôi chỉ là muốn lưu lại làm cho em một bữa cơm tối. Tôi lập tức đi ngay."

Anh gỡ tạp dề trên người xuống —— tôi mới nhìn ra anh vẫn luôn đeo tạp dề —— để ở một bên, chỉnh tề mà gấp kỹ, bộ dạng có chút oan ức cùng với cặp lông mày ủ rũ, trái tim của tôi không đúng lúc mà thoáng mềm nhũn.

"Chờ đã, " tôi có chút hoảng rồi, lượng khí hô hấp không đủ mà nói, "Em không muốn đuổi anh đi! Anh đừng làm ra bộ dạng này!"

Trần Cẩn Ngôn không nói lời nào, cúi đầu chậm rãi sửa sang cổ tay áo, tôi thấy ở trên cổ tay của anh không cẩn thận dính đầy vết bẩn, cảm giác chột dạ càng tăng lên.

"Vậy tôi đi ngay đây, không quấy rầy em, " Trần Cẩn Ngôn mở miệng, "Tôi làm ít cơm, còn có một món chưa làm xong, nhưng chắc là đủ cho em ăn."

Trần Cẩn Ngôn rất ít khi có loại biểu hiện này, thế nhưng dáng vẻ lúc này đích thực chỉ có thể dùng từ cô đơn để hình dung, ngay cả trên áo sơ mi cũng đầy nếp nhăn. Tôi nhìn mặt anh, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Anh đi vòng qua bên cạnh tôi định ra ngoài, tôi lập tức ngăn cản anh: "Anh đừng, đừng vội đi, ở lại đây ăn đã rồi nói sau đi."

Tôi nói lắp bắp, mặt đỏ tới mang tai, đổi lấy một cái nhíu mày hơi nghi hoặc của Trần Cẩn Ngôn: "Em không phải là nhìn thấy tôi ở đây nên không vui sao?"

"Em không có!" Tôi cộc cằn nói, nhét tạp dề vào trong tay anh, "Anh trước tiên nấu cho xong bữa, sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm tối. Em, em muốn ăn đồ anh nấu. Đã làm phiền anh."

Giọng của tôi càng lúc càng nhỏ. Trần Cẩn Ngôn kiên nhẫn nghe xong, sau đó nói: "Ồ, là như vậy sao."

==========================================

Editor: Thụ trong truyện nhà tôi edit ai cũng mềm lòng với chồng chiều chồng như hoa cưng chồng như trứng... thật là hết thuốc chữa mà:'(