Cảm giác cầu được ước thấy quá kỳ diệu.
Tôi gần như trắng đêm không ngủ, mỗi lần vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt của Trần Cẩn Ngôn liền bất chợt xuất hiện ở trong đầu, nối tiếp sau đó chính là anh dùng chất giọng trầm thấp nói "Tôi thích em", tuần hoàn vô hạn lần bên trong đầu tôi, thậm chí còn là hiệu ứng 3D, âm thanh tự vang vọng lại từ bốn phía. Mắt của tôi không chịu sự khống chế mà mở bừng ra, tim nảy loạn xạ ở trong lồng ngực. Tôi cũng không biết trái tim của một người còn có thể đập nhanh đến như vậy, cũng không biết tốc độ như thế này lại có thể duy trì suốt cả một đêm.
Tôi nằm ở trên giường, đưa lưng về phía Trần Cẩn Ngôn, hơi thở của anh phả vào cần cổ của tôi. Khó mà tin được đêm đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, lại chỉ là thuần khiết đắp chăn mà ngủ, vốn dĩ dựa theo cách nghĩ của tôi, chia tay còn có thể làm một nháy, hợp lại đương nhiên không thể nào kém cạnh, cứ cho là không vì gương vỡ lại lành thì cũng vì kiếp hậu dư sinh (sống sót sau kiếp nạn). Thế nhưng người giáo viên nhân dân Trần Cẩn Ngôn dùng chăn bọc kín người tôi một tầng rồi lại một tầng, chỉ hôn nhẹ lên trán tôi, ôm chặt tứ chi của tôi không cho tôi làm điều xằng bậy.
Phảng phất giống như anh là một thiếu nữ mới lớn chưa nếm trải mùi đời, mà tôi là thằng con nhà địa chủ có mưu đồ quấy rối anh. Tôi đưa lưng về phía anh trợn trắng mắt.
Trời gần sáng tôi mới từ từ thiếp đi, tựa như vừa mới nhắm mắt liền mở ra. Lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, tôi mở to đôi mắt lim dim vì buồn ngủ nhìn rèm cửa sổ chằm chằm trong chốc lát, ý thức dần dần quay trở về.
Hiển nhiên là ngủ nghiêng người một bên khiến cho thân thể hơi mỏi, mà tôi vẫn cứ không nhúc nhích. Phòng ngủ chính trong nhà của Trần Cẩn Ngôn rất lớn, ánh nắng mặt trời chiếu vào xuyên thấu qua cửa sổ sát đất và bức rèm dày nặng màu nâu thành từng đốm lẻ loi, nhiệt độ trong phòng rất cao, hoàn cảnh này đúng là triền miên lưu luyến, hết sức ám muội.
Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi cao truyền đến từ phía sau, còn có hơi thở ấm áp phả vào trên gáy tôi, tôi đột nhiên có chút nghi hoặc, tất cả những việc phát sinh tối hôm qua đến tột cùng là thật, hay là một giấc mơ của tôi?
Giọng nói của Trần Cẩn Ngôn vọng đến từ phía sau: "Dậy rồi?"
Tôi xoay người, liếc nhìn anh. Ánh mắt của Trần Cẩn Ngôn giống như là ngâm nước, bên trong có thứ gì phảng phất như muốn tràn ra ngoài.
"Tôi thích em." Anh cười nói, đôi mắt cong thành hai nửa dòng suối trong veo.
Tôi thoáng sửng sốt: "Hả?"
"Sợ em ngủ dậy rồi cho rằng hôm qua chỉ là đang nằm mơ, về sau mỗi ngày anh sẽ nói với em hai lần, " anh lại gần khẽ hôn tôi, "Có đói bụng không? Anh đi nấu ăn."
Tôi nhất thời không tìm được từ ngữ, không hiểu tại sao người này có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ ở trong lòng tôi đến như vậy. Có điều quả tim treo lơ lửng được thả xuống, tôi quả thật cảm thấy bụng trống trơn.
"OK, " tôi đẩy đẩy anh, "Đi nấu đồ ăn đi."
Trần Cẩn Ngôn đứng dậy, một chân đã bước xuống giường, lại xoay người trở về ghé sát mặt tôi: "Em không có gì để bày tỏ sao?"
Tôi không rõ: "Anh muốn em bày tỏ cái gì?"
"Anh đã nói thích em rồi, em còn không có gì muốn nói sao?"
Lúc này Trần Cẩn Ngôn tuy rằng vẫn cứ chẳng có biểu cảm gì, thế nhưng đôi mắt sáng lấp lánh, làm tôi nhớ đến chú chó Golden nhà hàng xóm mà anh kể, tôi còn có thể nhìn thấy cái đuôi lắc lắc phía sau lưng anh. Tôi nhịn không được, duỗi tay xoa tóc anh: "Em thích anh. Như vậy được rồi chứ?"
"Không được, " không ngờ anh được voi đòi tiên, "Anh đã biết em yêu thích anh từ lâu rồi, anh muốn cái khác." Anh chìa má về phía tôi, ghé lại gần, cái kiểu ám chỉ cận kề công khai như thế này, nếu tôi còn không hiểu được thì quá là vô lý.
Tôi bật cười, xoay mặt anh qua hôn lên bờ môi anh.
Sự thật chứng minh ban ngày không thể tùy tiện chọc ghẹo, đặc biệt là đối với Trần Cẩn Ngôn. Cũng chẳng biết là chuyện gì xảy ra với anh, hiện đã học xong cách thức được nước lấn tới, ở thời điểm tôi còn chưa phản ứng lại đã nắm giữ quyền chủ đạo.
Tôi tuy rằng hưởng thụ, thế nhưng tốt xấu gì cũng không có đam mê tuyên dâm giữa ban ngày, may mà Trần Cẩn Ngôn cũng chỉ là hôn một chút cho cái miệng thỏa cơn nghiện, một lúc sau vẫn ngoan ngoãn đi nấu cơm.
Trước đây tôi từng cho rằng Trần Cẩn Ngôn lạnh nhạt, cay nghiệt, bất cận nhân tình, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra một loại khí tràng giữ khoảng cách ngàn dặm với người ngoài, sau khi đường ai nấy đi với anh mới biết, người này cũng có một mặt mất khống chế và đố kỵ. Thế nhưng tôi lại không ngờ tới anh còn là loại nhìn kỹ mới thấy cả một bụng ý nghĩ xấu, cắt ngang người anh ra phỏng chừng phần lõi bên trong đều là màu đen.
Cuối tuần này ở nhà cùng với anh, tôi xem như là đã thể nghiệm trọn vẹn bản lĩnh quấn người và năng lực đổi trắng thay đen của Trần Cẩn Ngôn.
Chẳng hạn như lúc cùng nhau xem tivi, anh muốn xem phim tôi muốn xem đá bóng, giữa lúc tranh chấp mãi không xong tôi đề nghị chính mình về phòng ngủ xem, kết quả bị anh dùng một lý do cho có lệ nào đó đè xuống ghế sô pha gặm nhấm lung tung một trận, đợi đến khi tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, trận đấu bóng đá đã sớm kết thúc.
Lại lấy một ví dụ khác, Trần Cẩn Ngôn bất chợt nảy sinh ý nghĩ bàn luận cùng tôi về chuyện sẽ bỏ thuốc lá mà tôi đã nói vào buổi tối hôm ấy, đơn phương đưa ra ba trang thỏa thuận với tôi. Anh nói: "Thế này đi, sau này để anh giám sát em, nếu như ngày nào đó em lén lút hút thuốc bị anh phát hiện, thì phạt em hôn anh, thời gian bao lâu là do anh xác định; còn hôm nào mà em không hút thuốc, vậy thì anh sẽ thưởng cho em." Tôi hỏi anh định thưởng cái gì, anh hùng hồn dõng dạc nói: "Thưởng chính là anh hôn em chứ gì nữa." Vẻ mặt như thể muốn nói "Là em kiếm lời".
Còn có một lần tôi bị anh vây hãm từ đằng sau ở trước bồn rửa bát, bị bức ép buộc tạp dề lên. Lý do là lúc anh nấu cơm, tôi nói anh đeo tạp dề trông thật là câu dẫn người, tôi nhìn mà muốn chịch. Trần Cẩn Ngôn rất oan ức, vừa đâm mông tôi vừa lải nhải, vừa bấu lấy eo tôi vừa hỏi tôi có còn muốn chịch hay không. Tôi chừng nào còn bị bấu eo thì sẽ run chân, vì vậy tôi dựa vào trên người anh mà ngoan ngoãn thỏ thẻ, không muốn.
Trò gian thật là nhiều. Trước đây loại tính từ "nhiều trò gian" tuyệt đối không hề dính dáng gì đến anh.
Cuối tuần này tôi như được sống trong mơ, cho nên buổi sáng ngày thứ Hai, lần đầu tiên từ trước tới nay tôi nảy sinh ý nghĩ "không muốn đi làm".
Công việc so với yêu đương có quan trọng không? Quý Hành và Yến Thành so với Trần Cẩn Ngôn có đẹp mắt không?
Trần Cẩn Ngôn vẫn như cũ đảm nhiệm vai trò tài xế, chỉ có điều lần này tôi trước khi xuống xe chủ động trao đổi một cái hôn với anh. Có lẽ vừa lúc bị ai đó đi ngang qua thấy được, thế nhưng tôi chẳng có hứng thú quan tâm.
Tôi đoán không ra đến trưa tất cả mọi người đều biết chuyện này, thế nhưng kệ bà nó chứ. Tôi ước gì chiêu cáo khắp thiên hạ.
Đi vào văn phòng, Quý Hành vẫn duy trì tư thế nhất quán của gã, gác chân lên trên bàn, ở kia thư thái nhàn nhã ăn bánh crepe trái cây. Tôi sau khi vào cửa nhíu mày, trực tiếp đi tới mở cửa sổ ra: "Anh không sợ lát nữa người khác vào đến ngửi thấy mùi bánh crepe trái cây nồng nặc sao? Đây tốt xấu gì cũng là văn phòng, anh chú ý một chút."
Quý Hành không bận tâm chút nào: "Ui cha, hôm nay cậu vẫn đi làm đấy ư? Chăm làm như thế phải thưởng mới được, còn một cái cho cậu đó."
Tôi xua tay: "Không cần, sáng sớm ăn rồi."
Yến Thành xì một tiếng vui vẻ đi ra: "Thôi nào Quý Hành, cậu cũng đừng chường cái mặt ế chỏng gọng ra trước mặt Tần Sinh. Điểm tâm của người ta là Trần Cẩn Ngôn làm, cậu thì sao? Mua từ trong tay mấy bác gái chứ gì." Gã giơ túi tài liệu lên hướng về phía tôi, tôi đi tới nhận lấy.
Quý Hành giả vờ giả vịt thở dài: "Haiz, nhớ lại hồi đó, lúc hai người các chú giằng tới giằng lui anh còn xuất lực cho các chú, đảo mắt liền không thèm để công sức trợ giúp của anh vào mắt. Không có anh các chú có thể hòa hảo nhanh đến vậy sao?"
Tôi cảm thấy buồn cười: "Vậy tôi thật sự cần phải cám ơn anh, vừa có thể dắt mối vừa biết bắc cầu. Cơ mà tôi cũng nói lời hay ý đẹp về anh trước mặt Lâm San, thế cũng đủ lòng thành rồi chứ? Tôi còn nghe nói năm đó là anh từ chối người ta, có phải là lỡ nổi cơn tinh tướng, tự vác đá đập chân mình?"
Quý Hành ỉu xìu. Tôi cùng Yến Thành xỉa xói gã vài câu, rồi lại chuyển sang xem tài liệu mà Yến Thành đưa cho tôi, trên đó viết tư liệu về Lý Thành Dụ. Tôi liếc sơ qua mấy lần, không cảm thấy có chỗ nào hay ho.
Yến Thành nói: "Công ty bất động sản kia của Lý Thành Dụ, cậu biết chưa, anh đã gửi tài liệu cho cậu. Bất động sản gì đó nhìn thì ghê gớm phết đấy, quảng trường thương mại kia trong thành phố vẫn là hắn đầu tư, thực chất chỉ là cái vỏ bánh bao, bên ngoài sáng bóng, trên thực tế tình trạng tài chính đã nợ nần chồng chất. Tên Lý Thành Dụ này có chút quan hệ với quan chức cấp cao của chính phủ, thế nhưng đáng tiếc thay người chống lưng cho hắn một quãng thời gian trước đã bị đuổi xuống đài rồi, cậu hiểu không? Không có ai hộ giá hộ tống cho hắn, không có ai thay hắn gánh vác hết khoản nợ này đến khoản nợ khác."
"Nếu như mấy chuyện này chỉ dựa vào mỗi mình chúng tôi điều tra, chờ đến lúc tra ra được thì người ta đã sớm hủy thi diệt tích*, nhờ có Trần Cẩn Ngôn, còn có Cố Lãng và Mao Thanh. Tháng trước Lý Thành Dụ mua một mảnh đất ở phía Tây thành phố, giá rẻ đến khó tin. Thế nhưng phía Tây thành phố cậu cũng biết, nơi đó chỉ là một cái góc chết, coi như giá cả có thấp, hắn cũng đừng hy vọng có thể kiếm chác được gì từ việc xây dựng ở đất thành Tây. Hơn nữa chúng tôi phát hiện, Cục xây dựng thành phố cũng là sấm rền to mà mưa thì nhỏ, nhà thầu mà Lý Thành Dụ thuê ở bên ngoài, chẳng qua cũng chỉ là một công nhỏ chưa đăng ký được bao lâu. Cậu đoán xem người đại diện pháp luật của cái công ty này là ai?"
*hủy thi diệt tích: xóa sạch dấu vết, bằng chứng phạm tội.
Tôi có một loại dự cảm: "Giản Chiêu?"
"Không, " Yến Thành lắc đầu một cái, "Là một người phụ nữ, thế nhưng đích thực có liên quan đến Giản Chiêu. Lần mò theo đường dây của Lý Thành Dụ, chúng tôi biết Giản Chiêu có thể ra tù nhanh đến như vậy, cũng đều là nhờ sự trợ giúp của Lý Thành Dụ trong bóng tối. Bây giờ cậu hiểu chưa? Mục đích của Giản Chiêu là quay trở lại sau đó đối phó với ba người chúng ta, mục đích của Lý Thành Dụ có thể là hi vọng lấy được tiền vừa nhiều vừa nhanh, cũng có thể là cậu, hoặc là cả hai, thế rồi hai nhóm người có kẻ thù chung bắt tay hợp tác."
Quý Hành nói bổ sung: "Trần Cẩn Ngôn bắt được cái đuôi của Lý Thành Dụ, trong tay hắn có chứng cứ huy động vốn bất hợp pháp và rửa tiền của người này, lại có lời khai làm chứng từ đồng bọn của Lý Thành Dụ ở cơ quan trước đây, ước chừng cũng chẳng làm to chuyện lên được. Chỉ là gần đây Giản Chiêu có thể sẽ đứng ngồi không yên, hơn nữa hắn ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, cũng chỉ có thể cẩn thận một chút."
Tôi trầm tư mất một lúc, sau đó nói: "Cho nên, Lý Thành Dụ kết hôn với Lâm San, chính là vì hấp dẫn sự chú ý của chúng ta? Lâm San thì làm sao đây?"
"Chắc là thế rồi, tâm lý biến thái này nghĩ như thế nào tôi cũng không biết. Có điều Lâm San đã chia tay với hắn, tôi thấy cô nàng cũng không có vẻ gì là khổ sở, hẳn là không thành vấn đề." Yến Thành lấy ra một điếu thuốc đưa cho tôi.
Tôi lắc đầu một cái: "Bỏ rồi."
Yến Thành tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tôi, Quý Hành ở bên cạnh huýt sáo.
"Sao vậy, vốn dĩ tôi cũng không nghiện lắm, " tôi nhún vai, "Hơn nữa dùng bỏ thuốc đổi về được một ông chồng trước, vẫn là có lời."
"Ở đây tốt xấu gì cũng là văn phòng, cậu chú ý một chút. Câu nói này tôi giữ y nguyên không thay đổi trả lại cho cậu." Yến Thành chà chà đạo, "Là Trần Cẩn Ngôn bảo cậu cai?"
Tôi gật đầu: "Anh ấy đổi hết thuốc lá của tôi thành kẹo mút, tôi hết cách rồi."
"Đợi đã, " Quý Hành đột nhiên nói, "Anh đang bảo tại sao Trần Cẩn Ngôn đột nhiên nói với anh là muốn tặng anh thuốc lá, anh còn đang buồn bực tại sao tặng anh Marlboro, hóa ra chính là thuốc lá của chú à? Hai vợ chồng nhà chú thật chẳng ra gì, Trần Cẩn Ngôn đau lòng chú không cho chú hút, nên tặng hết nicotin cho anh để anh hút đến ung thư phổi sao?"
Tôi cười, nói xin lỗi gã một cách đặc biệt không có thành ý, Quý Hành không nhịn được trừng mắt nhìn tôi: "Chú cười cái cục cứt, Trần Cẩn Ngôn không cho chú hút chú sẽ không hút, chú có thể nào cứng rắn hơn một chút được không?"
Tôi bày ra vẻ mặt vô tội: "Lâm San cũng không thích đàn ông hút thuốc, anh còn muốn hút không?" Một câu nói thành công dập tắt lửa giận của Quý Hành.
===========================================
Editor: Thực ra là 19 chương, chương sau là chương cuối rồi, tôi cũng không rõ vì sao khotangdammy để là 20 chương ?