Quan Thượng thư bộ Lễ đứng bên ngự toạ, mở cuốn trục ra lớn tiếng đọc:
- Thuận thiên thừa vân, Quảng Thánh thần võ Tây Hạ Hoàng đế xuống sắc chỉ: "Các khanh nghe lời hiệu triệu, từ xa đến đây, trẫm rất khen ngợi và ban ngự yến. Khâm thư"
Mọi người đứng dậy tạ ơn.
Hoàng đế nâng ly để lên môi ra hiệu rồi dời chỗ ngồi quay về nội đường.
Bọn nội thị cũng theo sau.
Ai nấy đều ngạc nhiên không ngờ vị Hoàng đế này chẳng nói một câu mà cũng không uống một ly rượu, chỉ ra thi lễ tiếp khách rồi trở vào cung ngay.
Mọi người đều tự hỏi:
- Sao nhà vua chẳng nhìn một ai thì biết mình thế nào được? Cách tuyển lựa phò mã chẳng hiểu theo phương pháp nào?
Quan Thượng thư bộ Lễ lên tiếng:
- Xin mời các liệt vị tuỳ tiện ăn uống.
Nhà bếp đưa các thức ăn lên. Tây Hạ là một nơi rất giả lạnh, ngày thường chỉ lấy thịt bò, thịt cừu làm món ăn chính.
Bữa ngự yến trong hoàng cung cũng rất nhiều thịt bò, thịt cừu.
Mộc Uyển Thanh thấy bọn Tiêu Phong đứng chầu hầu một bên, trong lòng rất lấy làm n, khẽ nói:
- Tiêu đại ca! Hư Trúc nhị ca! Các vị ngồi cả xuống đây uống rượu.
Tiêu Phong cùng Hử Trúc mỉm cười lắc đầu.
Mộc Uyển Thanh biết Tiêu Phong thích rượu liền nghĩ ra một kế vẫy tay nói:
- Rót rượu đi!
Tiêu Phong vâng lời, rót rượu vào bát.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Ngươi hãy uống thử đi!
Tiêu Phong sướng quả, đưa bát rượu lên, miệng uống một hơi cạn sạch.
Mộc Uyển Thanh lại hô:
- Ngươi uống nữa đi.
Tiêu Phong lại uống thêm một bát.
Vương tử nước Thổ Phồn ngồi bàn tiệc bên Ðông uống mấy hớp rượu rồi gắp một miếng thịt bò lớn lên ăn. Y ăn thịt rồi, còn lại miếng xương. Chẳng hiểu vô tình hay hữu ý, liệng về phía Mộc Uyển Thanh. Kình phong rít lên veo véo, nội lực y thiệt vào hạng ghê gớm.
Chu Ðan Thần giơ quạt lên quạt một cái. Khúc xương bò bay lộn trở về nhằm bắn vào Tôn Tân Vương tử. Một tên võ sĩ Thổ Phồn vươn tay ra chụp lấy, chưi đổng một câu, rồi cầm lấy một chiếc bát lớn liệng lại Chu Ðan Thần.
Ba Thiên Thạch phóng chưởng ra. Chiếc bát còn lơ lửng trên không đã bị chưởng phong đạp vỡ tan tành thành mấy chục mánh. Những mánh bát nhằm bắn vào bọn võ sĩ Thổ Phồn.
Một tên võ sĩ Thổ Phồn vội cởi áo ngoài ra phất một cái, cuốn hết mấy chục mánh bát vỡ vào trong áo. Thủ pháp gã rất là lanh lẹ.
Mọi người lúc đến hoàng cung dự yến cũng đã nghĩ đến cuộc hội họp này chẳng có gì là hứng thú, yến ẩm cũng chẳng có gì là ngon lành. Họ cầm chắc trong yến tiệc sẽ xảy ra cuộc tranh đấu. Nhưng họ không ngờ người ta chưa nói đã đánh, chưa hầm hè đã động thủ.
Mọi người nhốn nháo cả lên. Những tiếng đĩa bát chạm nhau choang choảng.
Ðột nhiên có tiếng chuông boong boong nổi lên.
Hai hàng người từ trong nội đường đi ra, kẻ cao người thấp, chẳng ai giống ai. Có người mặc võ sinh, có người mặc áo bào rộng thùng thình mà số đông trong tay cầm những thứ khí giới kỳ lạ.
Một người mặc áo cẩm bào ra kiểu quan to nước Tây Hạ, lớn tiếng quát:
- Ðây là nội điện trong hoàng cung, các vị không được vô lễ. Nhất phẩm đường tệ quốc, không thiếu gì tay háo thủ, nếu các vị cao hứng thì từng người một đứng ra tỉ thí, chứ đừng kéo bè đánh ẩu, không được đâu!
Bọn Tiêu Phong đều biết Nhất phẩm đường nước Tây Hạ là nơi chiêu tập anh hùng háo hản thiên hạ và đã thâu nạp được vô số anh hùng háo hản.
Bọn Ba Thiên Thạch lập tức ngừng tay. Bát đĩa cùng đồ vật do bọn võ sĩ Thổ Phồn liệng tới, bên này chỉ đón lấy rồi để xuống chứ không ném lại.
Người mặc áo cẩm bào nhìn Vương tử Thổ Phồn dằn giọng nói:
- Xin điện hạ ra lệnh cho thuộc hạ ngừng tay.
Tôn Tản Vương tử thấy quần hùng trong Nhất phẩm đường ít ra cũng có đến dư trăm. Nếu họ trở mặt động thủ thì mình lâm vào tình trạng quả bất địch chúng, liền vẫy tay một cái cho bọn thuộc hạ ngừng tay.
Quan Thượng thư bộ Lễ nước Tây Hạ nhìn viên quan mặc áo cẩm bào chắp tay kính cẩn hỏi:
- Hách Liên chinh Ðông! Không hiểu công chúa nương nương có điều chi dặn bảo?
Nguyên vị quan mặc áo cẩm bào đó là tổng quản Nhất phẩm đường tên gọi Hách Liên Thiết Thụ, được phong làm chinh Ðông đại tướng quân. Năm trước y đã dẫn bọn võ sĩ và Nhất phẩm đường vào Trung Nguyên, rồi bị Mộ Dung Phục giả làm Lý Diên Tông tung "Hồng Hoa Hương Vụ" ra làm cho bọn này phái hôn mê. Hách Liên Thiết Thụ bị thua bỏ về. Y đã được thấy A Châu giả làm Tiêu Phong và Ðoàn Dự giả làm Mộ Dung Phục. Bây giờ có Tiêu Phong thật và Ðoàn Dự giả mà y vẫn không nhận ra.
Bọn Ðoàn Diên Khánh, Nam Hải Ngạc Thần cũng về đầu Nhất phẩm đường, vì họ có mục đích riêng. Không ngờ lúc này triều đình Tây Hạ lại phái bọn họ canh giữ phía ngoài Thanh Phụng Các là chỗ ở của công chĩa.
Hách Liên Thiết Thụ lớn tiếng đáp:
- Công chĩa nương nương có chỉ dụ mời quý vị tân khách sau khi yến ẩm xong vào cả thư phòng bên ngoài Thanh Phụng Các dùng trà. Mọi người nghe nói đều "Ồ" lên một tiếng. Văn Nghi công chúa ở Thanh Phụng Các. Ðó là một điều ai cũng biết rồi. Nàng mời hết thảy mọi người đến đó dùng trà để chính nàng lửu ý lựa chọn.
Bọn thiếu niên thấy thế, ai cũng phấn khởi tinh thần và có một ý nghĩ như nhau:
- Dù ta không trúng tuyển, nhưng cũng được thấy dung nhan công chĩa. Người Tây Hạ thường đồn công chĩa họ trăm nghìn vẻ đẹp, thiên hạ vô song. Mình đến đây được thấy mặt nàng, thiệt không uổng một phen bặt thiệp.
Vương tử nước Thổ Phồn là người nóng nảy nhất.
Y đứng dậy nói:
- Ngày nào mà chẳng ăn thịt, uống rượu? Bây giờ không cần ăn uống nữa, chúng ta hãy đi coi công chúa đã!
Tám tên võ sĩ tuỳ tùng lên tiếng dạ ran.
Vương tử nước Thổ Phồn nhìn Hách Liên Thiết Thụ nói:
- Các hạ dẫn đường cho bọn ta!
Hách Liên Thiết Thụ đáp:
- Vâng! Xin mời điện hạ!
Y quay lại chắp tay nói với Mộc Uyển Thanh:
- Xin mời Ðoàn điện hạ!
Mộc Uyển Thanh giở giọng ồm ồm đáp:
- Tướng quân đi trước đi!
Cả đoàn người do Hách Liên Thiết Thụ dẫn đường, đi xuyên qua một vườn hoa rộng lớn, rồi quanh co mấy dãy hành lang đến một trái núi non bộ.
Mộc Uyển Thanh bỗng thấy có một người đi sát bên mình. Nàng liếc mắt nhìn qua, bất giác khẽ la lên một tiếng kinh ngạc. Nguyên người này mình cẩm bào, lưng đeo đai ngọc chính là Ðoàn Dự.
Ðoàn Dự mỉm cười khẽ nói:
- Ðoàn điện hạ! Chắc điện hạ kinh hãi lắm thì phải?
Mộc Uyển Thanh hỏi:
- Công tử biết cả rồi ư?
Ðoàn Dự cười đáp:
- Ta có biết gì đâu? Nhưng cứ trông kiểu cách thế này cũng đoán ra được một hai phần. Thật là phiền cho Ðoàn điện hạ.
Mộc Uyển Thanh đáo mắt nhìn hai bên xem có quan viên Tây Hạ nào đi gần không. Nhưng nàng chỉ thấy phía sau Ðoàn Dự có hai thanh niên công tử. Một chàng chừng ba chục tuổi, cặp lông mày xếch lên trông ra vẻ một người cao ngạo. Còn một chàng nữa thì dung mạo tuyệt đẹp.
Mộc Uyển Thanh chú ý nhìn lại thì chàng thiếu niên xinh đẹp này do Vương Ngọc Yến cái trang.
Mộc Uyển Thanh tức giận nói:
- Ðại ca tệ thật! Bỏ đi với Vương cô nương mà chẳng báo ai một lời để tiểu muội phái đóng vai này.
Ðoàn Dự nói:
- Muội Muội đừng nổi nóng nữa! Chuyện này nói ra dài lắm. Tiểu huynh bị người ta quăng xuống giếng khô cơ hồ chết đói tại đó.
Mộc Uyển Thanh nghe Ðoàn Dự nói vừa gặp tai nạn thì hết giận ngay, vội hỏi:
- Ca ca có bị thương không? Tiểu Muội coi vẻ mặt đại ca tươi lắm mà!
Nguyên Ðoàn Dự ở đáy giếng bị Cưu Ma Trí bóp cổ, hơi thở không thông rồi sau ngất đi.
Mộ Dung Phục dán lưng vào thành giếng đứng trên cao chỉ mong Cưu Ma Trí bóp cổ Ðoàn Dự cho chàng chết đi.
Vương Ngọc Yến liều chết đánh Cưu Ma Trí mà vẫn không làm được cho hắn phái buông tay.
Trong lúc nguy cấp, đột nhiên nàng hả miệng cắn vào vai bên hữu Cưu Ma Trí.
Cưu Ma Trí chợt thấy huyệt "Khúc Trì" bị đau nhói. Nội lực trong người hắn, chạy tứ tung rồi tràn ra ngoài.
Từ lúc hắn đửa tay ra bóp cổ Ðoàn Dự nội tức bành trướng, toàn thân như muốn nổ tung, tự nhiên nội lực có chỗ tiết ra ngoài, hắn cám thấy trong mình khoan khoái. Bàn tay hắn nắm chặt cổ họng Ðoàn Dự cũng từ từ buông ra.
Nên biết rằng, nội lực Cưu Ma Trí cực kỳ thâm hậu. Thật là một bậc kỳ tài ít thấy trong võ lâm. Chỉ vì lúc vận công, hắn phái ngửng tụ kình lực không cho rung chuyển, nên tuy hắn đã đụng vào người Ðoàn Dự mà Chu Cáp thần công không hút nội công của hắn.
Ðến lúc Vương Ngọc Yến cắn vào huyệt Khúc Trì, hắn giật mình kinh hãi, huyệt "Tức Quan" mở rộng. Nội lực trong người hắn tiết ra ngoài. Ðã có đường thông ra, chân khí không còn bị bế tắc rồi cứ ùn ùn tuôn vào người Ðoàn Dự không ngớt.
Cưu Ma Trí đang thần trí mê man, nội lực hắn sau khi toát ra mất nửa phần, hắn mới tỉnh lại thì giật mình kinh hãi, la hoảng:
- Úi chao! Nội lực mình cứ cuồn cuộn bị gã hút đi mất thì chỉ trong vòng một giờ nữa là mình biến thành phế nhân. Bây giờ biết làm thế nào?
Hắn liền hết sức chống cự nhưng đã muộn mất rồi.
Nửa phần nội lực Cưu Ma Trí đã trút vào người Ðoàn Dự thì sự mạnh yếu hai bên chênh lệch rất nhiều. Hắn không còn cách nào chống đối được. Tuy hắn cố sức ngưng tụ mà cũng không tài nào ngăn trở nội lực thoát đi.
Vương Ngọc Yến thấy mình cắn Cưu Ma Trí một miếng mà hắn phái nới tay không bóp chặt cổ họng Ðoàn Dự nữa thì trong lòng rất là an ủi. Nhưng nàng thấy một bàn tay Cưu Ma Trí vẫn áp vào cổ Ðoàn Dự chứ không chịu buông hẳn ra, nàng liền thò tay vào kéo hắn.
Ngờ đâu bàn tay Cưu Ma Trí tựa hồ như đóng chặt vào cổ chàng, nàng muốn hết sức kéo thế nào cũng không rút ra được.
Vương Ngọc Yến là người hiểu biết những tuyệt kỹ của các phái võ, mà nàng đoản mãi không ra chiêu thức của Cưu Ma Trí, đây là công phu gì? Nhưng nàng kết luận, đây không phái là một háo sự mà chỉ là yêu thuật tà pháp, nhất định có hại cho Ðoàn Dự.
Cưu Ma Trí cũng nóng ruột, mong sao Vương Ngọc Yến kéo được bàn tay mình ra khỏi cổ Ðoàn Dự.
Ngờ đâu Vương Ngọc Yến đột nhiên run lên, rồi lập tức cảm thấy nội lực trong người không ngớt thoát ra ngoài và không có cách nào ngăn trở được.
Nguyên Ðoàn Dự lúc này đã mê rồi mà "Chu Cáp thần công" không phân biệt được ai là bạn ai là thù. Chẳng những Cưu Ma Trí bị hút mất nội lực, nó còn hút luôn cả nội lực của Vương Ngọc Yến nữa.
Một lát sau cả Vương Ngọc Yến lẫn Cưu Ma Trí đều ngất đi.
Mộ Dung Phục hồi lâu không thấy tiếng tăm gì của ba người dưới đ giếng. Y gọi luôn mấy tiếng cũng chẳng thấy ai thưa, liền tự hỏi:
- Phải chăng cả ba người chết hết rồi? Y nghĩ vậy mà mừng thầm trong bụng. Nhưng y nhớ tới mối tình giữa Vương Ngọc Yến cùng mình thì không khỏi đau thương.
Sau y chợt nhớ ra điều gì, bất giác la lên:
- Trời ơi! Chúng ta bị những tảng đả phong toả miệng giếng! Ba người kia có còn sống thì cả bốn hợp lực lại may ra còn có cơ thoát nạn. Hiện giờ chỉ còn lại có một mình ta thì khó lòng thoát ra được. Chao ôi! Các ngươi muốn chết, sao không chờ ra khỏi giếng này rồi hãy quyết sống mái? Y toan nhảy xuống để coi kỹ thì bỗng nghe trên miệng giếng có tiếng người huyên náo. Thanh âm phức tạp dường như đây là bọn nông dân Tây Hạ.
Nguyên bốn người lục đục ở dưới đáy giếng từ nửa đêm đến bây giờ trời đã sáng tỏ. Những người ở trong làng đem rau cỏ vào thành Linh Châu bản đi qua giếng này.
Mộ Dung Phục nghĩ thầm:
- Dù ta có kéo bọn này lại cứu mình, nhưng vị tất họ đã chuyển được khối đả nặng tới mấy nghìn cân. Họ lay không chuyển, chắc lại bỏ đi liền. Âu mình phái lấy lợi nhử họ.
Nghĩ vậy y lớn tiếng gọi:
- Tại hạ ở trong này. Nếu các vị cứu tại hạ ra được thì tại hạ xin biếu ba ngàn lạng để các vị chia nhau. Tiếp theo Mộ Dung Phục lại cất giọng the thé lên nói:
- Trong này có rất nhiều vàng bạc châu báu. Lẽ đương nhiên ai có mặt ở đây cũng được dự một phần.
Mộ Dung Phục còn giả vờ nói:
- Ðừng để người khác nghe thấy nữa. Vàng bạc châu báu tuy nhiều, nhưng chia làm nhiều phần, mỗi người sẽ được ít đi. Y vừa nói vừa dùng nội lực cho thanh âm truyền ra thật mạnh.
Bọn nông dân nghe rất rõ. Ai nấy vừa kinh ngạc vừa mừng thầm. Họ xúm vào hết sức vần khối đả ra. Khối đá tuy nặng nhưng đông người hợp lực cũng di chuyển được.
Mộ Dung Phục không chờ cho khối đả hoàn toàn chuyển ra khỏi miệng giếng. Y vừa thấy lộ ra một kẽ hở đủ lách mình liền chuồn mạnh lên đánh vèo một tiếng chui ra khỏi giếng.
Bọn hương nông giật mình kinh hãi. Ai nấy trố mắt ra, mà nhìn người ở trong giếng chui ra rồi chạy biến, chớp mắt đã mất hút.
Bọn dân quê này ngỡ y là quỷ thần! Tuy trong lòng sợ hãi nhưng họ nghĩ đến tiền tài lại nổi lòng tham. Họ tiếp tục vần mười mấy khối đả lớn sang một bên rồi dùng dây thừng thả một đại hán gan dạ xuống đáy giếng.
Người này vừa xuống tới nơi thò tay ra mò thì lập tức đụng phái Cưu Ma Trí. Trong lòng gã vốn đã hồi hộp, nên vừa sờ thấy người đã tưởng ngay là thây ma. Y sợ hết hồn, vội giật dây cho người bên trên miệng giếng kéo lên. Mọi người vẫn không nản lòng, bàn tính một lúc, rồi đốt một cành thông để xuống soi xem.
Xuống tới nơi thấy ba xác chết nằm trong bùn lầy không nhúc nhích, gã tưởng những thây ma này chết đã lâu. Ngoài ra, gã chẳng thấy vàng bạc châu báu chi hết.
Bọn dân quê coi nhân mạng là việc tày đình, nếu để động tới tai quan nha thì biết đâu chẳng bị khép vào tội lấy của giết người. Ai nấy đều sợ vỡ mật bỏ chạy. Chẳng mấy chốc đã thấy bọn ngu phu, ngu phụ đồn đại những tin giật gân. Cứ mỗi đêm trăng tỏ là bên giếng lại có ba người khắp mình bùn lầy lem luốc hiện lên. Ai nhìn thấy tất mắc bệnh nhức đầu, phát nóng, phát rét. Cần phải mở đàn tế tự. Ðến khoảng giờ ngọ thì ba người mới dần dần tỉnh lại. Người tỉnh đầu tiên là Vương Ngọc Yến. Vì công lực nàng kém rồi, nên tuy bị mất hết cũng chỉ có bao nhiêu và nàng cũng chẳng tổn thương gì mấy. Nàng nhớ tới ngay Ðoàn Dự. Lúc đó tuy trời đã ban ngày, nhưng đáy giếng tối mò, nàng không trông rõ chi hết, nàng đửa tay ra sờ đụng phái Ðoàn Dự liền cất tiếng gọi:
- Ðoàn lang! Ðoàn lang!...
Không thấy Ðoàn Dự trả lời, nàng cho là chàng bị Cưu Ma Trí bóp chết rồi, liền gục xuống thây mà khóc.
Nàng ôm chặt lấy Ðoàn Dự vừa khóc vừa nói:
- Ðoàn lang! Ðoàn lang!... Ðoàn lang đối với tiểu muội tình thâm nghĩa trọng. Tiểu muội chưa có một lúc nào niềm nở cùng Ðoàn lang. Những mong sau đây cát nương nhờ bóng cây, đồng thời để báo đáp ơn Ðoàn lang. Ngờ đâu... Ðoàn lang lại chết vào tay ác tăng.
Bỗng thấy Cưu Ma Trí lên tiếng:
- Cô nương chỉ nói đúng có một nửa. Ta tuy là ác tăng, nhưng Ðoàn công tử không phái chết vì tay ta.
Vương Ngọc Yến cả kinh hỏi lại:
- Chẳng lẽ... biểu ca ta đã hạ độc thủ? Lòng dạ y lại độc đến thế?
Giữa lúc ấy Ðoàn Dự cũng tỉnh lại, nghe tiếng Vương Ngọc Yến nói bên tai thì trong bụng rất mừng. Chàng lại cám thấy người mình đang được nàng ôm vào lòng, nên chàng không dám nhúc nhích, sợ nàng phát giác rồi đẩy mình ra.
Bỗng Cưu Ma Trí lại nói tiếp:
- Ðoàn lang của cô nương chẳng những không mất mạng về tay ác tăng mà trái lại suýt nữa ác tăng bị uổng mạng về tay Ðoàn lang.
Vương Ngọc Yến sa nước mắt nói:
- Ðến lúc này mà lão còn nói giỡn được ư? Lão không biết ta đây lòng đau như cắt? Sao lão không bóp cổ ta chết nốt đi cho rồi? Ðể ta theo Ðoàn lang xuống cửu tuyền.
Ðoàn Dự nghe miệng nàng nói ra những câu ân tình thắm thiết thì trong lòng sung sướng vô cùng.
Cưu Ma Trí tuy mất hết nội lực nhưng tâm thần hắn vẫn rất tỉnh táo và kiến thức vẫn siêu phàm như cũ. Hắn nghe rõ Ðoàn Dự cố nín thở rất khẽ thì biết ngay chỗ dụng ý của chàng, liền thở dài nói:
- Ðoàn công tử! Ta nghĩ lầm, học cả bảy mươi hai môn tuyệt kỹ phái Thiếu Lâm, suýt nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không được công tử hút nội lực đi thì đến phát điên lên mà chết. Bây giờ tuy ta đã mất hết võ công, nhưng còn bảo toàn được tính mạng. Vậy ta phái tạ ơn công tử đã cứu sống cho.
Ðoàn Dự vốn là người quân tử khiêm nhượng, nghe Cưu Ma Trí chuyện tạ ơn không nhịn được nữa, liền nói:
- Ðại sư bất tất quả khiêm nhượng. Tại hạ có tài đức gì mà dám tự nhận là đã cứu
được tính mạng cho đại sử?
Vương Ngọc Yến đột nhiên thấy Ðoàn Dự lên tiếng thì nỗi mừng biết lấy chi cân. Nhưng nàng hiểu ngay là chàng cố ý không nhúc nhích để cho mình ôm lấy người chàng thì bất giác thẹn đỏ mặt lên, vội vàng đứng dậy tựa vào thành giếng.
Cưu Ma Trí nói:
- Lão tăng tuy là đệ tử nhà Phật nhưng lòng hiếu thắng còn mạnh hơn cả người thường, cái quả ngày nay là do cái nhân ba mươi năm trước mà ra. Hỡi ơi! Bây giờ còn biết nói sao được nữa?
Ðoàn Dự trong lòng hoang mang không hiểu được Vương Ngọc Yến có giận mình không? Chàng nghe Cưu Ma Trí nói mấy câu chản đời bỗng sinh dạ đồng tình với hắn, liền hỏi:
- Sao đại sử lại thốt ra những lời chản nản như vậy? Lúc nãy trong người đại sư khó chịu lắm hiện bây giờ đã đỡ chưa?
Cưu Ma Trí yên lặng hồi lâu không đáp. Hắn ngấm ngầm vận khí thì quả nhiên công trình mấy chục năm tu luyện bị mất hết trong một lúc. Nhưng hắn nguyên là người đại trí tuệ. Về Phật học cũng rất là sâu rộng, chỉ vì luyện nhiều nội công mà lòng hiếu thắng trở nên cực thịnh, đồng thời, tấm lòng hướng về Phật sinh ra hững hờ.
Bữa nay ngồi trong đống bùn lầy, hắn chợt tỉnh ngộ lẩm bẩm:
- Nhà Phật giới tham, giới sân, giới si, giới vọng mà mình đã đều phạm vào. Bữa nay, võ công mất hết. Biết đâu đó chẳng là Phật Tổ điểm hoả cho mình biết cái tà quy chính?
Hắn nghĩ lại từ đầu, tưởng đến những hành động trong mấy chục năm, mồ hôi toát ra đầm đìa. Hắn vừa xấu hổ vừa đau lòng.
Ðoàn Dự thấy Cưu Ma Trí không trả lời liền hỏi Vương Ngọc Yến:
- Mộ Dung công tử đâu rồi?
Ngọc Yến "Ồ" lên một tiếng, rồi đáp:
- Biểu ca tiểu muội ư? Trời ơi! Suýt nữa tiểu muội quên mất!
Ðoàn Dự nghe nàng nói đến câu: "Suýt nữa tiểu muội quên mất" thì mừng rỡ quả. Chàng biết là trước nay nàng để hết tâm trí vào Mộ Dung Phục mà hiện giờ hàng nửa ngày, nàng đã không nghĩ tới y nữa. Như vậy đủ tỏ nàng chí thành để tâm đến mình thay thế vào con người Mộ Dung Phục ngày trước.