Diệp Thiến Thiến quay về trong lòng ghen tức vì bản thân cô hơn Diệp Tâm Ngữ rất nhiều lại còn tỉnh táo lại không được chọn làm vợ của Lục Dạ Hàn, tại sao Diệp Tâm Ngữ lại có thể một bước mà lên mây vậy chứ?
“Mẹ, con muốn kết hôn với Lục thiếu, mẹ thấy đấy con có gì thua con nhỏ ngốc đó chứ?”
Diệp Thiến Thiến ngồi bắt chéo hai chân nói, cô đưa tay lay vai của Bạch Sinh Liên, cô biết bà có nhiều mưu kế thâm độc nên muốn bà giúp mình chuyện này, đâu phải là Bạch Sinh Liên không muốn cô được gả cho Lục gia, nhưng Lục gia quá cố chấp khiến bà ta cũng chịu thua.
“Mẹ biết con gái của mẹ tài sắc vẹn toàn, mẹ cũng không hiểu vì sao bọn người Lục gia lại thích con nhỏ đó nữa.”
Bạch Sinh Liên ôm lấy con gái của mình dỗ dành, sau đó bắt đầu suy nghĩ mưu kế, tất cả lo do Lục gia ép bà ta đến đường cùng, thực ra vốn muốn cho Trương Diệu Ái sống nhưng tình thế bắt buộc bà ta phải xử lý Trương Diệu Ái.1
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?”
Nhìn ánh mắt sâu thẳm đầy tà ác của Bạch Sinh Liên cô dường như đoán ra được chút gì đó, bà ta liền nhếch môi cười tà sau đó liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, một lúc sau có một người bước vào.
“Phu nhân gọi tôi đến gấp có chuyện gì không?”
Bạch Sinh Liên liền kếu người đó tới gần nói nhỏ vào tai, người đó liền gật đầu rồi rời đi, Diệp Thiến Thiến không biết âm mưu của bà gì nữa, nhưng nhìn qua có vẻ sẽ thành công vì sự tự tin của bà được thể hiện rất rõ.
“Mẹ, mẹ có âm mưu gì vậy?”
Diệp Thiến Thiến tò mò.
“Chỉ là mẹ muốn tiễn Trương Diệu Ái một đoạn thôi mà.”
Diệp Thiến Thiến liền hiểu ra ý của bà ta, nếu xử lý Trương Diệu Ái nhất định Diệp Tâm Ngữ sẽ đau lòng, đến lúc đó hôn sự nhất định sẽ bị tạm ngưng lại, Diệp Tâm Ngữ mà biết mẹ của cô chết chắc chắn sẽ đau lòng và dành cả đời để thờ phụng mẹ có khi còn chết theo bà ấy cũng nên.
“Mẹ muốn dùng cái chết bà ta để thử lòng con nhỏ đó sao?”
“Đúng vậy, nếu nó thật sự giả ngốc nhất định sẽ bị lòi đuôi ngay lúc đó mẹ sẽ xử nó cho nó đi theo mẹ của nó luôn.”
Quả là độc phụ, không ngờ bà ta vì cái gia sản của Diệp thị mà không ngại hãm hại người khác như vậy, lúc này Diệp Tâm Ngữ vẫn chưa hay biết chuyện gì.
Sau khi giải quyết Trương Diệu Ái xong, Bạch Sinh Liên nhận được cuộc gọi của tên lúc nãy.
“Phu nhân đã xử lý xong.”
“Rất tốt, tiền thưởng một lát tôi sẽ chuyển cho cậu.”
Bạch Sinh Liên nở nụ cười hả hê, cuối cùng cái gai trong mắt của bà ta cũng đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn một cái gai duy nhất đó là Diệp Tâm Ngữ, để xem cô có dám giở trò diễn ngốc được hay không.
Diệp Tâm Ngữ hôm đó được Diệp Hoài An đón từ Lục gia về, cô vẫn chưa hay tin mẹ mình đã mất, bỗng lúc này tin nhắn của bác Dương người làm cũ của cô.
[Tiểu thư, phu nhân mất rồi, tiểu thư mong cô nén đau thương và hãy tiếp tục diễn tốt vai diễn của mình.]
Diệp Tâm Ngữ nhìn dòng chữ xuất hiện trên màn hình điện thoại, đôi tay run rẩy, trái tim cô như bị bóp nghẹn, cô không tin mọi chuyện là sự thật, tại sao chứ? Mẹ cô vẫn còn khỏe mà, hôm qua còn nói chuyện với cô, rốt cuộc nguyên nhân là gì?
Cô muốn khóc ngay lúc này, những giọt nước mặt cố chảy ngược vào thâm tâm, cảm giác đau đớn khó thở đến lạ, Nhưng cô phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, vì sắp tới cô phải đối diện với bọn họ rồi.
Diệp Tâm Ngữ vừa đưa đến Diệp Thị liền biến thành cô ngốc như thường ngày, trên tay vẫn ôm chặt con gấu bông, cửa xe vừa mở ra cô đã vội chạy vào nhà, vẫn còn tung tăng hát ca.
“Mẹ, nó về rồi kìa.”
Diệp Thiến ở trên gác nói với Bạch Sinh Liên, cả hai mẹ con cùng đi xuống chuẩn bị xem kịch hay, Diệp Tâm Ngữ ngồi xuống chỗ bàn trang điểm của Diệp Thiến Thiến lấy một thỏi son và bảng phấn má tô lên rồi đánh phấn hồng hai bên má mình.
“Ồ chị về rồi à, nhìn vẫn còn tươi tỉnh nhỉ? Chị biết không em báo cho chị một tin buồn chị có muốn nghe không?.”
Diệp Thiến Thiến đi tới ôm lấy Diệp Tâm Ngữ kiểu như thân thiết lắm vậy, nhưng thật ra muốn trêu chọc để cô lộ ra chuyện giả ngốc.
“Thiến Thiến, để chị trang điểm cho em nè.”
Diệp Tâm Ngữ không để lời của Diệp Thiến Thiến lọt tai, liền lấy cọ đánh phấn quét lên mặt Diệp Thiến Thiến, cô ta liền né sau đó giật mạnh lấy cây cọ quăng xuống đất.
“Người mẹ yêu dấu của chị đã chết rồi đó, sao hả? Có phải rất đau lòng không?.”
Diệp Thiến Thiến liền cười lớn, Diệp Tâm Ngữ dằn nỗi đau thương trong lòng và nhịn Diệp Thiến Thiến, hai hàm răng cô cắn chặt vào nhau, cô đưa tay lục lọi những thứ trên bàn trang điểm của Diệp Thiến Thiến.
“Không đẹp chút nào, phải vẽ đậm lên chút mới đẹp.”
Diệp Tâm Ngữ bỏ ngoài tai những gì Diệp Thiến Thiến nói, cô liền lấy tay lấy chút phấn mắt vẽ lên mặt, sau đó nhìn vào gương cười lớn.
“Đẹp quá, đẹp quá, Thiến Thiến có muốn trang điểm không?.”
Diệp Thiến Thiến bị Diệp Tâm Ngữ tấn công đột ngột liền lùi về phía sau, lúc này Bạch Sinh Liên đi tới tát vào mặt Diệp Tâm Ngữ làm cô ngã lăn ra đất.
“Mợ, cho Tâm Ngữ trang điểm đi!”
Diệp Tâm Ngữ bắt đầu nhõng nhẽo mè nheo với Bạch Sinh Liên, bà ta đỡ Diệp Thiến Thiến đứng dậy.
“Không sao chứ con?”
“Con không sao, mà mẹ ơi nó hình như không phải diễn đâu, nhìn nó vẫn còn cười tươi vui vẻ như vậy kìa.”
Bạch Sinh Liên vẫn chưa tin liền ngồi xuống nói.
“Mẹ mày Trương Diệu Ái đã chết rồi, vẫn còn ngồi đây vui đùa à? Đúng là đồ bất hiếu, mẹ mày cũng vô phước lắm mới sinh ra thứ như mày đấy.”
Diệp Tâm Ngữ bị mắng chửi sỉ nhục, nhưng cô vẫn giữ nét mặt đó không để những gì bà ta nói lọt vào lỗ tai mình, cô liền đứng dậy đi tới lấy hộp phấn tiếp tục trang điểm như không hề có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ...!nhìn nó kìa, nó ngốc thật rồi.”
“Có lẽ vậy.”
Bạch Sinh Liên lúc này cũng buông bỏ sự nghi ngờ đối với cô, một lúc sau thấy mẹ con họ đi ra ngoài cô cũng đi vào nhà vệ sinh, cô cắn chặt lấy môi mình để không phát ra tiếng khóc nấc nghẹn của mình đôi môi cô vì cắn chặt quá đến nỗi bật máu, nhưng nỗi đau đó sao bằng nỗi đau mất đi người mẹ hiền của cô chứ, nỗi đau thấu tâm can này có ai hiểu được chứ, cô quá mạnh mẽ để diễn tròn vai diễn này rồi.
“Mẹ tại sao chứ, con nhất định sẽ điều tra ra việc này.”
Diệp Tâm Ngữ có nghi ngờ việc này liên quan đến mẹ con Bạch Sinh Liên, nếu không tại sao bọn chúng lại biết tin mẹ cô mất trước cô chứ? Bọn người này cô phải khiến chúng trả giá đắt..