Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 12: Ván bài








Đột nhiên liền bị kêu ra thân phận, còn bị chộp lấy cổ tay, tim Tư Không Trích Tinh đập mạnh liên hồi, thầm nói: Không xong ! công tử ca tiểu bạch kiểm này nguyên lai là cao thủ phẫn trư ăn hổ, cả lão tử cũng bị hắn lừa !

Những lúc ăn trộm bị phát hiện lại còn bắt được, phản ứng đầu tiên là gì? Đương nhiên là chạy! Dùng sức mà chạy! Cho dù Tư Không Trích Tinh là “Thâu vương chi vương”, cũng vẫn chạy như thường, người khác cũng chẳng vì danh hào này mà không đập gã – ăn trộm mà, bị đánh là chuyện bình thường như ăn cơm bữa thôi.

Bất quá tuy lúc Tư Không Trích Tinh mới xuất đạo đã trúng không ít đòn roi, nhưng khi kỹ thuật và khinh công của gã đều càng ngày càng tốt hơn, bị đánh…… Đã là chuyện lâu lắm rồi không phát sinh — tối nay tuy thất thủ , nhưng gã cũng là không muốn bị đánh a.

Vì thế Tư Không Trích Tinh nắm tay hơi kéo, thân thể vặn vẹo, giống như cá chạch phá cửa sổ mà ra, chạy nhanh như chớp.

Cung Cửu hung hăng vứt sạch da giả và vật dịch dung bỏ lại trong tay từ trên người Tư Không Trích Tinh lột được, cười lạnh một tiếng, chỉ một thoáng liền hóa thành một đạo bạch quang, như điện xẹt bắn ra ngoài cửa sổ! Tốc độ kia, so với khinh công Cung Cửu đấu với Diệp Cô Thành lúc nãy trong mật đạo càng nhanh một hai phần — Diệp Cô Thành tuy bị bốn chữ “Tư Không Trích Tinh” kinh ngạc một chút, nhưng y phản ứng cũng không chậm, mũi chân nhón lên, đuổi theo như bay.

Lưu lại một phòng người trợn mất nhìn cánh cửa số nát bấy, đều mắt to trừng mắt nhỏ chết đứng.

Hàng dãy phòng ốc nhanh chóng lui về phía sau, Cung Cửu rất nhanh liền đuổi tới cánh đồng hoang vu, hơn hai mươi bước phía trước là Tư Không Trích Tinh đang chạy vội — Tư Không Trích Tinh vừa chạy, vừa đem quần áo và vật dịch dung vướng bận trên người xả xuống sau đó vứt đi, chỉ chốc lát liền từ một trung niên phú thương hơi béo biến thành một thanh niên linh động gầy teo, mắt tròn mặt nhọn, mặc quần áo bó hắc sắc.

Cung Cửu nghiêng đầu né tránh tạp vật, chân lại nhanh một chút — hắn thật sự có chút tức giận , nghĩ đến cũng đúng, nếu không có Tư Không Trích Tinh dịch dung thành một tên béo, sao có thể lấy phương pháp kim thiền thoát xác rút tay về rồi đào tẩu dưới sự kiềm chế của Cung Cửu chứ? Người có thể thoát thân đào tẩu trong tay Cung Cửu hắn, trên đời này thật không có mấy ai!

Âm thầm cắn răng, Cung Cửu cười lạnh không ngừng: bằng hữu của Lục Tiểu Phụng quả nhiên khó lường, nhưng mà ta hôm nay không bắt được ngươi, ta không tên Cung Cửu! Trên thực tế Cung Cửu bị chọc giận, có phần lớn nguyên nhân là vì Diệp Cô Thành. Cung Cửu tự nhận hắn thật vất vả mới để lại hình tượng tao nhã cá tính sáng sủa võ công cao cường lại thần bí khó lường trong lòng Diệp Cô Thành, không thể bị Tư Không Trích Tinh phá hư được !

Cũng không biết lúc này Diệp Cô Thành đang cố gắng đuổi theo phía sau, nhân tiện nghiến răng nghiến lợi không thôi: Cung Cửu chết tiệt, đại biến thái, nguyên lai lúc nãy còn chưa phải tốc độ nhanh nhất của hắn…… Thật buồn cười…… Sao ngươi không trực tiếp bay lên trời luôn đi?

Trên thực tế khinh công của Diệp Cô Thành cũng là tuyệt đỉnh, lúc này nếu từ trên cao quan sát, trên đồng cỏ hoang vu có ba người đang chạy rất nhanh: Tư Không Trích Tinh chạy trước nhất, Diệp Cô Thành tại cuối cùng, nhưng khoảng cách giữa họ kỳ thật đang chậm rãi xích lại gần, có thể thấy được khinh công của Diệp Cô Thành còn hơn Tư Không Trích Tinh một bậc.

Chỉ tiếc giữa hai người bọn họ còn có người khác, là Cung Cửu tên biến thái không thể suy đoán theo lẽ thường — khinh công của biến thái…… tự nhiên cũng là biến thái .

Chỉ thấy khoảng cách giữa Cung Cửu và Tư Không Trích Tinh từ hai mươi bước, đến mười bước, rồi đến năm bước, bốn, ba, hai…… Cung Cửu nghiêng mạnh về phía trước, cứ như bị vướng chân, cả người đều phải đổ lên trước — nhưng hiển nhiên hắn không phải bị vấp té, mà là thừa cơ vươn tay bắt được vạt áo Tư Không Trích Tinh, lập tức nương lực, thân thể vặn vẹo rung động, liền nhảy đến trước Tư Không Trích Tinh, lúc này tốc độ hắn ra chiêu cơ hồ đã vượt qua cực hạn mắt người có thể nhìn thấy.

Khinh công của Tư Không Trích Tinh tuy là tuyệt đỉnh, nhưng võ công của gã nhiều nhất cũng chỉ xem như nhất lưu — khi gã bị Cung Cửu đuổi kịp, trốn thì tuyệt đối không thể thực hiện lần thứ hai, đánh nha…… Cái này…… không bao lâu sau, Tư Không Trích Tinh đã bị Cung Cửu xoay tay qua bắt giữ, nhân tiện còn bị điểm huyệt đạo hai chân, sau đó Cung Cửu hung hăng buông tay, Tư Không Trích Tinh liền ngã như cẩu ăn phân.

Quỳ rạp trên mặt đất như tử cẩu, Tư Không Trích Tinh cũng nửa điểm cũng không kinh hoảng, ngược lại thần thái thản nhiên — quả nhiên không hổ là ăn trộm chuyên nghiệp trong giới cao thủ ăn trộm a……

Chỉ thấy Tư Không Trích Tinh chậm rãi xoay người lại, xoay xong, cà lơ phất phơ nói:“Ai nha nha, gia gia ta cư nhiên bị tiểu tử ngươi bắt được, thật sự là già rồi!” Nói xong lại giả vờ giả vịt vươn tay đỡ eo, hét lên:“Ai nha nha, gẫy luôn cái thắt lưng già rồi !” Gã rõ ràng chỉ lớn hơn Cung Cửu sáu, bảy tuổi, ba mươi tuổi còn không đến đã tự xưng “Gia gia”, cái mồm cũng thật thiếu ăn đòn .

Thế nhưng Tư Không Trích Tinh cũng không chỉ có công phu ‘mồm thiếu ăn đòn’, ngay sau khi gã vươn tay đỡ thắt lưng, đôi tay linh hoạt kia đã tung ra, mạnh hướng phía trước đẩy, một làn khói trắng liền “Hô” một tiếng tát hướng về phía Cung Cửu !

Đáng tiếc Cung Cửu phản ứng càng nhanh,“Bá” một cái phất mở chiếc quạt, sau một trận huy động làm người ta hoa cả mắt, nửa điểm khói cũng không còn.

Nhưng vào lúc này, Diệp Cô Thành nhẹ nhàng dừng bên người Cung Cửu, cả một sợi cỏ dại cũng không lay động, thân nhẹ như vũ, chợt hiện dưới ánh trăng như tiên.

Sau một trận sương khói bỗng nhiên có thêm một người, vốn còn có điểm “Giả thần giả quỷ” , thế nhưng sự hời hợt của Diệp Cô Thành cũng không kém chi thần tiên — Tư Không Trích Tinh quả thực nhìn đến ngây dại, không khỏi vươn tay nhu nhu ánh mắt, lẩm bẩm nói:“Ai nha nha, không phải gia gia ta tuổi lớn mắt cũng hoa luôn rồi chứ? Nếu không sao lại thấy được thần tiên?” Gã ngược lại đánh trống lãng chuyện vừa tung khói mê ra hoàn toàn.

Cung Cửu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra sát ý. Tư Không Trích Tinh giống như bị điện giật, run run, nói:“Uy ! Không phải ngươi muốn giết ta chứ?”

Cung Cửu cười lạnh nói:“Gia gia của ta đã sớm chết, sao ngươi còn có thể sống chứ?”

Diệp Cô Thành trong lòng lộp bộp một cái, thầm kêu hỏng bét: Cũng không thể để Cung Cửu giết Tư Không Trích Tinh a…… Như vậy lệch quá …… chẳng lẽ trận quyết chiến cuối cùng sẽ diễn ra trước mười năm sao? Lực ảnh hưởng của ca đây quả nhiên bất phàm đến vậy hử?

Tư Không Trích Tinh cũng thay đổi sắc mặt, không dám giả bộ đại gia, tội nghiệp nói:“Không phải đâu, ngươi đánh ta một trận là được hà, giết người là xấu lắm …… Này, vừa rồi ta nói sai rồi, ngươi mới là gia gia của ta, được không?”

Thấy sắc mặt của Cung Cửu lạnh hơn, Tư Không Trích Tinh chớp mắt, giảo hoạt cười hề hề thấp giọng nói:“Uy, sòng bạc kia tìm lấy tiền bao nhiêu mời ngươi đến đối phó ta? Ta cho ngươi gấp hai được không?” Nhìn thấy Cung Cửu vẫn nửa điểm cũng không động, Tư Không Trích Tinh đành sửa miệng nói:“Gấp ba! ta cho ngươi gấp ba được không!” Nói xong cũng vẻ mặt đau lòng, đô đô thì thào nói:“Cái gì nha, có thể mời đến cao thủ như vậy, thì vượt qua số tiền ta thắng rất rất nhiều a …… đầu óc lão bản sòng bạc này có bị nước vào không trời ……”

Cung Cửu hơi nheo mắt, âm âm nói:“Lão bản sòng bạc chính là ta !”

“Hả?” Tư Không Trích Tinh nghẹn họng nhìn trân trối:“Ngươi là lão bản sòng bạc? Không đúng a, lão bản kia phía trước ta có gặp qua…… Chẳng lẽ ngươi cũng dịch dung?”

Diệp Cô Thành không nói gì bóp trán: Tư Không Trích Tinh quả thực là…… Cung Cửu không giết gã mới kỳ quái …… Ai, vẫn là nhanh chóng nghĩ lý do cứu gã một cái a.

Bất quá Diệp Cô Thành hiển nhiên đoán sai, Cung Cửu không có càng tức giận, ngược lại nở nụ cười, sau một lúc lâu, mới thu thần sắc, hỏi:“Ngươi không phải có một bằng hữu, tên là Lục Tiểu Phụng?”

Tư Không Trích Tinh trợn tròn ánh mắt, hô to:“Ngươi nhận thức Lục Tiểu Kê? Ngươi cũng là bằng hữu của hắn?” Diệp Cô Thành nghe thấy thiếu chút nữa trào máu — nếu Cung Cửu là bạn của Lục Tiểu Phụng, hắn Diệp Cô Thành chính là cơ hữu[4] của Tây Môn Xuy Tuyết rồi!

___________________—-

[4] cơ hữu: có thể hiểu là bạn giường, bạn tình, tình nhân… chỉ là cách nói hơi trắng trợn hơn chút >< _________________________- Bất quá…… Diệp Cô Thành lại không khỏi có chút hoài nghi: Sao Cung Cửu lại hỏi Lục Tiểu Phụng? Hắn không có lý do muốn đi nhận thức Lục Tiểu Phụng a. Cung Cửu nhếch khóe miệng, nói:“Ta còn không biết hắn, nhưng lại có hứng thú gặp hắn một lần.” Tư Không Trích Tinh bĩu môi, khinh thường nói:“Hắn chỉ là con tiểu kê có bốn hàng lông mày thôi, có gì đẹp mà xem? Chẳng lẽ ngươi cũng nghe tin giang hồ đồn đãi, nghĩ hắn là người khó lường gì đó à?” Cung Cửu bật cười, nói:“Trong thời điểm này, chẳng lẽ không phải sẽ nói với ta — Lục Tiểu Phụng rất lợi hại, mà ngươi lại là hảo bằng hữu của hắn, nên ta tốt nhất không nên động ngươi sao?” Tư Không Trích Tinh căm giận nói:“Nói bậy ! Lục Tiểu Kê lần trước còn bại bởi ta, hắn lợi hại nơi nào? Gia gia ta chẳng lẽ còn cần ăn ké hào quang của hắn sao?” Nói xong bỗng nhiên phản ứng lại, xem xét xem xét Cung Cửu, thấy hắn vẫn đang cười, thế này mới thầm nhẹ nhàng thở ra, cười mỉa nói:“Này…… Ta xem ngài tâm tình hình như không tồi, chúng ta không bằng liền cười xóa ân cừu…… Cùng đi uống rượu được không?” Nhãn tình Cung Cửu sáng lên, nói:“Ta nghe nói Lục Tiểu Phụng thực thích giao bằng hữu, chỉ cần hắn muốn, vốn không có người có thể cự tuyệt hữu tình của hắn…… Xem ra ngươi cũng được hắn chân truyền, bản lĩnh hùa theo[4] cũng không nhỏ a !” ____________________________ [3] 顺杆爬: thuận can ba: ý chỉ đón ý nói hùa, Vân tạm dịch thế nhé ___________________________ Tư Không Trích Tinh giật mình, phẫn nộ nói:“Sao ngươi muốn làm bằng hữu với tên tiểu kê chết tiệt kia hoài vậy? Hừ, đó là một con tiểu kê phiền toái, đến lúc đó ngươi đừng hối hận nha.” Cung Cửu khẽ cười nói:“Ta lại không có hứng thú làm bằng hữu với hắn,” Nói xong bỗng khoát tay lên vai Diệp Cô Thành, hỏi:“Không biết thành chủ có hứng thú không?” Diệp Cô Thành trong lòng đang loạn, đang nghĩ đây có phải do y hay không…… Mắt thấy Cung Cửu sẽ nhanh chóng gặp mặt Lục Tiểu Phụng, vậy là đi trước gần mười năm a ! Thình lình bị Cung Cửu khoát lên vai, Diệp Cô Thành sửng sốt, theo bản năng nói:“Ta không cần bằng hữu.” Cung Cửu cười mị mắt, để sát vào bên tai Diệp Cô Thành, ngữ khí ái muội nói:“ Lời Thành chủ này nói thiếu hai chữ, phải nói là ‘Ta không cần bằng hữu khác’, bởi vì thành chủ đã có ta nha……” Nói xong không đợi Diệp Cô Thành phản ứng, lại chuyển hướng Tư Không Trích Tinh, lạnh lùng nói:“Ngươi giúp ta hẹn Lục Tiểu Phụng, liền nói ta muốn cùng hắn cược một ván, tiền đặt cược chính là mạng của ngươi !” Tư Không Trích Tinh đang ngẩn người — hai nam nhân này sao lại kề vai sát cánh còn vành tai và tóc mai chạm vào nhau thế này a…… Chậc chậc, không phải là…… Đoạn tụ chứ ! khụ khụ, lông tơ của hắn đều dựng thẳng lên hết rồi…… Đột nhiên nghe được một câu như vậy, Tư Không Trích Tinh trừng lớn mắt, kinh ngạc hỏi:“Cái gì? ! ngươi cùng Lục Tiểu Kê cược mạng của ta? Sao…… Cược thế nào?” Cung Cửu đắc ý nở nụ cười, nói:“Lục Tiểu Phụng không phải thực biết giao bằng hữu sao? Ta liền cùng hắn cược cái này.” Tư Không Trích Tinh thoáng nhẹ nhàng thở ra,“Hắc hắc” nói:“Cược…… Giao bằng hữu? Chẳng lẽ bằng hữu của ngươi nhiều lắm sao?” Gã đối rất tin tưởng vào số lượng bằng hữu của Lục Tiểu Phụng. Cung Cửu khẽ lắc đầu, nói:“Không, ta chỉ có một bằng hữu.” Thấy Tư Không Trích Tinh dùng vẻ mặt “Nhìn đần độn” nhìn hắn, lại cười lạnh nói:“Ta muốn cược với Lục Tiểu Phụng là — bằng hữu ta giao được này, sẽ không trở thành hắn bằng hữu…… Đến lúc đó, mạng của ngươi chính là của ta.” Tư Không Trích Tinh đột nhiên hiểu được ý Cung Cửu, ngược lại nhìn về phía Diệp Cô Thành, cả giận nói:“Buồn cười! cái này gọi là cược quái gì ! Các ngươi căn bản chính là thông đồng với nhau a, Lục Tiểu Kê là thần cũng không thắng được, các ngươi rõ ràng trực tiếp giết ta luôn đi ! đỡ phải đùa giỡn gia gia đến tức chết a !” “Nga, phải không?” Cung Cửu nhìn về phía Diệp Cô Thành, hơi mị mắt, cứ như thực tùy ý hỏi :“Như vậy thành chủ cảm thấy, ai sẽ thắng đây?” Diệp Cô Thành hóa đá tại chỗ.