Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 31: Kịch chiến








Đổi mới đổi mới

Đột nhiên kinh động, thần sắc Cung Cửu nghiêm lại, bay vọt lên, ngay sau đó liền cùng một kẻ thân áo bào tro, thấy không rõ diện mạo giao thủ với nhau.

Nhất thời, đất đá mù trời, bụi đất khắp chốn.

Cung Cửu trong lòng không khỏi kinh hãi và cảnh giác, người này có thể trốn khỏi cảm quan của hắn và Diệp Cô Thành “Nghe lén” Bọn họ nói chuyện…… Tuy nói người áo xám này có lẽ cũng chỉ nghe thấy một câu cuối cùng, nhưng trong thiên hạ người có năng lực này thật sự không có mấy ai !

Người này đến tột cùng là ai? Vì sao lại xuất hiện trong Vạn Mai sơn trang? Rốt cục có quan hệ gì với Tây Môn Xuy Tuyết?

Cung Cửu đột nhiên nhớ tới một tin đồn bí ẩn, tâm hắn trầm xuống, chiến ý lại đột nhiên bạo phát — ánh mắt Cung Cửu rất sáng, sắc mặt thực trắng, tốc độ ra chiêu của hắn đã tăng lên cực hạn, nhưng khóe miệng hắn còn mang theo tiếu ý !

Ngươi muốn chiến, ta liền chiến, Cung Cửu từ trước đến nay chưa từng sợ hãi bao giờ.

Căn phòng hoa lệ của Vạn Mai sơn trang rất nhanh liền biến thành một đống phế tích, hai đạo bóng xám và trắng đang lấy tốc độ người thường khó có thể phân biệt kịch liệt đánh nhau, Diệp Cô Thành đang xem cuộc chiến bên cạnh, lo lắng trong lòng bỗng nhiên không ngừng tăng lên.

Người áo xám thần bí khó lường này, và hắc y nhân lần trước ám toán Độc Cô Nhất Hạc căn bản chính là một người…… Diệp Cô Thành đã hoàn toàn khẳng định, cao thủ cực kỳ lợi hại này chính là Tây Phương Ma Giáo giáo chủ Ngọc La Sát — căn cứ đủ loại đồn đãi cùng phỏng đoán, Ngọc La Sát kỳ thật chính là phụ thân thân sinh của Tây Môn Xuy Tuyết, Diệp Cô Thành từng nghĩ thuyết pháp này chẳng qua là lời nói vô căn cứ miễn cưỡng gán ghép, nhưng sự thật chứng minh đó quả thật là sự thật !

Trừ Ngọc La Sát ra, còn ai có thể khiến Cung Cửu chật vật như thế?

Không sai, chính là chật vật, bạch y Cung Cửu mặc đã xuất hiện thêm vài vệt máu, tức thì bị “đất đá bay mù trời” Biến thành mặt xám mày tro; So sánh lại, người áo xám kia tuy cũng trúng chiêu, nhưng gã lại mặc một thân áo bào xám buộc rất chặt, quanh thân còn phảng phất có sương mù quanh quẩn, có thương tích cũng vậy, có tro bụi cũng thế, tất cả đều không thấy rõ được.

Diệp Cô Thành thật sự không thể không lo cho Cung Cửu, dù sao “Phiền toái” này có thể coi như do chính y gây ra, Cung Cửu kỳ thật chỉ vì y mà xuất đầu thôi — nhưng vấn đề là, Cung Cửu đến tột cùng có phải đối thủ của Ngọc La Sát không? Diệp Cô Thành thật sự không thể không xem nhẹ Cung Cửu chút: Chớ quên, mặc dù Cung Cửu là nhân vật phản diện cuối cùng, cũng là lợi hại nhất, nhưng Ngọc La Sát căn bản là cả Lục Tiểu Phụng cũng “Không muốn làm địch nhân với lão”; Mà càng trọng yếu hơn là, Cung Cửu cho dù lợi hại đến đâu, cũng là Cung Cửu của mười năm sau, lúc này Cung Cửu bất quá mới hai mươi, chỉ luận nội lực hắn tất nhiên cũng kém hơn Tây Phương Ngọc La Sát đang lúc hưng thịnh mà.

Quả nhiên, ngay sau đó, tay Ngọc La Sát lợi dụng quỹ tích không thể nắm lấy duỗi đến trước ngực Cung Cửu, chưởng lực phá núi nát đá cứ như vậy ấn lên — Cung Cửu kêu rên một tiếng, ngay cả kiếm quang sáng trong cũng đình trệ trong nháy mắt, Diệp Cô Thành trong lòng nhảy dựng, chỉ thấy Cung Cửu bỗng nhiên bỏ kiếm, cả người cứ như linh xà quấn tới Ngọc La Sát, kiếm khí xé nát áo bào tro của Ngọc La Sát, thậm chí còn có kiếm khí sát qua bên gáy gã, ứa ra một đạo vết máu chói mắt!

Lúc này Cung Cửu căn bản đã không cần kiếm, người của hắn còn hơn cả hết thảy thần binh lợi khí trên thiên hạ.

Mặt Ngọc La Sát lộ ra dưới ánh trăng, trong nháy mắt ngay cả người trầm ổn như gã cũng không khỏi kinh ngạc một lát — đã bao nhiêu năm, gã đã bao nhiêu năm chưa từng bị thương? Nhưng lập tức, sát ý của Ngọc La Sát Như như thủy triều ào tới: Cung Cửu quả thật rất mạnh, chênh lệch duy nhất của bọn họ chỉ là thời gian, nếu lại thêm cho Cung Cửu vài năm thì cả Ngọc La Sát cũng không phải đối thủ của Cung Cửu…… Nhưng Ngọc La Sát không muốn cho Cung Cửu thêm năm nào nữa, gã muốn hắn chết ! Chết ngay bây giờ !

Ngọc La Sát từ trước đến nay luôn thích bóp chết địch nhân trước khi xuất hiện nguy cơ, nhất là địch nhân thiên phú tuyệt đỉnh — huống chi vừa rồi Cung Cửu còn nói muốn giết Tây Môn Xuy Tuyết, đó đã chạm đến vảy ngược của Ngọc La Sát!

Ngọc La Sát đã sử xuất toàn lực. Tình thế của Cung Cửu càng nguy cấp, nhưng nụ cười của hắn lại càng sáng lạn — Ngọc La Sát sát ý ngập trời, Cung Cửu đương nhiên biết. Nhưng trên đời này, chỉ cần là một chọi một, Cung Cửu tự tin bất luận kẻ nào cũng không có khả năng lấy mạng hắn mà không chết ! Ngọc La Sát thật sự biết thực lực của Cung Cửu sao?

Lúc này tuy nội lực của Cung Cửu kém hơn, nhưng bản chất hắn đã là Cung Cửu “Vô địch” của mười năm sau. Nội lực có thể kém đi, nhưng kinh nghiệm và nhãn lực sẽ không biến mất. Muốn giết Cung Cửu, chỉ có thể đổi bằng mạng thôi!

Nhưng Ngọc La Sát hiển nhiên chẳng nghĩ nhiều như thế, gã cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi; Diệp Cô Thành cũng không nghĩ như thế, nhưng vô luận thế nào, y tuyệt không để Cung Cửu chết!

Lấy lớn đánh nhỏ là quá đáng nhất đó! Diệp Cô Thành giận dữ, y nắm chặt chuôi kiếm, khí thế không ngừng kéo lên — chỉ kém một chút, một chút !

Diệp Cô Thành đã xuất kiếm. Dưới ánh trăng tỏ, kiếm quang sáng bóng không cách nào hình dung cấp bách phóng ra, phảng phất thiên địa đều lâm vào thất sắc.

Trong nháy mắt, Diệp Cô Thành bỗng có một loại cảm giác: Kỳ thật y không phải người cầm kiếm, y chính là thanh kiếm kia – người kiếm hợp nhất !

Sắc mặt Ngọc La Sát nhất thời thay đổi, gã phẩy tay áo một cái đẩy Cung Cửu dây dưa không ngớt ra, đem hết toàn lực làm lệch mũi kiếm kia — kiếm phong đâm vào cơ thể, Ngọc La Sát lui mạnh về phía sau, máu tươi bắn ra, gã khen lớn một tiếng:“Hảo một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên!” Lập tức liền vác thương tích trốn đi, thân hình như sương như khói, không thể truy tung.

Vẫn là một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên, vô luận là Cung Cửu hay Ngọc La Sát, đều nghĩ không ra cách để phá giải.

Diệp Cô Thành thu kiếm, nhưng nội tâm y lại vẫn kích động vô cùng — y rốt cục đột phá.

Lập tức Diệp Cô Thành đi đến bên người Cung Cửu, hỏi:“Ngươi được không?”

Cung Cửu lúc này mặt mày hồng hào, hắn nhìn Diệp Cô Thành, liền phảng phất đang nhìn một đống bảo tàng tuyệt thế. Cho dù Cung Cửu thân thể “Lại” Không tốt, nhưng tâm tình hắn đang rất tuyệt, thậm chí còn vui vẻ hơn cả Diệp Cô Thành. Hắn nâng khóe miệng, lắc lắc đầu, nói:“Không sao cả.”

Cũng không biết Tây Môn Xuy Tuyết đến khi nào, vẫn đứng yên một bên. Nghĩ cũng đúng, Vạn Mai sơn trang của hắn gần như sắp bị Cung Cửu và Ngọc La Sát phá nát bấy rồi, hắn có thể không xuất hiện à? Lúc này đại chiến đã ngừng, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Cô Thành, nói:“Chỉ một kiếm này, ta đã thua.”

Diệp Cô Thành gật đầu ra hiệu, trong lòng vừa lòng bao nhiêu khỏi nói: Xem ra chỉ cần y không tạo phản, mạng của y liền ổn thỏa rồi a.

Cung Cửu nhìn Tây Môn Xuy Tuyết “Đầu sỏ gây nên” này, cư nhiên còn dám đến dụ Diệp thành chủ “nhà hắn”, không khỏi xanh cả mặt, cười lạnh nói:“Tây Môn trang chủ, ta tốt xấu gì cũng coi như là khách nhân của Vạn Mai sơn trang ngươi, tiệc rượu vừa dứt liền bị ‘Ác đồ’ tập kích, trang chủ không để ý tới sao hả?” Hừ ! Ngọc La Sát và Tây Môn Xuy Tuyết, hai phụ tử đều đáng ghét y chang nhau!

Tây Môn Xuy Tuyết dừng một chút, cẩn thận đánh giá Cung Cửu một phen, nói:“Ngươi bị thương không nhẹ, việc này ta chắc chắn tìm công đạo cho ngươi. Quản gia, chẩn bị dược.” Lão quản gia vẻ mặt phức tạp nhìn bãi máu Ngọc La Sát lưu lại, muốn nói lại thôi.

Cung Cửu “Hừ” một tiếng, thản nhiên nói:“Như thế rất tốt, ta liền chờ đợi tin lành của trang chủ.” Nói xong hắn liếc lão quản gia một cái, giơ ngón tay nói:“May mắn ta cũng biết chút y thuật, không phiền quản gia quý trang.” Dứt lời hắn nhặt kiếm của mình lên, xoay người bước đi, lại quay đầu xem xét Diệp Cô Thành một cái.

Diệp Cô Thành lập tức hiểu ý, gật gật đầu với Tây Môn Xuy Tuyết, liền cùng Cung Cửu về phòng khách.

Tâm tình Cung Cửu lại tốt lên, phi thường tốt. Hai người sóng vai đi dưới bóng trăng ôn nhu, ai cũng không nói lời nào.

Thẳng đến cửa phòng, Cung Cửu mới quay đầu lại, dựa sát vào Diệp Cô Thành, ái muội cười, thấp giọng nói:“Đến hôm nay ta mới nhìn thấy toàn bộ thiên ngoại phi tiên…… Mới biết hai lần trước thành chủ lưu tình không ít với ta nha……” Đang nói, Cung Cửu bỗng gò má đỏ rực, mi mục ẩn tình, nhỏ giọng nói tiếp:“Thành chủ đem hết toàn lực cứu ta, tình này…… Nguyện lấy thân báo đáp nha~……”

Diệp Cô Thành dại ra, càng khiến y dại ra là, Cung Cửu hiển nhiên không phải loại người “Chỉ nói không làm”, miệng hắn thủ thỉ lời tâm tình, tay liền ôm chặt lấy eo Diệp Cô Thành……

Uy ! chú ý lời đồn, nơi này là Vạn Mai sơn trang a, có cần cởi mở thế không hử! Diệp Cô Thành chụp một cái lên “cái tay heo” không thành thật nào đó, yên lặng liếc liếc đại tỷ quét rác cách đó không xa – tỷ đánh rơi chổi rồi kìa; Còn có đại ca tuần tra sau hòn non bộ kia – ca đánh rớt đèn ***g rồi cà……

Cung Cửu cười tủm tỉm sờ sờ mu bàn tay bị chụp đỏ rực, lại bắn cho Diệp Cô Thành một cái mị nhãn, xoay người trở về phòng khách, miệng còn y y nha nha hát vang “Kiếm khí như hồng, mỹ nhân như ngọc, sao không cùng đêm đẹp……”

“……”

Diệp Cô Thành nháy mắt liền ngộ đạo: Biến thái vừa thụ thương còn nhộn nhạo đến thế, y sớm nên nghĩ tới, nghiêm túc với biến thái y chắc chắn sẽ thua!

Kết quả là Diệp Cô Thành vẻ mặt bình tĩnh xoay người trở về phòng, nhân tiện thập phần lễ phép đi ngang qua cái chổi và ***g đèn đang nằm chổng chơ giữa đường cùng hai vị chủ nhân đã hoàn toàn hóa đá của chúng nó.

Bất quá…… Trên đời này thứ truyền đi nhanh nhất là gì? Là tin tức, nhất là tin đồn nhảm. Diệp Cô Thành rất nhanh liền hiểu được đạo lý này vô cùng sâu sắc.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Cô Thành theo thói quen sáng sớm luyện kiếm, thu kiếm xong, liền nghênh diện gặp được Tây Môn Xuy Tuyết cũng vừa luyện kiếm xong trên hành lang.

Tây Môn Xuy Tuyết nói:“Thành chủ cũng biết kiếm đạo của ta là gì chứ?”

Diệp Cô Thành nói:“Ở chỗ thành.”

Tây Môn Xuy Tuyết gật đầu nói:“Quả thật. Xin hỏi kiếm đạo của thành chủ là gì?”

Diệp Cô Thành nói:“Ở chỗ tâm.”

“Tâm?” Tây Môn Xuy Tuyết nói:“Ta từng nghĩ kiếm đạo của thành chủ cũng là thành, nhưng nhìn thấy thành chủ, đã biết không phải thế.”

Diệp Cô Thành bỗng nổ nụ cười thật nhẹ thật nhẹ, nói:“Kiếm xuất tùy tâm, tâm thành tất kiếm thành, tâm không thành thì kiếm vẫn thế, thiện ác tùy tâm, hảo ác tùy tính, yêu hận tùy ý — đó là đạo của ta.”

Ánh mắt Tây Môn Xuy Tuyết thập phần minh lượng nhìn Diệp Cô Thành, nói:“Ngươi có tình.”

Diệp Cô Thành gật đầu nói:“Tự nhiên có.”

Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:“Cung Cửu?”

“……” Diệp Cô Thành giật mình ngay tại chỗ, đây là tình huống gì thế này? !

Tây Môn Xuy Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Cô Thành nói:“Ngươi đối với hắn, hữu tình chính là hữu tình, vô tình chính là vô tình, thành chủ không đáp, nhưng trong lòng ắt sẽ không thành?”

“……” Diệp Cô Thành cảm giác được một loại bất đắc dĩ thật sâu, người trên thế giới này căn bản là chẳng ai bình thường a ! Mắt thấy Tây Môn Xuy Tuyết mang một bộ biểu tình “Không thành không được đâu nha”, còn ngăn đường y đi, quả thực như đang truy cho được một đáp án, Diệp Cô Thành chỉ đành nói:“Có.” Cái này là do không nhận không được a !

Không ngờ Diệp Cô Thành vừa nói xong một chữ, Cung Cửu bỗng trồi ra từ phía sau trụ hành lang, vẻ mặt nhu tình mật ý nói:“Đắc quân thử ngôn, phu phục hà cầu.”

“……” Diệp Cô Thành triệt để hết chỗ nói: Nói Cung Cửu rõ ràng thụ trọng thương, cư nhiên còn dậy sớm bò vào xó nhà mà nghe lén, có cần biến thái như thế hay không a !