Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 88




CHƯƠNG 88



Tắm rửa thay quần áo là phương pháp duy nhất giúp các đại hiệp giang hồ khôi phục hình tượng ngăn nắp sáng đẹp sau chuyến đi phong trần mệt mỏi, quả thật có một số cao thủ đứng đầu có thể dùng nội lực đẩy bụi đất ra khi đang đi trên đường — bất quá làm thế cũng không thể thay thế tắm rửa, ai không biết những cao thủ như Tây Môn Xuy Tuyết, Diệp Cô Thành đều ưa tắm rửa? Đó kỳ thật là vì cao thủ luôn luôn phải có tác phong “Cao”, năm đó họ vì duy trì hình tượng bạch y như tuyết tốt đẹp, không ngừng mà tắm a tắm, không biết khi nào đã thành thói quen, lúc họ biến thành cao thủ chân chính cũng ngừng không được nữa rồi .

Ngừng không được thì khỏi ngừng luôn, tắm rửa cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm. Nhưng tình cảnh lúc này, tắm rửa thay quần áo thật là…… Khó khăn: Sáu cao thủ ngồi quanh một vòng, yên lặng nhìn đôi quần áo khách sạn lão bản đưa tới…… Ngươi có thể tưởng tượng hình ảnh Tây Môn Xuy Tuyết hoặc Diệp Cô Thành mặc một bộ đồ vải bố màu xanh tro không chút phẩm cách chứ? !

“Phốc !” Lục Tiểu Phụng bật cười trước, nói:“Quần áo này thật quê cha đất tổ mười phần a, ta thì không sao, ta cũng không thích sạch sẽ như các ngươi, dù sao Thất Đồng cũng sẽ không ghét bỏ ta, đúng không nà?” Hoa Mãn Lâu mỉm cười gật đầu, sau đó Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu liền kề vai sát cánh trở về phòng, lưu lại bốn người tiếp tục rối rắm.

Ngọc La Sát do dự nói:“A Tuyết, ta thấy…… Vẫn là chờ ngày mai chúng ta đến thành trấn lớn, lại mua y phục tốt nhất, đêm nay tạm thế đi được không?” Tây Môn Xuy Tuyết im lặng một lát, cũng chỉ có thể vô cùng buồn bực trở về phòng, tuy nói giữa tắm rửa và hình tượng hắn chọn cái sau, nhưng oán niệm cường đại của Tây Môn Xuy Tuyết vẫn trào ra, khiến đống quần áo nặng mùi quê cha đất tổ đủ loại kiểu dáng trên bàn đều yên lặng run run.

Không ngờ khảo nghiệm thứ nhất sáu người họ gặp phải cư nhiên là tắm rửa và thay quần áo, Cung Cửu không chút hình tượng phá lên cười, bấu víu trên vai Diệp Cô Thành, nói:“A Thành cũng thôi đi, tuy ta rất muốn nhìn ngươi mặc quần áo này vào sẽ biến thành bộ dạng gì……”

Diệp Cô Thành bình tĩnh nói:“Ta sẽ không mặc, nhưng ngươi thì không có quyền từ chối.” Đây không phải trong cung, tiếp tục bụng to mặc nam trang lêu bêu khắp nơi bên ngoài…… chỉ sợ Cung Cửu thật sự sẽ bị coi là yêu nghiệt rồi bắt đi thiêu sống a.

Tiếu ý của Cung Cửu bị kiềm hãm, yên lặng nâng bộ đồ bầu tục đến không thể tục hơn kia đi tắm, lưu lại một bóng dáng vô cùng hiu quạnh.

Đêm nay, mọi người đều không thể ngủ nổi. Tự nhiên bị ném đến cái nơi chẳng biết chỗ nào này, họ đương nhiên điều nâng tất cả cảnh giác lên, trừ Cung Cửu khò khò ngủ say ra…… nguyên nhân đặc thù, có thể lý giải.

Sáng sớm hôm sau, sáu người liền tụ lại — đêm qua cư nhiên cái gì cũng không phát sinh, sao có thể như vậy, bọn họ rõ ràng đều gối đầu chờ địch mà!

Nhìn cơm sáng phong phú đầy bàn, mọi người cũng không nuốt trô nổii, đương nhiên điều này vẫn không bao gồm Cung Cửu, hắn đang ăn say sưa. Mặt Ngọc La Sát hơi vặn vẹo, nói:“Chúng ta tự nhiên mất tích, Tây Phương Ma Giáo và toàn bộ thiên hạ đều không có người quản, Cung Cửu ngươi cư nhiên còn có thể ăn sung thế hả?! không sợ có độc chết ngắc à, hừ.”

Cung Cửu không chút để ý nói:“Thuốc có thể độc chết ta trên thiên hạ cũng không nhiều lắm, hơn nữa, ta chết đói rồi, chẳng phải thiên hạ càng không có người quản .”

Lục Tiểu Phụng cười thán một tiếng, nói:“Ta coi như phục ngươi, Cửu ca a.”

Cung Cửu chọn mi liếc Lục Tiểu Phụng một cái, vẻ mặt khinh thường — bất quá vốn ra biểu tình này của hẳn coi như rất khí phách, mà đệm thêm cái váy vải bông vuông của phụ nữ mang thai vào…… cả Tây Môn Xuy Tuyết cũng nhịn không được run run khóe miệng, Ngọc La Sát buồn cười nói:“Đợi lát nữa chúng ta xuất môn, Cung Cửu nên đội mũ che cái mặt lại đi.”

Diệp Cô Thành cũng mau nhịn không được, hình tượng này của Cung Cửu thật sự rất làm hại đến mắt, y cũng nhìn không nổi, liền đứng dậy, nói:“Ta đi tìm.” Bất quá y vừa mở cửa đi xuống nhìn thoáng qua, đột nhiên giật mình, nói nhỏ nói:“Diệp Cô Hồng?”

Tất cả mọi người chấn động, đều chen đến cạnh cửa nhìn — quả nhiên, hai người một trước một sau đi vào kia không phải là Diệp Cô Hồng và Phấn Yến Tử sao? !

Lục Tiểu Phụng hưng phấn nói:“Thật tốt, cuối cùng gặp người quen, mau đến hỏi hắn đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.”

Ngọc La Sát trầm ngâm nói:“Vẫn là một mình Diệp thành chủ đến hỏi đi, dù sao hắn là đường đệ của ngươi nha. Chúng ta tạm thời đừng lộ diện, yên lặng lắng nghe đi.”

Diệp Cô Thành cũng nghĩ như vậy, bất quá y không dám quay đầu nhìn Cung Cửu nữa, để khỏi phá công phun cười, vì thế y thoáng thu hồi biểu tình, liền bày ra bộ dạng cao nhân, lâng lâng xuống lâu.

Mọi người ngừng thở nghiêng tai lắng nghe, Cung Cửu bỗng lẩm bẩm:“Hai người kia, còn có nhà trọ này…… Chẳng lẽ nơi này là chỗ ta và A Thành ở lại khi đuổi giết Lục Tiểu Kê năm đó? Khó trách có chút quen thuộc nha.”

Lục Tiểu Phụng linh quang chợt lóe, giật mình nói:“Hình như đúng thế thật, nơi này chính là nhà trọ cuối cùng trước khi bước vào rừng đầm lầy U Linh sơn trang a !”

Tây Môn Xuy Tuyết vỗ đầu Lục Tiểu Phụng một cái, nhẹ giọng nói:“Câm miệng.”

Lục Tiểu Phụng vội vàng ngậm miệng, vì Diệp Cô Hồng bên kia đã thấy được Diệp Cô Thành, hắn chợt trợn to hai mắt, kinh ngạc nói:“Đại đường huynh?”

“Ân,” Diệp Cô Thành thản nhiên gật đầu, nói:“Ngươi tại sao ở đây?” Y lập tức nhìn về phía Phấn Yến Tử đang bán cho y một mị nhãn, bất động thanh sắc lộ chút sát ý.

Sắc mặt Diệp Cô Hồng đổi đổi, cắn răng nói:“Ta muốn giết Độc Cô Mĩ cái thứ không biết xấu hổ kia! Phấn Yến Tử này là…… Là người dẫn đường cho ta, thỉnh đại đường huynh khoan thứ.” Diệp Cô Thành liền thu sát ý, đang định hỏi kỹ, Diệp Cô Hồng bỗng ngạc nhiên nói:“Đại đường huynh ngươi và đường tẩu không phải mới thành thân không bao lâu sao, sao cũng đến nơi này……”

Diệp Cô Thành dừng một chút, vừa tính nói bậy nói bạ gì đó, không ngờ Diệp Cô Hồng đã tự nghĩ ra lý do, chỉ nghe hắn “Nga” một tiếng, còn nói:“Đại đường huynh ngươi không phải đến tương trợ Tây Môn trang chủ…… Đuổi giết Lục Tiểu Phụng thứ khốn kiếp trọng sắc khinh hữu kia chứ?”

“……”tất cả mọi người nghe lén đều kinh ngạc, Cung Cửu có thai vốn nội tức hỗn loạn, không cẩn thận liền lộ chút khí tức, hơn nữa khách sạn này khá đơn sơ, khó có thể che dấu hành tung, võ công của Diệp Cô Hồng lại không kém, vì thế mắt hắn tập trung, liền nhìn lên lâu, lớn tiếng nói:“Ai ở đó nghe lén? !”

Cung Cửu thực không phúc hậu đẩy Lục Tiểu Phụng một cái — vì thế tiểu kê “Trọng sắc khinh hữu” này liền lảo đảo xuất hiện trước cầu thang, đã chứng minh thật sinh động và sắc bén chân lý “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới”.

Diệp Cô Hồng cầm chuôi kiếm, hét lớn đến:“Lục Tiểu Phụng !”

Phấn Yến Tử õng ẹo tạo dáng đột nhiên nhãn tình sáng lên, ôn nhu khen:“Hảo tuấn tú lang quân, ta thích!” biểu tình ôn nhu vạn năm không biến của Hoa Mãn Lâu bỗng cứng ngắc .

Địch ý của Diệp Cô Hồng càng đậm, hắn lạnh như băng nói:“Ta phải giết ngươi thay cho Tây Môn trang chủ……” Nhưng hắn nói còn chưa hết, thì nghe một tiếng “Không cần” còn lạnh hơn cả hắn, ngửa đầu nhìn, không ngờ Tây Môn Xuy Tuyết đã đứng bên người Lục Tiểu Phụng.

Đột nhiên nhìn thấy thần tượng, Diệp Cô Hồng kích động không thôi, cả nói cũng không lưu loát nổi, chỉ nghe hắn cà lăm nói:“Tây, Tây Môn trang, trang chủ…… Ngươi, ngươi cư nhiên cũng ở đây……”

Diệp Cô Thành không khỏi có chút khó chịu — Diệp Cô Hồng rõ ràng là đường đệ của y, thái độ dành cho y lại khác lớn với Tây Môn Xuy Tuyết đến vậy! Diệp Cô Thành y có chỗ nào kém Tây Môn Xuy Tuyết chứ, Diệp Cô Hồng thật là thứ tiểu thí hài không có mắt mà.

Nhưng cảm thấy khó chịu cũng không chỉ có mình Diệp Cô Thành, còn có Ngọc La Sát núp ở phía sau, vẫn chưa xuất trướng, gã nhẹ hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói:“Cung Cửu, đường đệ này của Diệp thành chủ không phải có ý đồ gì với A Tuyết nhà ta chứ? !”

Cung Cửu cười thực tặc, hắn vốn đang muốn châm ngòi thổi gió kích thích Ngọc La Sát cái nữa, nhưng hắn còn chưa nói ra miệng, bên kia lại sinh biến cố — bạch y kiếm khách đứng ở cửa khách sạn, mặt tái nhợt, tay tái nhợt, còn có kiếm tái nhợt, đó là Tây Môn Xuy Tuyết !

Giữa sân nhất thời cực tĩnh.

Diệp Cô Hồng ngơ ngác nhìn nhìn hai Tây Môn Xuy Tuyết, cư nhiên có người có thể bắt chước Tây Môn Xuy Tuyết giống thế? Thân là fans cuồng kiêm kẻ bắt chước bí mật của Tây Môn Xuy Tuyết, tâm linh yếu ớt của Diệp Cô Hồng đã bị đả kích nghiêm trọng!

Hai Tây Môn Xuy Tuyết đối diện, khí thế lại tương xứng; Ngay vào lúc này, một đạo kình phong bỗng liền bắn ra từ trên lầu, khách sạn lão bản còn đang xem náo nhiệt hăng say hoàn toàn không kịp phản ứng, đã bị bắn trúng huyệt đạo,“Rầm” Một tiếng ngã xuống quầy.

Ngọc La Sát khí phách mười phần xuất trướng, gã trực tiếp ném Lục Tiểu Phụng qua một bên, sau đó đứng bên cạnh A Tuyết nhà gã, đón lấy ánh mắt kinh nghi của Tây Môn Xuy Tuyết, nói:“Kỳ thật hai ngươi đều là Tây Môn Xuy Tuyết chân chính, nói ra thì dài, chúng ta đều ngồi xuống hảo hảo nói chuyện đi.”

Vừa rồi Cung Cửu thấp giọng nói một câu bên tai Ngọc La Sát:“Nơi này là một thiên địa khác……” Lấy năng lực lý giải cường đại của Ngọc đại giáo chủ, gã tất nhiên là nháy mắt hiểu ra, nên mới lập tức đi ra cứu hỏa.

Tây Môn Xuy Tuyết – bị đả kích thật lớn- yên lặng nhìn Ngọc La Sát, qua một hồi lâu, mới rầu rĩ nói:“Huynh đệ sinh đôi của ta?”

“Không,” Ngọc La Sát nói:“Không phải như vậy, ta chỉ có một nhi tử.” Nói xong gã chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Lục Tiểu Phụng và Diệp Cô Thành, nói:“Trên đời này hẳn còn có ta, Lục Tiểu Phụng và Diệp thành chủ khác…… Bởi vì chúng ta là từ một thiên địa khác đến.”

Ngọc La Sát vung tay lên, liền đóng cửa nhà trọ lại, sau đó nắm tay A Tuyết nhà gã xuống thang lầu, ngồi thẳng vài đại đường, sang sảng hô:“Chúng ta phải thẳng thắn hảo hảo nói chuyện, như vậy không chừng có thể giải quyết không ít phiền toái. Cung Cửu và Hoa Thất Đồng các ngươi cũng đi ra đi.”

Hoa Mãn Lâu thực thản nhiên đi xuống ngồi cùng Lục Tiểu Phụng, mà khi Cung Cửu dây dưa từ trên lầu đi xuống, sắc mặt Tây Môn Xuy Tuyết rốt cục thay đổi, Diệp Cô Hồng càng khiếp sợ cả cằm cũng suýt rớt, nói:“Đường tẩu, ngươi cư nhiên là nữ phẫn nam trang sao? !”

“Nói hưu nói vượn,” Cung Cửu hừ cười nói:“Tiểu tử này ngứa da, A Thành ngươi ném hắn về Bạch Vân thành để nghĩa mẫu hảo hảo điều giáo một phen đi.”

Diệp Cô Thành kéo Cung Cửu ngồi xuống, thản nhiên nói:“Quả thật cần đấy, bất quá nay tại Bạch Vân thành chỉ sợ còn có một thành chủ và phu nhân khác, việc này không tới phiên ta quản.”

Sau khi mọi người đều ngồi xuống, rốt cục yếu bắt đầu “Hảo hảo nói chuyện” , bất quá Phấn Yến Tử bị xem nhẹ hồi lâu bỗng hưng phấn nhảy dựng lên, vui vẻ nói:“Nguyên lai trên đời này còn có nhiều người cùng sở thích yêu nam phong như thế a ha ha !”

Ngón tay Ngọc La Sát khẽ nhúc nhích, muốn lập tức lấy mạng Phấn Yến Tử, Cung Cửu đè gã lại, cười nói:“Không nên gấp gáp, có cần giết hắn không, chúng ta đợi lát nữa rồi tính. Trước nói rõ chuyện này đã, ít nhất để hắn làm quỷ cũng minh bạch nha.”

Phấn Yến Tử nhất thời câm miệng, cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Diệp Cô Hồng. Tây Môn Xuy Tuyết lại đánh giá Ngọc La Sát và “Một Tây Môn Xuy Tuyết khác” bên gã, sau một lúc lâu, mới hỏi:“Các ngươi đến tột cùng có lai lịch gì, lại có quan hệ gì?”

Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Nói ngắn gọn, chúng ta đến từ một thế giới khác, người cũng giống thế, nhưng quyết định xử sự khác nhau, đến nỗi rất nhiều chuyện đều đi hướng rất khác nhau, không biết Tây Môn trang chủ có thể lý giải không?”

Tây Môn Xuy Tuyết thản nhiên gật đầu nói:“Ta hiểu, như vậy các ngươi là phá nát hư không mà đến?” Nói tới đây, mắt hắn đột nhiên sáng lên, bên trong tràn ngập tò mò.

Ngọc La Sát cười nói:“Các ngươi quả nhiên tính tình giống nhau, đều là võ si a, có thể hảo hảo trao đổi một phen……”

Lục Tiểu Phụng bĩu môi nói:“Ngọc lão cha ngươi đừng ngắt lời a, chúng ta không phải là phá nát hư không mà đến, chúng ta vốn đang ở ngự hoa viên, sau đó không biết tại sao lại đến đây, tự nhiên lại xuất hiện tại vùng hoang vu dã thượng này…… Kỳ thật chúng ta cũng muốn biết nên trở về thế nào.”

Diệp Cô Hồng bắt được trọng điểm, hỏi:“Ngự hoa viên? Các ngươi sao lại tới đó chứ?”

Cung Cửu ngạo nghễ nói:“Trẫm chính là đương kim thiên tử, chúng ta ở ngự hoa viên có gì kỳ quái .”

“……” Diệp Cô Hồng và Phấn Yến Tử yên lặng nhìn cái bụng to đùng của Cung Cửu, đều có vẻ mặt không thể tin; Ngược lại Tây Môn Xuy Tuyết lại có chút đăm chiêu nhìn Cung Cửu, tựa hồ nghĩ tới cái gì.

Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên nói:“Thế nào, chẳng lẽ trong thế giới này Cung Cửu không phải Hoàng đế sao?”

“Hắn là đường tẩu của ta!” mặt Diệp Cô Hồng đỏ lên, nói:“Ta cũng không biết Cửu công tử này đến tột cùng là có thân phận gì, nhưng thời gian trước hắn bỗng nhiên mang theo một đống của hồi môn tới Phi Tiên đảo, đại đường huynh của ta cư nhiên không cự tuyệt, vì thế họ liền thành hôn …… Nhưng tình cảm của hai người họ tựa hồ không được tốt? Quái quái, lại luôn đánh tới đánh lui……”

Hoa Mãn Lâu cười nói:“Cãi nhau ầm ĩ cũng không có nghĩ là tình cảm không tốt, tình cảm của bệ hạ và hoàng hậu rất sâu nặng a.”

Cằm Diệp Cô Hồng lại rơi xuống đất: Hoàng…… Hoàng hậu cái gì……

Tây Môn Xuy Tuyết bỗng hiểu ra, trấn định hỏi:“Nam Vương có tạo phản không?”

Ngọc La Sát khẽ cười một tiếng, nói:“Không sai, tại nơi của chúng ta, Nam Vương tạo phản, Hoàng đế chết, vì thế Cung Cửu liền làm tân hoàng đế.” Gã nhướng mày nhìn về phía Cung Cửu, vẻ mặt hàm xúc không rõ.

Phấn Yến Tử một bên trầm tư, một bên lẩm bẩm nói:“Ở chỗ chúng ta, Nam Vương tạo phản, Hoàng đế không chết, vì thế…… vị thành chủ phu nhân này đến tột cùng có thân phận gì?”

Tây Môn Xuy Tuyết nói:“Cung Cửu là Thái Bình vương thế tử, hắn bóc trần âm mưu tạo phản của Nam Vương phủ, chỉ cầu Hoàng đế tứ hôn cho hắn và Diệp Cô Thành.”

“……” Lục Tiểu Phụng bỗng lệ nóng doanh tròng cầm lấy tay Cung Cửu, vô cùng cảm khái nói:“Cửu ca, nguyên lai ngươi là người chí tình chí nghĩa như vậy, từ trước đến giờ ta đều hiểu lầm ngươi rồi!”

Trong nháy mắt biểu tình của Cung Cửu thoáng vi diệu, bất quá hắn cũng không muốn nói chuyện đổi hồn lúc trước ra, vì thế Cung Cửu liền thực thản nhiên cười nói:“Vì A Thành mà dâng cả giang sơn lên, quả nhiên là chuyện giống ta làm nha.”

Trong giây phút này, hình tượng của Cung Cửu bỗng trở nên thập phần cao lớn, trừ Diệp Cô Thành cười thầm và Ngọc La Sát không nói gì ra, mọi người đều bị tình yêu vĩ đại của Cung Cửu thuyết phục, cả hai Tây Môn Xuy Tuyết cũng lộ vẻ xúc động.

Ngọc La Sát đang nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Gã nhất định phải tìm một cơ hội nói chân tướng cho A Tuyết nhà gã, không thể để A Tuyết đơn thuần bị Cung Cửu tiểu hồ ly này làm — Cung Cửu nhợt nhạt liếc Ngọc La Sát một cái, tròng mắt vừa chuyển, cười nói:“Kỳ thật Ngọc giáo chủ cũng nguyện ý vì Tây Môn trang chủ mà vứt bỏ cơ nghiệp khổng lồ của Tây Phương Ma Giáo.”

Sắc mặt Tây Môn Xuy Tuyết bỗng trắng bệch, ánh mắt lạnh buốt nhìn vị nào đó ngồi bên cạnh Ngọc La Sát, cắn răng nói:“Các ngươi thật sự…… Có quan hệ không tầm thường?”

A Tuyết trầm ngâm một lát, nói:“Đúng.”

Mặt Tây Môn Xuy Tuyết tái đi, bi thảm thầm gào: Ngọc La Sát là cha ruột của hắn a…… Hắn thà lấy Cung Cửu hơn a !

Mắt thấy tư duy của Tây Môn Xuy Tuyết sắp rối loạn, Cung Cửu còn đổ thêm dầu vào lửa, cười tủm tỉm nói:“A Tuyết ca và Ngọc giáo chủ thực xứng a, Tây Môn trang chủ các ngươi không phải cũng thế sao?”

Ngọc La Sát tuy cũng vì Tây Môn Xuy Tuyết biến sắc mặt mà có chút không được tự nhiên, nhưng đáy lòng gã vẫn cho rằng gã và A Tuyết phải ở bên nhau, nếu A Tuyết ở chung với người khác …… Vậy Ngọc La Sát nhất định sẽ buồn cực, thậm chí nổi giận: Cho dù Tây Môn Xuy Tuyết nơi này không ở bên gã, cũng sẽ độc thân a, trên đời này trừ Ngọc La Sát gã ra, còn ai có thể lọt vào mắt Tây Môn Xuy Tuyết chứ?

Nào ngờ Diệp Cô Hồng đã ngơ ngác nói ra chân tướng:“Toàn bộ giang hồ, ai ai cũng biết, Tây Môn phu nhân là Tôn Tú Thanh một trong Nga Mi tứ tú, bọn họ đã sinh con trai, còn nhận đại đường huynh làm nghĩa phụ a……”