Lục Tổng, Em Không Dám!

Chương 31




Một thời gian không gặp. Tần Nhi hiền thục dịu dàng, bây giờ lại vui chơi phóng túng ở nơi ồn ào này.

Bá Uy ngồi xuống bên Tần Nhi. Tay vỗ nhẹ lên lưng khi thấy Tần Nhi nôn.

Tần Nhi là một người đơn sơ. Bây giờ thì lại trở nên hung dữ sắc bén, bộ đầm diêm dúa này càng khiến cô thêm già dặn, lớn tuổi.

Tay từ vỗ chuyển sang vuốt nhè nhẹ tấm lưng thon gầy

"Tần Nhi, theo em về nhà được không? nơi này không hợp với chị. Ngoan nào~"

Lúc này, Lôi Thần từ nhà vệ sinh trở lại, nhìn thấy cô gái đang lôi kéo đồ chơi mới của mình, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ đối diện.

Trái ngược với đồ chơi mới của hắn, cô gái này còn rất trẻ. Nhìn cách ăn mặc cũng hoàn toàn khác biệt sự ồn ào nơi đây. Cái đầm trắng thật thanh thuý, thuần khiết. Làn da trắng không tì vết làm nổi bật mái tóc nâu. Điều quan trọng hơn cả chính là cô gái này có khuôn mặt của một thiên sứ, rất xinh đẹp.

Đúng là mỹ nhân - hắn thầm khen.

Mắt thấy cô bé thiên sứ dắt người của hắn đi, hắn liền đứng dậy đi đến.

"Này cô bé! đó là người của tôi"

"Ai là người của anh? bớt ăn nói hàm hồ" Đừng thấy Tần Nhi xinh đẹp rồi muốn cướp nga.

"Là cô ta muốn bồi tôi.Em mang cô ta đi rồi ai bồi anh đây?" hắn cười một cách tà mị nhìn cô.

"Mỹ nữa đầy thế kia, anh không kéo kiệt đến nỗi cả cô gái này cũng muốn chứ?" Cô nhướng mày nhìn hắn.

"Phải, mũ nữ thì đầy..." hắn ngập ngừng một chút, đảo mắt quanh phòng một lượt, tiến sát lại gần cô sau nói nói "Nhưng tôi thì không hứng thú"

"Vậy chứ anh muốn gì đây?" Cô bắt đầu thấy bực bội nha. Cái tên này thật điên khùng.

"Tôi để cô ta đi, nhưng em thì ở lại thay cô ta bồi rượu có được hay không?"

"Nằm mơ!" Cô liếc mắt hắn, quay nguòi dẫn Tần nhi rời đi, mặc kệ cái tên dở hơi kia.

Nhưng có vẻ như hắn không biết điều, cư nhiên lại hung hăng nắm lấy cô tay cô, kéo cô vào lòng.

Cô tức giận trừng mắt với hắn "Anh làm gì thế? buông ra!" Cô như thế lại ghê tởm hành động của hắn, còn có cái mùi thuốc lá. Chết tiệt! cô rất ghét cái mùi này.

"Em ở lại, cô ta sẽ được đi" Nhìn thấy cô tức giận, hắn lại càng muốn trêu chọc cô.

"Được! anh là muốn người bồi rượu?" cô bất đắc dĩ nhìn hắn, rồi nhìn xung quanh một lượt.

"Đúng! là muốn em bồi anh"

"Được!" Cô vươn tay cầm lấy ly rượu trên bàn, không chút do dụe đổ thẳng lên người Lôi Thần, sau đó lại từ từ nhả ra một câu "Tận hưởng vui vẻ"

Dứt lời cô dắt người rời đi. Lôi Thần cười thầm nghĩ thật là một cô gái thú vị.

"Dừng lại" Hắn nhìn bóng lưng cô khuất dần không khỏi tiếc nuối.

Cô dừng bước quay đầu nhìn Lôi Thần "xin hỏi, anh muốn thêm một ly nữa sao? nhưng rất xin lỗi. Tôi có việc cần đi trước" cô nhếch mép ra khỏi quán Bar.