Anh Hoan tròn mắt nhìn cái đuôi giống hổ Siberia* nhưng phần ngọn lại có chùm lông mềm như đuôi sư tử đang cuốn quanh eo mình. Chẳng mất bao nhiêu thời gian phân vân, cậu đã xòe tay túm lông đuôi, bắt đầu vuốt.
* Hổ Siberia:
lung-mat-o-tinh-te-15-0
Cảm giác cực phê.
Lông mao mềm mại như hút lấy bàn tay, không thể nào dứt ra được.
Anh Hoan nhớ rằng có một con hổ Siberia sống tại khu bảo tồn động vật hoang dã mà anh từng ở, hình thể to lớn, trông uy phong cực kỳ. Bộ lông mượt mà tỏa sáng dưới ánh mặt trời lấp lánh.
Ngay cả vua sư tử cũng không thể uy phong hay đẹp đẽ bằng nó. Khu bảo tồn kia có rất nhiều động vật hung dữ như báo đốm, linh cẩu, chó hoang châu Phi đều từng định tấn công nó, nhưng cuối cùng bị nó cắn giết đến chạy trối chết.
Cậu đã từng thấy con hổ Siberia kia chiến đấu với vua sư tử, con hổ nọ thắng hiểm.
Sau đó, cậu không còn gặp lại con hổ kia nữa.
Hình như nó chỉ sống ở đó khoảng một tuần, nhưng không thích ứng được với môi trường sống ở đó.
Đồng cỏ châu Phi không có bóng hổ, hổ là vua của rừng rậm.
Nó đã được gửi về.
Anh Hoan luôn cảm thấy tiếc nuối vì chưa chạm trán nó lần nào. Chưa kịp làm một trận với nó mà cậu đã bị thương phải đưa đi bệnh viên, chờ đến lúc ra thì nó đã bị đưa đi mất rồi.
Thật tiếc vì không thể vuốt ve bộ lông đẹp đẽ kia.
Còn lông sư tử, chỉ ngửi thôi đã thấy thối chết. Ai điên mà đi vuốt nữa?
Anh Hoan rơi vào hồi ức với vẻ mặt trống rỗng, ánh mắt lơ đãng không tiêu cự.
Thở dài trong lòng, thật là một quá khứ khó quên.
"Vuốt xong chưa?"
Cho dù đang rơi vào quá khứ huy hoàng của đại lão với một vài chuyện tiếc nuối ngày xưa nhưng bàn tay mải vuốt tới vuốt lui vẫn khựng lại một chút. Còn lưu luyến vuốt thêm vài cái rồi mới chịu buông.
Cúi đầu nhìn dọc theo cái đuôi cuốn quanh eo, thấy một tên cầm thú đứng bên cạnh.
Trang phục đơn giản thoải mái làm từ chất liệu đặc biệt, chân đi một đôi bốt quân đội, là một bộ đồ dã ngoại rất phù hợp với khu vực rừng rậm. Mái tóc đen giờ đã trở nên vàng hoe, đỉnh đầu có một cái sừng. Không đeo mắt kính, con ngươi dựng thẳng đứng như mãnh thú, màu lưu li, lạnh lùng tàn nhẫn, phản chiếu hình ảnh của anh Hoan.
Sườn mặt gần cổ có một vài vệt hoa văn đỏ nhạt, rõ ràng là hình thái nửa thú.
Nhưng dù có mái tóc vàng, sừng trên đỉnh đầu thì anh Hoan vẫn nhận ra được đây là kẻ đứng hàng đầu danh sách Những người cần phải đánh cho tàn phế - Sở Tranh.
Anh Hoan thờ ơ nhìn Sở Tranh, dưới gốc đại thụ là Zhucheng Tyrannosaurus và giun cát đang liều mạng chiến đấu.
Sở Tranh nhếch môi cười ranh mãnh nhưng không biết có phải do diễn bá đạo tổng tài nhiều quá không mà tính cách cũng dần bị định hình. Nụ cười này cũng không có cảm giác xấu xa lưu manh khiến nhịp tim đập loạn như có nai con nhảy trong lòng mà lại thấy hắn như tổng tài bá đạo tay sắp móc ra một tờ chi phiếu, bảo người ta cút đi.
"Vừa mới sờ soạng cái đuôi của tôi, giờ lại liền căm thù tôi." Sở Tranh lắc đầu: "Ngủ xong không nhận, rút chim vô tình. Đồ đàn ông tệ bạc."
Đuôi của động vật không nên tự tiện sờ, nó là nơi bảo vệ bộ phận riêng tư. Đôi khi sờ đuôi ý là muốn mời giao phối, còn thân mật hơn cả tiếp xúc ở khoảng cách âm.
Lúc này lòng anh Hoan đã lạnh lẽo vô tình, chỉ muốn trực tiếp nổ chết Sở Tranh.
Nhưng Sở Tranh nhắc nhở cậu một chuyện —— anh Hoan đột ngột cựa mình, là cong thân người ngay trên thân cây cao đến 7 - 8 mét cách mặt đất, mềm mại như làn nước định vòng ra phía sau lưng Sở Tranh.
Sở Tranh nhanh nhẹn lùi lại vài bước. Rời xa đôi mắt đen trầm ánh lên tia sáng nhàn nhạt của anh Hoan, khóe miệng hơi co rút.
"Cậu định làm gì?"
Anh Hoan không nói lời nào, mím môi.
Cậu không hề động đậy, xoay người nhìn chằm chằm cuộc chiến kịch liệt bên dưới. Dư quang vẫn chú ý đến Sở Tranh, hình như đang đợi hắn thả lỏng cảnh giác.
Thật ra cậu đang tò mò về cách Sở Tranh xử lý cái đuôi của hắn.
Hắn đang mặc quần, cái đuôi mọc ra từ chỗ xương cụt. Nó đâm ra khỏi quần như nào vậy? Lưng quần cắt một cái lỗ phỏng?
Không biết tại sao, chỉ mới tưởng tượng ra cảnh đó mà anh Hoan đã cảm thấy rất vui vẻ.
Nếu chụp được ảnh truyền lên Holodeck... anh Hoan hài lòng híp mắt.
Nếu Sở Tranh mà biết anh Hoan đang suy tính cái gì trong đầu, trước tiên hắn sẽ bái phục trước tinh thần dũng cảm hy sinh này. Sau đó hắn sẽ đưa chiếc máy ảnh tinh vi nhất mới được ra mắt cho cậu —— làm sao lại không dùng thiết bị của chính mình ghi lại thời khắc mang tính lịch sử như thế này?
Bởi vậy có thể thấy rằng anh Hoan không phải người duy nhất có ý tưởng này, nhưng cũng chứng minh rằng chưa ai được nghe tới nó.
Sở Tranh cau mày, cái đuôi sau lưng khựng lại một lát rồi bắt đầu vẫy trái vẫy phải.
Anh Hoan suýt thì không khống chế nổi mình định vòng qua túm lấy cái đuôi. Cậu cố đặt hết sự tập trung vào trận chiến phía dưới: "Anh giải quyết một con, tôi giải quyết một con"
Nghe vậy, Sở Tranh đưa mắt nhìn anh Hoan.
"Chúng sẽ cắn chết đối thủ của mình, nhân lúc một trong hai con ngã xuống, anh có thể giết chết con còn lại mà không tốn chút sức lực nào."
Cho nên hiện giờ không cần xuống dốc hết sức lực giết chết cả hai con mãnh thú, miễn cho chúng phát điên với kẻ địch chung.
Anh Hoan: "Không có thời gian để chờ đâu. Tuy nơi này là bìa rừng nhưng cũng không thể loại trừ trường hợp có thú ăn thịt quần cư hoặc thú săn mồi cỡ lớn. Chúng nó nghe thấy động tĩnh, ngửi thấy mùi máu tươi là sẽ nhào tới đây như đám linh cẩu điên cuồng."
Nơi linh cẩu đi qua chỉ còn lại xương trắng.
Nói chung, thú ăn thịt cỡ lớn sẽ chiếm giữ trung tâm của khu rừng, còn đám săn mồi sống quần cư sẽ ngụ nơi bìa rừng. Đôi khi chúng thậm chí có thể vây săn bá chủ của bình nguyên.
Ví dụ như khu vực đồng cỏ châu Phi mà anh Hoan từng sống, linh cẩu hoặc chó hoang châu Phi sẽ vây săn báo đốm, sư tử. Như khủng long Velociraptor, tuy rằng cao không đến nửa thước nhưng lại có thể hợp tác săn giết khủng long bạo chúa.
Đám hợp tác săn mồi này còn khó đối phó hơn cả Zhucheng Tyrannosaurus và giun cát.
Anh Hoan: "Chờ đến khi một trong hai con bị giết chết, những con thú khác đã sớm kéo đến đây."