Sở Tranh mang một cơ thể với vết thương không thể nói đi ra, hắn đã khôi phục hình người từ hình thái nửa thú, nhưng vẫn để lại một cái đuôi cho chú mật lửng non đang nằm trong lòng mút.
Giống như trẻ nhỏ mút núm vú cao su, trong miệng anh Hoan không mút thứ gì đó là không chịu được.
Cho nên Sở Tranh đành cống hiến một cái đuôi của bản thân.
Anh Hoan mới vừa chiến một trận kịch liệt đã đời xong, tuy rằng lưỡng bại câu thương nhưng cũng may cậu vẫn coi đó là vinh quang. Hai bên tạm đình chiến, lười biếng nằm trong ngực Sở Tranh, cậu hỏi: "Hình thú của anh là gì? Tôi chưa từng nhìn thấy."
Sở Tranh: "Độc nhất vô nhị trong cái vũ trụ này. Em đi theo tôi chắc chắn sẽ không hối hận."
Anh Hoan làm lơ câu phía sau, ôm cái đuôi của Sở Tranh đặt bên mép, lẩm bẩm đoán: "Năm cái đuôi, sừng dài, vừa giống con báo lại tựa như sư tử, hình thù kỳ quái... Anh là quái thai?!"
Sở Tranh: "Không phải, cảm ơn."
Anh Hoan: "Nói chung, ngay cả khi các cá thể trong quần thể tiến hóa biểu hiện ra những đặc điểm khác nhau, thì người duy nhất khác biệt trong số hàng trăm người, biểu hiện ra những đặc điểm chưa bao giờ thấy qua chính là dị dạng. Không sao, anh Hoan hiểu, anh Hoan không kì thị mi."
Sở Tranh: "Cảm ơn."
Dừng một lúc, Sở Tranh quyết định nhắc khéo anh Hoan: "Dị dạng là chỉ sinh vật phát triển thành hình thái không bình thường. Em nhìn tôi xem, chỗ nào không bình thường?"
Anh Hoan xem xét cái đuôi trong tay, rồi lại xem xét sừng trên đầu Sở Tranh —— hình thái không bình thường.
Sở Tranh:... Thất sách.
Thở dài, Sở Tranh không biện giải nữa.
Thành thật mà nói, anh Hoan cũng không nói gì sai, hình thú của hắn vốn không phải là tự nhiên mà tiến hóa thành. Về bản chất, nói là dị dạng cũng không sai.
Anh Hoan cắn cái đuôi đầy lông nhưng vẫn nói rất rõ ràng: "Anh Hoan đùa mi chơi thôi, anh Hoan biết mi không phải dị dạng mà là con lai chứ gì."
Anh Hoan tỏ vẻ bày mưu tính kế "đùa xíu cho vui, chứ biết chân tướng lâu rồi".
Chỉ là gương mặt cậu vốn đã nho nhỏ lại vừa ngốc vừa dễ thương, muốn tỏ ra thông minh cũng chỉ thấy càng đáng yêu hơn.
Sở Tranh không nhịn ý muốn phạm tội nữa, ôm chặt anh Hoan trong lòng dùng sức xoa nắn —— anh Hoan – từ khi thoát khỏi thời kỳ thú non đã không còn phải chịu loại nhục nhã này – lập tức sững sờ.
"Bé ngoan, em đáng yêu đến mức tôi muốn nhét em vào dạ dày."
Lông cả người anh Hoan dựng đứng lên, động vật nhỏ vốn rất mẫn cảm với nguy hiểm.
Cái thằng khốn này không chỉ có bệnh thần kinh, mà còn bị biến thái nữa!
Sở Tranh trấn an anh Hoan: "Tôi nói chơi, em cũng nghe vui vui vậy thôi. Đừng xù lông, ở đây không có lược chải, xù lên rồi không đáng yêu đâu."
Đến lúc này rồi vẫn còn thèm muốn vẻ đẹp dễ thương khí phách của anh Hoan!
Anh Hoan phẫn nộ dùng ánh mắt lên án Sở thần kinh.
Sở Tranh:... Càng đáng yêu.
"Nói chuyện chính đi, ta nói chuyện chính." Sở Tranh nhanh chóng vuốt xuôi lông cho cậu. Tính tình bé ngoan quá nóng nảy, đụng nhẹ một cái liền tức đến nổ tung.
Thật là đáng yêu.
Sở bệnh thần kinh cảm thán.
Anh Hoan ném cái đuôi to của Sở Tranh lên mặt hắn, lạnh lùng vô cảm nói: "Buông anh Hoan ra."
Sở Tranh đối mắt với anh Hoan một lúc lâu mới bất đắc dĩ buông ra.
Được rồi đại lão, nghe ngài tất.
Anh Hoan lập tức nhảy lên giường đá, xoay người, ngồi xổm xuống, chi sau duỗi thẳng, chi trước chống đất, ngẩng đầu miệt thị, rất tự giác bày ra thế ngồi của bậc vương giả. Nhưng cậu quên mất bốn cái chân ngắn của mình, hình tượng cụ thể lúc này chỉ giống Corgi một mẩu duỗi dài cái chân ngắn nhỏ ngồi xổm xuống.
Sở Tranh bị sự đáng yêu của cậu làm cho run rẩy tâm can. Hắn vốn không thích động vật nhỏ đáng yêu này nọ, chỉ là bé ngoan đã tiến vào trong trái tim hắn nên mới nhìn sao cũng thấy đẹp như vậy.
Anh Hoan: "Chuyện chính gì?"
Sở Tranh ngồi vào bên mép giường đá, cái đuôi tự động duỗi đến trước mặt anh Hoan. Anh Hoan định lực không đủ, nhịn vài giây rồi túm lấy cái đuôi bắt đầu mút, trên phần lông đuôi của Sở Tranh vẫn còn dính nước miếng của cậu.
"Hiện tại em đã biến thành hình thái động vật, chính là thời khắc mấu chốt của tiến hóa gen. Nhưng hình thái cuối cùng của tiến hóa gen rất dễ bị ảnh hưởng. Thật ra tiến hóa ở hành tinh Titan rất dễ bị dẫn dắt thành hình dáng khủng long hoặc là giun cát tử thần."
Anh Hoan rùng mình một cái, cậu không muốn biến thành giun cát tử thần hoặc khủng long đâu.
Không phải vì chúng nó quá xấu hoặc là quá ngu mà chỉ đơn thuần là do chúng nằm trong thực đơn của anh Hoan. Nếu từ đỉnh chuỗi thức ăn thoái hóa thành thực đơn, anh Hoan sẽ phát điên mất.
Lửng mật nghịu nghịu nói: "Hình thú của anh Hoan là lửng mật, chắc không thay đổi nữa ha."
Quá trình tiến hóa gen của cuồng thú nhân trong ba hệ thiên hà trung tâm là bảo mật, người thường không biết, người chưa từng tiến hóa càng không biết. Điều này là đề phòng người AANT và kẻ điên thiên hà giải mã bí mật tiến hóa và lợi dụng chúng.
Sở Tranh nhẹ nhàng vuốt lông anh Hoan, nói: "Trên thực tế, cho dù hình thú đã được thiết lập cũng có thể thay đổi thông qua sự định hướng."
Anh Hoan mở to đôi mắt tròn đen bóng, đầy vẻ ngây thơ.
Sở Tranh cười khẽ, giờ phút này hắn trở nên giống một người bình thường, dung mạo tinh tế đẹp đẽ. Hắn phổ cập khoa học cho anh Hoan, lúc đề cập đến chuyện gì đó, giọng điệu liền lạnh đi đôi phần. Nếu không nghe cẩn thận thì sẽ không nhận ra.
"Hình thái của cuồng thú, nói chung, hình thú là bộ dáng có được ngay sau khi thức tỉnh, sau khi ổn định sẽ không thay đổi. Nhưng tiến hóa gen vốn đã mang tính không xác định và tính bất ổn định, nếu thông qua phương pháp khác thường để kích thích gen tiến hóa, sự hướng dẫn này hướng đến một con đường tiến hóa khác cũng không phải là không có khả năng."
Anh Hoan nghiêm gương mặt nhỏ lông lá, nói: "Nếu hình thú đã ổn định, tính không xác định và bất ổn định của gen là khá thấp. Tuy rằng có thể kích thích bằng phương pháp khác biệt nhưng điều kiện rất ngặt nghèo."
Quả thực cậu không biết bí mật trong quá trình tiến hóa của cuồng thú nhân, nhưng cậu biết sau khi hình thái cá thể ổn định, khả năng thay đổi nó thông qua tính bất định và tính không ổn định của sự tiến hóa gen là rất thấp. Nếu diễn tả ở dạng xác suất thì chỉ khoảng một phần trăm vạn.
Mà nếu nhất định phải sử dụng phương pháp bất thường kích thích gen tiến hóa vậy thì cái giá phải trả là rất lớn.
Gen vốn dĩ đã là huyền bí, thậm chí hàng tỉ năm qua vẫn bị thiên hà liệt vào phạm trù thần học —— không phải mê tín dị đoan đặt thần học lên trên khoa học, mà vì hiện tại thiên hà coi những sinh mệnh cao cấp là thần học, là một lĩnh vực cao cấp thần bí mà hiện tại họ mới chỉ quẩn quanh ở lối vào.