Vương Thịnh nói với anh Hoan: "Cậu hiểu rõ khối vuông Thằn lằn hơn tôi, thực lực giữa các tiểu đội cậu cũng rõ hơn, thậm chí là khả năng tìm hiểu tin tức cũng nhanh hơn nhiều, hay cậu làm trưởng nhóm đi?"
Anh Hoan: "Không đấy."
Vương Thịnh thở dài: "Đừng từ chối, anh Hoan."
Anh Hoan lạnh lẽo liếc y: "Nếu cậu dám ép tôi, tôi giết chết cậu."
Vương Thịnh: "... Đừng suốt ngày đánh đánh giết giết thế, làm người văn minh, cùng xây dựng một thiên hà hài hòa."
Anh Hoan đá cái bàn trước mặt, tạo ra tiếng động rất lớn. Nghiêng đầu: "Hả?"
Vương Thịnh: "Anh Hoan đậu trời chịt đất, thống nhất vũ trụ."
Anh Hoan: "Ta là gì?"
Vương Thịnh: "Thủ lĩnh."
Anh Hoan: "Nhà mi thấy thủ lĩnh nào làm việc của quân sư chưa?"
Vương Thịnh: "Em hiểu rồi anh Hoan, anh Hoan ngài ngồi đi. Muốn ăn hoa quả nữa không? Ngụy Chương, xuống lầu khiêng hai sọt hoa quả lên mau."
Ngụy Chương: "... Ơ?"
Vương Thịnh thở sâu: "Được rồi, mọi người lại đây nghe tôi bàn chiến lược cái đã."
A Á: "Ngụy Chương còn chưa về."
Vương Thịnh: "Có hay không có cậu ta cũng thế cả."
Người không có đầu óc dù có mặt cũng không biết chiến lược là cái gì.
Lúc này, 6 người một đội. Vương Thịnh là Phá tập, Hứa Duy Nhất là Bạo phá, A Á, Tô Nha và Ngụy Chương là Trảm thủ, anh Hoan thuộc An toàn, nhưng thực lực thì đè cả đám ở đây xuống đánh.
Không kể Vương Thịnh và Hứa Duy Nhất, A Á thông thạo với cận chiến, vũ khí lạnh là hai thanh đao chặt, một cây màu đen một cây trắng bạc, nhưng gần như cô chỉ dùng thanh đao đen là chính. Còn thứ vũ khí nóng thành thạo nhất lại là súng nguyên tử bắn tỉa có độ chính xác cao.
Chẳng qua súng bắn tỉa yêu cầu tay súng phải ngụy trang, khả năng quan sát và ngắm bắn tốt, trong khi A Á lại thích xông pha trận mạc hơn.
Bởi vậy cô nàng chẳng ham vũ khí nóng lắm.
Vũ khí lạnh của Tô Nha là hai thanh tonfa, lỗ hổng trên chuôi cầm ngắn có thể bắn ra hai phi tiêu xích, giết chết kẻ địch một cách bất ngờ. Mà vũ khí nóng cậu ta rành nhất là pháo ion cỡ lớn.
Thứ này được dùng để tấn công hành tinh, giống như thiết bị được gắn trên cánh tay cơ giáp. Nhưng cuộc thi lần này được tổ chức trong module thảm họa, không phải trong module chiến tranh cần sử dụng đến cơ giáp.
Do đó, đợt này không cần Tô Nha cầm vũ khí nóng ra trận.
Vũ khí lạnh Ngụy Chương thành thạo là... kiếm.
Nhóm A Á kinh ngạc: "Đội trưởng, cậu chắc Ngụy Chương không nói dối đấy chứ?"
Vương Thịnh khẽ lừ mắt: "Các cậu cho rằng Ngụy Chương có thể nói dối trước mặt tôi?"
Đúng là không thể, nhưng tưởng tượng ra thậm chí còn kinh khủng hơn.
Ngay cả A Á cũng dùng đao chặt cực kỳ thô, dù đã giải khóa được 17 dạng vũ khí, trong đó có 11 dạng vũ khí lạnh như anh Hoan nhưng cũng chưa mở được cái kiếm nào.
Kiếm, chuẩn mực quân tử.
Chẳng lẽ thiểu năng trí tuệ mới làm quân tử được ư?
Vương Thịnh khẽ khiển trách: "Đừng nói Ngụy Chương như vậy, cậu ta chỉ hơi ngơ tí thôi. Nghĩ kỹ mà xem, nếu một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ khỏa thân trước mặt các cậu, chẳng lẽ các cậu không có chút ý đồ đen tối nào?"
A Á giơ tay: "Tôi không có."
Vương Thịnh: "Một anh đẹp giai."
A Á: "Đẹp cỡ nào?"
Vương Thịnh: "Như Sở Tranh ấy."
A Á ngẫm nghĩ, nét mặt xấu hổ. Quả nhiên cô nàng không xứng làm quân tử.
Anh Hoan hơi thót tim, mắt thẩm mỹ vặn vẹo là bệnh, phải trị.
"Tôi cũng không có."
Vương Thịnh: "Một giống cái e thẹn xinh đẹp nghếch đuôi dụ dỗ cậu."
Anh Hoan:... Cái này thì, cũng hơi ngại một xíu.
Vũ khí lạnh của Ngụy Chương là kiếm, vũ khí nóng là súng nguyên tử tự động, dù là vũ khí nóng hay lạnh đều rất phù hợp cận chiến.
Còn thứ vũ khí anh Hoan quen dùng quá nhiều, không tiện đi vào tường thuật chi tiết.
Vương Thịnh: "Vì vậy, căn cứ theo đặc điểm của các cậu để xây dựng chiến lược, A Á làm tay súng bắn tỉa, Ngụy Chương làm tiên phong, Tô Nha hỗ trợ, Duy Nhất sắp đặt trang bị vũ khí, anh Hoan làm dự bị. Vậy giờ, các cậu nhớ kỹ nhiệm vụ của mình và toàn bộ tuyến đường trong gần 300km khắp thị trấn ——"
"Từ từ," A Á giơ tay: "Cậu biết đường đi hả?"
Vương Thịnh: "Thừa lời, khách sạn có internet, có thể tra bản đồ điện tử. Tôi đã nhớ kỹ, chút nữa sẽ phát cho các cậu một bản. Nhớ kỹ tuyến đường của mình, nếu có thể thì ghi nhớ toàn bộ các cung đường trong bản đồ."
Vương Thịnh dặn dò rồi nói với Hứa Duy Nhất: "Cậu phụ trách báo lại nhiệm vụ cho Ngụy Chương. Ngoài ra, mọi người giữ liên lạc, không được cắt đứt, nghe tôi chỉ huy. Nếu có bất kỳ biến động nào phải kịp thời báo cho tôi biết. Tôi sẽ thay đổi sách lược tác chiến tùy theo tình hình. Còn ai có điều chưa rõ nữa không?"
Mọi người im lặng một lát, lắc đầu nói: "Không có."
Vương Thịnh quay lại hỏi anh Hoan: "Ngài còn gì muốn hỏi không?"
Anh Hoan: "Hả? À không."
Vương Thịnh mỉm cười, y còn tưởng rằng anh Hoan sẽ không đồng ý làm quân dự bị.
Nhưng trên thực tế, anh Hoan thật sự rất thích hợp làm quân dự bị, bởi cậu quá mạnh, đến nỗi có thể dùng để bổ khuyết bất kỳ lỗ hổng chết người nào có khả năng xảy ra hoặc là đảm bảo an toàn cho bất kỳ thành viên nào trong nhóm.
Anh Hoan không phải dự bị, cậu là hạt nhân của đội ngũ.
Vương Thịnh không nói ra nỗi lo lắng của mình, giấu trong lòng không biểu lộ chút đỉnh nào.
Y từng suy đoán, chuyện lạ trong thị trấn nhỏ, nếu là hành vi của người ngoài hành tinh, vậy đám học viên quân sự bọn họ phải chăng đang là cá trong chậu?
- --
Chuyện ban ngày chỉ là các học viên thử sức lẫn nhau, cũng là thăm dò tìm hiểu thị trấn nhỏ này. Buổi tối, mới là thời điểm hồi còi khai chiến vang lên.
Nhà lầu kiến trúc nằm rải rác trong thị trấn nhỏ, mấy chục bóng hình thuần thục nhanh nhẹn nhảy lên lấy đà, tốc độ rất đáng nể. Sau vài lần lên xuống đã dừng trước lối vào thị trấn, dừng chân một khoảnh khắc, liếc nhìn đối thủ vài lần, rồi nhanh chóng tiến vào rừng cây.
Khối Rubik luôn lơ lửng trước mặt mỗi người, chiếu sáng con đường gập ghềnh.
Các loài động vật sống về đêm trong khu rừng nghe thấy tiếng động thì sợ hãi bỏ chạy, bụi cây xào xạc từng hồi. Tiếng bước chân vội vã, từng đợt lại từng đợt, có lúc lại trở nên lộn xộn.
Ánh sáng yếu ớt từ khối Rubik lúc ẩn lúc hiện, chốc chốc lại có những tiếng kêu gào hoảng sợ phát ra từ khu rừng.
Rõ ràng ai đó đã bất cẩn trượt chân vào đầm lầy, mắc kẹt trong đó kêu rên một tiếng ngắn ngủi. Nhưng đã nhanh chóng bĩnh tĩnh lại. Làm thế nào để thoát khỏi đầm lầy hay dòng cát chảy hoặc những địa hình tự nhiên hiểm trở khác là một trong các kỹ năng của học viên quân sự.
Lúc này, mắc kẹt trong đầm lầy vẫn là một điều may mắn.
Nếu bất hạnh rơi vào đầm lầy lại gặp được kẻ địch, bị bắn vào tử huyệt thì chỉ còn cách chấp nhận số mệnh hét lên "trả thù cho tôi" với túi máu cơ giới trên đầu! Tiếp nữa là dọa sợ người đi ngang qua, kết quả người ta trả thù bắn cho thủng như cái sàng.
Du Xương cẩn trọng tránh thoát kẻ địch và đầm lầy, cậu ta không sử dụng ánh sáng từ khối Rubik, thứ ánh sáng mỏng manh đó cũng sẽ dẫn đến sự chú ý. Cậu ta thà bò lồm cồm trên đất còn hơn là làm bại lộ hành tung của mình, cho dù chỉ là một điểm sáng mong manh.
Nhưng nhờ vậy, cậu ta may mắn tới được trung tâm khu rừng.
Những kẻ ngông cuồng và tài giỏi hơn cậu ta đó thì sao, chẳng phải đã chết mục trong đầm lầy, trở thành bàn đạp tăng điểm cho người khác.
Còn cậu ta, haha, bò đến được nơi này, nói không chừng đến nơi lại thấy cảnh kẻ thù đang tự giết hại lẫn nhau. Có khi quán quân năm nay là cậu ta cũng nên.
Du Xương đột nhiên nghĩ đến Diệp Di Hoan, vốn là tức giận căm ghét, nhưng sáng nay thấy cậu dễ dàng hạ gục Hứa Duy Nhất và A Á, trong lòng cậu ta lại bị sương mù sợ hãi che phủ.
Khó chịu nhưng lại sợ hãi, nhỏ bé yếu đuối biết chừng nào.
Thốt nhiên, Du Xương nghe thấy tiếng hét thảm thiết.
Cậu ta khựng lại, suy đoán xem là học viên nào không cẩn thận rơi vào đầm lầy. Cậu ta nằm rạp xuống, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh, nhận ra một loạt tiếng bước chân trật tự mạnh mẽ.
Xem ra học viên rơi vào đầm lầy kia không quá may mắn, lại gặp trúng mấy đối thủ khác, sợ là phải bị đánh thành cái sàng.
"Các người là ai?"
Lớn giọng đặt câu hỏi một cách bình thản, không chút hoảng loạn, là phẩm chất mà một học viên quân sự ưu tú phải có —— nhưng điều này lại bộc lộ điểm quái lạ.
Nó chứng tỏ cậu ta đang gặp nguy hiểm, sự nguy hiểm thực thụ.
Trái tim của Du Xương run lên, tại sao trong thực tế ảo lại gặp nguy hiểm?
Không, không đúng.
Thật sự có thể gặp nguy hiểm trong khu vực thực tế ảo quyền hạn tối cao, có lẽ là thiên tai, cũng đôi khi là mãnh thú hoặc bị dân bản xứ giết chết... Dân bản xứ!
Du Xương chợt đứng lên, lại nhận ra thứ rủi ro ngập đầu đang trùm lên cơ thể cậu ta. Trực giác khiến cậu ta lập tức nín thở, nghẹn đến mức ngực đau nhói mới nhẹ thở ra, nhưng không thấy thứ rủi ro kia đâu nữa.
Cậu ta cố nén sợ hãi nhìn lén, nhìn thấy khối Rubik lơ lửng giữa không trung, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi một khoảnh đất nhỏ.
Một học viên ngã vào đầm lầy, đang cố giữ thăng bằng để cơ thể không bị chìm. Còn trước mặt cậu ta... không có ai?
Học viên nọ cảnh giác hỏi: "Các người là người thằn lằn? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Các người muốn làm gì?"
Người thằn lằn?
Du Xương nhớ ra người thằn lằn có khả năng ẩn thân, khó trách sao trước mặt học viên nọ không có ai.
Đột nhiên, đám cỏ cạnh đầm lầy dạt sang hai bên như có người đi ngang qua. Bả vai học viên nọ bị nắm lấy kéo lên, mãi đến khi hai chân chạm vào mép đầm lầy, bàn tay chống đất, chợt lộn mèo một cái về phía trước, bắt lấy khối Rubik – đã biến thành một thanh đao dài – chém vào không khí.
Keng một tiếng, như chém trúng vật cứng gì đó.
Học viên nhăn mi, nhảy về sau mấy bước, hét một tiếng rung trời, rồi xoay người chạy biến, tốc độ cực nhanh.
Quy tắc 1 của trường quân đội, khi chiến đấu một mình phải biết xem xét tình hình, mạng sống phải được đặt lên hàng đầu.
Rõ ràng không phải đối thủ của kẻ đó, cố đánh thì khác nào thằng ngu.
Cho nên học viên kia vọt lẹ, chớp mắt đã không thấy bóng đâu.
Nhưng người thằn lằn còn nhanh hơn, như một trận gió xoáy qua cây cỏ, sau nữa là tiếng kêu rên và ngã xuống đất. Tiếp đó là âm thanh vật nặng bị kéo đi xa.
Một lúc lâu nữa, màn đêm lại khôi phục vẻ tĩnh lặng.
Du Xương khẽ thở phào, ngồi bệt trên mặt đất, tay chân nhũn ra.
Người thằn lằn... thật sự bắt đầu giết người!
- --
Tô Nha và Ngụy Chương đang lao vào rừng cây, bóng dáng biến mất rồi lại vọt từ rừng cây ra. Quay về thị trấn nhỏ một lần nữa.