La Tường suýt thì rơi vỡ cả kính viễn vọng: "Lửng mật con?"
Anh Hoan lắc đuôi, duỗi chi nằm thẳng trên mặt đất, nhìn ông gác cổng.
Gào!
Mau quỳ xuống bái lạy anh Hoan! Đồ mê lông nhung chết tiệt kia!
Ông gác cổng nuốt nước miếng, mắt hơi dại ra, tay phải run rẩy duỗi tới. Duỗi được một nửa, tay trái tát bốp một cái vào tay phải, kìm chặt lấy nó. Ông xoay mạnh người, tức giận hô: "Lại là mấy đứa học viên các cô các cậu! Không làm chuyện tử tế suốt ngày chạy lối tắt! Ông không mắc mưu đâu, tuyệt đối không!"
"Tuy rằng nó trông dễ thương hơn cả đám mèo... Con gì vậy nhỉ? Không, mình sẽ không sờ nó, tuyệt đối không hít nó đâu. Ông đây không thích đám lông xù này nữa, chẳng thích đứa nào có lông xù hết —— không không, đừng mơ dụ ông. Con là lửng mật hả? Ông biết, ông xem chương trình kia rồi, nhưng từ trước đến nay ông không thích lửng mật tí nào... Dù là lửng mật nhỏ cũng không —— mấy đứa học viên các cô các cậu đừng để ông bắt được..."
Anh Hoan dùng cả chi trước lẫn chi sau ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn ông gác cổng.
Không hiểu ông này đang lẩm bẩm cái gì nữa, cứ đi tới đi lui, làm gì vậy?
Chẳng lẽ ông này cũng bị điên?
Gào?
"Aaa yêu nghiệt!"
Ông lão gác cổng lên án anh Hoan, sau đó đối mặt trực diện với đôi mắt thuần khiết không tì vết của cậu.
Hai giây sau, quỳ.
"Đệm thịt nhỏ, mềm mềm." Ông lão gác cổng rưng rưng nước mắt quỳ rạp xuống trước mặt lửng nhỏ.
Lửng nhỏ nằm như quý phu nhân, ánh mắt "thuần khiết không tì vết" nhìn ông như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ.
"Để ông hít một phát, chỉ một phát thôi. Hít xong ông sẽ bỏ, nhất định sẽ bỏ. Ông không phải người nói không giữ lời, thật đó, một phát thôi."
Phu nhân lửng mật lạnh lùng: "Không cho."
Ngọng nghịu lanh lảnh, quá cute!
Ông gác cổng nghe vậy thì sốt sắng lắm: "Vậy phải làm sao?"
"Trao đổi đồng giá."
Ông gác cổng tỏ ra cảnh giác: "Ông không làm chuyện phạm pháp đâu nhé."
Anh Hoan khinh bỉ nhìn ông gác cổng, sau đó móc một tờ giấy trắng ra: "Đóng dấu!"
Giấy trắng là giấy tự do xuất nhập tòa nhà giảng viên, cần ông gác cổng đóng dấu.
Ông gác cổng có vẻ chưa đồng ý lắm: "Đây không phải trao đổi đồng giá đâu. Hàng không giống hình minh họa... không thì cho ông hít con hai tiếng?"
Anh Hoan hứ một cái: "Thích thì ký, không thích thì thôi."
Thu giấy cái xoạt, đứng dậy định đi.
Ông gác cổng nhanh chóng ngăn cậu lại: "Ký, ký, ký ngay đây."
Vừa dứt lời liền vội vàng móc một con dấu ra khỏi ngực áo đóng lên. Vừa đóng dấu vừa than ngắn thở dài, xong lại cười hí hí rất dâm đãng như thể sắp nhảy bổ vào cậu.
Kết quả vừa mới đụng vào lửng nhỏ đã bị váng đầu hôn mê.
Trước khi nằm bẹp còn cố gắng giãy giụa với chất giọng khàn đục: "Lừa cả ông già, bây là đồ không có lương tâm. Tụi bây sẽ gặp báo ứng ——"
Một chân anh Hoan đạp lên mặt ông gác cổng rồi bỏ đi không thương tiếc.
Vương Thịnh, Ngụy Chương và A Á trốn trong góc xem toàn bộ quá trình, cảm thán: Sức mạnh của lửng mật quả là không thể coi thường.
An toàn bước vào tòa nhà giảng viên, ba người đồng thời giơ ngón cái với anh Hoan.
Anh Hoan uy vũ.
La Tường há mồm nhìn: "Không ngờ lại có cách như vậy."
Trước kia họ thường dùng mèo thu hút ông gác cổng, xịt thuốc mê trên cơ thể con vật. Chờ ông gác cổng hít một phát ngã thẳng cẳng trên đất là họ sẽ nhanh chóng chạy vọt vào.
Nói chung là chỉ có thể làm ông gác cổng choáng váng trong mười mấy giây, vậy nên lần nào cũng phải chạy đua với thời gian.
Thậm chí còn phải cẩn thận bị máy bay trinh sát phát hiện nên phải len lén qua cửa. Nào có giống nhóm anh Hoan, hiên ngang đi vào.
Cắt riêng một phần video được camera từ xa ghi lại và kết nối nó để xem trên thực tế ảo, xem kỹ một lần nữa, La Tường vẫn thấy anh Hoan quả là nhân tài... không, lửng tài!
"Từ từ." Ike đột nhiên nói: "Tua ngược lại 10 giây... Tạm dừng."
La Tường: "Cái gì đấy?"
Hình ảnh tạm dừng ở đoạn ông lão gác cổng lấy con dấu ra đóng, trên tờ giấy trắng lưu lại một con dấu lớn đỏ chói.
Ike phóng đại hình ảnh con dấu, chọn độ phân giải cao.
Hai người nhìn xong, hồi lâu không thốt nên lời.
La Tường: "... May mắn quá rồi."
- --
Sau khi vào tòa giảng viên mới biết bên trong không hề đơn giản, nó quá rộng.
Một số tòa ẩn giữa rừng cây phức tạp, thậm chí còn không đề bảng tên.
May mắn thay, bên trong tòa giảng viên không có máy bay trinh sát, người máy tuần tra. Bất hạnh là, giảng viên trong tòa này đều là huấn luyện viên.
"Ha, đây là đầm rồng hang hổ. Ở trong tòa này là quần thể ma quỷ biến thái... Nhân tiện, nhớ kỹ bản đồ rồi chứ?"
Vương Thịnh vừa hỏi vừa quay đầu, sau đó bắt gặp vẻ mặt của ba người đằng sau.
Từ "à, bản đồ." Đến "hả, bản đồ?" rồi lại "a, bản đồ!", cuối cùng dừng lại ở "ngơ ngác mơ hồ".
Vương Thịnh nhịn không được hỏi: "Lúc tới đây tôi đã bảo các cậu phải ghi nhớ bản đồ cơ mà? Không phải các cậu đã nói bản thân đã nhớ rồi sao?"
Ba người: "Nhớ kỹ rồi mà."
Vương Thịnh có dự cảm không lành: "Hướng đi là cái gì? Đi thế nào?"
A Á: "... Đi thẳng đi."
Ngụy Chương: "Chỗ nào có đường thì đi chỗ ấy."
Anh Hoan: "Anh Hoan cần có đường hả?"
Vương Thịnh: "..."
Đáng ra tôi không nên tin các cậu.
Vương Thịnh: "Đi đường vòng đi. Mục tiêu của ta là văn phòng hiệu phó. Còn huấn luyện viên và chủ nhiệm thì giao cho người khác... Anh Hoan, làm gì đấy?"
Anh Hoan đang định lao ra: "Anh Hoan dẫn đường."
"Không. Không cần." Vương Thịnh lạnh lùng từ chối: "Tôi dẫn đường, tất cả các cậu đều đi theo tôi... Không được tụt lại phía sau!"
Cảm giác bản thân như một bà bảo mẫu.
Vương Thịnh rất mệt mỏi.
Hai người một lửng bĩu môi, họ muốn đấu đá lung tung hơn là lén lút chạy trốn.
Không phải là họ không nhớ đường đi, chỉ là thấy không nhớ đường thì sẽ vui hơn. Nếu đụng phải chủ nhiệm, huấn luyện viên, giáo viên cố vấn nào đó thì náo loạn một trận, thế mới có cảm giác như đi khám phá kho báu.
Rất là hưng phấn.
Vương Thịnh: Không hề! Im giùm! Chạy nhanh lên! Không được xà lơ nữa!
Trước đó Vương Thịnh đã làm xong bài tập, ghi nhớ tuyến đường, thậm chí đã hỏi thăm rất nhiều đàn anh đàn chị để thiết kế ra tuyến đường tối ưu nhất. Bởi vậy dọc đường đi họ không gặp ai cả, chỉ có một mình họ, rất suôn sẻ.
Vương Thịnh vừa đi vừa tìm góc tối để ẩn nấp, nhưng anh Hoan, Ngụy Chương và A Á lại cứ nghênh ngang bước giữa đường, hoàn toàn không sợ bị phát hiện.
"... Các cậu còn nhớ là ta tới đây để phạm tội không?"
Ngụy Chương kinh ngạc: "Chúng ta tới để phạm tội sao?"
"Không, không phải... Ý tôi là, giờ ta cần phải che giấu tung tích."
Anh Hoan ngồi vững trên đỉnh đầu Ngụy Chương, nghe vậy thì hỏi: "Tại sao?"
"Bởi nếu bị phát hiện thì sẽ bị trừ điểm đấy."
"Bắt được giáo viên cố vấn cũng được cộng điểm mà."
"A Á, đừng dạy hư anh Hoan. Cậu cho là giáo viên cố vấn dễ bắt thế à? Tất cả đều là cao thủ tiến hóa từ cấp tám trở lên."
Anh Hoan: "Cao thủ?"
"... Anh Hoan, nếu muốn đánh nhau thì chờ ban ngày đánh. Giờ chỉ có điểm số là quan trọng nhất."
Anh Hoan lắc lắc cái đuôi: "Đương nhiên là anh Hoan biết, anh Hoan không muốn đánh nhau đâu."
"... Thế các cậu, chui vào chỗ khuất tí được không?"
"Không được."
Vương Thịnh lại bị từ chối thẳng thừng, cũng may cả đoạn đường không hề gặp chút nguy hiểm nào.
"May là văn phòng hiệu phó nằm ở nơi tương đối hẻo lánh, nếu không thì đã chẳng đến nhanh như vậy."
"Hiệu trưởng... Là ai?"
"Nghe nói là một người thường, có người nói là cao thủ số một của trường ta. Cũng có tin đồn hắn đi cửa sau, là thân thích của hoàng đế."
"Nhiều tin đồn thế?"
"Đủ loại ý kiến. Nhưng hiệu phó thật sự bí ẩn hơn cả hiệu trưởng, nghe nói từ lúc nhậm chức đến nay chưa lộ mặt bao giờ."
"... Nói thật đi, Vương Thịnh. Có phải cậu muốn biết hiệu phó là ai nên mới chọn tấn công hắn không?"
"Hehehe."
Đấy, kẻ tám lạng người tám trăm gram.
Lúc tiến vào một khu rừng nhỏ, anh Hoan nằm trên đầu Ngụy Chương đột nhiên quay đầu lại, nhìn lướt qua tòa nhà giáo viên đã chìm vào bóng tối.
"Chậc", rồi lại nằm bẹp xuống.
Ngụy Chương: "Anh Hoan, cậu chán sao?"
Anh Hoan: "Không."
Ngụy Chương: "Nếu không tôi kể chuyện cười cho cậu nghe nhé."
"Câm mồm!"
"Dạ, anh Hoan."
Khi bóng lưng của họ biến mất, tòa nhà giáo viên hình như sống động hẳn lên, thỉnh thoảng lại truyền đến một hai câu bình luận loáng thoáng
"Ha, tân sinh bây giờ nhạy cảm thật."
"Chúng ta bị phát hiện rồi hả?"
"Không thể nào. Đã phát hiện ra mà còn đi đứng nghênh ngang như thế? Tân sinh bây giờ càng ngày càng ngạo mạn, tiếc rằng năng lực càng lúc càng kém cỏi."
"Cũng chưa biết chừng. Ít nhất là lá gan đủ to, dám khiêu chiến vị kia."
"Hahaha, tôi nóng lòng muốn nghe bọn nó hét thảm thiết lắm rồi."
"Chẹp chẹp chẹp, chắc là lại có tên học viên già đời nào đó đăng tin lừa gạt trên diễn đàn trường. Hiệu phó là người bọn nó dám chọc sao?"
"Hahaha, chắc chắn chúng nó không biết. Hiệu phó trường quân đội số hai chính là quái vật không thể đụng vào."
"Hả? Có một đám tân học viên vào rồi, làm không?"
"Tôi không đi, tuần nào cũng làm hai lần. Mà chẳng lần nào thú vị, lãng phí thời gian. Với cả, ông bác gác cổng còn làm việc được nữa không? Không được thì đổi người đi chứ."
"Chết cậu rồi, dám nói xấu ông gác cổng."
"Ha! Lần nào ông ấy cũng giả làm người gác cổng, lần nào cũng bị lừa. Thích lông xù thì ngoan ngoãn làm hiệu trưởng đi, chạy tới làm gác cổng không phải là vì muốn được bao quanh bởi mấy con thú lông tơ đáng yêu à? Đúng là tâm cơ lồ lộ."
- --
Anh Hoan ngửa đầu: "Đây là văn phòng hiệu phó?"
Vương Thịnh ngửa đầu: "Theo bản đồ thì là vậy."
A Á ngẩng lên: "Đúng là lập dị."
Ngụy Chương không dám ngửa đầu tại trên đầu còn lửng mật đang ngồi: "Văn phòng hiệu phó ở trên đỉnh núi? Chúng ta phải leo lên hả?"
"Cũng tới nơi rồi, tất nhiên phải leo lên."
Anh Hoan nhảy xuống, đáp đất.
Trước mặt họ là vách núi như dao khắc, dốc đứng uy nghiêm, không thấy đỉnh núi, chìm vào màn trời đêm đen kịt.
Anh Hoan im lặng.
Cả đoạn đường đi, tất cả các tòa ký túc của hướng dẫn viên đều rất bình thường, cho dù là tòa hiệu trưởng được xem là biểu tượng của trường quân đội số hai cũng vậy. Duy chỉ có văn phòng hiệu phó là được xây dựng trên vách đá dựng đứng khác lạ này.
Cứ thấy... có cảm giác của bệnh tâm thần.
Ngụy Chương leo được khoảng 3 mét, quay lại hỏi: "Anh Hoan?"
Anh Hoan đứng lên: "Đây."
Ngửa đầu nhìn vách núi như kéo dài vô tận, anh Hoan lui về sau vài bước, lấy đà lao đến, bật người, giẫm lên những hòn đá nhô ra.
Bề mặt những hòn đá nhô ra rất nhỏ, nếu ở dạng người thì chắc chắn không thể giẫm lên, ngay cả việc dùng tay nắm lấy cũng khiến nó vỡ tan. Nhưng một chú lửng mật nhỏ thì có nặng bao nhiêu đâu. Nhẹ nhàng giẫm lên hòn đá, mà hòn đá cũng không hề xô xích chút nào.
Giẫm lên 6 7 hòn đá nhô ra, chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn đã leo được 5 6 mét, vượt qua đám người Vương Thịnh. Cậu nhảy lên và lộn nhào giữa không trung, móng vuốt sắc bén nhô ra khỏi đệm thịt và cắm vào vách núi cố định cơ thể.
Cơ thể nho nhỏ lắc lư mất cái, bắt đầu đong đưa với biên độ lớn hơn. Cuối cùng mượn lực quán tính quăng mình lên độ cao đến 5 6 mét, giẫm lên hòn đá nhô ra, lại nhanh chóng linh hoạt nhảy lên trên vách núi chênh vênh.
Chỉ trong vài phút đã mất hút không thấy đâu.
Mấy người phía dưới há mồm nhìn.
Không hổ là anh Hoan.
Một chú lửng mật nhỏ, vậy mà leo núi vẫn phải nhanh hơn những người khác.
Ngụy Chương ngơ ngác nhìn một lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì, tự biến thành trạng thái nửa thú. Học anh Hoan phi như bay trên vách núi cao, quả nhiên tốc độ được cải thiện rất nhiều.
Quan trọng nhất là, cơ thể trong trạng thái nửa thú linh hoạt hơn hẳn, khả năng kiểm soát thăng bằng cũng tốt hơn.
"Vương Thịnh, A Á, hai người cũng biến thành trạng thái nửa thú đi. Dễ hơn nhiều."
Vương Thịnh và A Á liếc nhau và biến hình theo.
Không thể không nói, đi như vậy thật sự dễ dàng hơn so với hình người.
Rất nhanh, bốn người đã leo đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi tọa lạc một tòa kiến trúc hiện đại, ánh lên độ lạnh lẽo và bàng bạc của kim loại.
Ngụy Chương xoa cằm: "Cảm giác như sắp đi vào nhà của một ông tiến sĩ kỳ quái nào đó."
A Á: "Chúng ta là tiểu đội Công lý."
Vương Thịnh: "Đừng hoang tưởng thế, chúng ta là đám chuột bạch chui đầu vào bẫy."
Hai người cùng lúc nhìn Vương Thịnh, tặng cho y hai cái ngón tay cái chổng ngược.
Anh Hoan thở dài: "Anh Hoan thấy có gì đó sai sai.".
Cậu ngửi thấy mùi bệnh thần kinh.
"Đi thôi."
Tòa kiến trúc gần như choán toàn bộ đỉnh núi, khi tay họ đụng đến cửa lớn, cửa lớn đã tự động mở ra, còn thể hiện lời chào mừng rất nhân văn.
Ngụy Chương nhổ bông hoa rơi trúng miệng ra: "Tôi ghét hoa, đặc biệt là hoa hồng."
A Á không nói nửa lời trực tiếp đốt lửa.
Cửa lớn: "Người phụ nữ kia, cô đang chơi với lửa."
A Á: "..."
Bà mẹ tao cho mày chết!
Anh Hoan nhảy lên giàn leo trên cửa nói: "A Á, lửa không đốt cháy được nó đâu."
Cửa chính làm từ kim loại đặc biệt, chỉ bằng chút năng lượng ít ỏi mà A Á mang theo, căn bản không đủ để đốt một ngọn lửa có sức nóng hủy diệt.
A Á nhụt chí.
Cửa lớn: "Á ha ha bạn nhỏ đáng yêu chưa, lại đây cho anh... ri... rít... bíp..."
Lắp bắp một hồi, cửa lớn lại nói: "Xin chào, bạn nhỏ dễ thương. Uống trà hay gì khác đây?"
Anh Hoan khiêng vũ khí mà Hứa Duy Nhất lắp ráp cho cậu, chính là cây súng áp suất nóng chảy năng lượng cao nọ. Nhắm ngay cửa lớn bóp cò: "Nhỏ cái thằng bố mày!"
Rầm một tiếng, cửa lớn nổ tan thành.
Cửa lớn: Tủi thân.
Anh Hoan quay đầu lại, A Á và Ngụy Chương cùng lúc giơ cho cậu bốn cái ngón tay cái.
Làm tốt lắm.
Hệ thống quản lý nhà ở hoàn toàn bằng tự động bằng điện tử - Nicolas Sở Tứ: "Huhuhu, hung dữ quá trời. Rõ ràng ông chủ nói ông chủ nhỏ rất hiền lành rất đáng yêu mà."