Lưới Tình Đại Boss

Chương 7: Mọi việc trước mắt có vẻ thuận lợi.




Chuông điện thoại reo từng hồi, Dương Giai Oánh liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, rồi nhìn vào cái tên trên màn hình điện thoại. Cô nhếch miệng cười khinh bỉ.

" Đúng giờ thật! ".

Gạt vào biểu tượng nghe trên màn hình. Chưa kịp để cô lên tiếng, đầu dây bên kia đã vội vàng nói trước.

( Oánh Oánh, em xong chưa? Anh đang chờ em dưới lầu chung cư ).

- Được, em xuống luôn bây giờ.

Cô nhìn lại bản thân thân một lần nữa trong gương, cảm thấy khá hài lòng mới mở cửa rời đi.

Phan Văn Việt đã chờ cô sẵn. Nhác thấy bóng cô hắn liền xuống xe chuẩn bị mở cửa, nhưng quả thực hôm nay nhìn cô quá câu hồn.

Chiếc váy cúp ngực bó sát màu đen nóng bỏng, chiều dài còn chưa đến gối lại xẻ thêm một đường quá đùi, tôn hết lên mọi thế mạnh hình thể. Từ vòng một căng đầy cho đến vòng eo thon gọn, đôi chân dài và làn da trắng như muốn phát sáng. Đến cả xương quai xanh và chiếc cổ cao kiêu hãnh như đài hoa loa kèm cũng vì cô búi tóc cao mà phô trọn ra hết.

Đã vậy, cô còn đặc biệt trang điểm sắc sảo, kẻ eyeliner và đeo lens mắt mèo. Đôi môi được tô đỏ rõ nét, thật sự quá chi là hút hồn.

Phan Văn Việt kẽ nuốt nước bọt thèm thuồng. Hắn biết cô đẹp, à mà không, phải nói là rất đẹp. Nhưng trước nay, phong cách sexy, khuyến rũ cô không chuộng. Chỉ thích đơn giản tự nhiên.

Thú thật nhìn cô thế này, hắn càng thấy tiếc vì phải dâng đến cho Đàm Đình Quân, nếu được, hắn cũng muốn giữ cô bên cạnh mà tận hưởng. Nhưng biết sao được, cô lại không cho hắn đụng chạm.

Nhìn thấy Phan Văn Việt bày ra vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, Dương Giai Oánh có chút hài lòng. Cô tin, việc chọn lựa diện mạo hôm nay của mình phần nào là đúng đắn.

Cô giả bộ như không quan tâm đến vẻ mặt của Phan Văn Việt, lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.

- Phan tổng, anh sao vậy? Chúng ta đi chứ?

Phan Văn Việt giật mình cười xòa mở cửa xe cho cô.

- Xin lỗi, vì hôm nay trông em đẹp quá. Có chút khiếm nhã rồi.

- Không sao, chẳng phải là anh bảo em sửa soạn một chút sao?

- Ừ, đúng vậy.

Hắn khởi động xe rời đi. Rất nhanh chóng đã đến điểm hẹn. Nhà hàng Pháp nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt cô.



Không chờ hắn mở cửa, cô tự mình đi xuống. Hắn thoải mái ném lại chìa khóa xe cho nhân viên đi đỗ rồi cùng cô bước vào trong.

Nhân viên phục vụ rất nhanh chóng dẫn hai người đến một phòng bao đã được đặt sẵn. Đẩy cửa cho hai người bước vào trong rồi mới rời đi.

Bên trong, Đàm Đình Quân đã có mặt. Rất nhiều món ăn nhìn bắt mắt đã được dọn lên. Một chai rượu vang đỏ đã được khui sẵn, và hiển nhiên là Đàm Đình Quân đang thưởng thức nó.

Phan Văn Việt vội vàng đi tới, nở nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn nhất, giả lả lên tiếng.

- Đàm tổng, không ngờ anh đến sớm vậy, đã để anh phải đợi lâu rồi.

Hắn đưa tay về phía trước như muốn bắt tay cùng anh, nhưng Đàm Đình Quân căn bản là không để vào mắt. Anh đưa tay lấy ly rượu trước mặt, khẽ lắc nhẹ rồi thong thả nhấp một ngụm.

Phan Văn Việt thấy anh như vậy thì có chút quê mà tự động rút tay về cho vào túi quần. Anh lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng.

- Cũng chỉ mới tới. Không cần khách sáo, ngồi tự nhiên đi.

Hắn đưa tay kéo chiếc ghế bên cạnh Đàm Đình Quân định ngồi xuống, như sực nhớ ra điều gì đó, Phan Văn Việt lên tiếng.

- Oánh Oánh, em ngồi đây đi.

Cô cũng chẳng chần chừ mà ngồi xuống bên cạnh Đàm Đình Quân. Còn bản thân hắn thì kéo một chiếc ghế khác bên cạnh cô mà ngồi xuống.

Mặc kệ Phan Văn Việt như một tên hề nhảy nhót trước mặt Đàm Đình Quân. Hắn muốn diễn, cũng tốt, thế thì cô cứ ngồi mà xem thôi.

Phan Văn Việt chủ động lấy chai rượu vang rót thêm vào ly đang uống dở của anh. Hắn cũng không quên rót cho cô một ly và hắn một ly.

- Đàm tổng, tôi kính anh một ly. Mong rằng hợp tác giữa hai bên sẽ diễn ra tốt đẹp.

Anh khẽ nâng ly, hơi nghiêng đầu xem như đã nhận lời. Động tác, hay cái nhíu mày đều toát ra thần thái của bậc vương giả.

Dương Giai Oánh vốn không định nâng ly, vì cho rằng Phan Văn Việt đang mời riêng anh. Nhưng động tác cụng ly của anh vào chiếc ly đang đặt trước mặt cô làm cho cô tự nhận thức được ý định của anh.

Cô không chần chừ nâng ly của mình chạm vào ly của anh rồi nhấp một ngụm. Hành động phối hợp này của cô làm anh thấy hài.

Sự cầu kỳ trong cách trang điểm và kiêu sa đến tột độ của cô làm anh không khỏi si mê mà ngắm nhìn một cách không che giấu.

Cô biết, đương nhiên là biết rõ. bởi lẽ, cô chính là cố tình thu hút sự chú ý của anh. Nếu anh không thể hiện ra chút si mê, vậy thì cô đã thất bại lớn rồi.



Phan Văn Việt đương nhiên cũng nhận ra được sự hứng thú của anh với cô. Hắn càng hài lòng hơn khi hắn đang muốn đẩy cô về phía anh.

Hắn bắt đầu huyên thuyên đủ chuyện về việc hợp tác, về hợp đồng của hai bên. Không quên tâng thêm vài lời có cánh tâng bốc một chút về Lam Hiểu Vũ. Cố gắng mở đường cho cô ả một chân bước vào đại ngôn của LS mà giải trí thời đại đang nhắm tới.

Bản thân Đàm Đình Quân lại chẳng quan tâm lắm xem hắn đang nói gì. Từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc câu chuyện chỉ ù ù cạc cạc cho có. Không trực tiếp đồng ý bất cứ điều gì, cũng chẳng nói rõ thêm.

Điều này làm cho Phan Văn Việt có chút bất mãn và nóng lòng. Cái hắn cần là một câu khẳng định chắc nịch của anh chứ không phải là thái độ nước đôi như vậy.

Nhưng hắn không biết rằng, trong mắt anh cái hợp đồng đại ngôn mà hắn xem trọng vốn bé tẹo, không đáng để anh bận tâm. Tập đoàn Đàm thị lớn như thế, có biết bao nhiêu hạng mục lớn. Nước hoa vốn chỉ là một mảng kinh doanh nhỏ mà thôi.

Hắn nghĩ anh đồng ý đi ăn với hắn vì xem trọng cái hợp tác đại ngôn quảng cáo này sao? Hắn nhầm to rồi. Không phải vì muốn tiếp cận Dương Giai Oánh, nhìn mặt hắn anh cũng lười nhìn chứ đừng nói là ăn cơm chung.

Cái câu chuyện kinh doanh nhàm chán của Phan Văn Việt, Dương Giai Oánh căn bản cũng chẳng muốn nghe. Chán nhưng chẳng thể bày ra bộ mặt ghét bỏ. Nhưng cô cảm thấy thật sự khó chịu. Khó chịu theo đúng nghĩa đen.

Cái bụng của cô đang quặn đau, nó không còn âm ỉ nhẹ nhàng như buổi sáng nữa. Cô nhíu mày, khẽ nén lại cơn đau, nhưng mặt đã nhợt đi không ít. Tay ấn nhẹ vào phần bụng như muốn xoa dịu đi đôi chút.

Mọi hành động, cứ chỉ của cô đều lọt vào mắt anh không xót một chi tiết.

Anh khẽ ngoắc tay, người phục vụ đứng ở góc phòng chờ phục vụ biết ý liền đi lại. Anh nói nhỏ vào tai dặn dò. Rất nhanh người phục vụ đã trở lại với một ly nước ấm trên tay.

Anh đẩy ly nước đến trước mặt cô. Cô nhìn anh ngạc nhiên không chớp mắt. Không nghĩ rằng người đàn ông này lại tinh tế và tỉ mỉ đến vậy. Hành động của anh hình như không ăn nhập gì mấy với khuôn mặt lúc nào cũng bày ra bộ dạng thờ ơ đó nhỉ.

Cô uống vài ngụm lớn, gần như hết nửa ly nước. Nước ấm làm cho bụng cô thấy dễ chịu hơn nhiều. Ly rượu trước mặt cô không biết từ lúc nào cũng đã bị lấy về phía anh. Cô khẽ gật đầu xem như cảm ơn.

Xem ra, mọi việc trước mắt vẫn có vẻ là thuận lợi.

Phan Văn Việt cũng rất có mắt quan sát. Hắn rõ ràng nhận ra được sự để tâm của anh giành cho cô. Mà công việc bàn bạc thì anh toàn là nói nước đôi. Hắn thức thời, giả bộ nhìn vào đồng hồ trên tay rồi lên tiếng.

- Thật ngại quá, Đàm tổng. 10 phút nữa tôi còn có cuộc họp quan trọng ở công ty. Anh xem, có thể giúp tôi đưa cô Dương đây về được không?

- Có thể?

Anh đáp cụt lủn, nhưng hắn lại thấy mừng.

- Vậy làm phiền anh rồi. Tôi đi trước vậy.

- Không tiễn.