Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

Chương 108: 108: Phút Chia Ly




- Vậy ngươi hãy nói đi\, rồi cuộc ta đã sai ở điểm nào?

Câu nói khi nãy chỉ là vô tình trong lúc tức giận, Ngọa Long mới buộc miệng thốt ra. Giờ suy nghĩ lại, không biết nên bắt đầu từ đâu mới phải. Quả thật là trước mặt Dung Ly và tất cả mọi người, bằng hữu của y lúc nào cũng bày ra cái vẻ mặt lạnh lùng công tư phân minh, nhưng thực chất sau lưng lại vô cùng quan tâm đến cô ấy. Ngọa Long cũng nhiều lần nhận ra, cũng đã nói thẳng với Đông Cung, nhưng đệ ấy hoàn toàn cứng đầu không chịu chấp nhận cảm xúc thật sự của bản thân, còn nhiều lần nhờ y giữ bí mật chuyện mình âm thầm giúp Dung Ly. “Đến cả người trong cuộc còn không chịu thừa nhận, thì kẻ ngoài cuộc như ta đây biết phải giải thích sao đây?”

Không gian yên lặng lại dần bao trùm lấy gian phòng nhỏ ấy. Tuy Ngọa Long không mở lời, cũng không có nghĩa là y không muốn nói, điệu bộ ngập ngừng định nói nhưng lại thôi của y đã sớm bị Dung Ly nhìn ra. Hiện tại ngoại trừ hai người ra, còn có cả Thiên Lưu Tử. Nhưng từ nãy đến giờ hắn chỉ đứng từ xa quan sát mọi chuyện mà chẳng hề lên tiếng góp lời một câu nào. Có lẽ hắn hiểu đây không còn là chuyện đánh nhau giữa hai tộc nữa mà đã là chuyện tình cảm riêng giữa Dung Ly và “kẻ đó”. Cho nên tốt nhất không xen vào chuyện này vẫn hơn.

Có ý muốn bảo Lưu Tử lánh đi một lúc để nàng có thể trò chuyện với “người lâu ngày không gặp” này, nhưng Dung Ly vì lễ nên có phần ngại lên tiếng. Hắn hiểu nàng muốn gì, liền mở lời phá tan đi khoảng không trầm lặng đến ngạt thở đó:

- Ta có việc phải đi trước. Chỗ này giao lại cho cô.

- Ừm. - Dung Ly nhẹ gật đầu.

Hắn cất bước xoay người về hướng cửa, một mạch bước ra khỏi gian phòng. Bóng hình ẩn hiện sau ngọn lửa bập bùng lập lòe trong đêm tối, trông hắn hệt như sứ giả của cõi âm, chẳng mấy chốc đã khuất sau hành làng trãi dài vô tận. Sau khi đã chắc chắn rằng hắn đã rời đi được một khoảng xa, Dung Ly lúc này mới lặp lại câu hỏi khi nãy:

- Ngươi mau nói\, rốt cuộc trong lời của ta có điểm nào là không đúng?

Biết rằng lần này không thể trốn tránh đi câu trả lời được nữa, trong lòng Ngọa Long có phần băn khoăn, nói cách khác là mâu thuẫn tâm lý với nhau. Lúc trước đã lỡ hứa với Đông Cung rằng sẽ không tiết lộ chuyện chàng âm thầm bí mật quan tâm đến Dung Ly, nhưng lúc đó tình thế rất khác xa hôm nay, tiểu hồ ly bây giờ cũng không còn như xưa nữa, đại họa lại sắp xảy ra, nên đành phải…

“Là do bất đắc dĩ ta mới làm thế này, đệ đừng trách ta thất hứa.” tự nhủ trong đầu lời tạ lỗi, y quyết định kể hết tất cả mọi sự cho người trước mặt mình nghe:

- Thật ra\, Đông Cung\, đệ ấy có nỗi khổ tâm…



Ngọa Long đem những chuyện mà y từng chứng kiến kể ra hết cho Dung Ly nghe. Từ chuyện lần đầu đi khởi binh đánh U Minh Hỏa Phụng đối xử vô tình với nàng, rồi vụ việc lúc Tịnh Nguyệt Quận Chúa cùng hợp tác diễn kịch để giải quyết mối họa Mạc Bình Chi báo thù cho nàng, đến cả chuyện trong cung và hồ Lưu Ly gần đây nhất…  Từng câu từng câu một, không có lời nào dối trá.

Càng nghe, Dung Ly càng có vẻ suy sụp, trong lòng có phần xao động bởi những ẩn tình mà lâu nay nàng lại vì nó mà tạo ra một khoảng cách quá xa với Đông Cung. Hóa ra người nàng yêu cũng từng có những khoảnh khắc lao tâm khổ trí vì nàng, tình cảm này từ lâu đã có lời đáp trả, nhưng không phải qua những lời âu yếm mật ngọt đầu môi chót lưỡi mà lại bằng những hành động âm thầm vì nhau mà chở che. Quả nhiên lời Vũ Phượng Hoành nói trong tiềm thức hôm ấy là sự thật: “Có những lúc, cho dù là tận mắt thấy tai nghe cũng chưa chắc đều là sự thật…”

Trong một khoảng thời gian ngắn lại cùng một lúc tiếp nhận quá nhiều thông tin, tâm trí Dung Ly hiện tại khá hỗn loạn, không biết liệu có nên tin theo trực giác hay là theo những lời nói từ Ngọa Long nữa. Sau khi hoàn thành phần tường thuật của mình, trong lòng y nhẹ nhõm hẳn đi, nỗi trăn trở bấy lâu nay cuối cùng cũng được trút xuống hết một lần cho khuây khỏa. Đợi đến khi y hoàn toàn im lặng, nàng giả vờ ra vẻ hững hờ trước sự thật ấy, rồi nhếch mép cười tạo ra điệu bộ khinh thường:



- Thì ra\, ngươi cố tình bị bắt đến đây để làm thuyết khách cho hắn.

Nghe nàng nói thế, trong lòng Ngọa Long có tí khó chịu, chẳng lẽ những lời bản thân nói từ nãy đến giờ lại nhầm lẫn bởi hai chữ “thuyết khách” ư? Mặc dù muốn phản kháng, nhưng y cũng làm ra vẻ không kém, mặt nghiêm nghị điềm tĩnh đáp trả:

- Sự thật thường rất khó tin\, nhưng cho dù không muốn chấp nhận nó vẫn là sự thật hiển nhiên bày ra trước mắt. Tin hay không thì tùy cô. Còn hai chữ “thuyết khách” này, ta mạn phép không nhận.

Nếu người trước mặt cố gắng gông cổ lên mà cãi, thì có thể tạm thời tin. Nhưng đằng này lại nói ra lời lẽ như vậy, không giải thích nhiều lời, quả thật là một bước đi quá đỗi thông minh. Cách này xưa nay luôn khơi dậy sự tò mò trong lòng đối phương, xác suất thành công cũng tương đối cao. Lặng người thầm suy nghĩ lại chuyện ấy, Dung Ly không nói gì, chỉ lớn tiếng gọi đám thuộc hạ bên ngoài vào ra lệnh:

- Người đâu! Mau giải hắn xuống! Không có lệnh của ta\, tuyệt đối không được động đến hắn! Kẻ nào trái lệnh\, giết không tha!

Từ bên ngoài nhiều thủ hạ chạy vào, răm rắp vâng lệnh đưa người xuống. Chẳng mấy chốc chỉ còn lại một mình Dung Ly trong căn phòng trống trãi kia, tâm tư hòa lẫn với phân vân dần chiếm hữu lấy trái tim của nàng. Nhưng cho dù có nói gì đi chăng nữa, thì có muốn hối hận cũng đã muộn rồi. Thoáng nghĩ trong đầu một tâm tưởng, đưa đôi mắt buồn ngẫm lại hồi ức mênh mông: “Nếu bây giờ muội quay đầu trở lại, liệu huynh có tha thứ cho muội không?”

- Ha\, tất nhiên là không rồi. - Nàng chợt mỉm cười tuyệt vọng tự trả lời câu hỏi của mình. - Tỉnh lại đi! Đừng vọng tưởng hão huyền nữa!

Cắt đi dòng suy nghĩ cho là yếu đuối đó, nàng quay phắt người tiến vào trong bóng tối hư vô. Bóng hình dần khuất sau ánh đuốc lập lòe mơ ảo, gian phòng nhỏ ấy lại quay về khoảng trống trãi hôm nào.

____________________

Quay về hiện tại…

Lần đó nghe Ngọa Long tường thuật lại nàng không tin lắm, nhiều lúc lòng có chút phân vân, nhớ lại những câu nói đó mà có ý muốn chùn bước không muốn tham gia vào trận chiến lần này nữa. Nhưng số phận là chuyện không phải bản thân muốn là có thể thay đổi được. Mãi đến hôm nay, lúc sắp lìa xa nhân thế lại được nghe từ chính miệng Đông Cung thừa nhận những lần đó là sự thật, nàng mới tin rằng thì ra từ lâu, tình cảm của mình dành cho huynh ấy đã được đáp trả chân thành.

Cơ thể càng lúc càng nặng trĩu không còn sức lực, máu từ vết thương hiện tại đã loang khắp bộ y phục hòa cùng với màu mạn châu sa hoa lấm tấm đỏ nhuốm máu. Thần thức không còn được tỉnh táo như trước nữa, bạc môi cũng dần chuyển sang sắc trắng bệch nhợt nhạt. Gượng sức khẽ hỏi lên câu tâm nguyện giữ bấy lâu nay trong lòng, Dung Ly hiểu rằng hiện tại bản thân không còn gì để hối tiếc nữa.

- Đông Cung… trước khi chết… muội muốn… hỏi huynh… hãy hứa với muội… nói… sự thật…

Vừa cố gắng dùng linh lực điều trị cho nàng, Đông Cung vừa nhanh chóng cản lại câu nói mang điềm gở ấy:

- Muội đừng nói như vậy! Muội sẽ không chết đâu! Cố gắng thêm một chút nữa thôi! Đừng bỏ cuộc!

- Huynh… hứa… đi…



- Được! Ta hứa! Ta hứa với muội. - Nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ đang liên hồi run lên bần bật ấy\, chàng dứt khoát đáp lời.

- Huynh… có từng… yêu muội không?...

Đây là lần thứ hai Dung Ly hỏi chàng câu hỏi ấy. Nhưng lần này, chàng sẽ không tự lừa mình dối người nữa. Dẫu biết ngay khoảnh khắc hiện tại hối hận cũng đã muộn, nhưng chàng sẽ không cùng một chuyện mà phạm sai lầm lần thứ hai.

- Đúng vậy\, ta đã từng yêu muội\, bây giờ cũng yêu muội\, và mãi mãi về sau vẫn sẽ yêu muội! Không biết từ bao giờ ta nhận ra thiếu vắng muội cạnh bên lòng này trống trãi đến lạ thường. Vì vậy\, đừng rời xa ta\, ta không muốn phải mất muội thêm một lần nào nữa!...

Giây phút Đông Cung thốt ra hai tiếng “yêu muội” đó, tuy giản đơn nhưng hoàn toàn đã làm con tim nàng như được tiếp thêm sức sống. Trên môi khẽ nở một nụ cười mãn nguyện, quang cảnh trước mắt giờ chỉ còn là bóng hình mờ nhạt. Mi mắt dần dần khép lại, tay đang cố níu lấy chàng cũng dần buông thõng, toàn thân dường như mềm nhũn ra, không còn cử động được nữa. Nàng trút hơi thở cuối cùng ra đi trong thanh thản nhẹ nhàng.

Một giọt nước mắt vô tình rơi trên khóe môi của Dung Ly, cái vị mằn mặn ấy trong phút chốc lại len lỏi vào đầu lưỡi, rồi chuyển sang ngọt ngào đến lạ thường, mang theo tình cảm mà Đông Cung dành cho nàng thẩm thấu vào con tim đã thấm mệt. Đó cùng là hương vị cuối cùng nàng cảm nhận được trước khi từ bỏ xác thân này phiêu bạc giữa mông lung.



Chỉ cần một chút nữa thôi linh lực Đông Cung vận sang cho nàng nãy giờ sẽ đủ để giữ lại cái mạng nhỏ ấy, nhưng Dung Ly đã không còn cầm cự được nữa, đành đi trước một bước. Cơ thể yếu ớt nằm bất động trên tay, chàng không tin rằng nàng đã thực sự ra đi. Gắng sức lay nhẹ cơ thể nhằm thức tỉnh phần hồn còn lại, nhưng… cũng vô dụng thôi. Tim đau nhói cả tâm tư hoảng loạn, chàng lại một lần nữa trãi qua cảm giác mất đi người yêu thương trong chính vòng tay của mình.

- KHOOOÔONGGG!!!!...

Ngửa mặt lên trời gào thét trong tuyệt vọng, sau bao nhiêu năm cố gắng, cuối cùng thứ bản thân nhận lại vẫn là đau khổ tột cùng. Chẳng lẽ ông trời đang cố tình trêu ngươi với chàng ư? Tiếng la vang vọng khắp chiến trường, lấn át đi những âm thành hỗn loạn xung quanh, người người thoáng kinh hãi dừng lại cảm nhận được cơn thịnh nộ sắp ập đến.

Thanh Xà Huyết kiếm lúc nảy rơi cắm thẳng xuống mặt đất đột nhiên dần chuyển động, tỏa ra luồng huyết quang cuối cùng vụt sáng lan tỏa khắp khung trời, như đang giải thoát sức mạnh cuối cùng của nó. Vài giây sau, bắt đầu nứt ra rồi tan vỡ, biến thành những hạt bụi tan rã vào hư không. Thân xác Dung Ly lúc này cũng bắt đầu có chuyển biến. Phần da thịt dần phai nhạt rồi rã ra, hệt như thanh kiếm, phút chốc đã hoàn toàn trở về thành cát bụi, vây xung quanh Đông Cung. Chàng đưa tay ra cố nắm giữ một phần lưu hương còn sót lại của nàng, nhưng cuối cùng vẫn không thể.

Cũng may khi nãy rơi xuống có vạch ra một quả cầu khí vây quanh lấy cả hai, nên những hạt bụi không tài nào thoát ra được. Điều kỳ diệu khác lại xảy đến, một tia sáng bảy màu đột nhiên vực sáng bao bọc lấy không gian bên trong quả cầu, chuyển hóa những hạt cát li ti đó thành một viên ngọc màu đỏ thẫm. Vài giây sau đã nuốt chửng lấy viên ngọc ấy, rồi biến mất, đồng thời phá tan đi nguồn khí lực vây xung quanh.

Bỗng mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, bầu trời trong thoáng chốc trở nên âm u sầu thảm. Những giọt mưa tí tách cuối cùng cũng rơi xuống, gột rửa sạch những bụi bẩn, máu loang trên sa trường. Nhận thấy bất lợi, cả hai bên nhanh chóng ra lệnh rút quân, chẳng mấy chốc chỉ còn một mình Đông Cung ngồi ướt sũng trong mưa. Đột nhiên có một viên đá bảy màu lơ lửng rơi nhẹ vào lòng bàn tay chàng, hình như là cùng một màu với tia sáng khi nãy.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là tinh thể Huyền Ngọc mà chàng đã tặng cho Dung Ly, hóa ra nàng ấy luôn mang theo bên người. Cầm chắc viên đá trong tay, Đông Cung cảm nhận được làn hơi ấm quen thuộc truyền vào cơ thể. Một tia hy vọng nhỏ nhoi chợt vụt sáng, uy lực của viên đá này là vô hạn, nhưng không hiểu sao lại nuốt chửng viên huyết ngọc xá lợi đó của nàng. Như được tiếp thêm một nguồn sức lực mới, chàng cầm chắc viên tinh thể trong tay, đứng thẳng dậy tự nói thầm: “Nếu ta chưa cho muội chết, thì muội không được phép chết!”