... Ông ấy chẳng bao giờ cho ta biết danh xưng thật sự của mình, nên ta gọi ông ấy là “vô danh lão đạo sĩ”.
Những điều sự phụ dạy, cái nào cũng rất hữu ích cho ta. Nhưng điều quan trọng nhất mà sư phụ luôn luôn nhắc nhở ta chính là: “Đừng bao giờ đặt niềm tin quá nhiều vào một người. Vì khi kẻ đó phản bội, sẽ rất đau, rất hận.”
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, rồi cũng đến ngày ông ấy từ giã cõi đời này. Ta lại một mình… Lúc ấy triều đình ra thông cáo chiêu mộ tướng sĩ, ta tham gia. Trãi qua những trận quyết đấu so tài cả về trí và dũng, ta cuối cùng cũng đạt được chức vị thống soái của toàn quân. Sau khi đánh trận thắng, ta được hoàng thượng phong làm tướng quân của Hoàng Nguyệt Thành. Thật trùng hợp, là hoàng thành dưới trướng của phụ thân ta.
Năm ấy ta vừa tròn 21 tuổi. Vang danh sớm, nhưng ta không vì đấy mà tự phụ. Ta hiểu trên đời này, tự phụ là lưỡi dao sắc nhất có thể quay ngược lại đâm chính chủ nhân của nó, có thể hủy hoại tất cả mọi thứ mà bản thân đã xây dựng trong chốc lát.
Ngày ta khải hoàng trở về, ngày ta quay lại cái nơi lúc trước đã đối xử tệ bạc với ta giờ đây lại cung kính ân cần tiếp đón. Ta lại càng thêm khinh lão cáo già hai mặt đó. Lúc trước hắn đã đối xử tệ với mẹ ta như thế nào? Hắn đã từng không nhận ta là con trai của hắn, giờ đây lại niềm nở tiếp đón như không có chuyện gì xảy ra. Đúng là con người, chẳng kẻ nào đáng “tin” cả.
Nhưng, thôi kệ, đây chỉ là bước đầu cho bọn họ thấy giá trị của kẻ mà ngày xưa bị bọn chúng xem thường. Rồi sau này, ta sẽ bắt từng người từng người một phải cảm nhận được nỗi đau, sự nhục nhã mà ta từng trải qua, từng chút, từng chút một.
…
Từ khi ta nổi danh gần xa trong nước, các tiểu thư quyền quý cũng bắt đầu vây quanh ta. Có điều, ta không cần bọn họ, ta cũng không muốn tiếp xúc với bọn họ. Chắc có lẽ, ta đã quen sống âm thầm một mình, như vậy tốt hơn nhiều. Càng ngày, lớp băng trong tim ta càng một dày, ta cũng ngày càng tàn nhẫn hơn. Lúc trước giết người con ngập ngừng do dự, nhưng giờ đây, với ta chẳng có gì là khó khăn.
…
Rồi đến một ngày, ta gặp một cửu vĩ bạch hồ tu luyện thành người vượt ra khỏi kết giới của Hàn Sơn, kể từ đấy, thế giới của ta dần dần thay đổi. Ta cũng không hiểu vì sao, nhưng có lẽ, ngoài mẹ ra, nàng ấy là người đầu tiên có thể chạm đến trái tim ta, làm lớp băng lạnh bao quanh trái tim ta tan chảy. Cho dù có là yêu đi chăng nữa, ta vẫn cảm thấy nàng ấy tốt hơn bọn người ngoài kia gấp trăm ngàn lần. Ta đã bị quá nhiều người phản bội, xúc phạm, cũng vì lẽ đó, ta đã nhìn thấu rõ lòng người hiểm ác. Chỉ có điều… trái tim nàng là thứ duy nhất ta không thể nhìn thấu. Tên của nàng ấy là ‘Hồ, Dung, Ly.’
Trong đời, ai cũng đã từng phạm phải sai lầm, có những sai lầm nhỏ, cũng có những cái trầm trọng. Nhưng có lẽ sai lầm mà ta hối hận nhất trong cuộc đời này, không phải là đã giết quá nhiều người, cũng không phải đã lạnh nhạt với kẻ khác, mà chính là đã làm tổn thương nàng ấy.
“Ta xin lỗi nàng… Dung Nhi…"
~ Kết thúc ngoại truyện 2 ~
Như vậy là hai phần ngoại truyện lần này đã hết rồi. Lần cập nhật tiếp theo sẽ bắt đầu chương 7, cũng là bắt đầu cuộc sống mới của Hồ Dung Ly ở thế giới loài người. Mời các bạn đón đọc nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ, yêu mọi người nhiều :D