Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

Chương 68: 68: Trận Cuối




- Lâu rồi mới được gặp lại muội muội\, hôm ấy ngươi thấy vui lắm đúng không?

Nghe Yêu Chủ hỏi như vậy, Tuyết Chinh cảm thấy rất ngạc nhiên, y không hiểu vì sao Yêu Chủ lại biết chuyện ấy, nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu của mình thôi, còn bề ngoài, y vẫn cúi đầu cung kính đáp:

- Quả nhiên không có chuyện gì có thể giấu được Yêu Chủ. Hôm ấy được gặp lại muội ấy\, quả thật rất vui\, nhưng thuộc hạ có tí đau lòng.

- Ồ? Vậy sao? Ngươi đau lòng à? - Tuy đã biết hết mọi chuyện\, nhưng Yêu Chủ vẫn vờ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra\, chợt thốt lên giọng điệu mang đầy vẻ kinh ngạc.

- Là… hình như muội ấy và… - Nói đến đây\, Tuyết Chinh chợt ngập ngừng không dám nói nữa. Vì trong U Minh Cốc này\, ba chữ ‘Mạc Đông Cung’ chính là từ cấm được nói ở đây, nếu không được sự cho phép của Yêu Chủ mà cả gan xuất ra ba tiếng này, đều sẽ mất mạng ngay lập tức.

Thấy Tuyết Chinh ngập ngừng như vậy, Yêu Chủ biết rõ là y đang định nhắc đến tên của ‘người đó’, nên hắn khẽ nhếch mép cười, rồi nhẹ cất giọng:

- Ý ngươi là cô ấy đi theo tên Mạc Đông Cung đó?

- Đúng vậy.

Như đã nói vào đúng ý của hắn, Yêu Chủ chợt bật cười sang sảng, thanh âm trong giọng cười của hắn, chứa đầy rẫy những âm mưu gian kế mà hắn đang suy nghĩ. Cười được một tí, hắn lúc này mới quay sang nhìn Tuyết Chinh, khẽ hé môi:

- Vậy… ngươi có muốn đưa cô ấy về bên ngươi không?

- Thuộc hạ e là muội ấy không chịu…

- Ngươi có muốn biết sau khi cô ấy thả ngươi đi\, thì đã bị tên Đông Cung đó xử lý ra sao không?

Nghe đến đây, sự lo âu bấy lâu nay trong lòng của Tuyết Chinh như được thức tỉnh, y gấp gáp hỏi lại ngay:

- Xin ngài hãy cho thuộc hạ biết!

Hắn lấy tay mình vỗ nhẹ lên vai của Tuyết Chinh, khiến y phải giật mình, vì trước giờ, hắn chưa từng làm như vậy, vẫn là nụ cười ấy trên môi, hắn chậm rãi bảo:

- Thuộc hạ của ta về báo rằng\, sau khi để ngươi chạy thoát\, Đông Cung hắn ta đã rất giận\, lập tức đưa cô ấy về quân trại\, sau đó giam lỏng suốt mấy tháng nay.

- Thật vậy sao? - Nghe đến đây\, Tuyết Chinh chợt không còn giữ được kiên nhẫn nữa. Không ngờ muội ấy vì cứu mình mà lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.

-  Ngươi nghĩ ta gạt ngươi ư?



Thấy mình đã vượt quá giới hạn, Tuyết Chinh liền đứng lùi ra phía sau vài bước, cúi đầu nhận tội:

- Thuộc hạ đã sai rồi.

Yêu Chủ quay sang nhìn xung quanh, rồi đưa tay lên xoa lấy cằm của mình như nghĩ ngợi điều gì đó, cuối cùng đưa ra quyết định:

- Trận này ta giao ngươi thống lĩnh\, thắng hay thua không quan trọng\, nhưng ta cho ngươi cơ hội lần này thăm dò về muội ấy\, ngươi nghĩ sao?

- Đa tạ yêu chủ. - Như đã được trút đi một gánh nặn\, Tuyết Chinh thở phào nhẹ nhõm\, đa tạ ân điển của ngài.

Xong xuôi, Yêu chủ khoác tay bảo y lui xuống, các cơ quan ở đây lúc này vẫn chưa khóa lại, hắn bảo y hãy cẩn thận đừng chậm trễ. Một lúc sau, nơi bờ hồ hoang vắng giờ đây chỉ còn mình hắn đứng đấy. Một làn gió lạnh thổi qua, những hạt tuyết khẽ tựa mình theo gió bay đi, vung đắp thêm nấm mồ hoang phế của đống xương trắng nằm rải rác qua thời gian.

Đứng trầm tư nhìn vào hư vô xa xăm, Yêu Chủ đưa tay mình lên kéo chiếc nón trùm che kín nửa phần mặt của mình xuống, lộ rõ một gương mặt anh tuấn cũng không kém gì Đông Cung. Nhưng tính cách của hắn thì hoàn toàn trái ngược với chàng, hắn luôn ẩn mình trong bóng tối, những mưu kế của hắn nghĩ ra cho dù là thành công hay thất bại thì người được hưởng lợi vẫn chính là hắn. Nói chung, hắn là một người gian xảo quỷ quyệt, hắn tuy đẹp, nhưng lại là một vẻ đẹp ma mị, một vẻ đẹp u tà của yêu giới. Một nụ cười của hắn, có thể nâng người ta lên vinh quang, cũng có thể hạ kẻ đó xuống tận cùng của âm giới.

Hắn chợt đưa tay về phía trước, như muốn nắm bắt lại những hạt tuyết nhỏ đang rơi, rồi đưa tay lên ngang mặt, thở nhẹ nhẹ. Hơi ấm từ cơ thể hắn làm những hạt tuyết còn đọng lại nhanh chóng tan chảy, hắn khẽ mỉm cười vui thích, thầm thì với chính bản thân: “Phương Lam muội, là huynh đây…”

\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~

Sáng hôm sau, trận ác chiến giữa yêu tộc và nhân tộc đã diễn ra. Hai bên lúc này đã giàn giá bày binh sẵn sàng, chỉ còn đợi lệnh của chủ soái, là ngay lập tức chạy đổ về phía đối phương nghênh chiến.

Tiếng tù và phát lên, báo hiệu trận chiến bắt đầu, lúc này binh sĩ từ hai phía trong phút chốc đã ập vào nhau, những đám lính tiền phương là những tay anh dũng đã xả mình hy sinh trước. Dưới làn tên mũi giáo, cộng thêm những dị thuật từ hai phía, giờ đây chiến trường như một mớ hỗn độn. Máu của kẻ tử trận vương vãi khắp nơi, thi hài nằm phơi trên mặt đất mặc sức bị người khác vô tình giẫm đạp.



Ở phía doanh trại lúc này chỉ còn lại hai lên lính đứng canh trước lều của Dung Ly, mà cũng phải nói thêm, bọn họ quả thật rất may mắn nên mới được ở lại, chứ nếu ra ngoài kia, ôi chắc phải đánh cược số mạng mình với tử thần mất rồi. Dung Ly ngồi trong lều mà lòng bức rức không yên, cứ như là ngồi trên một đống lửa vậy, vì trong khi mọi người đang nghênh chiến, thì bản thân mình lại ở đây rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Nàng cứ đi qua đi lại trong phạm vi giới hạn bên trong lều của mình, thực sự nàng cũng không hiểu bản thân mình đang muốn gì nữa, vì nếu bên loài người thắng, thì Tuyết Chinh ca sẽ gặp nguy, còn ngược lại, thì lại là Đông Cung. Ai cũng là người nàng thật lòng quan tâm cả.

Chợt lúc này, từ bên ngoài, nàng thoáng nghe hai tên lính gác xầm xì với nhau:

- Này này\, ta nghe nói hôm nay là trận chiến cuối rồi\, vì bên đám yêu ma đó\, hình như gần hết binh lực\, có ý định rút lui rồi ấy. - Một tên nói.

- Ừ vậy cũng tốt. Sắp được về nhà rồi. Ta nhớ nhà muốn chết đi được.

- Cái đầu heo này\, nếu nhớ nhà thì ngươi đến đây làm gì? Đúng là không có bản lĩnh gì cả! - Nói rồi\, hắn lấy tay đánh vào đầu tên kia một cái rõ đau.

- Hứ\, ngươi thì biết gì chứ? Giỏi thì ra ngoài kia đi! Nghe nói hôm nay tên thủ lĩnh bên yêu phái là Băng Phong Tuyết Chinh gì đó. Lần trước\, chẳng phải một chủ tướng bên ta bị hắn chém chết sao. Lần này không biết có ổn không nữa.



- Ngươi điên à? Mạc nguyên soái võ công thâm hậu\, làm sao thua một tên yêu ma được.

- Không phải!...

Sau đó, hình như là nghe bọn chúng cãi vã nhau về một chuyện khác. Nhưng Dung Ly chỉ cần nghe đến đây thôi là đủ lắm rồi. Thì ra trận này là trận cuối, nói cách khác, là trận chiến giữa ca ca và huynh ấy. Nàng không thể cứ ngồi yên như vậy mãi được, liền ra quyết định, ngay lập tức tìm cách ra ngoài đó xem sao. Cho dù là sau này có xảy ra mệnh hệ gì đi chăng nữa, thì đó là chuyện của sau này, còn chuyện trước mắt bây giờ là, phải trốn ra khỏi đây cho bằng được.

Đối với Dung Ly, hai tên lính tép rêu này chẳng là gì, búng tay một cái thôi cũng xong. Nhưng mà không có thanh bảo kiếm của mình trong tay thì chuyện ra ngoài chiến trường khá gay go. Nhưng tình thế cấp bách, nàng không còn lựa chọn nào khác, bèn tìm xung quanh xem có món nào hữu dụng hay không, chợt phát hiện ra trên bàn của mình vẫn còn một đôi đũa. Do bản năng vốn lanh lợi, nàng liền nhanh trí cầm đôi đũa lên, nhìn thoáng qua bức mành mà phóng thẳng về phía bọn lính gác. Hai chiếc đũa vun vút bay đi, nghe như tiếng  của phi châm, chạm phải vào ngay huyệt đạo của bọn họ làm cả hai người lập tức ngất xỉu. Sau khi đã đảm bảo rằng bên ngoài giờ đây không còn động tĩnh gì nữa, nàng liền len lén chạy thoát ra ngoài về phía chiến trường.



Trên chiến trường…

Dưới sự tấn công như vũ bão của quân triều đình, đám yêu mà chẳng còn cách nào khác ngoại trừ bị đánh bại tan tác và tháo lui bỏ chạy. Chợt lúc này đây, phía bên kia ranh giới của vùng đất yêu ma phát lên tín hiệu có ý ra lệnh cho rút quân lui về U Minh Cốc. Nghe được hiệu lệnh, toàn thể yêu ma cuống cuồng chạy về phía ranh giới, bỏ lại phía sau những tên yếu đuối chậm chạp hơn mình.

Tuy từ nảy đến giờ vẫn chưa có cơ hội để thăm dò tình hình của sư muội mình, nhưng do không dám làm trái lại hiệu lệnh của Yêu Chủ, nên Tuyết Chinh đành hòa cùng đám tiểu yêu lui về sơn cốc.

Đồng thời trong lúc ấy, từ phía xa, Đông Cung vô tình nhận ra bóng dáng của Tuyết Chinh lẫn trong đám tàn binh đó, lập tức thi triển pháp lực của Tử Thanh kiếm, nương vào đấy mà ngự kiếm bay về phía y. Thấy đệ đệ của mình đột nhiên lại đuổi theo đám tàn quân ấy, Ngọa Long lòng nảy sinh lo lắng, liền lớn tiếng gọi đệ ấy quay lại:

- Nguyên soái! coi chừng phía trước có bẫy!

Nhưng giờ đây Đông Cung đã bay được một đoạn khá xa, nên có lẽ đã không nghe được lời cảnh báo đó. Trong lòng có vẻ bất an, Tiêu Ngọa Long cũng đuổi theo phía sau, có gì hai huynh đệ sẽ cùng ra tay tương trợ.

Chẳng mấy chốc, Đông Cung giờ đây đã áp sát được Tuyết Chinh, chàng dõng dạc nói lớn:

- Tuyết Chinh\, ngươi đừng hòng chạy!

Đồng thời, chàng bước xuống khỏi bảo kiếm của mình, tiếp đất nhẹ nhàng, kết hợp với động tác bắt lấy thanh kiếm nhanh thoăn thoắt, Đông Cung tiến mũi kiếm thẳng về phía của Tuyết Chinh mà xuất chiêu. Phát hiện được thanh âm quen thuộc, y nhận ra ngay đó chính là giọng của chủ soái Đông Cung. Tiếng kiếm lao vun vút trong gió vô tình truyền đến tay, giúp y nhận ra hướng đi của chiêu thức, với thân thủ nhanh nhẹn, y rút cặp song kiếm của mình ra chặn lại. Nhưng do lực Đông Cung thi triển quá mạnh, tuy đã chặn được mũi kiếm, nhưng Tuyết Chinh bị đẩy lùi lại phía sau vài bước.

Hai người giờ đây đã mặt đối mặt, Tuyết Chinh nhìn đối thủ của mình mà nở một nụ cười khô khan:

- Là ngươi sao? Người đã đối xử tệ với muội muội của ta suốt mấy tháng qua? Giờ còn dám đến gặp ta?

~ Hết Tập 69~

*Tập sau là trận quyết chiến giữa hai người rồi. Liệu ai sẽ thắng đây?