Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

Chương 78: 78: Hỏa Phụng Ấn




Rừng Kim Bảo là khu rừng nằm gần Hoàng Nguyệt Thành, tuy là gần khu thành người dân ra vào tấp nập thường xuyên, nhưng lại ít có người lui đến bởi vẻ ngoài đáng sợ u ám của nó. Rừng có những cây đại thụ cao chọc trời, quanh năm lá mọc xum xuê. Tầng dưới các tán cây thì có những loại cây thân lùn, hình thù kỳ lạ, lại có loài địa y bám xung quanh. Nhìn từ con đường mòn đắp bằng thảm cỏ dẫn vào bên trong, hệt như là đường dẫn vào cõi chết vậy. Sâu trong rừng Kim Bảo, ở phần trung tâm chính là sào huyệt của đám tà phái U Minh Hỏa Phụng ẩn mình. Cần phải nói thêm, những thủ hạ sống ở đây toàn là cao thủ cấp cao có khả năng bức phá được kết giới lúc trước quân triều đình đã củng cố, nên cũng không thể xem thường mà so sánh ngang với đám tiểu yêu kia được. Xung quanh sào huyệt của bọn chúng có một kết giới bao phủ, chỉ có người trong phái mới biết được cách mở mật đạo vào trong. Còn nhìn từ bên ngoài, trông chẳng có gì khác biệt với quang cảnh xung quanh cả. Kẻ nào xấu số dám bén mảng đến đây, nếu không phải làm mồi cho thú dữ, thì cũng bị đám thủ hạ của Yêu Chủ bắt và giết chết.



Tiếu Linh Sư dẫn Dung Ly bằng còn đường tắt đi băng ngang một hồi là đến trước kết giới. Nhưng nhìn từ ngoài thì chẳng phân biệt được đâu là lối vào. Dung Ly không hiểu vì sao hắn dẫn mình đến đây, đột nhiên lại dừng lại, rồi mày mò nhìn quanh như tìm thứ gì đó. Không lâu sau, như chạm được vào đúng chỗ, hắn dùng tay vận công pháp xoay chuyển theo một quỹ đạo nhất định, thế là một cánh cửa nhỏ từ đâu mở ra trong không gian. Xong xuôi hắn chẳng nói chẳng rằng, đưa tay ra hiệu, ý bảo nàng mau đi theo hắn. Chẳng còn biết phải làm gì hơn, nàng cũng nhanh chóng làm theo lời.

Bước vào bên trong, quang cảnh mở ra trước mắt làm Dung Ly kinh ngạc. Không ngờ bên trong lại rộng thế này, lại có nhiều khu khác nhau. Mỗi chỗ đều có một tòa nhà xây cao rộng, họa tết và hoa văn có vài điểm tương đồng, nhưng màu sắc chủ đạo ở đây chủ yếu là đen và đỏ. Xung quanh lại có khói bay mờ mờ ảo ảo giăng khắp không trung. Nhưng lại không thể che khuất được mùi yêu khí và oán khí cứ hừng hực trỗi dậy. Nhìn cứ như là đang bước vào một thế giới khác vậy, nói cách khác, đúng hơn là đang bước vào điện Diêm La dưới Hoàng Tuyền.

Tiếp tục dẫn Dung Ly đi vào tòa chính điện, là chỗ lớn nhất ở trong khu. Vào đến bên trong, hắn lại đưa Dung Ly đi ngoằn ngoèo luồn qua các ngõ ngách để đến một căn phòng rộng. Xung quanh căn phòng đều có những đốm lửa lập lòe màu xanh nhạt hệt như ma trơi bay lơ lửng, nhưng điều làm nàng để ý nhất là ở giữa căn phòng lại có một người vóc dáng cao cao đứng quay lưng về phía bọn họ.

Tiếu Linh Sư bình thường hay xuất ra những điệu bộ cười cợt khó hiểu, nhưng không ngờ khi gặp người này lại có vẻ khá kính sợ, giữ khoảng cách cúi đầu hành lễ:

- Thiên Yêu Chủ\, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ!

Vẫn đứng bình thản không quay lại, người đó đưa tay lên phẩy nhẹ, rồi cất giọng trầm ổn:

- Tốt! Ngươi lui xuống đi!

- Tuân lệnh!

Tiếu Linh Sư ngoan ngoãn lui xuống, không nói thêm gì nữa. Giờ chỉ còn một mình Dung Ly đứng với Yêu Chủ, nàng cảm thấy trong lòng khá sợ sệt. Hắn không nói gì đã đáng sợ rồi, lần này không khí xung quanh lại nặng nề chướng khí như vậy, quả thật còn tăng thêm nỗi sợ hãi lên gấp nhiều lần. Tuy trong tâm nàng hơi lay động, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản mà mạnh dạn lên tiếng đối đáp với hắn:

- Ngươi là ai? Tại sao lại muốn bắt ta đến đây?

Nghe nàng nói như vậy, lúc này hắn mới quay người lại. Giây phút Dung Ly nhìn thấy được dung mạo của hắn, nàng chợt sững người không nói nên lời. Nếu thành thật mà nói, thì ước chừng hắn cỡ trạc tuổi Đông Cung, nhưng có lẽ là do hắn tu luyện được hình dáng này cũng nên. Hắn tiếp nàng bằng một nụ cười nhẹ như tỏ thành ý, nhưng cặp mắt của hắn thì không, trong ấy ẩn hiện ngọn lửa hận thù đang bùng cháy. Bước gần đến nàng, hắn lúc này mới hé môi:

- Ngươi\, là Hồ Dung Ly? Là muội muội của Băng Phong Tuyết Chinh? Cũng là người tình của Mạc Đông Cung?

“Hả? Cái gì mà người tình của Mạc Đông Cung?” Dung Ly sững sờ trước câu hỏi của hắn, tuy là nàng có cảm tình với Đông Cung thật, nhưng mà không đến mức phải gọi đến hai chữ “người tình” như thế này đâu…

Thấy hắn cứ tiếp tục tiến gần về phía mình như vậy, Dung Ly bước lùi về sau vài bước, rồi mới trả lời:

- Đúng\, là ta. Nhưng mà ta không phải người tình gì đó của Đông Cung như ngươi nghĩ đâu!

- Ồ? Vậy sao?

- Chứ còn sao nữa!

Hắn đi một vòng xung quanh chỗ nàng đứng, dùng ánh mắt chăm chú nhìn nàng như săm soi tìm kiếm vật gì quan trọng lắm vậy. Sau đó, hắn dừng lại ngay trước mặt Dung Ly, rồi đưa tay nâng cằm của nàng lên, nhẹ mỉm cười. Nhưng vì hắn cao hơn Dung Ly một tí, nên cho dù là có nâng cằm nàng lên, thì cũng phải ngước cao lắm hai ánh mắt của bọn họ mới gặp nhau. Giây phút nàng nhìn vào đôi mắt ấy, chợt cảm thấy sởn cả tóc gáy, trong cặp mắt đó dường như ẩn chứa đầy sát khí rất đáng sợ.

Dung Ly vội đưa tay lên gạt tay hắn sang một bên, rồi bước lùi lại mấy bước, cố thủ:

- Ngươi muốn làm gì… Tên tiểu nhân bỉ ổi nhà ngươi\, dùng tính mạng của sư huynh để uy hiếp ta\, đừng mơ rằng ta sẽ tâm phục khẩu phục!

Ngạc nhiên trước sự quả quyết của Dung Ly, hắn bắt đầu cảm giác thấy cô gái này có tí thú vị. Thường thì những kẻ khác thấy hắn đều phải ngoan ngoãn sợ sệt chẳng dám chống đối đến nửa câu, không ngờ lần này lại bị một tiểu nha đầu lớn tiếng la lối trước mặt. Nhưng cảm giác mới lạ này cũng làm cho hắn thêm phần hứng thú:

- À\, cũng mạnh miệng nhỉ. Nhưng ngươi đừng lo\, ta sẽ không dùng tính mạng của thủ hạ mình để uy hiếp ngươi nữa đâu. Ta tự có cách riêng.

- Ngươi vào thẳng chủ đề luôn đi! Đừng có vòng vo nữa! - Mất kiên nhẫn với vài câu nói không ăn nhập chủ đề này của hắn\, Dung Ly nâng cao giọng để trấn áp đi nỗi sợ càng lúc càng dâng lên trong lòng.

Hắn cất giọng trầm thấp, từ tốn nói:

- Vậy ta không vòng vo nữa. Lúc trước\, Đông Cung có đưa cho ngươi tinh thể Huyền Ngọc\, là một bảo vật quý hiếm. Mau giao nó ra đây cho ta.

“Tinh thể Huyền Ngọc?” Dung Ly nghĩ thầm trong đầu “Làm sao hắn biết được huynh ấy giao tinh thể này cho mình chứ? Chẳng phải lúc đó trong rừng chỉ có hai người thôi sao? Không được, dù sao thì mình cũng không thể giao viên tinh thể mang sức mạnh lớn như vậy cho hắn được!” Lúc trước Đông Cung đã tin tưởng tín nhiệm giao viên tinh thể quan trọng này cho nàng, cho dù là sau này chàng ấy có đối với nàng ra sao, thì lòng này vẫn sẽ không thay đổi, sẽ không làm cho chàng ấy thất vọng. Dung Ly cứng nhắc lắc đầu chối phăng:

- Tinh thể nào? Ta không biết ngươi đang nói gì cả!

Nghe nàng nói như vậy, hắn cười nhạt tiếp lời:

- Vẫn còn cứng miệng sao. Ngươi tưởng nói như vậy là ta sẽ tin à? Ta nhắc lại một lần nữa\, mau giao tinh thể Huyền Ngọc ra đây! Không thì đừng trách ta nặng tay với ngươi!

- Ta không biết! - Ngoài ba chữ này ra\, nàng không nói gì thêm.

Thái độ như vậy càng làm hắn thêm tức giận. Liền đưa ra quyết định cuối cùng:

- Được\, được lắm! Cho ngươi cơ hội\, nhưng vẫn cố chấp. Lúc đầu ai cũng như vậy\, nhưng sau khi dùng hình thì sẽ ngoan ngoãn giao nộp thứ ta cần. Xem ra ngươi cũng không phải ngoại lệ!

Nói rồi, hắn đổi từ giọng ngọt ngào dỗ ngọt khi nảy thành giọng nói to, dõng dạc:

- Người đâu! Mau giải cô ta xuống Băng Hỏa địa lao\, dùng hình ép cung đến khi nào cô ta chịu nói thì thôi!

Từ đâu bên ngoài một đám người xông vào, ăn mặc hệt như tên Tiếu Linh Sư, chỉ có một điểm khác là bọn chúng không trùm kín khuôn mặt của mình. Chúng xông đến, bao vây xung quanh Dung Ly, sau đó chĩa gương chĩa giáo về phía nàng hòng áp giải xuống địa lao.

Bị bọn người đó áp giải xuống địa lao, mà Dung Ly vẫn không hề tỏ ra một tí sợ hãi nào. Vốn dĩ ngay giây phút nàng chọn đi với Tiếu Linh Sư, nàng đã không màng đến sự sống hay cái chết nữa rồi. Đêm nay, đối với nàng có quá nhiều chuyện đã xảy ra, lại bị đả kích hàng loạt, có lẽ trái tim nàng giờ đây đã bắt đầu trở nên vô cảm. Cũng bởi vì đã bị tổn thương nhiều quá nhiều, nên tim nàng không còn chỗ để chứa đựng thêm một vết tích nào nữa. Nếu lần này chết thì đã sao? Chí ít, nàng cũng chết vì Đông Cung, để bảo vệ thứ mà chàng ấy xem là quan trọng nhất. Như vậy cũng đủ rồi.



Cần phải nói thêm, Băng Hỏa địa lao là nơi đáng sợ nhất trong giáo phái. Nơi này nóng lạnh thất thường, lúc nóng thì như Hỏa Diệm sơn, còn lúc lạnh thì như cắt da cắt thịt. Thường là chỗ dùng để ép cung hay trừng phạt những kẻ dám phạm thượng đến Yêu Chủ hoặc dùng để tra tấn những kẻ gian tế cứng miệng, hòng bắt chúng khai ra sự thật. Địa lao có ba cấp hành hình: hạ, trung, rồi đến thượng là cấp cao nhất, cũng đồng nghĩa với việc bị tra tấn đau đến thấu tâm can. Người trong phái nghe nói đến nơi này đều thất kinh hồn vía, ngoại trừ những quỷ cai ngục ra, chẳng ai dám hó hé đặt chân đến đây dù chỉ một lần. Vì cánh cửa dẫn vào địa lao, được mệnh danh là “cửa một chiều”, có nghĩa là một khi đã vào, là không thể toàn mạng bước ra.

__________________

Một canh giờ sau…

- Yêu Chủ\, có người từ địa lao đến bẩm báo! - Một thuộc hạ bước vào trong gian phòng chính\, nơi mà Yêu Chủ đang đứng\, cẩn trọng đưa tin.

- Cho hắn vào!

- Tuân lệnh!

Vài giây sau, một tên thuộc hạ đi vào, trên người hắn lấm tấm những giọt máu còn vấy bẩn trên tà áo choàng, hắn quỳ xuống bẩm:

- Thưa Yêu Chủ. Thuộc hạ đã dùng nhiều loại hành hình ở cấp trung rồi\, nhưng cô ta vẫn kín miệng không chịu hé môi. Ngoài ra\, cũng cắn răng chịu đựng\, không chịu thốt ra tiếng kêu la nào. Nếu cứ tiếp tục lên cấp thượng\, thuộc hạ e… tính mạng của cô ta sẽ không thể giữ nổi…