Tập 85 - [Ngoại Truyện 3] Hồi Ức Của Thiên Lưu Tử
Phần I: Hữu Duyên Ắt Hội Ngộ
“Hà Phương Lam…” - Chốc chốc trong ký ức của ta lại vang vọng lên âm điệu của ba chữ này. Kể ra cũng đã lâu lắm rồi kể từ khi muội ấy ra đi\, nhưng bóng hình của muội ấy trong ký ức đối với ta chỉ như ngày hôm qua. Ta còn nhớ rất rõ\, từng ánh mắt\, từng nụ cười\, từng biểu cảm của muội ấy. Có lẽ đó là những thứ mà trãi qua năm tháng cũng không thể phai mờ.
Ta không nhớ lần đầu ta gặp muội ấy là khi nào, ta chỉ nhớ ta quen muội ấy từ rất lâu, nhưng khi nhìn lại chỉ vọn vẹn là bước vọt của thời gian. Nếu thời gian có thể được gói gọn như cái cốc trong lòng bàn tay, thì những điều nói trên ví như lúc ta nắm tay lại, chiếc cốc ấy sẽ tan vỡ, tay sẽ rướm máu, trong phút chốc, chẳng còn gì ngoài sự luyến tiếc và đau thương.
… Hồi tưởng…
Hình như hôm ấy là một ngày tuyết rơi lạnh giá, à mà điểm này cũng không cần nhắc đến, vì ở Hàn Sơn, ngày nào chẳng như ngày nấy. Lúc đó, ta bị một đám người đuổi theo truy sát vì đã giết chết thủ lĩnh của bọn chúng. Vốn dĩ ta đã lên sẵn kế hoạch hoàn hảo, chạy thoát một cách an toàn, nhưng ngay phút chót lại để lộ sơ hở khiến đám người kia chú ý.
Tay bị thương nặng, ta gắng sức chạy đi trong màn tuyết trắng xóa. Đi đến đâu, máu nhỏ xuống đến đấy, làm bọn chúng càng dễ lần theo. Từng bước chân nặng nề lê bước bị lún sâu trong tuyết dày, ta dần cảm thấy như mình kiệt sức hẳn. Nhưng ta không thể dừng lại, vì phía sau, còn cả đám yêu ma dưới trướng của tên thủ lĩnh kia đuổi theo. Tiến thoái lưỡng nan, đằng nào cũng chết, điều quan trọng là chết nhanh hay chậm hơn mà thôi.
Chợt ta phát hiện trước mặt mình có một hang động, gượng sức chạy một mạch vào trong đó, ta phát hiện bên trong lại có người. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng cũng chẳng phải là cao thủ gì mấy, chỉ là một tiểu nha đầu yếu đuối mà thôi. Thấy ta chạy đến, mình đầy thương tích, cô ấy có vẻ rụt rè bước lùi lại vài bước. Do hoảng loạn, ta cũng không biết nên làm gì, chợt nhận ra trên tay vẫn còn cầm chắc thanh kiếm vấy đầy máu, ta đưa lên kề sát vào cổ của cô gái ấy, gằng giọng hòng uy hiếp:
- Ngươi! Tránh sang một bên cho ta! Nếu có kẻ nào lại hỏi\, dám chỉ ta trong này thì đừng trách!
- Vâ… Vâng…
Mặt dù biết làm vậy vẫn vô dụng, nhưng ít nhất trước lúc chết, ta vẫn có thể dọa một tiểu cô nương, cứ xem như là chơi đùa lần cuối cùng trước khi chết vậy.
Cô gái đó lẳng lặng bước ra ngoài, ta cũng không chú ý mấy đến. Nhưng việc quan trọng lúc này là phải tìm cho mình một chỗ nấp trước đã. Ta tình cờ phát hiện ra giữa hai phiến đá lớn có chỗ vừa đủ cho ta vào, cứ xem như ông trời đã ra tay cứu giúp, ta nép mình vào đó nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đồng thời tìm cách cầm máu lại luôn một thể.
Không lâu sau đó…
Tiếng bước chân chạy hối hả, cộng thêm tiếng hò reo của đám người:
- Tên đó đâu mất rồi! Khốn kiếp! Không ngờ hắn bị thương mà cũng có thể chạy nhanh đến vậy! - Tên dẫn đầu bức bối ra mặt.
- Ể\, hình như đằng kia có một hang động thì phải! Còn có người ngồi sưởi cạnh miệng hang nữa!
Một trong số đó để ý thấy cô nương lúc nãy đang ngồi bên ngoài miệng hang, nàng chẳng nói chẳng rằng đưa tay ra hơ trước đống lửa để sưởi. Bọn chúng tức tốc chạy đến, mặt ra vẻ dữ tợn, quát tháo:
- Này! Ngươi có thấy tên nào đang bị thương vừa mới chạy qua đây không?
Cô gái đó ngẩng đầu lên, bình thản trỏ tay về hướng đông, rồi nói:
- Hình như lúc nảy có một tên áo đen cầm kiếm chạy về hướng đó thì phải…
Bọn chúng nghe xong, định chạy đi rồi, nhưng đột nhiên tên cầm đầu khựng lại suy nghĩ: “Khoan đã, vệt máu đến đây là bị đứt quãng. Không lý nào hắn lại chạy về hướng đó mà lại không để lại dấu chân hay vết máu được!” Tên này rõ thông minh, nhận ra điểm khác thường, hắn tức giận đi thẳng về hướng của cô gái đó, đẩy nàng sang một bên, rồi tiến thẳng vào bên trong:
- Muốn gạt được ta? Đâu có dễ như vậy! Mau tránh ra!
Chứng kiến mọi sự, ta biết ngay thế nào cũng như vậy. Tưởng nha đầu đó nghĩ ra được cách gì thông minh lắm chứ, ai ngờ lại dùng cái chiêu trò cũ rích đó, có mà đi gạt con nít. Cảm nhận được bước chân ngày càng đến gần, ta nép sát người vào trong phiến đá hơn, đồng thời cầm chắc thanh kiếm trong tay, tưởng tượng ra mọi tình huống có thể sẽ xảy ra.
Đám người đó chia nhau ra tìm, nhưng một hồi sau vẫn chẳng thu lại được kết quả gì. Một tên trong đám đó đùng đùng sát khi bước đến níu lấy cổ áo của nha đầu đó rồi giựt lên, hắn gằn giọng nạt nộ:
- Tiện nhân kia! Ngươi giấu hắn ở đâu hả? Nếu không nói ra đứng trách cái mặt xinh đẹp này sẽ là món đồ chơi cho thanh kiếm của ta tùy tiện rạch lên đấy!
Tuy ta không phải dạng quân tử gì, nhưng ta cũng không phải là kẻ hèn hạ mà có thể đứng trơ mắt nhìn người khác vì ta mà mất mạng. Đằng này, lại là một nữ tử nữa chứ! Ta định bước ra đối mặt với chúng, nhưng điều ta không thể ngờ rằng, lúc này nha đầu đó chợt nhếch mép mỉm một nụ cười lạnh, sau đó đưa tay ra phía sau búng một cái. Ngay lập tức đám thuộc hạ đứng sau tên đang uy hiếp nàng sập bẫy rơi xuống bàn chông phía dưới, đau đớn la inh ỏi. Hắn thấy vậy mới bàng hoàng quay người lại, lợi dụng sơ hở, cô ta dùng một thanh đoản kiếm giấu trong người đâm thẳng một nhát chí mạng vào tim làm hắn gục xuống. Đưa chân lên đạp xác hắn sang một bên, mọi động tác của cô ấy đầu nhẹ nhàng bình thản như chuyện này xảy ra thường lắm vậy. Quả thật, đã làm ta hết ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác.
Vốn tưởng cô ta là một nha đầu yếu đuối, ai ngờ lại… ghê gớm như vậy. Rõ ràng bọn chúng đông như vậy mà cô ta còn xử lí được, huống hồ là một kẻ bị thương gần chết như ta, sao lại buông tha?
Bước ra từ chỗ nấp, ta loạng choạng ôm vết thương trên tay bước đến hỏi:
- Đáng lẽ lúc nãy ngươi có thể dể dàng giết ta như trở bàn tay\, tại sao lại không làm?
Cô ấy nhìn ta, nở một nụ cười ấm áp:
- Vì ta biết ngươi không phải là người xấu!
“Không phải là người xấu?” Câu nói ấy làm cho ta băn khoăn mãi. “Dựa vào đâu mà lại bảo ta không phải là kẻ xấu? Chẳng lẽ cô ta có thuật đọc được suy nghĩ của người khác? Hay là nha đầu này chỉ thuận miệng nói tùy tiện thôi?” Nhưng đó cũng chính là câu để lại cho ta ấn tượng đầu tiên khó phai nhòa.
Tuy là ta và cô gái ấy không hề quen biết nhau, nhưng cổ lại chẳng để tâm đến chuyện đó, ân cần giúp ta trị thương. Không hỏi về quá khứ của ta, cũng không muốn biết lý do vì sao ta lại bị thương hay bị đám người đó truy đuổi. Điều duy nhất cô ấy hỏi là tên của ta.
…
Cô ấy dùng ánh mắt tràn ngập những tia hy vọng đó nhìn ta:
- Ta là Hà Phương Lam. Còn ngươi là…
- Thiên Lưu Tử - ta tiếp lời.
- À…
Sau đấy cô ấy im lặng chẳng nói gì thêm, chỉ tập trung giúp ta băng bó vết thương lại. Thấy như vậy cũng hơi kỳ kỳ, ta liền mở lời trước:
- Cô… sống một mình ở đây sao?
- Đúng vậy.
- Còn người thân của cô thì sao?
- Bọn họ… - cô ấy ngập ngừng không muốn nói\, vẻ mặt lộ rõ nét buồn.
Thấy thế, ta cũng không muốn ép buộc cô ấy nói ra, chỉ là muốn tìm vài điều hỏi han để giải đi bầu không gian yên lặng giữa hai người mà thôi.
- Nếu cô không muốn nhắc đến\, không trả lời cũng không sao.
Cô ấy chợt mỉm cười cố che đi vẻ khó xử trên khuôn mặt của mình, sao đó hít một hơi thật sâu rồi thở dài, có lẽ trong lòng đang có phiền não, rồi mới đáp lời:
- Cũng không có gì to tác lắm\, chỉ là… bọn họ lúc trước không cẩn thận đều bị con người giết chết hết cả rồi. Nói ra mọi chuyện cũng dài dòng\, ta không muốn nhắc lại. Chỉ có điều\, bọn họ đã hy sinh chỉ để cho ta còn con đường sống. Ta… đều là lỗi của ta…
Thì ra cô ấy cũng có một quá khứ đau thương như vậy. Ta vô tình khơi lại những hồi ức đau thương đó, thực sự là không cố ý. Nhưng đã lỡ hỏi rồi, cũng nhận được câu trả lời, ta thực sự muốn biết liệu trong lòng cô ấy có ý định phục thù hay không.
- Vậy… cô có hận bọn loài người đó không?
Phương Lam không do dự lắc đầu:
- Không hận. Không hận. Nếu ý trời đã định như vậy\, thì cứ để cho số phận an bày. Dù sao cũng không phải là lỗi của bọn họ. Tha thứ vẫn là cách tốt nhất để giải trừ mọi hận thù.
- Chưa từng thấy ai nhân từ như cô. Nếu là ta\, ta sẽ truy cùng giết tận.
- Báo thù để được gì. Ta đã trãi qua cảm giác mất đi người thân một lần\, nên ta hiểu. Ngươi thử nghĩ xem\, họ cũng có người yêu thương họ\, nếu ta giết họ đi\, há chẳng phải sẽ càng gây thêm đau khổ hay sao.
- Như vậy cho đáng…
- Ngươi không thể nói vậy được!
Phương Lam cứ cố cãi bướng lại với ta. Ta không hiểu rốt cuộc trong đầu cô ta chứa những gì mà lại có thể suy nghĩ theo chiều hướng như vậy. Lần đầu tiên ta thấy một người bướng bỉnh ngoan cố đến như vậy. Rõ ràng là lập luận thể hiện sự yếu đuối, nhưng nghe qua bài “thuyết giảng” của cô ấy, ta cũng không biết là ai đúng ai sai.
Nhưng cãi càng nhiều, thì ta lại càng thấy cô ấy thật thú vị. Ta chưa từng nhiều lời với người khác, cũng không để người khác dây dưa với ta. Những có lẽ Phương Lam là một “ngoại lệ”. Cũng kể từ hôm ấy, chúng ta nhận ra cả hai đều có điểm tương đồng với nhau, nên đã trở thành huynh muội, ta cứ xem như đó là duyên phận mà ông trời đã sắp đặt sẵn.
…
Ta phát hiện công lực muội ấy tuy kém hơn ta nhiều bậc, nhưng lại là một người lanh lợi mưu trí, cũng có sẵn thiên phú trong người. Cho nên những gì ta dạy, muội ấy chỉ cần lần một lần hai là nắm vững. Bọn ta lâu lâu lại bứt phá kết giới của Hàn Sơn để du ngoạn trong thế giới loài người. Tuy là công lực bị giảm đi một phần, nhưng cũng không phải là vấn đề gì to tát lắm.
Thế giới của bọn chúng thật đẹp. Biết bao nhiêu là kỳ quan dị bảo, hoa tươi cỏ lạ, thú vị muôn phần. Ta càng nghĩ càng căm ghét bọn họ, phong ấn yêu ma trong ngọn núi lạnh lẽo buốt giá quanh năm đó để chúng tự sinh tự diệt, còn bản thân thì thả mình rong chơi ngoài thiên nhiên rộng lớn bốn mùa tươi đẹp trù phú như thế này…Vậy mà hễ gặp bọn ta đều nằng nặc chống cự đòi chém đòi giết cho dù chúng ta chẳng làm gì sai, thử hỏi trên thế gian này còn sinh vật nào ích kỷ đến nhường đó hay chăng?
~Hết Tập 85~