Sau khi trúng phải bùa trừ tà của lão nhân, con quỷ bắt đầu phản ứng lại, tròng mắt nổi lên gân máu, nó giương nanh múa vuốt nhào về phía bốn người.
Cùng lúc ấy, Thiệu Hiến vừa niệm chú trói quỷ, vừa rút kiếm gỗ đào đâm thẳng vào nó. Lão nhân cũng vội móc tấm bùa thu quỷ ra. Ngay sau đó, con quỷ biến thành một làn khói mờ rồi bị hút vào trong pháp phù.
"Nha đầu, đã xong một con." Bạch Duật không ngờ bắt quỷ lại dễ dàng như thế. Nỗi lo sợ ban đầu cũng vơi đi không ít. Lão đắc ý quơ quơ lá bùa trên tay.
Vân Hiểu nhìn lá bùa, trong lòng cảm thấy kì lạ, "Bắt quỷ như vậy...... có dễ quá không?" Lũ quỷ mình gặp lúc trước có dễ đối phó như thế này đâu?
"Lúc trước chúng ta toàn gặp lệ quỷ, đám cô hồn này sao mà so được?" Lão nhân xua xua tay. Bắt cô hồn nào kiểu gì chả giống nhau, chỉ khác ở chỗ dùng nhiều hay ít bùa mà thôi, "Lệ quỷ đâu dễ gặp như vậy. Hai lần trước là do chúng ta xui xẻo thôi. Mau tìm con tiếp theo đi nào!"
Vân Hiểu cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục lần đường lên núi. Sau đó, quả đúng như lời lão nhân nói, mấy con quỷ mà bọn họ gặp dọc đường đều rất dễ đối phó. Ngoài trừ việc Bạch Duật không cẩn thận bước trật chân, thì cơ bản không có chuyện gì xảy ra cả. Bốn người cứ vừa đi vừa bắt từng con một, cho đến khi...... Bọn họ gặp một đám quỷ.
"Mé! Ít nhất cũng phải đến trăm con!" Có khi còn nhiều hơn.
Trước mắt họ là một đàn dài âm hồn mờ ảo đang bay vật vờ trên bãi đất bằng phẳng cỏ mọc um tùm.
Lão nhân đếm số bùa còn lại trên người, xong ngước nhìn cả bọn bằng khuôn mặt tái mét, "Ta không đủ bùa trừ tà, mấy người thì sao?"
Lão Chu và Thiệu Hiến nhìn lướt qua số bùa còn lại, cả hai cùng lắc đầu, "Ta chỉ có mười tấm, Chu đạo hữu còn bảy tấm, cộng thêm Bạch đạo hữu nữa thì cũng chỉ thu được bốn năm chục con."
Nói cách khác, bọn họ căn bản không có cách bắt hết một lượt lũ quỷ. Lão nhân cau mày, theo thói quen nhìn về phía người vẫn chưa ra tay - Vân Hiểu, "Nha đầu, làm sao bây giờ?"
Vân Hiểu nhìn đống quỷ trước mắt, nàng ngẫm nghĩ một lát rồi mới mới trả lời, "Bày trận Tịnh Hóa đi."
Hai mắt lão nhân sáng lên. Phải ha, bày trận xua tan hết tà khí của đám âm hồn này thì cũng khác chi bắt chúng đâu!
"Được!" Lão nhân vội vã rút ra mấy lá cờ trận, vừa phát cờ vừa nói,"Nha đầu, ngươi chỉ cách bày trận đi!"
Vân Hiểu quan sát địa hình xung quanh, rồi chỉ đạo mọi người cắm cờ vào đúng vị trí. Chưa đầy nửa nén hương, cả đội đã lập xong trận pháp. Từng cột sáng lóe lên, tà khí trên thân lũ âm hồn từ từ tiêu tan, bọn chúng cũng bắt đầu biến thành những quỷ hồn bình thường.
Bạch Duật lập tức rút bùa thu quỷ, lão phấn khích nói, "Ta đi bắt tụi nó." Bắt được nhiều âm hồn thế này, nhất định thành tích thi của cả đội sẽ cao lắm đây!
"Đợi đã!" Vân Hiểu đột ngột kéo lão lại. Có gì đó lạ lắm?
Lão nhân ngạc nhiên, đang định hỏi lại Vân Hiểu. Bỗng nhiên, đám âm hồn trong trận dường như bị mất bình tĩnh, chúng bật dậy, điên cuồng công kích trận pháp.
"Sao...... Sao lại thế này?" Lão nhân ngây ra, lão Chu và Thiệu Hiến đứng cạnh cũng hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn ánh mắt lũ quỷ vẫn đờ đẫn như cũ, Vân Hiểu hơi chau mày,"Bọn chúng mất thần trí rồi, trông không giống như đang chủ động công kích, mà là...... Bị khống chế!"
"Gì?" Lão nhân chưa kịp hiểu lời nàng nói, thì đột nhiên nghe thấy tiếng quỷ rú gào, một trận gió lạnh lẽo như lưỡi dao sắc quét thẳng về phía bọn họ.
"Lão nhân, Phòng Ngự Phù!" Vân Hiểu lớn tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, Bạch Duật lập tức dẫn động pháp phù, lá bùa hóa thành bức tường ánh sáng bao quanh mọi người. Trận gió đập vào bức tường tạo thành tiếng đinh đinh chói tai, đám cây cối cạnh họ bị gió chặt đứt, cát sỏi bay mù mịt bốn phía. Trừ vị trí đứng của cả đội, từ mặt cỏ cho đến trận pháp đều tan tành hỗn loạn.
Cả đội sững sờ, nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Bên...... Đó!" Thiệu Hiến bỗng hô lên.
Ba người ngẩng đầu lên thấy một bóng đen đang đứng giữa bãi đất phẳng, hai mắt lóe đỏ nhìn chằm chạp vào bọn họ.
Lệ quỷ!
Lão nhân trợn tròn mắt. Má nó! Chẳng lẽ lão bị nguyền rủa rằng hễ bước ra cửa là sẽ gặp lệ quỷ thật á?
Lão nhân nhìn kĩ lại nhận ra không phải! Con quỷ này tuy có âm khí, nhưng không quá đậm, hơn nữa trên thân nó không có khí huyết sát.
"Đó là một âm hồn sắp biến thành lệ quỷ." Lão nhân quay đầu nói với những người còn lại, "Mau ngăn nó lại, đánh tan âm khí của nó!"
Nghe thấu vậy, Lão Chu và Thiệu Hiến cũng vội rút vũ khí xông lên.
Dường như lệ quỷ nhìn thấu ý định của bọn họ, nó rống lên, chỉ huy các con quỷ khác tấn công ba người. Bọn họ đành phải vừa né tránh âm hồn, vừa tiếp cận lệ quỷ kia.
Cùng lúc ấy, Vân Hiểu bắt tay vào sửa trận tịnh hóa. Tuy âm hồn thông thường không mạnh cho lắm, nhưng số lượng bọn chúng bây giờ quá đông, cho dù bọn họ cùng xông lên nhưng chỉ e chưa chạm tới lệ quỷ thì đã phải đổ máu.
Âm khí quanh lệ quỷ ngày càng nồng đậm, dường như sắp phát động đợt tấn công tiếp theo. Nhớ lại trận gió sắc như dao cắt vừa nãy, Bạch Duật càng sốt ruột, lão bất giác gọi, "Nha đầu......" Làm sao bây giờ? Lão hết Phòng Ngự phù mất rồi!
Vân Hiểu ngẩng lên nhắc nhở lão, "Huyền Tâm Quyết, phần bốn, chương sáu."
Phần bốn, chương sáu?
Dẫn Lôi thuật!
(⊙o⊙)
Lão nhân giật mình, hai tay lập tức kết ấn, dẫn động linh khí trong cơ thể rồi niệm chú ngữ. Ngay sau đó, tiếng sấm rền vang, một tia sét xé trời vụt qua lũ âm hồn, bổ thẳng vào con lệ quỷ.
Lệ quỷ rú lên đau đớn, âm khí trên thân tiên tan, thân hình nó cũng mờ mờ dần.
Lão nhân lập tức ném Thu Quỷ phù về phía lệ quỷ.
Thu!
Cơ mà......
Không có chuyện gì xảy ra!
Lão nhân: "......"
Tấm bùa đã đập trúng lệ quỷ, nhưng không hiểu vì sao pháp phù lại không hoạt động.
"Sao thế này?!" Lão nhân đờ người ra. Chẳng lẽ pháp phù của lão mất hiệu lực ư? Không thể nào, từ khi được nha đầu đích thân giám sát việc tu đạo, lão đâu vẽ ra bùa hỏng nữa đâu!
"Để ta thử xem!" Thiệu Hiến cũng vội ném ra một tấm bùa bắt quỷ.
Kết quả vẫn như thế, lá bùa vừa chạm vào lệ quỷ lại rụng như giấy vụn.
"Sao lại như vậy......" Thiệu Hiến cũng ngây ra, đang định thử lại lần nữa, thì bỗng nhiên đám âm hồn ào vào tấn công hắn.
"Cẩn thận!" Lão Chu lớn tiếng cảnh báo, nhưng không kịp nữa rồi.
Khi móng vuốt âm hồn sắp ghim vào lồng ngực Thiệu Hiến, cũng là lúc Vân Hiểu sửa xong trận pháp. Những luồng sáng lóe lên kìm chặt lấy đám âm hồn. Đột nhiên một nhát đao xé gió lao tới quật phăng lũ quỷ.
Sau đó, một bóng người áo lam bước ra từ lùm cây.
"Đường sư huynh!" Thiệu Hiến vui mừng hô lên.
Hóa ra người đến là tên coi tiền như rác.
Đường Thần bất mãn liếc nhìn Thiệu Hiến, hắn ta hừ lạnh, "Hừ! Có những bốn người mà vẫn không đánh lại được mấy con âm hồn!" Nói xong, hắn ta liếc qua Vân Hiểu với vẻ khiêu khích, trên mặt như viết: hạng nhất cũng chỉ đến thế mà thôi!
Vân Hiểu: "......"
Đường Thần không hề có ý định dừng lại, hắn vung tay ném ra một lá pháp phù. Trong nháy mắt, pháp phù hóa thành ngọn lửa lớn phi thẳng vào con lệ quỷ.
"Đợi đã......" Vân Hiểu định ngăn cản, nhưng không kịp nữa rồi.
Giữa ngọn lửa bùng cháy dữ dội, con lệ quỷ đau đớn rú gào rồi dần biến mất.
Đường Thần rút ra một tấm bùa thu quỷ, nhìn sang đám người vẫn còn đứng ngây ra, hắn ta trầm giọng nhắc nhở, "Thất thần cái gì? Tranh thủ thu hồn đi, tưởng ta nhường các người chắc?"
Lúc này, ba người mới bừng tỉnh, gấp gáp móc bùa thu quỷ ra, bắt đầu thu thập đám âm hồn đang bị trận pháp giữ chặt. Chỉ mỗi Vân Hiểu không hành động, nàng nhìn chăm chú về vị trí đứng ban nãy của con lệ quỷ. Khu vực ấy đã bị lửa đốt cháy khét, nhưng chính giữa chỗ đó lại xuất hiện một lỗ thủng hình tròn đen kịt, không thế thấy rõ bên dưới lỗ có cái gì.
"Nha đầu, nhìn gì thế?" Nếu không bắt âm hồn nhanh, thì sẽ bị cái tên coi tiền như rác cướp sạch đấy.
"Lão nhân, ông nói xem...... tại sao con lệ quỷ vừa nãy không né?"
"Hả?" Bạch Duật ngạc nhiên, nhất thời chưa hiểu ý nàng là gì.
Lão nhân vừa dứt lời, đột nhiên, nghe thấy một giọng nam kêu thảm thiết cách đó không xa.
Mọi người giật mình.
Đường Thần sầm mặt lại, xoay đầu nhìn theo hướng bên phải, "Có người xảy ra chuyện!"