"Sư huynh, sư huynh sao rồi?" Đệ tử áo xanh thét lên kinh hãi khi thấy sắc mặt người nằm trên đất càng vặn vẹo, vệt đen bắt đầu lan khắp mặt. Đây là dấu hiệu âm khí sắp tràn vào tâm mạch.
Làm sao bây giờ? Mọi người càng thêm sốt ruột.
"Tránh ra!" Vân Hiểu đẩy Đường Thần ra và lấy ngân châm.
"Ngươi...... Ngươi định làm gì?" Đường Thần giật nảy, thấy nàng sắp hạ châm liền thốt lên, "Hắn bị trúng âm khí, không được......"
"Câm miệng!" Vân Hiểu xoay đầu quát thẳng vào mặt Đường Thần. Trong khoảnh khắc đó, Vân Hiểu bùng lên một khí thế vô cùng khủng bố, nàng hạ giọng gằn từng chữ một, "Muốn thấy người chết thì cứ làm ồn tiếp đi!"
"......" Đường Thần bị quát đến mức phát run, hắn biết điều ngậm miệng lại!
Nói, vừa rồi là chiêu thức gì đỉnh quá vậy trời?
(⊙_⊙)?
Vân Hiểu nhanh chóng hạ châm, lần lượt phong bế mấy huyệt lớn thông với tâm mạch, ngăn không cho âm khí tiếp tục xâm nhập.
"Ngừng...... Ngừng rồi!" Đệ tử áo xanh hô lên. Vừa nãy, đám khí đen như dây thường xuân leo bám khắp mặt người nằm trên đất, bây giờ chúng ngừng lan nhưng người nọ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
"Ta chỉ ngăn tạm thời không cho âm khí khuếch tán tiếp mà thôi. Nếu muốn trị khỏi hoàn toàn, phải có linh dược bổ trợ. Giờ đưa hắn xuống núi trước rồi nói sau." Vân Hiểu nhắc nhở.
"Vâng vâng!" Đám người lúc này mới định thần lại, đang tính nâng người lên khỏi mặt đất, nhưng sợ có vấn đề gì, họ nhìn sang Vân Hiểu với ý hỏi dò.
"Chỉ cần không làm rớt ngân châm là được." Vân Hiểu gật đầu.
Mấy người thở phào, vội vàng nhấc người trên mặt đất lên. Bởi vì chuyện này liên quan đến mạng người, vả lại nơi này trừ Vân Hiểu ra cũng chẳng còn ai là linh y, nên cả đội Bạch Duật cũng đến giúp một tay đưa người nọ xuống núi.
Khi vừa nhấc người nọ lên khỏi mặt đất, Thiệu Hiến bỗng nhiên kêu lên đầy kinh ngạc, "Ơ, bọn âm hồn đâu?"
Mọi người sửng sốt, ngẩng lên chỉ thấy một bãi đất trống trơn. Vừa nãy bọn họ vội chạy lại đây nên vẫn chưa kịp bắt hết âm hồn, hơn nữa vì mải lo cho người bị thương nên chẳng ai để ý lũ âm hồn biến mất tăm tự lúc nào, cứ như thể chúng nó tan biến vào hư không vậy.
Rốt cuộc sao thế này?
Mọi người ngơ ngác, không chỉ riêng Vân Hiểu, tất cả mọi người đều cảm thấy kì dị.
"Đưa sư huynh xuống núi trước rồi nói sau." Đệ tử áo xanh nhắc nhở.
Mọi người gật gật đầu, đành tạm gác lại suy nghĩ, tiếp tục đưa người về thôn.
——————
Cùng lúc ấy tại Thiên Sư Đường.
"Đường chủ, không ổn rồi!" Một đệ tử vội vã lao vào đại điện, "Truyền Tống Trận của vòng thi thứ ba đột nhiên không hoạt động!"
"Cái gì?" Từ đường chủ đứng bật dậy, "Tại sao đột nhiên trận pháp không hoạt động? Tiêu trưởng lão đâu? Hắn biết chuyện chưa?"
"Tiêu trưởng lão đã đến trận pháp trước rồi ạ."
Từ đường chủ lập tức bước nhanh tới quảng trường, không tiếc vận bùa chú, dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng về phía trận pháp.
Người phụ trách trận pháp - Tiêu Hằng Nhất đứng sẵn ở đó, sắc mặt hắn trông không tốt cho lắm.
"Sao lại thế?" Từ đường chủ hỏi.
"Ta cũng không biết!" Tiêu Hằng Nhất lắc đầu nói, "Trận đồ không có vấn đề gì, tuy nhiên Truyền Tống phù đột nhiên mất kết nối với trận pháp, khiến cho trận pháp không hoạt động nữa, thế nên thí sinh không thể về bằng Truyền Tống phù được."
"Có sửa được không?" Từ đường gấp giọng hỏi. Vẫn còn năm mươi đệ tử bị kẹt bên đầu kia đấy!
"Nguyên nhân không phải là ở bên phía chúng ta, không điều chỉnh được!" Tiêu Hằng Nhất lắc đầu, trầm giọng đoán, "Hay là bên trường thi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới xuất hiện tình huống này?"
Từ đường chủ sầm mặt lại, "Trường thi đã được ba vị trưởng lão đích thân đến kiểm tra nhiều lần. Chẳng lẽ có thứ gì ngăn không cho các vị trưởng lão không phát hiện ra điều lạ?" Hắn thấy lòng như lửa đốt. Không có Truyền Tống Trận, nghĩa là bọn họ không thể biết bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một hồi sau, Từ Thanh Phong khẽ cắn môi, quay sang căn dặn đệ tử, "Mau đi gọi Triệu trưởng lão và Trầm trưởng lão lập tức đến xem thôn Tứ Thì có chuyện gì?" Nói xong lại nhìn sang Tiêu Hằng Nhất, "Tiêu trưởng lão, ngươi tiếp tục thử xem có thể liên hệ với người phía bên kia được không?"
Tiêu Hằng Nhất gật đầu, tiếp tục suy diễn trận pháp.
——————
Thôn Tứ Thì.
Vân Hiểu và chín người khác cùng quay lại gian phòng nhỏ. Kỳ lạ làm sao, suốt dọc đường xuống núi bọn họ không hề gặp bất kì một con âm hồn nào.
Vừa vào phòng nhỏ, Đường Thần lại thử đốt Truyền Tống phù của mình nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra. Cho dù dùng bao nhiêu tấm bùa đi nữa vẫn không thể đưa người bị thương về Thiên Sư Đường.
"Ta thử dùng bùa đưa tin cho Đường gia nhưng cũng không liên lạc được." Thiệu Hiến vừa nói vừa chỉ lá bùa hình tam giác trên tay.
"Nhưng sư huynh sắp không đợi nổi nữa rồi." Cả đội đệ tử áo xanh thấy sắc mặt kém dần của sư huynh, bọn họ sốt ruột bàn với nhau, "Hay là chúng ta đưa sư huynh về Thiên Sư Đường đi!"
"Không được!" Đường Thần lắc đầu nói, "Nơi này cách Thiên Sư Đường ít nhất cũng khoảng bốn năm mươi dặm. Đi bộ bình thường cũng phải mất cả ngày trời mới nơi, huống chi các ngươi còn vừa đi vừa vác thêm một người."
Đệ tử áo xanh càng sốt ruột hơn, suy nghĩ rồi lại nói, "Hay thế này, chúng ta mượn xe bò của thôn dân để đưa sư huynh về!"
"Nơi này hẻo lánh xa xôi, căn bản không có đường xe chạy, mặc dù có thể làm như ngươi nói nhưng đường xá gập ghềnh...... chỉ sợ hắn không chịu nổi." Đường Thần tiếp tục lắc đầu.
"Vậy...... Vậy phải làm sao giờ?"
Đường Thần cau mày một hồi lâu mới nói tiếp, "Ta có cách này, bây giờ một người sẽ về Thiên Sư Đường, xin chỉ thị của Đường chủ để đưa linh y đến cứu sư huynh các ngươi. Trên người ta vẫn còn một tấm Ngàn Dặm phù, có lẽ......"
"Được, để ta đi!" Đệ tử áo xanh lập tức gật đầu.
"Khỏi cần!" Đệ tử kia đang định đi, bỗng Vân Hiểu chen ngang, nàng vừa nói vừa chỉ vào người đang nằm trên cỏ khô, "Hắn không sao rồi."
Hả?
Đường Thần: "......"
Đệ tử áo xanh: "......"
Mọi người: "......"
Đây là tình huống gì?
(⊙_⊙)
Mọi người bất ngờ khi thấy người vừa nãy còn đang hấp hối, mà bây giờ hơi thở đã ổn định trở lại, đám khí đen đáng sợ bám đầy trên người hắn cũng từ từ rút dần đi. Giữa ngực của hắn, ngân châm bày thành trận pháp từ từ đẩy hết âm khí đen ngòm ra.
"Đây...... Đây là......" Đường Thần không thể tin vào mắt mình, "Rút...... âm khí?!"
"Cũng tương tự thế." Vân Hiểu thuận miệng trả lời, "Được một nửa rồi...... Hừm, tầm nửa nén hương nữa là xong."
"Ngươi......" Đường Thần trợn tròn mắt, tay chỉ thẳng vào người bị thương lại chỉ sang Vân Hiểu, hồi lâu mới mở miệng lắp bắp nói, "Không phải vừa nãy ngươi bảo phải có linh được bổ trợ mới chữa được sao?"
"À......" Vân Hiểu thản nhiên đáp, "Ta đổi sang cách chữa khác không cần thuốc nữa."
"......" Như thế cũng được á?
(?? д?)b
"Phải rồi!" Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Thần, "Chẳng phải ngươi bảo ngươi có Hồi Xuân Đan sao? Nếu thích cho hắn uống thuốc, thì chờ đến lúc lọc xong âm khí, ngươi cứ đưa hắn uống thoải mái." Đấy cũng coi như là có dùng linh dược, vừa lòng ngươi chưa?
Đường Thần: "......"
Ta bảo ta thích đưa thuốc cho hắn bao giờ hả hả?!
(╯°Д°)╯︵┻━┻
Đây chính là âm khí, âm khí của lệ quỷ! Cho dù là linh y bậc Hoa cũng phải dốc hết sức lực mấy ngày mấy đêm thì mới có thể lọc sạch hoàn toàn âm khí. Nhưng sao sao ả...... nhấc châm mấy phát là xong rồi?! Mới hơn một khắc đồng hồ thôi mà?!
"Ngươi...... Ngươi là linh y thật sao?"
"Sao không thật?" Vân Hiểu hỏi lại.
"Nhưng ngươi...... Ngươi là trận tu mà!" Từ bao giờ trận với y có thể cùng tu vậy hả?
"Ta bảo với ngươi rằng ta tu trận bao giờ?" Vân Hiểu trợn trừng mắt lên.
"......" Đúng là chưa từng bảo!
○| ̄|_
Vân Hiểu làm lơ vẻ mặt tam quan sụp đổ của vị thiên tài Đường gia nào đó. Thấy người bị thương đã được lọc hết âm khí, nàng bắt đầu cúi xuống rút châm.
Trong khi Vân Hiểu đang nhổ châm, Bạch Duật đi tới vỗ vai Đường Thần, dùng phong thái của người từng trải từ tốn nói, "Cứ từ từ rồi sẽ quen!" Chớ lôi logic của phàm nhân ra mà nói chuyện với học thần!
Đường Thần: "......"CMN!
Muốn chửi bậy mà không biết nên chửi ai!