*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiểu thư, nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta không biết ăn nói sao với Thất hoàng tử a.” Lão chưởng quầy đem sổ sách đến trước mặt Tô Ức Cận, con số trên đó thấp đến nỗi khiến lòng người lạnh lẽo.
“Cứ làm tốt công việc của lão đi, không cần bận tâm đến những thứ khác, ta đã có biện pháp!” Tô Ức Cận đuổi lão chưởng quầy đi, hoàn toàn không có phát hiện ánh mắt tràn đầy trào phúng của lão.
Thư phòng của Túc vương phủ, Thất hoàng tử nhận được hồi báo của hạ nhân, hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh “Mau rút người của bổn vương ra khỏi Bách Gia Lâu, không cần bồi chơi tiếp nữa!”
Hạ nhân vâng một tiếng rồi lui ra, Thất hoàng tử nhấc bút tiếp tục vẽ bức tranh đang dang dở.
Trên tờ giấy Tuyên Thành tuyết trắng thượng hạng hiện lên một dung mạo diễm lệ, ngọc thụ lâm phong của một người thiếu niên. Hắn đứng dưới gốc cây đào, khẽ ngẩng đầu nhìn hoa đào theo gió bay đầy trời, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Cảnh Hành…” Thất hoàng tử vuốt ve khuôn mặt trong bức tranh si ngốc nỉ non “Những người khiến ta và ngươi chán ghét, rất nhanh sẽ chết hết!”
Đúng vậy, Văn Tuệ trà quán chính là sản nghiệp của Thất hoàng tử.
Bách Gia Lâu của Tô Ức Cận chỉ là chuôt bạch thử nghiệm của gã, từ đó gã đúc kết ra mấu chốt rồi tự dùng tiền tài của mình xây dựng một quán trà gây sức ảnh hưởng.
Văn Tuệ trà quán khai trương chỉ mới hơn nửa tháng, nhưng bởi vì không khí trong sạch cũng với khí tức nho nhã, đầy ắp trí thức đã dẫn tới nhiều đệ tử của các danh môn thế gia. Hiện tại đã thành công hấp dẫn nhiều học sĩ tới ngôn luận và ngày càng theo xu thế tăng dần. Mà trong lúc này, Thiên viện là chỗ luyện binh cũng xây dựng hoàn thành, chỉ còn chờ hỏa khí được tạo thành.
Trước mắt, Tô Ức Cận đã trở nên vô dụng, bước tiếp theo là tìm cách diệt trừ mầm tai họa ngầm này.
Thất hoàng tử nghĩ một hồi, vươn tay trải một tờ giấy Tuyên Thành ra, lấy cây bút ngòi bự chấm đầy mực rồi viết lên đó một chứ ‘Giết’ thật lớn.
Đảo mắt một cái liền tới Trung thu, Tô Ức Cận một mình ngồi ngẩn người trước bàn, Bách Gia Lâu hiện tại đã thất thế, địa vị của ả trong lòng Thất hoàng tử tuột dốc không phanh. Buổi tiệc ở Tướng quân phủ đã trôi qua hai tháng mà Thất hoàng tử cũng chưa tới gặp mặt ả.
Thấp giọng đọc một câu thơ trong bài thơ Hoài thu bi nguyệt (Mình không biết thơ này:P) rồi nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài một tiếng.
Có ai ngờ rằng, việc này nối tiếp việc kia thành một chuỗi dài không dứt, ngày đầu tiên thành lập Bách Gia Lâu với biết bao sự huy hoàng thì ngày lụi tàn liền đến ngay sau đó. Bách Gia Lâu vắng lặng đến nỗi đầu bút chạm nhẹ lên tờ giấy cũng phát ra âm thanh rõ mồn một.
Một nữ tử thân mặc y phục mỏng manh màu hồng nhạt từ phía sau đi ra, thân mật ôm lấy bả vai của ả.
“Ức Cận, đừng quá lo lắng, chúng ta sẽ cố hết sức làm lại từ đầu!” Thanh âm của nữ tử giống như Côn Sơn ngọc toái, phù dung khấp lộ (Hai câu này trong bài thơ Lý Bằng Không Hầu Dẫn nghĩa là Nghe Lý Bằng đánh đàn Không Hầu. Xem bài thơ hoàn chỉnh tại đây), chẳng qua mới nói vài câu đã khiến người ta xương cốt mềm nhũn cả ra.
“Cám ơn muội, Nhiễm Điệp. Ta biết rõ muội không thích xuất hiện trước mặt người khác nhưng lại cứ ép muội giúp ta.” Tô Ức Cận cầm chặt tay nàng, ánh mắt tràn đầy phiền muộn, nhưng lời nói vừa rồi lộ ra vài phần thản nhiên.
Đối với ả, Nhiễm Điệp chẳng qua chỉ là một ca kỹ, ca hát ở đâu cũng như nhau cả thôi. Huống chi lúc trước nàng còn mang ơn ả, hiện giờ tới lúc nàng báo đáp, tất nhiên không có gì phải băn khoăn cả.
“Không sao cả, ta nguyện ý giúp tỷ mà.” Hạ Nhiễm Điệp lắc đầu, vươn tay giúp ả vuốt lại lọn tóc rối “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
“Ân.” Tô Ức Cận gật đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Đợi tới đêm Trung thu này, ả nhất định phải nổi tiếng trở lại, phải hoàn toàn trở người. Muốn đám người học sĩ cổ đại mua danh chuộc tiếng này biết cái gì gọi là trở mặt như cắt, thủ đoạn lật đổ bão táp mưa sa ghê gớm ra sao.
Thời đại nam tử vi tôn đã qua, đã đến lúc Tô Ức Cận ả chính thức lên sân khấu!
Mà Hạ Nhiễm Điệp đứng bên cạnh ả cũng thức thời bày ra bộ dáng sùng bái nhìn ả, nhưng tận sâu trong ánh mắt của nàng là hận ý vô cùng mãnh liệt. (Cái con này ăn ở sao mà ai cũng ghét hết dzậy…)
Trên mái nhà của Bách Gia Lâu yên tĩnh hồi lâu bỗng nhiên phát ra tiếng vang như rồng ngâm. Dân chúng đang đứng ngắm trăng không hẹn cùng nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy trên tầng cao nhất của Bách Gia Lâu không biết khi nào đã biến đổi hoàn toàn, bốn vách tưởng đều tách ra hết, chỉ lưu lại bốn cột trụ chống đỡ. Mà ở trung tâm của tầng cao nhất là một cái trống được làm bằng ngọc rất lớn, trên thân trống khắc họa các vật lần lượt tượng trưng cho cầm, kỳ, thi, họa.
Đồng thời đứng trước mỗi vật tượng trưng trên thân trống có gắn vòng tròn lưu ly, nhờ có ánh trăng chiếu vào nên càng làm tăng thêm vẻ thần bí câu nhân.
Cảnh tượng kỳ diệu như thế khiến ai đi qua cũng phải dừng chân ngước nhìn.
“Gia, người nói xem, biểu tiểu thư là đang muốn làm gì?” Ở trong sương phòng của Phúc Vạn Tửu Lâu phía đối diện, Hoa Tụng một bên rót rượu cho Lê Hi, một bên tò mò hỏi.
“Tất nhiên là chuyện giúp nàng ta có thể trở mình.”
“Vậy chúng ta có cần ngăn cản không? Lỡ như nàng ta thành công thì những chuyện lúc trước chúng ta làm chẳng phải…” Ngữ khí của Hoa Tụng vô cùng lo lắng.
“Không cần.” Lê Hi chậm rãi trấn an “Sẽ có người so với ta còn sốt ruột hơn.”
Lê Hi còn chưa dứt lời thì bên kia đã truyền đến âm thanh của cầm sắt. Hắn chăm chú nhìn sang bên kia thì thấy bốn nữ tử xinh đẹp động lòng người từ trên trời giáng xuống, chậm rãi đứng trên mặt trống ngọc.
Tiếng nhạc vang lên, bốn nữ tử đó bắt đầu nhảy múa.
Bốn nữ tử mặc sa y bán trong suốt, tứ chi có đeo chuông bạc. Bước chân có nhịp dẫm trên mặt trống phát ra tiếng vang cộng thêm tiếng chuông bạc thanh thúy hòa hợp tạo nên âm thanh có tiết tấu rất có quy luật.
Nhất là y phục mà các nàng mặc thật khiến cho người ta nổi lên tâm tư đen tối. Lớp sa y mỏng manh không thể che khuất chiếc yếm đỏ cùng với bờ vai tròn trịa và cả vòng eo mảnh khảnh đang lắc lư theo tiếng nhạc. Thân dưới là chiếc quần rộng thùng thình mỏng tanh làm cho xương hông cùng với cặp chân thon dài trắng nõn của các nàng lúc ẩn lúc hiện. (sặc xy qué…)
Tư thái kiều diễm như vậy, vũ đạo phóng đãng như vậy làm cho cả kinh thành lâm vào thịnh yến sắc dục.
Lê Hi khẽ nheo lại ánh mắt, trong lầm thầm cân nhắc. Xem ra lần này từ trang phục đến vũ đạo cùng với phong cách bày bố, Tô Ức Cận đã tốn không ít tinh lực, chỉ tiếc ả đã nghĩ quá đơn giản.
Nơi đây là Đại Chu.
Kính cẩn, quang minh chính đại, khiêm tốn, tiết chế mới chính là thủ tục đánh giá một nam nhân. Về phần nữ tử, yêu cầu về đức hạnh là vô cùng hà khắc.
Từ buổi tiệc ở Tương quân phủ, Tô Ức Cận cũng đã bị người gán cho cái tiếng cuồng vọng tự phụ, một nữ tử đức hạnh bại hoại. Cho dù ả có màn vũ đạo tuyệt diễm vô song đi chăng nữa thì cũng vô pháp vãn hồi hình tượng phóng đãng thất trinh trong lòng mọi người, càng không thể cứu vãn thanh danh của Bách Gia Lâu.
Tiếng nhạc kịch liệt chậm rãi dừng lại, một nữ tử thân mặc hồng y ôm đàn tỳ bà xuất hiện chính giữa mặt trống. Khí chất của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như Lăng Ba tiên tử [1] ở trên cao không thể với tới lại cố tình xen lẫn hàm xúc tràn ngập ý tứ dâm mĩ. Khóe đuôi lông mày nhiễm sắc thái lẳng lơ, quyến rũ khiến người ta không khỏi dõi mắt si mê nhìn theo.
Nữ tử hơi cúi đầu, ngón tay trắng nõn gãy đàn tỳ bà ôm trước ngực, đôi môi anh đào khẽ cất lên âm thanh mềm mại hát một khúc ca bi thương mang tên ‘Bả tửu vãn nguyệt’ (Nâng cốc hỏi trăng). Bốn vị nữ tử còn lại nhẹ nhàng phối hợp theo tiếng ca say đắm lòng người đó múa điệu Phi Thiên Vũ.
Một dải lụa trắng từ trên mái nhà đổ xuống, chậm rãi che khuất hình ảnh hương diễm ở tầng cao nhất của Bách Gia Lâu. Trên dải lụa trắng từ từ hiện lên bốn câu thơ khiến người đọc phải vỗ tay khen thưởng.
Ngay lúc này, tầng cao nhất của Bách Gia Lâu bỗng sáng rực rỡ như là ban ngày, hình bóng xinh đẹp của bốn vị nữ tử hiện rõ sau dải lụa trắng, làm cho bốn câu thơ vốn tràn ngập tình ý nay lại càng thêm quyến rũ đa tình.
Tô Ức Cận bày ra biện pháp tinh xảo hút hồn người như vậy khiến cho mọi người phải trợn mắt há mồm nhìn, theo bản năng muốn tiến lại gần Bách Gia Lâu để nhìn cho rõ hơn. Trong phút chốc, Bách Gia Lâu khôi phục lại bộ dáng cường thịnh của ngày xưa.
Nhìn vẻ mặt si mê, cuồn loạn của mọi người bên dưới, Tô Ức Cận đắc ý cười ra tiếng. Khi ả nhìn thấy Thất hoàng tử thì trên mặt lộ ra vài phần ngượng ngùng, e thẹn.
“Vương gia.” Ả chủ động ra nghênh đón, ôn nhu như nước dẫn Thất hoàng tử dẫn đến sương phòng đã được bố trí sẵn ở lầu ba.
Thất hoàng tử mê ly đi theo bóng lưng của Tô Ức Cận, đầu óc gã hiện giờ hoàn toàn trống rỗng. Gã chỉ cảm thấy hôm nay Tô Ức Cận xinh đẹp, quyến rũ một cách lạ thường, đặc biệt hấp dẫn câu nhân khiến gã nổi lên dục vọng mãnh liệt.
Chỉ qua thời gian một tách trà nhỏ, bên trong sương phòng mơ hồ truyền ra tiếng rên rỉ mềm mại của nữ tử cùng với tiếng gầm nhẹ tràn ngập dục vọng của nam nhân. Âm thanh dâm mĩ hỗn tạp như thế thật vô cùng hoạt sắc sinh hương.
“Thế tử gia, Hạ Nhiễm Điệp hồi báo đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
“Ân.” Lê Hi gật đầu, nhìn nữ tử đối diện đứng trên mặt trống ngọc nhẹ nhàng cất tiếng hát thở dài “Âu cũng là cái sổ khổ, nếu nam nhân kia còn đợi chờ nàng, ngươi gọi ca ca tới chuộc thân giúp nàng đi.”
“Vâng.” Hoa Tụng gật đầu sau đó lui ra ngoài.
Hạ Nhiễm Điệp chỉ là một ca kỹ bình thường ở Xuân Hi Lâu. Dựa theo quy cũ của Xuân Hi Lâu, ca kỹ chỉ cần đàn hát 10 năm thì có thể chuộc thân. Lúc đó, Hạ Nhiễm Điệp tình chàng ý thiếp với một gã sai vặt, hai người đã nguyện kết tóc hứa hẹn với nhau, ngay cả tiền chuộc thân cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần chờ đến ngày chuộc thân cho Hạ Nhiễm Điệp xong thì hai người sẽ có được cuộc sống tự do của riêng mình. Không ngờ giữa đường nhảy ra một Tô Ức Cận, ả vô căn cứ nói nàng có tiềm chất rất cao của một ca kỹ, lừa nàng hát bài hát do ả sáng tác ra trước mặt mọi người, từ đó trở thành kinh thành đệ nhất ca kỹ. (Người ta đã dấu tài năng để có sự tự do rùi mà con này còn ráng bới móc ra cho đc, hèn chi bị ghét là phải.)
Tú bà của Xuân Hi Lâu thấy thế liền dùng mọi thủ đoạn hèn hạ ép nàng ở lại, thậm chí còn nâng tiền chuộc thân cao gấp trăm lần hơn trước. Hạ Nhiễm Điệp không còn cách nào khác, trước dùng số tiền vốn có chuộc thân có người yêu trước, còn mình thì cô đơn ở lại Xuân Hi Lâu. Vậy mà Tô Ức Cận còn khăng khăng cho rằng ả làm vậy là đúng, còn ảo tưởng rằng chính ả là người thay đổi vận mệnh khổ cực của Hạ Nhiễm Điệp, ả chính là ân nhân của nàng, cho nên bây giờ nàng đương nhiên phải báo đáp lại ả. Hạ Nhiễm Điệp biết ả là biểu tiểu thư của Tề quận vương phủ nên không dám phản kháng. Mãi đến khi Lê Hi phái người tìm được nàng thì nàng mới quỳ xuống cầu xin Lê Hi cứu nàng đồng thời nói lên sự phẫn nộ, sự hận thù tận xương tủy của nàng đối với Tô Ức Cận.
Nhắc đến Hạ Nhiễm Điệp, Lê Hi không khỏi đồng cảm với số phận bi đát của nàng, uống cạn ly rượu cuối cùng, hắn đừng dậy rời khỏi sương phòng.
Rốt cuộc cũng đến lúc thu lưới!
Lê Hi vừa đi không lâu thì Trữ quốc công dẫn Thái tử đi vào. Nhìn trên bàn toàn là thức ăn và rượu thừa còn chưa dọn xuống, sắc mặt của hắn ta biến thành màu đen, vội vàng gọi chưởng quầy tới hỏi.
“Ngươi làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Ta đã đặt trước sương phòng này rồi cơ mà! Sao lại để cho người khác dùng trước? Nếu để khách nhân đụng chạm phải Thái tử thì sao hả? Ngươi có mười cái đầu cũng chết không hết tội đâu! Cẩu nô tài!”
“Chuyện này…” Chưởng quầy vội vàng quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, đồng thời nhỏ giọng giải thích “Hôm nay có quá nhiều người, Bách Gia Lâu bên kia diễn một màn ca vũ dâm tà khiến tất cả tiểu nhị chạy theo đám người hỗn loạn bên ngoài tới đó vây xem. Nô tài có tội, xin chủ tử hãy trách phạt.”
“Thôi, bỏ qua đi, mau gọi người thu dọn sạch sẽ, hôm nay bổn cung chỉ ngồi nghỉ một chút thôi, không cần phiền phức như vậy.”
Thái tử mở miệng cắt ngang lời trách mắng của Trữ quốc công rồi ngồi trên một cái ghế gần đó.
“Vâng.” Trữ quốc công cúi đầu đáp ứng rồi sai chưởng quầy nhanh chóng thu dọn. Hạ nhân của Thái tử cũng tiến lên phụ giúp một chút. Chưa tới nửa tách trà nhỏ, sương phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn cũng bày rượu và thức ăn nóng hổi.
Trữ quốc công thấy tâm tình của Thái tử không tồi cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Kêu chưởng quẩy ra ngoài, hắn ta nhỏ giọng hỏi “Mọi chuyện rốt cuộc là sao?”
Lão chưởng quầy cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ vào sương phòng trả lời “Thật ra thì nô tài cũng không rõ ràng lắm. Đây là Mộ Cảnh Các, không phải là Lâm Uyên Các mà Thái tử thường hay lui tới, bởi vì hai sương phòng này gần nhau quá nên bất cẩn đi nhằm.”
“…” Trứ quốc công nhìn thoáng qua bức hoành khắc tên phòng, mệt mỏi phất tay kêu chưởng quầy lui xuống. Trong lòng thầm nghĩ, Tô Ức Cận kia đúng là thứ xui xẻo, bày trò diễn một màn ca vũ lố lăng, bại hoại, làm xui lây đến Phúc Vạn Tửu Lâu, khiến hắn ta dẫn Thái tử đi lộn phòng.
Lúc này, một hạ nhận chạy lại đây nói sương phòng này trước đó Tề thế tử của Tề quận vương phủ đã dùng qua và bị mất một ly rượu.
Trữ quốc công phiền táo trách mắng “Tề thế tử tuổi còn nhỏ, không chừng nhất thời lỡ tay làm bể ly rượu. Loại chuyện này có gì đáng ngạc nhiên đâu, mau lui xuống đi, hảo hảo hầu hạ vị đại gia trong phòng kia cho ta!”
Trong sương phòng lúc này có một hạ nhân đứng hầu hạ bên cạnh Thái tử nghe vậy mồ hôi chảy ròng ròng. Hắn ta trừng mắt nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Thái tử, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không dám nên đành im luôn.
Nhận ra hạ nhân đừng hầu bên cạnh mình mất tự nhiên, Thái tử ngẩng đầu tựa phi tựa tiếu liếc hắn ta một cái.
Uy áp cường đại vô tình phóng ra làm cho hạ nhân kia không tự giác quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả hít thở cũng không dám, thẳng đến khi Thái tử mở miệng “Lui xuống đi, không cần hầu hạ.” Hắn ta như được đại xá cuống quýt dập đầu một cái rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Về câu nói muốn nói ra kia cũng quên sạch bách.
Nghe tiếng ca từ Bách Gia Lâu ở phía đối diện truyền đến, Thái tử thư thái híp mắt lại. Thủ đoạn của Lê Hi ùn ùn kéo tới khiến y cảm thấy rất thú vị, bất tri bất giác sinh ra cảm giác hứng thú với hắn.
Ngón tay thon dài miết nhẹ miệng ly rượu tựa như đang vuốt ve tình nhân. Thái tử nói khẽ với ám vệ đang ẩn mình “Qua đêm nay, nhanh chóng xử lý Hạ Nhiễm Điệp.”
“Vâng.” Ám vệ hiện thân lĩnh mệnh rồi biến mất ngay tại chỗ.
Sau khi ám vệ rời đi, Thái tử tiếp tục lâm vào trầm tư.
Thủ đoạn của Lê Hi tuy không tồi nhưng chưa có đủ tàn nhẫn.
Kỹ nữ vô tình, con hát bất nghĩa. Nhân phẩm của Tô Ức Cận coi như vứt, còn Hạ Nhiễm Điệp kia thì cũng chả tốt đẹp gì. Chỉ vài câu khóc lóc sướt mướt về thận phận đã khiến cho Lê Hi đồng cảm với nàng ta. Chẳng qua hắn không biết một điều, gã sai vặt hẹn ước với nàng ta từ lúc được nàng ta chuộc thân ra ngoài liền bị giết ngay tại một cái miếu hoang ngoài thành. Về phần Hạ Nhiễm Điệp hận thấu xương Tô Ức Cận, chẳng qua Tô Ức Cận đã phá vỡ giấc mộng hoàn lương của nàng ta mà thôi.
Thái tử suy tư một hồi rồi lặng lẽ thở dài. Hắn chỉ là một tiểu hài tử, rất dễ bị nước mắt của nữ nhân lừa gạt, đúng là không thể làm cho y bớt lo được. Nghĩ đến buổi vào triều sáng nay, Tề quận vương hướng hoàng thượng xin một cái ân điển, muốn hoàng thượng ban hôn cho Lê Hi làm cho y nổi lên vài tia ghen tuông.
Hừ lạnh một tiếng, thần sắc Thái tử vô cùng âm trầm khủng bố. Y quyết định sau khi hồi cung tìm biện pháp nào đó phải trì hoãn lại lệnh ban hôn này. Một vị trí trọng yếu như Tề quận vương phi luôn phải được suy xét cho kĩ càng, chậm rãi để tìm được người xứng đáng.
Ngày hôm sau, Thất hoàng tử tỉnh dậy thì cảm thấy trong bụng trống rỗng, thắt lưng, tay chân vô lực. Liếc mắt nhìn Tô Ức Cận ngủ say bên cạnh, gã liền hiểu ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Trí nhớ hỗn loạn cùng với thân thể đau nhức, mỏi mệt làm cho gã hiểu được tám phần là bị Tô Ức Cận tính kế. Gã phẫn nộ vươn tay hận không thể trực tiếp bóp cổ Tô Ức Cận, khiến ả chết tươi dưới tay mình. Nhưng nghĩ đến hỏa khí còn chưa được chế tạo thành công, gã đành nuốt cục tức này xuống, làm ra vẻ ôn nhu hư tình mật ý với Tô Ức Cận.
Cùng lúc đó, sự kiện màn ca vũ lõa lồ, xinh tươi của Bách Gia Lâu trong đêm Trung thu bị đồn đãi khắp kinh thành, biến thành trò cười của mọi người, cuối cùng lan truyền đến tận hoàng cung. Hoàng thượng và hoàng hậu nghe được thì cảm thấy kì quái, vì thế phái người âm thầm điều tra, nhưng ngoài ý muốn phát hiện người đứng sau Văn Tuệ trà quán thật sự chính là Thất hoàng tử.
Nhìn quyển sách ghi đầy những lời văn chương mang ẩn ý phê phán hoàng thượng được ám vệ dâng lên, lão phẫn nộ gạt hết mọi thứ trên long án xuống, đồng thời hạ lệnh niêm phong Bách Gia Lâu lại.
Về phần Văn Tuệ trà quán, lão tạm thời bỏ qua, hảo hảo nhìn xem đứa con bên ngoài thì cẩn thận hiếu thuận nhưng bên trong lại đại nghịch bất đạo này có thể tiếp tục làm ra những chuyện kinh thiên động địa nào nữa đây!
Đồng thời Thái hậu sai người đem tới Tề quận vương phủ một chồng sách ‘Liệt nữ truyện’, ý nói rất bất mãn với Tô Ức Cận. Đáng thương thay Tô Ức Cận mới khôi phục lại sự sủng ái của Thất hoàng tử thì bị hạ nhân của Tề quận vương phủ lôi cổ về giam giữ trong Trục Nguyệt Các, phạt cấm túc vô thời hạn.
Trong lúc Tô Ức Cận bị cấm túc, Thất hoàng tử cũng không có tới thăm ả, điều này làm cho trong lòng Tô Ức Cận cực kỳ bất an. Nhất là sau khi Hạ Nhiễm Điệp chết càng làm cho ả sợ hãi, sợ mình gặp phải bất trắc giống vậy.
Ngày qua ngày mỏi mòn chờ đợi rốt cuộc cũng làm cho Tô Ức Cận nhận ra địa vị của mình trong lòng Thất hoàng tử tràn ngập nguy cơ. Vì cứu vãn vận mệnh của mình, ả vắt óc vì Thất hoàng tử dâng lên bản vẽ chế tác Hồng Y đại pháo [2].
Bất quá lần này ả không có giao bản vẽ hoàn chỉnh cho Thất hoàng tử nữa, mà chia làm hai phần, giữ lại cho mình một phần. Đồng thời trong thư tín khẩn cầu Thất hoàng tử cứu giúp ả nếu muốn phần bản vẽ còn lại.
Sau khi Thất hoàng tử nhận được bản vẽ, đầu tiên là khiếp sợ lực sát thương của Hồng Y đại pháo, sau đó thì tỏ vẻ giận dữ với dòng chữ uy hiếp của Tô Ức Cận.
Miễn cưỡng áp chế lửa giận xuống, Thất hoàng tử một bên phân phó hạ nhân đưa bản vẽ cho môn sĩ nghiên cứu cách chế tạo, một bên gọi người chuẩn bị xe ngựa, đích thân tới Tề quận vương phủ.
Ở Tề quận vương phủ, Tô Ức Cận đã thu thập xong mọi thứ, chỉ việc ngồi đợi Thất hoàng tử đến. Ả vô cùng tự tin, với cái tính tham lam và dã tâm của Thất hoàng tử, cho dù bị lợi dụng thì gã cũng nhất quyết phải có được bản vẽ còn lại. Nhìn hai bàn tay trắng nõn của mình, khóe mắt Tô Ức Cận chảy ra một giọt lệ trong suốt, từ lúc nào mà ả lại phải dựa vào mưu kế thì mới đạt được thứ mình muốn?
Không biết Thất hoàng tử đã nói gì với Tề quận vương mà lệnh cấm túc Tô Ức Cận được hủy bỏ, không chỉ vậy, Tề quận vương phủ còn đoạn tuyệt tất cả mối quan hệ với ả. Thất hoàng tử sai người chuẩn bị một cái kiệu nhỏ đưa Tô Ức Cận đến một tiểu viện hẻo lánh.
Trước khi rời khỏi Tề quận vương phủ, Thất hoàng tử bắt gặp sắc mặt lãnh đạm của Lê Hi, vừa muốn tiến lên chào hỏi thì thấy hắn ở xa hành lễ một cái rồi xoay người rời đi.
“Vương gia, nhi tử còn nhỏ chưa hiểu lễ nghi, xin người bỏ qua cho. Đợi lát nữa thần sẽ hung hăng trách phạt nó.” Tề quận vương chạy nhanh tới quỳ xuống thỉnh tội.
“Không sao đâu.” Thất hoàng tử lắc đầu “Bổn vương làm chuyện có lỗi với tỷ tỷ hắn, khó tránh khỏi hắn khó chịu trong người. Thôi bổn vương có việc nên về trước.” Thất hoàng tử nói xong liền mang hạ nhân rời đi.
Tề quận vương thấy thái độ của gã không được bình thường nên có chút khó hiểu, một tên hạ nhân đứng bên cạnh lão nhắc nhở một câu “Quận vương gia, Thất hoàng tử là một người thương hoa tiếc ngọc, thế tử gia có hay không quá mức xuất sắc?”
Tề quận vương rùng mình một cái, hàn ý từ dưới chân xộc lên tận đầu. Lão nhớ tới Thất hoàng tử đối xử thân mật với Lê Hi hơn mức bình thường, lão khụ hai tiếng ra lệnh “Đến viện trạch của lão thái quân!”
Tề quận vương tất nhiên là có chút suy tính nào đó, còn về phần Thất hoàng tử thì đã đến tiểu viện được an bài cho Tô Ức Cận.
“Từ nay về sau nàng hãy an ổn sống ở đây. Bổn vương sẽ thường xuyên đến thăm nàng. Về thân phận, nàng không cần phải lo lắng, đợi mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa xong, bổn vương sẽ lập tức rước nàng vào phủ!” Thất hoàng tử lãnh đạm nói xong liền mang người rời đi.
“Vâng, vương gia.” Tô Ức Cận kính cẩn đáp lời, đưa mắt dõi theo bóng lưng Thất hoàng rời đi. Ngày xưa ân ái nay tựa như phù dung sớm nở tối tàn. Lúc trước ôm ả vào ngực ôn nhu cưng chìu, vậy mà bây giờ biến thành một kẻ bạc tình bạc nghĩa. Tô Ức Cận nhìn bóng lưng của Thất hoàng tử, dần dần đối gã lạnh tâm.
Sau khi Tô Ức Cận rời khỏi, Tề quận vương phủ và Túc vương phủ khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Một tháng sau, Tề Nguyệt Như hạ sinh một bé trai rất đáng yêu kháu khỉnh, khiến Thái hậu vô cùng yêu thương. Thậm chí đích thân tới dự buổi tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử, ngay cả hoàng thượng cũng ban tên cho tiểu hoàng tử, ca ngợi tiểu hoàng tử có phong phạm của tổ tiên.
Thái độ nhiệt tình của Hoàng thượng và Thái hậu khiến mọi người vô cùng khó hiểu, ngay cả Thái tử cũng không có động thái gì, từng bước làm việc nên làm của mình, hoàn toàn không phát hiện ở y có cái gì bất thường. Ngược lại, những viên quan bởi vì lộ liễu thân cận Thất hoàng tử mà bị trách phạt hoặc bị giáng chức.
Lúc này ở biệt viện, Tô Ức Cận lại vô cùng nôn nóng. Nghe tin nhi tử của Tề Nguyệt Như vừa mới đầy tháng được phong làm Thế tử, cảm giác nguy cơ trong lòng ả càng trầm trọng thêm.
Việc đã đến nước này, ả mới hoàn toàn phát hiện ra Thất hoàng tử chỉ lợi dụng ả mà thôi. Chặn hết mọi đường lui, thanh danh lại bị hủy hoại, cho dù rời đi cũng chỉ có thể rời khỏi kinh thành, tìm một địa phương xa xôi, hẻo lánh sống nốt quãng đời còn lại.
Tô Ức Cận không cam lòng, ả tự nhận mình tài hoa hơn người, lại có được dung mạo tuyệt thế, càng miễn bàn đến có trong tay không gian linh tuyền, chính là trời sinh đứng trên vạn người, hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý, người người ngưỡng mộ, sao có thể cam chịu bản thân không có tiếng tăm gì, tầm thường cả đời?
Vuốt ve bản vẽ còn lại, Tô Ức Cận quyết định mạo hiểm một phen. Ả tránh thị nữ giám thị mình, lặng lẽ viết một phong thư rồi mua chuộc người gác cổng gửi giúp mình phong thư này.
Ả cuối cùng cũng hiểu ra một điều, nữ nhân không nhất thiết phải có tình yêu. Ả thấy mình rất giống với nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không, trước thì bị mọi đau khổ tủi nhục, sau biến thành phượng hoàng niết bàn, tìm kiếm bầu trời thuộc về chính mình. Về phần nam nhân, bất quá cũng chỉ là công cụ giải quyết dục vọng mà thôi.
Nhìn tiểu viện lạnh lẽo, ả tự an ủi bản thân, tất cả những gì ả đang chịu đựng bây giờ chẳng qua là ông trời đang thử thách ả, chỉ cần kiên trì nhẫn nại thì thân phận, địa vị của ả mai nay chắc chắn sẽ phất lên như diều gặp gió.
Thất hoàng tử lại không có tâm trạng quan tâm đến biến hóa của Tô Ức Cận. Hiện tại gã và Lê Hi sinh ra khoảng cách. Thiếu niên lúc trước thích dính bên người mình, luôn nở nụ cười ngọt ngào mà bây giờ tựa hồ trưởng thành chỉ trong một đêm. Mỗi khi nhớ tới bộ dáng xa cách của Lê Hi khi đứng trước mặt mình, tim của gã luôn co rút đau đớn, lạnh lẽo vô cùng, cho dù ở trong căn phòng xa hoa ấm áp như mùa xuân cũng khiến gã cảm thấy lạnh thấu xương.
Chơi đùa với đích tử do Tề Nguyệt Như sinh ra, tâm trạng của Thất hoàng tử mới tốt lên được chút. Đứa bé này tuy mặt mũi giống mình nhưng nhìn kỹ thì trông rất giống Tề Nguyệt Như, nói cách khác là giống Lê Hi. Nhất là cặp mắt đá mèo hắc bạch phân minh kia, không khác gì so với Lê Hi cả.
Si ngốc nhìn đích tôn trong lòng mình, thần sắc Thất hoàng tử trông rất dịu dàng. Hạ nhân đứng bên ngoài thông báo Tề thế tử của Tề quận vương phủ đến thăm, Chính phi phái thị nữ bồng tiểu hoàng tử trở về.
Thất hoàng tử gật đầu, tự mình ôm đứa nhỏ đến Đan Hi viện. Lê Hi thấy gã thì có chút kinh ngạc nhưng trong lòng lại không thèm để ý, bất quá chỉ ngồi một lát rồi cáo từ vì có việc. Thất hoàng tử vội vàng đứng dậy tiễn hắn đến đại môn Túc vương phủ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cùng Lê Hi leo lên xe ngựa.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lê Hi, Thất hoàng tử cũng không biết nên nói gì. Không khí trong xe ngựa vì sự trầm mặc của hai người mà trở nên đông lạnh, Lê Hi tựa lưng vào nệm mềm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng mi cong khẽ rũ xuống che khuất hàn ý nơi đáy mắt.
Thất hoàng tử ngắm nhìn sườn mặt của Lê Hi, trong lòng ngũ vị tạp trần. Gã phát hiện chỉ cần ngắm nhìn Lê Hi thôi cũng đã khiến gã hạnh phúc lắm rồi, thậm chí gã còn ảo tưởng rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì tốt biết bao, mãi đến khi hai người già đi, răng long đầu bạc.
Thất hoàng thấy mình đã tìm lại cảm giác rung động của mối tình đầu, mà đối tượng lần này lại là đệ đệ của thê tử mình, điều này khiến gã vô cùng băn khoăn. Nhưng nghĩ sau này gã thừa kế ngai vàng rồi, gã cảm thấy chuyện này cũng dễ dàng giải quyết thôi. Nếu gã có thể đạt được vị trí tối cao, thiên hạ này sẽ trở thành của gã thì huống chi là một Thế tử nhỏ bé này?
Mọi phán toán trong đầu khiến gã hưng phấn vô cùng, cả người như bị thiêu đốt. Hận không thể ôm thiếu niến trước mặt này vào lòng hung hăng yêu thương một phen. Nhưng với thân phận của hai người hiện tại, gã chỉ đành nín nhịn.
Xe ngựa dừng trước đại môn Tề quận vương phủ, Thất hoàng tử không nhịn được gọi Lê Hi sắp bước vào đại môn. Trầm mặc thật lâu, gã khô khan nói “Cảnh Hành, ngươi oán giận bổn vương sao?”
Lê Hi nhìn gã một hồi rồi lắc đầu.
Trong mắt Thất hoàng tử phát ra tia sáng, gã vươn tay kéo Lê Hi đến bên người, cao hứng nói “Cám ơn ngươi, Cảnh Hành, bổn vương biết ngươi là người hiểu chuyện mà!”
Lê Hi lãnh đạm nhẹ nhàng đẩy gã ra, cung kính hành lễ “Xin vương gia tự trọng. Cảnh Hành chỉ là thần tử, sao có tư cách oán giận Vương gia? Về phần giải thích…” Lê Hi ngẩng đầu cố ý nói từng câu từng chữ tràn ngập phẫn hận “Chuyện của Ức Cận tỷ tỷ người còn có thể lo lắng chu toàn, ta nào dám bất mãn với người chứ? Dù sao ta và người đâu là gì của nhau!”
Lê Hi nói xong lại xin lỗi một tiếng rồi xoay người bước vào Tề quận vương phủ, bỏ lại Thất hoàng tử ngơ ngẩn đứng đó.
Nhìn bộ dáng quyết tuyệt của hắn, trái tim của Thất hoàng tử như bị cái gì đó đào rỗng, vô cùng thống khổ. Gã vốn tưởng Lê Hi vì chuyện Tô Ức Cận mà tỏ ra thất vọng, cho nên mới đối xử lạnh nhạt xa cách với gã. Ai ngờ hắn lại hoàn toàn thống hận gã. Thất hoàng tử thấy cổ ngọt trào lên vị ngọt, cơ hồ muốn nôn ra máu.
Cùng lúc đó, ám vệ trở về hồi báo với Thái tử, khóe môi của y cong lên lộ ra ý cười xấu xa.
Không ngờ Thất đệ cư nhiên trầm luân vào một tiểu hồ ly Lê Hi, xem ra Thất đệ này của y là một kẻ chả có đầu óc gì.
Thả công văn lên thư án, Thái tử đi tới ngã lưng lên nhuyễn tháp được đặt cạnh cửa sổ, trong mắt y hiện lên quang mang. Làm sao bây giờ, y cũng muốn tiểu hài tử xinh đẹp chói mắt đó a!Hết chương 9
[1] Lăng Ba tiên tử:
Hay còn gọi là Văn Minh Hoàng Hậu là vợ của Tư Mã Chiêu Thái hậu triều Tây Tấn dưới thời Tam Quốc.
Xuất thân từ gia đình danh môn vọng tộc, 8 tuổi Vương Nguyên Cơ đã thấu hiểu Kinh Thư, 12 tuổi thông thạo Thi Luật. Nàng còn là một thiên tài cung thuật với tài thiện xạ, bách phát bách trúng. Tuy là nữ nhi nhưng nàng đã làm cho bao đấng anh tài trong gia tộc phải nể sợ.
Với tài năng của mình, Vương Nguyên Cơ đã trở thành cánh tay đắc lực cho Tư Mã Chiêu – Phu Quân của nàng trong sự nghiệp thống nhất thiên hạ.