Lương Điền Thiên Khoảnh

Chương 40: Người bán hàng trâu bò




" Ong , ong , ong " mấy con ong đang ở bụi hoa lấy mật khiến Giang Lăng chú ý . Nàngnhớ tới trong không gian có mấy bông hoa nhỏ màu tím , do dự không biếtcó nên thu mấy con ong vào trong không gian hay không .

Bên trong diện tích không lớn , có mấy con ong ở trong đó bay tới baylui , đến lúc đó nàng đi vào luyện công , tưới cây , chẳng phải thật làbất tiện ? Nhưng mà không có ong mật thụ phấn , thực vật trong khônggian của nàng liền không thể kết quả , thật là một vấn đề a !

Lo lắng một lát ,Giang Lăng nghĩ thu vào trước đi , sau này tính tiếp .Nếu thật sự không được , đến buổi tối nàng lại tiến vào không gian đưaong mật xuất ra .

Nhìn chằm chằm vào mộtcon ong mật , Giang Lăng lòng yên khí tĩnh , ý thức vừa động : " Thu ",cũng không ngờ là con ong mật kia vẫn tự do tự tại ở đất trồng bên kiađang thản nhiên hút mật .

Giang Lăng nhăn mày lại , ngày hôm qua nàng đã thử qua , là có thể dùng ý niệm đem này nọ thu vào a ! Chẳng lẽ không gian này không thể thu vật còn sống ? Nàng đến gầnthêm vài bước , tận lực tới gần bên ong mật , ý niệm vừa động , con ongmật kia trong phút chốc biến mất trước mắt nàng .

Nàng ngây người ngẩn ngơ , chạy nhanh vào trong không gian , phát hiệnnó đang ở trong không gian nhìn đông ngó tây , tựa hồ không hiểu bảnthân sao tự nhiên đến một nơi xa lạ .

Thật tốt quá ! Giang Lăng cao hứng vun nắm tay lên. Thì ra là do khoảng cách có vấn đề .

Kế tiếp nàng lại thử vài lần , phát hiện muốn thu gì đó thì khoảng cách không được vượt qua một thước. Bằng không , liền không có hiệu quả .Hơn nữa , ong mật này chỉ cần trong phạm vi một thước là có thể thu vào .

Giải quyết xong mấy vấn đề này , Giang Lăng nhìn sắc trời vẫn còn sớm , lolắng tửu lâu không có A Phúc , sợ là trong tửu lâu vội vàng cũng khôngxong . Vẫn là quyết định đi tửu lâu nhìn xem .

Mau chóng làm cho Vị Hương Cư kinh doanh món ăn đi lên , đây chính là đạisự trước mắt của nàng . Còn một xâu tiền thưởng kia , cùng nguồn tiêuthụ đồ ăn trong không gian , liền phải xem kết quả của Vị Hương Cư này .

Kỳ thực , nàng khônglo lắng nguồn tiêu thụ đồ ăn trong không gian , mặc kệ là lấy ra bán ởlề đường , hay là bán cho Phúc Lâm Lâu đối diện Vị Hương Cư , sinh ý ởđó cực kỳ náo nhiệt , thì đồ ăn nàng bán tuyệt đối sẽ cung không đủ cầu . Nàng có hét giá cao hơn bình thường gấp năm lần , tin tưởng cũng cóngười mua . Đại Đường thịnh thế này cái không thiếu nhất chính là ngườigiàu có.

Bất quá thất phu vô tội , hoài bích có tội nha! Nếu người khác mà biết nàng có đồ ăn mỹ vị như vậy , mà Giang gia chỉ là một gia đình bình thường , không có tiền , không có quyền .

Những người đó mà không dùng thủ đoạn cậy mạnh hiếp yếu đến cướp đồ của nàngthì thật là xin lỗi với quyền thế mà bọn họ đang có.

Mà bán cho chưởng quỹ Vị Hương Cư thì không giống nhau . Xuất hiệntrước mắt mọi người là mỹ thực đã thành phẩm , mà không phải là rau xanh . Người khác ăn thấy ngon thì sẽ nghĩ Vị Hương Cư đầu bếp có tuyệtchiêu , sẽ không hoài nghi là do rau cải của nàng làm món ăn ngon lên .Lưu chưởng quỹ vì chính sinh ý của hắn , nhất định sẽ nghiêm cẩn giữ gìn bí mật .

Giang Lăng rửa tay sạch sẽ , thay đổi quần áo , nói vài tiếng với Lí Thanh Hà , liền ra khỏi thôn .

Lí Thanh Hà mới nói mọi việc đều do nàng làm chủ , lúc này cũng khôngtốt để ngăn trở , đứng ở cửa viện nhìn bóng dáng nữ nhi biến mất trongrừng cây , chỉ phải thở dài một hơi , lại quay vào phòng tiếp tục thêuhoa kiếm tiền .

" Tiểu Giang , ngươi đã đếnrồi ? " Lưu chưởng quỹ nhìn Giang Lăng từ bên ngoài tiến vào , trên mặtbiểu cảm cực kỳ kinh hỉ , thanh âm tiếp đón cũng thực nhiệt tình .

Người mà không biết nhìn vô , còn nghĩ là Giang Lăng và hắn là nhiều năm không gặp , thập phần tưởng niệm nhau .

Tuy rằng tửu lâu hôm nay cũng không có sinh ý gì , nhưng Lưu chưởng quỹ hôm nay không còn bộ dáng tinh thần sa sút nữa . Hôm nay hắn cực kỳ phấnchấn , thần thái sáng láng ngồi ở trên bàn cơm giữa đại sảnh .

Hắn dùng bàn tay mập mạp cầm lấy da sủi cảo . Bên cạnh hắn là sủi cảo đãcho nhân bánh vào tốt lắm . Đây cũng chính là một món trong thực đơn của nàng.

" Lưu chưởng quỹ sao ngươi lại làm sủi cảo ? Lão Trương đâu ? " Giang Lăng đi qua nhìn nhìn , là thịt tôm bócvỏ cùng rau hẹ làm nhân .

" Sủi cảo ? Cái gì sủicảo ?" Lưu chưởng quỹ nghi hoặc hỏi . Ta đang làm là kiều nhĩ . LãoTrương đang ở phía sau , ta thấy hắn không có tinh thần , nên kêu hắnchuẩn bị nhân bánh cho ta , rồi cho hắn nghỉ ngơi rồi ."

" Ùm , kiều nhĩ a ." Giang Lăng lúc này mới nhớ đến , tới triều Thanhmới kêu là sủi cảo , ở Đường triều đồ ăn này được gọi là " kiều nhĩ " , nó còn có một cái tên " vằn thắn hình trăng non " .

Kỳ thực , kiều nhĩ này là món ăn mọi người đều biết rõ , không coi là mónăn gì mới. Nhưng Đường triều người ta ăn món này có ý nghĩa giống như ăn vằn thắn , cùng nhau nấu rồi cùng nhau ăn , chỉ có điều nhân bánh ở đây không nhiều chủng loại .

Giang Lăng đưa món ănnày lên thực đơn , chỉ là một món ăn nhưng có bảy , tám loại nhân .Cómấy cách nấu như là nấu xong vớt lên chấm tương và dấm chua ăn , hay làbỏ vào nồi hấp , cũng có thể bỏ vào chảo dầu để chiên ... Có mấy cách ăn , da bánh cũng thực hiện không đồng dạng như vậy .

Lưu chưởng quỹ mua được món đồ ăn này , là có thể đem nó ra làm món ănchính mới lạ , tuyệt đối là có lợi không hại .

Lại nói , đây là phía nam . Đồ ăn phương bắc đến nơi đây thì cũng được coi như là món ăn mới .

Lão Trương hôm qua đại khái là cả đêm không ngủ , mệt rã rời . KhiGiang Lăng đi đến phía sau phòng bếp rửa tay , nghe được tiếng ngáy củahắn trong phòng ngủ chấn động cả đất trời .

Rửatay xong , Giang Lăng trở lại đại sảnh , ngồi xuống . Nhận chày cán bộttrong tay Lưu chưởng quỹ , thuần thục làm vỏ bánh .

Nàng đời trước là người sống ở phương bắc , đến thời điểm mừng năm mới , lão gia tử yêu cầu con cháu phải quây quần lại ở cùng nhau . Ba mươi Tếtđêm đó là cả nhà cùng nhau làm sủi cảo , phải chính tay bọn họ tự làm .

Giang Lăng lại là đối tượng trọng điểm mà lão gia tử chú ý , cho nên nàng luyện thành một thân công phu làm sủi cảo.

Lưu chưởng quỹ nhìn Giang Lăng chỉ một lát lại quăng ra một cái vỏ bánhvòng tròn , chỉ chốc lát sau trước mặt đã một đống vỏ bánh như là cáinúi nhỏ , hắn giương miệng nửa ngày không thể khép lại . Nhưng mà ngẫmlại Giang Đào này thực đơn tổ truyền đều có , buổi sáng nấu cháo ngonnhư vậy , thì nấu ăn giỏi cũng là bình thường , Lưu chưởng quỹ bình tâmlại . " Tiểu Giang , những đồ ăn kia ngươi tính toán bán thế nào ? Có thể hay không bán hết toànbộ cho ta ? Có bao nhiêu ta cũng lấy hết ." Kỳ thực Giang Lăng vừa tiếnđến Lưu chưởng quỹ đã muốn hỏi câu này . Nhưng bản thân hắn sợ mình quámức vội vàng , sẽ làm Giang Lăng treo giá thật cao , cho nên nghẹn trong họng nãy giờ mới lên tiếng.

Giang Lăng nhìnánh mắt khẩn thiết của Lưu Chưởng quỹ , cười nói : " Bởi vì rau cải tatrồng ra không cùng phương pháp với người khác , chăm sóc rất là hao tâm tốn sức ,cho nên sản lượng lại rất ít , bốn năm ngày giỏi lắm chỉ đượcmười cây . Ngươi muốn dùng nó làm rau xanh đãi khách là không có khảnăng . Lại nói , nó chính là đồ ăn ngon , ta thực muốn bán đi thì khônglo không có người mua ."

Lưu chưởng quỹ vốnđịnh muốn ép giá , nhưng khi nghe Giang Lăng nói như vậy , chỉ biết đốivới Giang Lăng hồ lộng sẽ không xong . Nghĩ lại cũng thật lạ , GiangLăng chẳng qua là một thiếu niên nho nhỏ , có thể khoe khoang là làm cho tửu lâu của hắn cải tử hồi sinh , hai mươi cái thực đơn bán hai xâutiền , lúc này bán rau xanh thiên hạ có một không hai , chẳng lẽ còn cóthể bán ra cái giá thật thấp ?

Không chiếm đượctiện nghi giống như ý nghĩ , Lưu chưởng quỹ lúc này ra giá thật sự : "Như vậy đi , rau xanh này của ngươi , ta ra mười lăm đồng một cân , cóđủ thành ý chưa ? Mặc kệ ngươi có nhiều ít ra sao , ta đều mua hết ."

Giang Lăng nghĩ nghĩ , gật đầu nói : " Được . Nhưng mà còn một việc ,ngươi không thể nói đồ ăn này là mua được từ nơi của ta . Nếu quả thậtcó một ngày ngươi để lộ chút tiếng gió , thì ngày đó cũng chính là ngàyngươi đừng nghĩ sẽ mua được một gốc cây từ ta ."

Lưu chưởng quỹ sửng sờ : " Nhưng .....lão Trương đã biết nha ! "

Giang Lăng khoát tay : " Ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì để bảo trụ bímật này . Dù sao để người khác biết được xuất xứ của rau xanh này ,chính là thời điểm ta và ngươi chấm dứt mua bán ."

Lưu chưởng quỹ cũng biết việc này phải theo Giang Lăng định đoạt , không có con đường sống để cò kè mặc cả , gật gật đầu nói : " Được rồi , ta đápứng ."

" Số lượng ta cũng không thể cam đoan .Còn có , nếu một ngày ta không thể bán rau xanh nữa , ngươi cũng đừngđến nhà tìm ta . Ta không thể cam đoan là có thể cung cấp lâu dài ."

" Được " .Lưu chưởng quỹ đáp ứng có chút bất đắc dĩ . Bán này bán nọvậy mà gặp phải người trâu bò như Giang Lăng , Lưu chưởng quỹ sống hơnnăm mươi năm , vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy .

Hắn vừa nghĩ xong , đã nghe Giang Lăng lên tiếng : " Một chút ngươi đimua mấy cái bát mới . Người nhỏ thì cái bát bằng ly trà lớn là được .Còn cho người lớn thì mua bát bằng hai phần ba bát cháo hiện giờ . Tabán cho ngươi rau xanh , ngươi đều dùng để nấu cháo đi .

Nội trong năm ngày này , mỗi người khách đến ăn ngươi sẽ đưa ra một chéncháo nhỏ , không cần nhiều , chỉ khoảng hai ba phần chén là có thể .

Lúc sau nếu họ muốn mua , cũng giới hạn mỗi người một chén , một ngàychỉ bán năm mươi bát , bán đủ số đó lập tức ngừng , tuyệt không bán thêm . Cháo vẫn là giá hai đồng một chén ."

Lưuchưởng quỹ ngẩn người : " Vì sao lại giới hạn mỗi người một chén ? Cònmột ngày chỉ bán năm mươi bát ? Có tiền vì sao lại không kiếm ? "

" Ăn ít có nhiều vị ! Hơn nữa hắn ăn một chén cháo xác định không đủ no , còn phải muốn kêu thêm đồ ăn khác ăn . Ngươi lúc này có thể nhân cơhội mà đẩy mạnh tiêu thụ kiều nhĩ hoặc là mấy món ăn mới . Một ngày chỉbán năm mươi bát , ngươi ngẫm lại đi , người ta ăn không đủ có phải haykhông đặc biệt khát vọng muốn có thêm nữa ? Tửu lâu của ngươi mỗi ngàysáng sớm đều chật ních người , bởi vì chờ đợi năm mươi bát cháo kia , có phải hay không sẽ rất nhanh sẽ có người đến hỏi chuyện gì đã xảy ra ?Lúc đó thanh danh của Vị Hương Cư có phải hay không liền bay rất xa ? "

Lưu chưởng quỹ càng nghe ánh mắt càng sáng , nghe được câu cuối cùng nhịnkhông được chụp ngay cái bàn kêu lên : " Đúng đúng ! Đúng ! Nói vậy quá đúng ! Cứ vậy mà làm ." " Nhưng mà , cháonày ngươi không thể bán quá sớm . Chờ lão Trương đem mấy món ăn mới họcxong hết , sẽ đem mấy cái mộc bài ra treo phía bên ngoài , lúc đó lạibắt đầu bán cháo .

Hơn nữa , hai ngày này ngươituyển thêm người đi , bằng không đến lúc đó khách đến nhiều , đại sảnhhay phòng bếp đều gấp không được việc ."

"Tốt ! Ta lập tức mướn người ." Lưu chưởng quỹ cũng không hoài nghi là sợ không có khách để tiểu nhị ngồi chơi ,mà còn phải trả tiền cho họ . Bởi vì hắn biết , chỉ cần ăn qua một ngụm cháo này , sẽ không sợ hắn khôngtìm đến cửa .

Ý tưởng này nếu đổi lại trước kia ,hắn sẽ cười nhạo người khác nói hưu nói vượn .Nhưng từ lúc đã ăn quacháo của Giang Lăng nấu , hắn hiện tại rất có lòng tin .

Không nghĩ tới , ta như vậy cũng có một ngày trâu bò , người khác cầu ta - ta còn không bán . Hắc hắc ... ... Lưu chưởng quỹ nghĩ , nhìn một bàn kiều nhĩ nhịn không được liền cười toe toét .

GiangLăng nhìn Lưu chưởng quỹ khuôn mặt ngây ngô đang cười , cũng lý giảiđược tâm tình của hắn . Nàng lắc đầu , bản thân nhanh nhẹn đem kiều nhĩgói lại , mà Lưu chưởng quỹ đang ở trong mộng đẹp cũng tỉnh táo lại ,chuyện chính thứ nhất là phải đi viết bố cáo tuyển người .

Viết đã rất tốt , trở về đối với Giang Lăng thật thành khẩn nói : " TiểuGiang , ngươi trồng mấy cây rau kia đã hao tâm tốn sức , ngươi cũngkhông cần phải mỗi ngày ở chỗ này ngốc .

Chờ ta tuyển được người , về sau ngươi chỉ cần dạo qua xem , cấp cho Lưu thúcchủ ý là được . Hàng tháng tiền công năm mươi đồng kia Lưu thúc quyếtkhông thiếu ngươi .

Hơn nữa , đến lúc đó sinh ý của tửu lâu thật sự náo nhiệt , một xâu tiền ban đầu ta sẽ đáp ứngngươi , tuyệt đối không quỵt nợ ."

" Được , nhưng mà tiền công sẽ không cần ." Nàng đang đứng ở vị trí kẻ dưới .Nàng vẫn là thích ở phía sau bày mưu tính kế , không thích bản thân xuất đầu lộ diện chiến đấu . Khoảng thời gian trước là vì không còn biệnpháp nào khác , vì trả nợ cùng với tìm đường ra cho rau cải trong khônggian , đành phải đến đây làm tiểu nhị .

Hiện tại , mục đích trên đã đạt đến , nàng cũng không cần ở lại nơi này , bị năm mươi đồng kia trói buộc dừng chân .

Có thời gian , phải tìm cách hảo hảo mà lợi dụng không gian kiếm thêm chút tiền đi .