Lương Duyên Oan Nghiệt - Huỳnh Khánh Vy

Chương 15: Chúng ta có thể gặp lại không?




Lộc Miên trừng mắt nhìn người trước mặt, thật là muốn đánh người rồi. Cái tên xấu xa này, sao lại không biết xấu hổ vậy chứ? Mấy lời đó mà lại nói ra không biết ngượng miệng, thật là đáng ghét.

Cô đúng là xui xẻo mới dây vào cái loại mặt dày như anh mà. Thật là...

"Sao vậy? Sao lại không lên tiếng?"

"Anh muốn tôi nói cái gì?"

"Hừm... Được rồi, không đùa nữa. Vào đây phụ tôi một tay."

"Phụ cái gì?"

"Nấu ăn."

"Anh biết nấu ăn?"

"Tôi không có vô dụng như cô."

Lưu Vỹ quay lưng đi vào trong bếp, Lộc Miên biểu môi nhìn theo. Dám nói cô vô dụng, anh cứ đợi đó, sẽ có một ngày cô làm cho anh hối hận.

"Còn không đi!"

"Tới liền."

Trong phòng bếp sang trọng với những vật dụng cao cấp, hai bóng người một cao một thấp đang loay hoay nấu ăn. Đột nhiên lại cảm thấy bầu không khí có chút gì đó là lạ, cái cảm giác này sao mà lại...

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lộc Miên. Cô vội vàng chạy ra nghe điện thoại. Tên người gọi đến khiến cô cảm thấy có chút sợ sệt.



"Dạ anh!"

"Em đang ở đâu? Sao còn chưa về?"

"Em... Đang ở..."

"Ở đâu?"

"Nhà bạn! Xe em hư rồi, tý nữa em gọi taxi về."

Nói rồi cô lập tức tắt máy. Lưu Vỹ đứng bên hiếu kỳ nhìn cô.

"Từ lúc nào chúng ta trở thành bạn bè vậy?"

"Xùy! Anh bớt tưởng bở đi. Mau trả đồ cho tôi, tôi còn phải về."

"Không vội! Chúng ta ăn tối đã."

Lộc Miên ngây người nhìn dĩa mì Ý trên bàn vẫn còn nghi ngút khói. Có ma mới tin đây là do anh nấu. Nhưng sự thật thì chính là như vậy đấy, anh là người nấu còn cô đã tự tay phụ anh. Vậy nên không muốn tin cũng vẫn phải tin.

"Bia hay rượu?"

"Nước ngọt!"

Một câu trả lời không có chút liên quan gì. Nhưng mà thôi, mỗi người một sở thích, chẳng ai giống ai mà. Cô muốn... Ừ! Thì cho cô là được.

Cả hai ăn bữa tối trong sự im lặng, dường như không hề có sự tồn tại của đối phương. Nhưng phải công nhận một điều, anh nấu ăn ngon quá đi hà.

"Giúp tôi rửa bát, tôi đưa cô về."

"Được thôi! Anh phải trả đồ cho tôi."

"Ừm!"

Lộc Miên giúp anh dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, Lưu Vỹ im lặng nhìn theo từng động tác của cô. Hừm... Cũng không đến nỗi tệ nhỉ. Bất giác, anh lại mỉm cười, chẳng biết là đang cười về điều gì.

"Nè! Anh lên cơn hả?"

"Cơn gì?"

"Ngáo đá!"

"Cô không muốn sống nữa hả?"



"Ừ thì... Thôi, không nói nữa. Tôi làm xong rồi, đưa đồ cho tôi."

"Đi thôi!"

"Đi đâu?"

"Đưa cô về."

"Đồ của tôi đâu?"

"Tới nơi sẽ trả."

Lộc Miên nhìn anh, vẻ mặt không tin tưởng. Lưu Vỹ nhếch môi cười, bước chân đi ra ngoài hướng về phía chiếc xe của mình. Cô thở dài, bước chân chậm rãi đi theo phía sau anh.

Đường phố về đêm trở nên thanh vắng. Chiếc xe của Lưu Vỹ đang chầm chậm chuyển động trên đường. Gió đêm hiu hắt thổi, luồng qua cửa xe thổi vào trong. Lưu Vỹ lại nhớ đến đêm đó, cái đêm anh và cô gặp nhau.

Chẳng hiểu sao anh lại có chút cảm giác lạ. Anh không muốn trả lại đồ cho cô. Có khi nào cô lấy lại được những thứ đó thì anh và cô sẽ không bao giờ gặp lại nữa không?

Lộc Miên hướng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng trên cao khuyết một mảnh treo vắt vẻo trên nền trời đêm tĩnh lặng. Trái tim nhỏ bé của cô lại cứ đập loạn cả lên. Người bên cạnh là người đàn ông đầu tiên của đời cô. Cô nửa muốn tránh xa anh, nửa lại không nỡ. Nếu cô lấy lại mọi thứ, thì anh có còn đến tìm cô nữa không? Hay... giữa hai người sẽ chẳng còn một mối liên hệ nào nữa?

"Chúng ta có thể gặp lại không?"

Cả hai không hẹn mà lại cùng nhau lên tiếng. Ánh mắt hai người nhìn nhau rồi lại bật cười. À hoá ra là người kia cũng có suy nghĩ giống như mình. Nhưng... Cảm giác này lạ quá.

"Trả đồ cho tôi."

Lộc Miên lên tiếng phá đi cái bầu không khí kì cục ấy. Lưu Vỹ vẫn giữ nguyên ý cười, ánh mắt dịu dàng quan sát cô gái nhỏ với gương mặt ửng đỏ vì ngượng. Nhìn kĩ lại thì cô cũng quá là đáng yêu đó chứ.

"Sau này... có thể gặp nhau không?"

"Quán cũ phòng cũ. Có đến hay không tôi không quản anh được."

"Hừm... Là cô nói đó."

Lộc Miên không trả lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ là lúc đó, đôi môi nhỏ khẽ nở nụ cười, trái tim cô lại trật đi một nhịp.

Vô tình gặp gỡ, từ người lạ giờ lại thành quen. Trong lòng cả hai đều mang theo một cảm giác lạ lẫm. Có chút nhớ mong, có chút chờ đợi. Nửa muốn xa nửa lại không nở.

Chiếc xe dừng lại ở Jay Clup. Lộc Miên im lặng, khẽ thở dài một hơi. Đoạn đường hôm nay sao lại ngắn quá vậy? Chớp mắt một cái đã đến nơi rồi. Thật sự thì có chút không nỡ xa anh.

Người bên cạnh cũng im lặng không nói. Chỉ có một cảm xúc vương vấn chẳng thể gọi thành tên. Biết nói gì đây nhỉ? Cái cảm giác lạ lẫm kia thật là làm người ta khó chịu.

"Cho tôi số điện thoại được không?"

"Anh đưa điện thoại đây!"

Cô nhận lấy điện thoại từ anh, những ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên màn hình để lại một dãy số. Nhấn nút gọi, cuộc gọi được kết nối.

"Xong rồi! Tôi... Vào đây!"

"Lộc Miên..."

"Hả?"

Cổ tay nhỏ nhắn bị anh kéo lại. Lộc Miên bất ngờ bị hôn. Chỉ là lần này cô không đẩy anh ra nữa, nhắm mắt lại để cảm nhận rõ nhịp tim của mình. À... Hình như cô thấy gương mặt của anh.

Nụ hôn chóng vánh kết thúc, Lưu Vỹ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô. Người con gái này thật lạ. Chỉ một lần đó lại khiến anh cứ nhớ mãi không quên. Thật sự không muốn xa cô rồi.

"Tôi... Xin lỗi!"

"Không sao! Tôi... Tôi vào đây! Anh lái xe cẩn thận, tạm biệt!"

Lộc Miên mở cửa xuống xe rồi chạy như trối chết. Lưu Vỹ nhìn theo không nhịn được mà bật cười. Có lẽ là do duyên phận đi.

"Tôi... Sẽ tìm cô."

Lưu Vỹ lái xe rời đi, anh không biết, cô gái nhỏ vẫn đứng ở trong góc khuất lặng lẽ nhìn theo anh.

"Tôi... Đợi anh!"