Edit: Voi
- ----
Trên hành lang vâng lặng chỉ có tiếng thở dốc cùng tiếng giày đạp trên mặt đất của Nguyễn Lương. Ánh Mặt Trời sáng chói chiếu vài khoảng không gian hình trụ, thấp thoáng trên bóng dáng Nguyễn Lương.
Nguyễn Lương mới phát giác cái hành lang này dài như thế, tóc lộn xộn bù xù, trên trán tràn đầy mồ hôi.
" lạch cạch lạch cạch " thanh âm từ phía sau truyền đến, Nguyễn Lương một trận sởn tóc gáy, da đầu tê dại, xoay người vừa thấy, Chu Hàm Thư toàn thân tắm máu đang dùng tốc độ cực nhanh chạy như bay đến chỗ coi, trong miệng còn nhai một khối huyết nhục, tròng mắt trở nên trắng dã.
Từ trước tới nay cô chưa thấy tang thi có thể chạy nhanh như vậy, so với quán quân hạng nhất một trăm mét chỉ có hơn chứ không kém.
"Bạch Liêm, cứu mạng......"
Nội tâm hoảng loạn, bắt đầu kêu cứu.
Về sau cô thật sự không muốn xem phim tang thi.....
Chỗ ngoặt cuối hành lang, Bạch Liêm dựa vào tường nghe được tiếng kêu cứu của Nguyễn Lương, buông tay ở trước ngực, từ trong túi tiền của áo blouse trắng lấy ra một cái vật nhỏ nhét vào lỗ tai phải.
"Bí Đao số 1 chuẩn bị hành động, mục tiêu là đồ vật màu đỏ ở hành lang phía tây."
Mắt thấy đồ vật phía sau càng ngày càng gần, hai chân của Nguyễn Lương đã không còn cảm giác nhưng vẫn không ngừng chạy, chạy qua chỗ rẽ đâm vào ngực tràn đầy hương vị nước sát trùng quen thuộc.
"Bạch Liêm, sao anh ở đây?! Chạy mau, Chu Hàm Thư đang ở phía sau, không đúng, là có tang thi...... Cũng không đúng, Chu Hàm Thư là tang thi."
Nguyễn Lương vừa nói vừa kéo Bạch Liêm tiếp tục chạy.
Lúc trước gặp được nguy hiểm liền nghĩ đến hắn đầu tiên, nhưng thấy mặt mới nhớ tới, hắn chỉ là một bác sĩ tay trói gà không chặt còn phải để một cô gái yếu đuối như cô bảo vệ mà thôi. Cái gì dị năng sáng tạo không có ích gì.
Bạch Liêm nhìn Nguyễn Lương đang thở hổn hển lôi kéo tay hắn, đại khái là sợ hãi khẩn trương, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi. Bạch Liêm nhướng mày, không chuẩn bị tiếp tục chạy, như vậy rất tổn hại hình tượng, từ túi tiền móc ra một cái khăn tay, sau đó dùng sức kéo khiến Nguyễn Lương lảo đảo để cô dừng lại.
Loại thời điểm sống chết thế này, có thể chạy càng xa càng tốt. Nguyễn Lương một tay chống nạnh, thở hổn hển
"Anh dừng lại làm gì?"
Bạch Liêm nâng cái tay đang nắm lấy tay hắn của Nguyễn Lương, dùng khăn tỉ mỉ chà lau, xong lại đem một bàn tay khâc túm lại chà.
"Không cần lo lắng, sẽ không có việc gì." Nhìn hắn chắc chắn như thế, Nguyễn Lương nghiêng thân nhìn về phía sau Bạch Liêm, không có một bóng người, à không, phải là không có một con cương thi nào, lẩm bẩm nói.
"Chẳng lẽ cô ta lạc đường?"
Nguyễn Lương thả một nửa tâm, thuận tay cầm lấy khăn tay xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó liền thấy Bạch Liêm bày ra biểu tình tràn đầy ghét bỏ.
"Đây là cái khăn đã lau tay em."
"Tôi biết, làm sao vậy?"
Nguyễn Lương lau xong còn gấp cho vuông vức rồi muốn cất vào túi tiền của Bạch Liêm liền bị hắn nghiêng người tránh đi.
"Cho em."
Như vậy là đang trần trụi ghét bỏ cô đây mà. "Hừ" một tiếng. Nghĩ đến cảnh tượng vừa thấy, thù mới hận cũ liền vứt sau đầu.
"Tôi nói với anh, anh nhất định không đoán được vừa rồi tôi thấy gì."
"Nga? Là cái gì?"
Bạch Liêm làm bộ rất có hứng thú.
"Chính là Chu Hàm Thư cùng Lữ Bân, anh hiểu không...... Ở chỗ kia chỗ kia, sau đó đột nhiên Chu Hàm Thư liền bắt đầu ăn thịt Lữ Bân, thật ghê tởm......" Nguyễn Lương chà xát cánh tay, xua tan hình ảnh ghê tởm trong đầu.
Bác sĩ Bạch một lần nữa mạch não bất đồng, nhìn chằm chằm Nguyễn Lương bởi vì kịch liệt chạy vội khuôn mặt phiếm hồng cùng hai mắt sáng lấp lánh.
"Em có vẻ rất thích xem người khác làm tình, này liền thuyết minh em rất thích làm tình, như vậy vì sao tìm người cùng mình làm tình."
Nâng khuôn mặt nhỏ của cô.
"Vó dụ như tìm tôi làm... Tình..."
Trong nội tâm bỏ thêm một câu "cũng chỉ có thể tìm tôi làm"
Thiếu chút nữa bị mỹ nam kế làm sa đọa, Nguyễn Lương xoá sạch dấu vết trên mặt do Bạch Liêm vuốt ve.
"Anh cũng nói là làm tình nhưng không có tình cảm thì làm thế nào!"
Bạch Liêm gỡ cúc áo trên cùng của áo sơmi, tháo mắt kính khung tơ vàng treo trên túi tiền.
"Làm tình nhiều liền có tình cảm. Huống hồ việc làm này không cần phải có tình cảm trước. Làm tình có thể làmgiảm bớt áp lực, khẩn trương, sợ hãi, tôi đã vì em giảm bớt bước chuẩn bị."
Nguyễn Lương lui về sau hai bước, phải biết rằng Chu Hàm Thư cùng Lữ Bân làm tình mới có biến cố. Vạn nhất Bạch Liêm cũng như vậy đem cô cắn thì làm sao bây giờ?
"Tôi không khẩn trương, cũng không cần giảm bớt, cảm ơn ý tốt của anh, tôi muốn trở về phòng, ha hả ha hả."
Cô cười giả lã, làm tốt công tác chuẩn bị chạy lấy người lần nữa.
"Làm một bác sĩ có chức nghiệp, đạo đức, tu dưỡng, tôi không mong cô từ bỏ trị liệu."
Mặt Nguyễn Lương đầy hắc tuyến, cô không có bệnh, hỗn đản. Đây là bên ngoài bác sĩ bên trong cầm thú!
Bạch Liêm nhanh chóng đem Nguyễn Lương đang hoang mang ấn trên cây cột, một chân đặt ở giữa hai chân cô, kéo quần cô xuống, ngón tay sờ soạng chỗ thịt, cắm vào lỗ nhỏ trơn trượt.