Lương Sử: Mạnh Giác

Chương 2




3.

Khi ta còn rất nhỏ, ta cũng là một thiếu niên hăng hái, trời sinh tính tình phong lưu phóng khoáng, so ra mà nói, đó đúng là là một đoạn thời gian đắc ý nhất trong cuộc đời ta.

Nhưng khoảng thời gian đó trong nhà lại không dễ chịu lắm.

Nạn hạn hán Tây Bắc làm cho lưu dân trong kinh thành gia tăng rất nhiều, phụ thân sai người mở kho phát lương thực, ta từng tự mình đi xem xét tình trạng nạn dân, cũng từng thấy phụ thân đêm khuya ở trong thư phòng lộ ra vẻ mặt đau khổ mà ẩn nhẫn.

Bởi vậy, khi nghe nói Mạnh Ngọc đẩy Tam muội muội xuống hồ nước, ta cơ hồ là lập tức nổi giận.

Khi ta chạy tới, mẫu thân đã đánh A Ngọc đến mức gần như ngất đi.

Trên nệm giường loang lổ vết máu, ta nhìn đến kinh hãi, rồi lại thấy mẫu thân thần sắc thống khổ, liền biết trong lòng nàng khổ sở.

Nàng rất yêu A Ngọc, việc quản gia của chủ mẫu phức tạp và bận rộn nhưng nàng vẫn tự tay may áo mới cho A Ngọc, tự tay thêu hoa lên áo nàng, dạy nàng đọc sách, nhưng A Ngọc lại không nghe lời, mỗi lần đều làm mẫn thân tức giận.

Ta nhận lấy roi trong tay mẫu thân, cả người mẫu thân run lên rồi lại cắn răng nhẫn tâm hỏi: "Nghiệt chướng, ngươi có biết sai không?"

Mạnh Ngọc bị đánh hấp hối, qua hồi lâu mới nghe được thanh âm nhỏ như muỗi: "Con không sai".

Lời vừa nói ra, người tức giận chính là phụ thân, hắn hung hăng đập chén trà trong tay, cả giận nói: "Đem nghiệt chướng này nhốt vào từ đường, khi nào nàng nhận sai mới cho nàng ăn cơm. Hiện nay, ngay cả mẫu thân ngươi cũng ăn uống tiết kiệm cứu tế nạn dân, ngươi còn có thể vì một chút đồ trang sức không đáng giá mà đẩy muội muội xuống hồ nước, tính tình hung tàn như thế làm sao xứng làm nữ nhi Mạnh gia?

Mạnh Ngọc nở nụ cười rất nhẹ, âm thanh của nàng nhỏ bé cùng mơ hồ.

"Nếu phụ thân nhẫn tâm, cứ để con chết đói là được".

Ta nhìn Mạnh Ngọc bị dẫn xuống, nàng còn nhỏ, bị vú già cường tráng một đường ôm đi. Tay ta nắm lại thật chặt, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay chảy ra cả vết máu. A Phan kéo vạt áo ta, hỏi ta: "Ca, a tỷ vì sao không nhận sai?"

Ta không biết, chỉ cho là đứa nhỏ này mạnh miệng, nàng luôn luôn cổ quái lại cố chấp, quan hệ với đệ đệ muội muội từ trước đến nay đều không tốt, cho dù là A Phan đệ đệ, cũng không thấy nàng thường xuyên đến làm bạn cùng chơi. Vì vậy, chuyện đẩy tam muội muội xuống hồ cũng có thể chính là do nàng làm ra.

A Phan mờ mịt hỏi: "Nhưng mà, tỷ ấy bị đánh thành như vậy, chỉ cần nhận sai thì sẽ không bị đánh nữa!"

Tại sao tỷ tỷ không nhận sai chứ?

Ta cuối cùng nhịn không được, đêm khuya liền mang theo hộp thức ăn đựng chút điểm tâm rồi cầm thuốc trị thương đến xem nàng.

Bài vị trong từ đường sắp xếp chỉnh tề, người gác coi như không nhìn thấy ta đến, mắt nhắm mắt mở để ta bước vào. Ta thấy hài tử kia ghé vào bồ đoàn nhắm mắt ngủ yên, màu sắc xiêm y đã biến thành một mảng đậm màu, nàng mặc dù ngủ say nhưng lông mày vẫn đang nhíu thật chặt.

Cùng đi với ta còn có nữ tỳ trong viện ta, cho dù là cách biệt 7 tuổi, cho dù là muội muội ruột thịt, cho dù đêm khuya không ai biết được, ta cũng không thể phá hư danh tiết của nàng. Tỳ nữ bôi xong thuốc, ta liền đánh mắt cho nàng cáo lui, ta ngồi xuống một bên mở hộp thức ăn ra. Mạnh Ngọc đã sớm tỉnh, ghé vào bồ đoàn nhìn ta. Ta thở dài, nói với nàng: "Ăn đi, chẳng lẽ thật sự để muội chết đói?"

Giọng muội ấy vẫn nhỏ bé, không hoạt bát như thường ngày: "Muội không ăn".

Ta nói: "Đừng bướng, ăn cơm đàng hoàng, ngày mai đi thỉnh tội với cha".

Nàng ngược lại trở mình, đưa lưng về phía ta. Bởi vì động tác lớn, ta nghe được một tiếng hít khí, sau đó chính là giọng nói lạnh lùng: "Huynh trở về đi, cũng không phải là muội không biết tốt xấu, là các người oan uổng muội, oan tình của A Ngọc muội ngày nào còn chưa sáng tỏ, muội sẽ không ăn".

Sau đó, ta liền tức giận bỏ đi.

Mạnh Ngọc thật sự rất bướng bỉnh, đợi đến ngày thứ ba vẫn không nhận sai. Phụ thân cũng đã ngồi không yên, tự mình đến từ đường ôm Mạnh Ngọc ra ngoài. Nữ hài tử đáng thương sắc mặt xanh trắng, đói đến mức mắt cũng mở không lên, nhưng vẫn dùng chút khí lực kéo xiêm y phụ thân nói: "Con chưa từng làm".

Hốc mắt phụ thân đỏ bừng, A Ngọc là nữ nhi đầu tiên của hắn, hắn thường ngày thương A Ngọc nhất, cho dù nàng muốn học võ học cưỡi ngựa bắn cung, kinh thế hãi tục như vậy, nhưng chỉ cần làm nũng đều có thể được phụ thân hắn cho phép. Lần này tức giận trừng phạt nàng, nhưng nhìn bộ dáng này của phụ thân lại không biết là ai mới là người đau hơn.

Phụ thân đem A Ngọc tự mình ôm đến trong viện tổ mẫu, tổ mẫu không thích mẫu thân ta, tự nhiên đối với A Ngọc cũng chỉ là nhàn nhạt. Nhưng sau khi nghe kể lại mọi việc, lại là người đầu tiên muốn phụ thân mang A Ngọc đến.

Tóc tổ mẫu bạc trắng nhưng tinh thần vẫn sáng sủa, lúc ta đến thì nhìn thấy tổ mẫu đang cầm lấy quải trượng đánh phụ thân. Phụ thân dũng mãnh cao lớn cỡ nào, nhưng dưới uy thế của tổ mẫu cũng không dám phản kháng, tùy ý quải trượng kia rơi vào trên người, phát ra tiếng vang nặng nề. Mẫu thân quỳ xuống khóc cầu tổ mẫu dừng tay lại bị tổ mẫu một tay ném quải trượng đi. Lão nhân gia nặng nề ngồi lại xuống ghế bắt đầu khóc ròng nói: "Nàng mới tám tuổi, nàng là khuê nữ thân sinh của các ngươi, hài tử nhỏ như vậy, các ngươi sao lại nhẫn tâm?".

Di nương La thị mang theo tam muội Mạnh Tình đứng bên ngoài, vẻ mặt khó xử quẫn bách.

Đợi đến khi tổ mẫu nổi giận xong, lúc này mới sai người đưa Mạnh Tình tiến vào. Mạnh Tình năm nay mới bảy tuổi, nhu nhược yếu ớt thập phần khiến mọi người yêu mến, sau khi rơi xuống nước lại dính phải phong hàn, cũng may mẫu thân kịp thời mời đại phu tốt nhất, cứu nàng một mạng. Chỉ là còn đang bệnh, vẻ mặt tái nhợt cùng suy nhược.

Tổ mẫu rất trực tiếp hỏi thẳng: "Tình nhi, tổ mẫu hỏi con, trưởng tỷ của con có từng đẩy con không?".

Mạnh Tình rất sợ vị tổ mẫu này, có thể nói, tất cả hài tử trong nhà đều sợ tổ mẫu. Mạnh Ngọc không sợ trời không sợ đất ở trong viện tổ mẫu cũng phải thành thành thật thật.

Mạnh Tình rụt rè nhìn về phía mẫu thân nàng, tổ mẫu nói: "Tổ mẫu đang hỏi con, con vì sao phải nhìn di nương của con?"

Giọng nói của tổ mẫu lạnh lùng, Mạnh Tình sợ tới mức run lên.

La di nương liền tiến lên một bước rồi quỳ xuống: "Lão phu nhân rộng lượng, Tình nhi ngày trước rơi xuống nước phong hàn chưa khỏi, cầu ngài thương tiếc đừng làm khó hài tử".

Tổ mẫu cười lạnh: "Ta cùng cháu gái ta nói chuyện, khi nào thì có phần ngươi xen vào?"

La di nương còn thất thần, ma ma bên cạnh tổ mẫu đã kéo nàng qua một bên hung hăng thưởng hai cái tát.

Mạnh Tình bị dọa khóc, mẫu thân ta nhìn có chút đau lòng, đang muốn ôm nàng vào trong lòng dỗ dành, liền bị chén trà tổ mẫu ném ra đập trúng trán.

"Thân khuê nữ của ngươi còn ở bên trong còn đang được đại phu chuẩn trị, sống ch.ết chưa rõ. Ngươi ngược lại có tâm tư dỗ dành khuê nữ của người khác".

Mẫu thân sắc mặt tái nhợt, lúng túng nói: "Tình nhi cũng là hài tử của phu quân".

Không ai dỗ dành Mạnh Tình, giọng nàng chậm rãi yếu đi.

Tổ mẫu tiếp tục hỏi: "Có phải trưởng tỷ con đẩy con?"

Mạnh Tình nức nở nói: "Vâng, tỷ ấy đẩy con ngã xuống".

Tổ mẫu: "Tại sao tỷ ấy lại đẩy con?".

Mạnh Tình nói: "Tỷ ấy muốn cướp điểm tâm của con, còn cướp cả trâm ngọc trên đầu con nữa."

Tổ mẫu hỏi tiếp: "Đồ cướp được chưa?"

Mạnh Tình: "Không có, trâm ngọc rơi trên mặt đất vỡ rồi, còn điểm tâm là tỳ nữ cầm, tỷ tỷ không cướp được."

Tổ mẫu: "Tỷ tỷ con không cầm gì trong tay à?"

"Không ạ."

Tổ mẫu lại hỏi: "Vậy trưởng tỷ dùng tay nào đẩy con, là tay trái hay tay phải?"

Mạnh Tình ngây ngẩn cả người, sau đó mở miệng nói: "Là tay trái."

Rụt rè lại có chút ngoan ngoãn.

"Tỷ tỷ con lúc tập võ tay trái bị thương, thật sự là tay trái?"

Mạnh Tình do dự nhìn về phía La di nương, La di nương đang muốn nói chuyện, ma ma lại tát một cái, đánh cho môi nàng nứt nẻ, khóe miệng sưng lên.

Mạnh Tình lại run lên, chỉ là cũng không dám khóc nữa, ngoan ngoãn nói: "Tình nhi nhớ lầm rồi, là tay phải."

Tổ mẫu cười lạnh: "Tình nhi có nhớ lầm hay không tổ mẫu không biết, nhưng ta biết trưởng tỷ ngươi tay trái chưa từng bị thương, hoàn hảo không tổn hao gì. Chỉ là nàng hai tay đều không cầm theo gì, lại không có thương tích, nếu lúc đó tức giận mà dùng hai tay đẩy ngươi chẳng phải dễ dàng hơn sao?"

Mạnh Tình khóc ròng nói: "Là hai tay, Tình Nhi nhớ lầm rồi."

Không ai tin nàng ấy nữa.

Tổ mẫu sai người mang dây mây tới, phía trên vẫn còn vết máu loang lổ, chính là cây roi đã đánh A Ngọc.

Tổ mẫu nói: "Nếu nói chuyện đã không rõ ràng, vậy đánh ngươi mấy roi xem như thanh tỉnh đầu óc."

Mạnh Tình sợ tới mức thét chói tai, liên tục lui về phía sau, mẫu thân theo bản năng đem nàng bảo hộ ở phía sau, tổ mẫu có chút không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi còn muốn bảo hộ nàng?"

Mẫu thân trắng bệch mặt cầu tình: "A mẫu, Tình nhi thân thể yếu, a mẫu, cầu ngài thương tiếc nàng, nàng là tôn nữ ruột thịt của ngài."

Tổ mẫu giận dữ mà cười: "Ngươi ngày đó đánh A Ngọc, có từng nhớ A Ngọc là thân nữ nhi ruột của ngươi không?

Tổ mẫu lại hỏi: "Tình nhi, tổ mẫu cho con một cơ hội, trưởng tỷ của con có từng đẩy con không?"

Mạnh Tình như đã sụp đổ, ngã ra nền đất lạnh băng: "Chưa từng, là con trượt chân ngã. Di nương bảo con nói là trưởng tỷ đẩy con, còn nói làm như vậy về sau trưởng tỷ sẽ không cướp điểm tâm cùng trâm cài của con nữa, con... con liền nói như vậy." Nàng khóc lớn nói xong, cơ hồ khóc muốn ngất đi.

La thị bị áp giải ra giữa sảnh đường, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Lão phu nhân, phu quân, phu nhân, xin tha thứ cho thiếp, là nữ hài tử kia quá ngang ngược càn rỡ muốn cướp khoản chi tiêu được phân cho thiếp cùng Tình Nhi. Cướp đi cũng không sao nhưng mà Tình nhi thân thể lại yếu ớt, thiếp thật sự không cách nào mới ra hạ sách này."

Mẫu thân nghe xong cũng động đậy sắc mặt, thở dài nói: "Rốt cuộc cũng là ta không biết dạy con."

Tổ mẫu cười lạnh: "Ta đã lâu không để ý tới việc trong nhà, lại muốn hỏi một chút thê thiếp của con ta, A Ngọc là đích nữ trong nhà, vì sao lại đi cướp đoạt phần chi tiêu này của các ngươi?"

Mẫu thân vội vàng thỉnh tội: "Đều là con không phải, không dạy tốt A Ngọc, đem hài tử này nuôi thành không biết tốt xấu, bá đạo ngang ngược."

Nhưng vào lúc này, một tỳ nữ đi vào trong sảnh đường hướng tổ mẫu nói: "Lão phu nhân, đích tiểu thư đã tỉnh, nô tỳ mang cơm nước cho nàng nhưng nàng không muốn ăn, chỉ nói là lão gia cùng phu nhân oan uổng nàng, nếu oan khuất không được minh bạch, cho dù chết đói cũng không chịu dùng cơm."

Tổ mẫu nói: "Đã như thế liền đưa nàng đến đây, để cho nàng vì chính mình mà biện bạch một chút."

Trong sảnh đường trầm mặc hồi lâu, tổ mẫu đột nhiên nhìn về phía ta, nói: "Giác nhi, ngươi thấy việc này thế nào?"

Trong lòng ta bất an, cân nhắc nhiều lần rồi nói: "A Ngọc tính tình cố chấp, phàm là muốn nhất định phải đạt được, cũng quả thực bá đạo. Lần này oan uổng nàng, tôn nhi nguyện hết sức bù đắp, nhưng cũng hy vọng A Ngọc có thể thu liễm một chút, miễn cho tương lai phải chịu thiệt.

Ta nghe thấy tiếng thở dài vang lên.

Mạnh Ngọc là bị ma ma ôm vào, dựa sát vào bên người tổ mẫu. Hỗn Thế Ma Vương ngày trước không sợ trời không sợ đất bỗng nhiên mảnh mai vô lực, ta lại có chút không biết làm thế nào.

Tổ mẫu đem chuyện lần này đại khái nói ra, liền hỏi Mạnh Ngọc: "Con trước mắt nói cho rõ ràng, vì sao muốn cướp đoạt phần chi tiêu của muội muội?"

Mạnh Ngọc: "Con đói, ăn không đủ no."

Phụ thân giật mình: "Trong nhà chưa từng bạc đãi con, sao lại để con ăn không đủ no?"

Phụ thân con cái đông đảo, coi trọng nhất là ta, nhưng đau nhất lại là A Ngọc.

Mạnh Ngọc nói: "Phụ thân muốn cứu tế nạn dân, mẫu thân muốn tiết kiệm liền giảm bớt chi phí trong nhà, phần chia của con vốn không nhiều lại giảm đi nhiều lần như vậy, tự nhiên ăn không đủ no."

Nàng rất yếu ớt, sau một hồi lâu mới tiếp tục nói: "Mẫu thân tâm địa lương thiện lại hiếu thuận. Phụ thân ở bên ngoài bôn ba bận rộn, không thể cắt xén. Tổ mẫu tuổi tác đã cao, không thể cắt xén. Ca ca cùng các đệ đệ là nam hài tử, muốn đi học tập võ, đương nhiên phải ăn no ăn ngon. Cho nên cần phải tiết kiệm chính là nữ quyến trong nhà, cứ như vậy mà tiết kiệm, nạn dân liền có thể được cứu rồi. Chỉ là các muội muội của con thân thể thật gầy yếu, giảm bớt thì không tốt, các di nương thân bất do kỷ, cũng thật là đáng thương, liền chỉ có thể cắt xén của con. Con mỗi ngày ăn cơm chỉ có buổi trưa mới có thể ăn no, đói bụng đi tìm nương, nương liền nói chỉ cần con nhịn một chút, con dùng ít một chút, liền có thể sống thêm mấy người."

Phụ thân nghe đến gân xanh nổi lên, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi đem chén trà quét xuống đất, La di nương lại ô ô nuốt nước mắt: "Là thiếp không tốt, nếu là sớm biết đích tiểu thư muốn lấy chỉ vì quá đói, thiếp cho dù phải mặc kệ thân thể Tình nhi sinh bệnh cũng sẽ đi đem phần chi tiêu này đưa tận tay cho tiểu thư trước, tránh cho tiểu thư ngay cả cơm cũng ăn không đủ no."

Mạnh Ngọc cho dù là đói bụng, đầu óc lại rất linh hoạt: "Nhưng thấy Tình nhi gầy yếu, con khóc lóc kể lể trước mặt nương, nương lệnh cho phòng bếp nhỏ đem điểm tâm mỗi ngày làm cho con đều đưa cho Tình nhi, con chưa từng cự tuyệt, nương đem trâm cài trang sức của con tặng cho Tình nhi, con cũng chưa từng cự tuyệt. Con lén chạy ra ngoài bán trang sức đi mua đồ ăn, bắt chim bắt cá đi nướng ăn, người khác thấy vậy liền ở sau lưng chê cười con không hiểu lễ nghĩa. Con ở trong viện nuôi một con mèo, cho mèo ăn điểm tâm, ngay cả tỳ nữ của con nhìn thấy cũng dám chê cười con."

Ta nghe được trong lòng cảm thấy thật bi thương. Trong nhà cũng không phân chia đích thứ, tuy nói phụ thân có thiên vị, tuy nhiên cơm áo đồ dùng vẫn là chia đều. Nhưng không so đo là một chuyện, bị người khi nhục là một chuyện khác. Đích nữ Hầu phủ đang yên đang lành, lại ở trong nhà thê thảm như thế, ăn no mặc ấm còn không thể, còn bị thiếp thất khi nhục như thế.

Ta ngược lại không có mặt mũi nhìn muội muội, phụ thân lại càng âm trầm sắc mặt, sai người đem La thị chặn miệng lôi ra ngoài, ngược lại đi hỏi mẫu thân: "Phu nhân, ngươi có lời gì muốn nói không?"

Mẫu thân khổ sở nói: "A Ngọc là thịt từ trên người thiếp rơi xuống, thiếp sao có thể không yêu thương nàng, chỉ là bên ngoài nạn dân nhiều như vậy, thiếp ở sâu trong hậu trạch chỉ muốn vì nạn dân làm nhiều chuyện một chút."

Phụ thân: "Vậy vì sao chỉ nghiêm khắc với A Ngọc?"

Mẫu thân vội vàng giải thích: "Thiếp thân cùng nàng cùng nhau tiết kiệm, A Ngọc dùng bao nhiêu, thiếp thân chỉ thiếu chứ không hơn. Nàng là nữ nhi của thiếp, sẽ hiểu thiếp thân, thiếp chỉ là hà khắc một chút, tuyệt không có ý ngược đãi."

Mạnh Ngọc chán nản nói: "Nhưng nương đối với hài tử khác tốt hơn con. Đệ đệ muội muội gà vịt thịt cá ăn uống thả cửa, còn có thể cho mèo ăn, con chỉ có thể hai cái bánh bao và một chén cháo loãng. Nếu là như thế, A Ngọc không làm hài nhi của nương nữa, mẫu thân đem con làm con thừa tự cho di nương đi!"

Phụ thân tức giận ngắt lời nàng: "Nói bậy bạ, hiện tại oan khuất của con đã rõ ràng, mau đi ăn cơm, ăn no dưỡng tốt thân thể, con còn phải đi học."

Mẫu thân còn muốn nói cái gì, phụ thân đã sải bước đi ra ngoài, tổ mẫu thở dài sai người đuổi mẫu thân ra ngoài, trong lòng ta thật là phiền loạn, lại càng không biết đối mặt muội muội như thế nào, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, trong sảnh đường đã không còn một bóng người, đành phải cất bước rời đi.

Gió đêm thổi qua, ta mới phát hiện sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh từ bao giờ.