Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc)

Chương 13




Cho nha hoàn nghỉ việc, Tần Lâu bắt đầu thu xếp chuyện bán nhà. Y nhớ rõ, năm xưa Liễu Mộng Túy nói là dùng bảy trăm lượng bạc để mua, bây giờ, y tìm thấy khế ước mua nhà, ngẩn người.

Mặt trên tờ khế ước, mấy viết chữ lớn bằng mực chu sa, hai ngàn lượng.

Tần Lâu không biết vì sao hắn phải gạt mình, cũng không có tâm trí muốn biết. Tìm được khế ước lại không biết phải bán thế nào, bán cho ai. Suy nghĩ một chút, y liền đi Vinh Vương Phủ.

Lúc y đi vào, Vinh Vương đang xử lý công vụ, bộ dạng tập trung chăm chú có một cỗ mị lực vô cùng đặc biêt. Hắn thấy Tần Lâu thì mỉm cười:

“Sao ngươi lại tới đây?”

Biểu tình Tần Lâu có chút thương cảm; “Ngươi biết ai muốn mua nhà không?”

Vinh Vương sửng sốt: “Ngươi muốn bán nhà?”

“Ân, chính là căn nhà của Mộng Túy.”

“Vậy ngươi ở đâu?” Vinh Vương nội tâm căng thẳng.

Nhàn nhạt nở nụ cười, Tần Lâu nói: “Về quê. Cha ta cũng nói, hi vọng ta có thể trở về, làm một tiên sinh dạy học.”

Vinh Vương trên mặt có kinh ngạc.

Tần Lâu cười ra tiếng: “Chứ không phải sợ ta làm lỡ tương lai con nhà người ta?”

“Không có, ta giúp ngươi tìm người mua.” VInh Vương nhận lấy khế ước bán nhà, mày hơi nhíu lại, lo lắng nhìn y. “Ngươi thực sự về quê sao?”

“Ân.” Y giảo hoạt cười, ” Chẳng lẽ ngươi đang luyến tiếc ta sao?”

Vinh Vương mỉm cười, trong lòng một trận rung động vô danh.

Hắn đúng là luyến tiếc y rời đi.

“Mấy ngày này, ta ở chỗ ngươi. Được không?”

Nhìn bộ dạng cẩn cẩn dực dực của y, Vinh Vương gật đầu; “Đương nhiên không có vấn đề gì.”

Lúc ăn cơm chiều, Vinh Vương lo lắng nhìn y, Tần Lâu cũng không khác gì so với thường ngày, chỉ là động tác khi ăn chậm rất nhiều, miệng y lúc nào cũng nở nụ cười, thế nhưng Vinh Vương càng nhìn càng khó chịu.

Y… muốn khóc đúng không? Giống như mình vậy.

Ăn không nhiều lắm, y buông bát.

Buổi tối, hai ngươi mang rượu ra, ngồi dưới ánh trăng. Trăng cuối mùa thu, thoạt nhìn có vẻ thực mông lung xa vời vợi. Tần Lâu chống cằm nhìn VInh Vương ưu nhã rót rượu, trong mắt đột nhiên phủ kín một tầng sương mù.

“Hắn đi rồi a?” Tần Lâu ngữ khí rất nhẹ.

Vinh Vương gật đầu, đem chén rượu đẩy tới trước mặt y.

“Ta rất khó chịu a, thế nhưng không muốn biểu lộ trước mặt hắn.” Con mắt y nhìn chằm chằm vào tầng rượu đang nhẹ nhàng sóng sánh trước mặt. “Vinh Vương, ta rất muốn khóc, còn ngươi?”

Vinh Vương ngẩn ra, trên môi nổi nên một mạt cười, bất đắc dĩ: “Ta đã từng khóc.”

“Trước đây ta vẫn nghĩ thực khó hiểu. Ngươi là vương gia, sao lại khóc? Thế nhưng ngày đó ta nhìn ngươi, thực sự khó chịu vô cùng. Cảm giác hiện tại của chúng ta, có phải rất giống nhau?” Cười cười tự giễu, Tần Lâu nhìn hắn, “Không ai cần ta nữa, làm thế nào bây giờ?” Y nhấc chén rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch. DỊch thể nóng bỏng tràn vào trong bụng, khiến suy nghĩ của y cũng có chút trào ra.

Vinh Vương không nói gì, cũng nhấc chén rượu trước mặt lên uống cạn, sau đó lại châm đầy hai chén.

“Ta có phải rất ích kỉ hay không? Hắn lo cho thiên hạ, lo cho bách tính, nhưng ta chỉ nghĩ tới bản thân mình.” Tần Lâu cười rộ lên, hai hàng lệ cũng theo đó mà chảy xuống.” Hai nước giao chiến có liên quan gì đến ta? Ta đã nghĩ như thế, chỉ cần người ta yêu thương có thể bình an vô sự đứng bên ta là tốt rồi…” Âm điệu của y càng ngày càng thấp, uống rượu, lại cười xán lạn đến thê lương: “Ta vốn tưởng rằng hắn có thể cùng ta sống cả đời, cả đời ôn nhu đối đãi với ta, bao dung những thiếu sót của ta, ta làm cái gì cũng có hắn bồi bên cạnh.”

Vinh Vương thở dài một tiếng: “Ta cũng đã nghĩ, ta với Thanh Tuyền cũng sẽ như thế.”

Hai người uống rượu, lại rót đầy.

“ngô, Mộng Túy từ nhỏ đã quen ta, hắn lúc nào cũng rất thương ta, thời điểm cha ta đánh ta luôn luôn che chở ta…”

“Lần đầu gặp Thanh Tuyền là lúc hắn đang đánh đàn, ta nhìn thấy, không hiểu vì sao trái tim đột nhiên lỡ đi một nhịp…”

“…”

“…”

Hai người vẫn cứ nói, vẫn uống rượu, mãi đến lúc say mềm

Ánh trăng đã ẩn sau tán cây, chén rượu bị bàn tay Tần Lâu gạt qua, lăn lông lốc, rơi xuống đất vỡ tan tành, phát sinh âm hưởng vô cùng thanh thúy.

Y ngẩng đầu, người đang gục mặt dưới bàn kia, sao nhìn giống Mộng Túy quá đỗi. Y trong lòng vui sướng vô cùng, cơ khát xoa lên gương mặt hắn. “Mộng Túy… ngươi đã trở về, ngươi quả nhiên sẽ không bỏ rơi ta?”

Vinh Vương bị y xoa, tỉnh giấc, lắc đầu, lảo đảo đứng lên, nói:”Tần Lâu, vào phòng đi ngủ đi.”

Tần Lâu nhưng vẫn ngồi đó, mê luyến nhìn gương mặt hắn, Vinh Vương nhẹ nhàng ôm lấy y, bế về phòng.

Đặt y xuống giường, Vinh Vương dưới chân mềm nhũn, đầu có chút mông lung, ngã ngồi xuống bên cạnh Tần Lâu.

Con ngươi trong suốt như ánh mắt nai, nhãn thần tràn ngập quyến luyến không rời. Vinh Vương ngẩn người, mùi rượu dâng lên, đột nhiên có xung động muốn hôn môi.

Tần Lâu nới nới cổ áo, thấp giọng nói: “Nóng quá.”

Xương quai xanh trắng nõng hiển lộ, Vinh Vương có chút không dời được tầm mắt của mình.

“…Ngô.” Tần Lâu không kiên nhẫn, tiếp tục nới y phục ra. Vinh Vương nói nhỏ: “Muốn cởi sao?” Hắn nói rất nhẹ, cẩn cẩn dực dực, nín thở, chờ Tần Lâu trả lời.

“Ân, nhanh lên một chút.” Người nóng đến độ y chỉ hận không thể một chốc cởi sạch quần áo trên người.

Vinh Vương cởi vạt áo của y ra, ngón tay không kiềm được, có chút run rẩy.

Làm như vậy rất không hợp lý, rất đê tiện, thế nhưng, Vinh Vương không tài nào dừng tay được.

Đem y phục của y, toàn bộ đều cởi xuống. Tần Lâu thoải mái phát sinh tiếng rên rỉ khẽ khàng, bàn tay vẫn ôm ngang thắt lưng của Vinh Vương, mị nhãn như tơ.

Bờ môi của y, khiến cho người ta mê muội.

Vinh Vương cũng không nhịn được nữa, ấn môi xuống bờ môi đó.

Hai đầu lưỡi, rất nhanh, dây dưa triền quấn, hòa lẫn với rượu hương nhàn nhạt. Dục hỏa trong cơ thể Tần Lâu một điểm một điểm bị châm lên, khó chịu mà giãy dụa thân thể.

Lý trí của Vinh Vương triệt để bị đánh gục.

Cởi bỏ quần áo, chuẩn bị tốt tiền hí, Vinh Vương trong nháy mắt có chút do dự.

“Tần Lâu…” Hắn đang muốn hỏi, hắn có thể hay không. Tần Lâu cũng đã không kiên nhẫn kéo hắn về phía mình.

“Ta muốn.” Trên mặt Tần Lâu, là vẻ mê hoặc đến chết người.

Vinh Vương không nhịn nữa,

——————-

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào gương mặt của Tần Lâu, con mắt y có chút giật giật, sau đó mở ra.

Đầu tiên, y thấy khung cảnh chung quanh có chút quái dĩ, vừa xa lạ, lại vừa có chút quen. Sửng sốt một hồi, y mới phát hiện có người đang ôm chặt lấy cơ thể mình.

Chậm rãi nghiêng đầu, y thấy gương mặt tuấn mỹ gần kề.

Con mắt nhắm chặt, bờ môi phấn nộn.

Là Vinh Vương.

Đầu óc có chút không rõ ràng, Tần Lâu tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thầm nghĩ tới việc đêm qua, hai người cùng nhau uống rượu.

Có lẽ chỉ là uống say xong nằm cùng một chỗ thôi a, Tần Lâu rất đơn thuần nghĩ thế.

Bàn tay tưởng động đậy, nhưng phát hiện nó còn đang nắm một bàn tay khác. Sau đó Tần Lâu bắt đầu thấy có điểm không ổn.

Hai người đều xích lõa, y còn có thể cảm thụ được da thịt ấm áp của người kia, bàn tay hắn đang ôm lấy thắt lưng mình, còn có hai chân đan chặt vào nhau…

Tần Lâu nhắm mắt, đã biết hai người họ rốt cục đã làm cái gì.

Cái này, có thể  gọi là rượu hậu loạn tính đi?

Vinh Vương rất nhanh cũng tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy y, trong nháy mắt có chút không thoải mái.

Đường nhìn của hai nam nhân đan vào nhau, tư thế ôm nhau không thay đổi. Tần Lâu thậm chỉ còn cảm giác được hạ thể của hắn hơi biến đổi,

Tần Lâu liếm liếm môi, rốt cục mở lời: “Chúng ta…” Nói rồi, lại không  biết nói tiếp thế nào.

“Tần Lâu.” sáng sớm, thanh âm của Vinh Vương có chút khàn khàn trầm thấp, Tần Lâu nghe thấy, sắc mặt có chút nóng lên: “Chúng ta sau đó, ở cùng một chỗ đi.”

Tần Lâu sững sờ.

“Ta không thương nữ nhân, ngươi cũng không yêu, đúng không?”

Tần Lâu nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.

“Ta bị tình làm khổ, ngươi cũng bị tình gây thương tổn, đúng không?”

Tần Lâu lại “Ân” một tiếng.

Vinh Vương nhìn y, bờ môi khẽ động: ‘Vậy chúng ta, ở cùng một chỗ đi.”