Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc)

Chương 24




Đi tới đại đường, thấy Thanh Tuyền rất cô tịch ngồi một góc, vừa thấy bọn họ thì ánh mắt thoáng sáng ngời, sau đó liền khôi phục vẻ ban đầu.

Khách khí nói mấy câu, Tần Lâu chỉ cảm thấy quái dị vô cùng, hoàn toàn không có bầu không khí thoải mái hòa hợp như trước kia. Đặc biệt là mỗi khi Thanh Tuyền nhìn y, ánh mắt lãnh liệt đến độ muốn xuyên qua cơ thể Tần Lâu.

Y, trong cảm nhận của Thanh Tuyền, là một kẻ hoành đao đoạt ái, đúng không?

Không cần phải nghi ngờ gì, ánh mắt Thanh Tuyền nhìn y, ý tứ rất rõ ràng. Vinh Vương nhìn thì không sao, nhãn thần của Vinh Vương chỉ cần hơi chuyển, vẻ mặt hắn liền phủ một tầng thâm độc.

Tần Lâu có chút ủy khuất.

Vinh Vương là do chính tay hắn buông ra, y đâu phải kẻ chen ngang đâu…

Sau đó, y có chút xấu hổ, nếu không phải có mình ngồi đây, hai người bọn họ chắc sẽ vẫn hòa hợp như ngày xưa a? Nói không chừng còn có thể thỉnh hoàng đế thánh chỉ thành hôn nữa kìa. Nam tử thành hôn tuy rằng kìa lạ, thế nhưng nếu hai nguwofi cùng lấy tính mệnh ra làm sức ép, quân chủ hai nước chắc chắn sẽ đáp ứng thôi.



Nghĩ vậy, Tần Lâu bắt đầu phiền muộn, buổi tối hôm nay, trên bàn đều toàn là món ăn y thích, vây mà Tần Lâu chả có chút ứn thú nào nhấc đũa, chỉ lăng lăng gắp đồ, lại không có ý muốn đưa vào miệng.

Vinh Vương nhìn vẻ mặt của y có chút không thích hợp, không khỏi lo lắng: “Tần Tần, làm sao thế?”

Ngữ khí của hắn rất ôn nhu, kìm lòng không được mà gọi tên thân mật. Thanh Tuyền ngồi một bên, nghe thấy thế, bàn tay khẽ run lên, đôi mắt vốn đang sáng sủa, thoáng chốc tối sầm. Tần Lâu nhất thời phục hồi lại tinh thần, cả người chìm vào trong đáy mắt sâu xa của Vinh Vương.

Nhãn thần của hắn ôn nhu như nước, Tần Lâu nhìn vào, tựa hồ như được uống một liều an thần dược. Mỉm cười, y nói: “Không có gì, vừa rồi ta đang nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh.”

Thở phào một hơi, ngữ khí của Vinh Vương cũng thoải mái dần lên: “Nghĩ cái gì?”

Tần Lâu vốn chỉ bịa chuyện cho qua, nghe được hắn hỏi như thế, ngẩn người một hồi, cũng không nói được cái gì, mặt ửng hồng, y nói thầm: “Buổi tối về phòng sẽ nói cho ngươi.”

“Hảo.” Khóe môi vẽ lên một nụ cười, Vinh Vương trên mặt hơn một tia ám muội.

Thanh Tuyền nhìn đến mức này, cũng nhịn không được nữa, đem đôi đũa đặt mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói: “Bản vương ăn no rồi.”

Vinh Vương không nhìn hắn, ngữ khí có chút xa cách dửng dưng: “Vậy thỉnh thái tử điện hạ nghỉ ngơi.”

Mấy tiểu nha hoàn có gương mặt cực kì tú lệ kính cẩn bước lên, Thanh Tuyền lãnh nghiêm mặt đuổi hết bọn họ xuống phía dưới, sau đó nhìn chằm chằm Vinh Vương, trong mắt có vài phần van nài khổ sở: “Vinh Vương, ngươi đang dằn vặt ta sao?”

Tần Lâu nghiêng đầu, thấy hắn khẽ nhếch môi lên, cả người cũng khẽ rung, trong mắt là đau đớn khắc cốt ghi tâm, có muốn che cũng không được.

Đứng lên, Tần Lâu thấp giọng nói: “Các ngươi trò chuyện đi, ta ra ngoài một chút.”

Vinh Vương nắm lấy tay Tần Lâu, kéo y ngồi xuống. Trên mặt hắn không có nụ cười, còn có một tia lạnh lùng tàn nhẫn: “Ta không nghĩ muốn giày vò cai cả.” Hắn giương mắt nhìn Thanh Tuyền: “Hơn nữa, thái tử điện hạ cũng không việc gì phải chịu để bản vương giày vò.”

Trong lòng Tần Lâu, có một thứ gì trầm xuống.

Hắn, dù nói thế nào đi nữa, vẫn không thể quên được Thanh Tuyền.

Nếu không, thì cũng không nói ra mấy lời tuyệt tình như thế.

Sắc mặt Thanh Tuyền rất khó coi, cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Chuyện ngày xưa, là ta sai. Thế nhưng ta cũng là bất đắc dĩ mới phải làm như thế.”

Bên môi Vinh Vương xẹt qua một mạt cười.

“Lần này ta trở về, bởi vì muốn ở cùng một chỗ với ngươi!” Ngữ khí của Thanh Tuyền rất nghiêm túc, rất nặng, trong mắt còn có một tia chờ mong hi vọng.

Đường nhìn của hai người giao nhau, Tần Lâu đột nhiên nghĩ, hai nguwofi đó bây giờ y chen vào không được. Đoạn ái tình say đắm này, khắc cốt ghi tâm, làm sao có thể như Vinh Vương nói, cứ như vậy liền quên được?

Trái tim khẽ ê ẩm, nhói lên. Đột nhiên cảm thấy được, bàn tay Vinh Vương nắm chặt lấy tay mình, chặt đến mức có chút đau. Y mờ mịt nghiêng đầu.

Vinh Vương nhìn Thanh Tuyền, gằn từng chữ một: “Xin lỗi, thế nhưng tiểu vương đã tìm được người ta sẽ yêu đến trọn đời.”

Trong nháy mắt, trong mắt Thanh Tuyền đều là tro tàn phiêu tán. Hắn nắm chặt hai tay, giọng nói run run: “Vinh Vương, thực sự sao? Ngươi cùng y, mọi chuyện đều là thật? Ngươi đã từng nghiêm túc như thế nói yêu ta, đã từng thâm tình như thế gọi ta hai tiếng “Bảo bảo”. Chúng ta đã từng nồng nhiệt như thế triệt dạ triền miên…Lẽ nào, ngươi thực sự có thể nói quên là quên hết?”

Trong mắ hắn, lệ tuôn trào, chảy xuống má, tạo thành hai hàng nhợt nhạt. Gương mặt vốn thanh lệ, lúc này lại càng thêm điềm đạm chọc người thương tiếc.

Phát hiện, bàn tay nắm lấy tay mình thắt lại trong khoảnh khắc, Tần Lâu chớp mắt mấy cái, thế nhưng vẫn thấy sắc mặt Vinh Vương không hề thay đổi. Một cái chớp mắt vừa rồi, dường như chỉ là y trông nhầm. Vinh Vương không trả lời, hắn ôm lấy Tần Lâu, hạ một nụ hôn lên môi y.

Bàn tay nắm chặt của Thanh Tuyền buông thõng, nhãn thần triệt để vỡ tan.

“Thái tử điện hạ nên sớm nghỉ ngơi.” Vinh Vương vói, sau đó lôi Tần Lâu còn đang sững sờ đi ra ngoài.



Trời không trăng, thế nhưng đèn ***g đỏ treo ở những ngã rẽ hành lang chiếu, khiến đường đi phá lệ sáng sủa, Tần Lâu để mặc hắn kéo mình đi, tâm tình có chút tịch liêu.

Nụ hôn mà hắn vừa đặt lên môi y, không có ôn độ, cũng chẳng có cảm tình.

Hắn làm như thế, chỉ vì che đậy tâm tình đúng không? Hay là kiếm cớ?

Trái tim Tần Lâu thất lạc, mặc kệ là cái gì, cũng không phải là yêu.

Tần Lâu vốn cho rằng giữa y với hắn, đã có tình yêu, thế nhưng, khi y nhìn thấy cảm tình hiển lộ giữa Thanh Tuyền và Vinh Vương, mới giật mình phát giác, sợi dây giữa bản thân và hắn, quá yếu ớt, quá mỏng manh.

Vinh Vương đối với y, là thích, không phải là yêu.

Chí ít, so với tình yêu cùng Thanh Tuyền, không sao bằng được.

Y bắt đầu chậm rãi hồi tưởng lại, tình cảm của hai người.

Rượu sau loạn tính, sau khi thanh tỉnh, hai người cùng bị tình ái tổn thương quyết định ở cùng một chỗ. Ngày tháng trôi qua cực kì ấm áp, thế nhưng Liễu Mộng Túy cùng với Thanh Tuyền luôn luôn là khoảng cách không thể nào vượt qua. Trải qua một thời gian dài sống chung, Tần Lâu đã đem khoảng cách cảu mình thu ngắn lại, ngắn đến hầu như không còn, có thể nắm lấy tay của người kia.

Y vốn cho rằng Vinh Vương cũng như mình, cũng phá đi rào cản, thế nhưng, trăm lần cũng không ngờ được, hắn chỉ là đang che giấu, giấu nó xuống tận đáy lòng mà thôi.

Thanh Tuyền xuất hiện, bọn họ liền lại giống như xưa, y cũng không thể nào với được bàn tay hắn nữa…

Dừng cước bộ, Vinh Vương kéo y cũng không đi nữa, mới kinh ngạc quay đầu lại, nhìn y, trong mắt có tia nghi hoặc.

“Tần Tần?”

“Vinh Vương.” Y mỉm cười nhìn hắn, chậm rãi mở lời, “Ta phát hiện ra, ngươi không yêu ta.”